Chương 274: cố ý
“Quốc sư, ngươi cố ý?” Minh Phong nhìn nam tử áo đen rời đi, ánh mắt chuyển sang Tiêu Thanh Hàn.
“Ngươi cứ nói đi?” Tiêu Thanh Hàn không trả lời, chẳng qua là nhẹ quét qua rừng trúc, xoay người đi vào trong đình, ngồi xuống, đem y phục trên đàn ôm vào ngực, ngón tay đặt trên đàn, tiếng đàn lại vang lên một cách đứt quãng.
Minh Phong cũng đi tới bên cạnh hắn, đem thân thể tựa vào cột, thầm than, thì ra là quốc sư cố ý, lấy võ công cao siêu của quốc sư sợ là sớm biết Lê Hân ở đó, mới nói ra những lời kia, như vậy, chút tình nghĩa của Lê Hân đối với Vân Thiển Y cũng biến mất, như vậy….như vậy… hắn sẽ áy náy với cô gái kia nhiều hơn. Quốc sư, thật sự hiểu được cách phá hủy một người là như thế nào.
Mà ma khí trên người quốc sư càng ngày càng nặng, quốc sư làm việc cũng càng ngày càng vô tình, càng ngày càng thâm sâu, cũng làm cho người ta khó đoán.
Khắc tinh giáng thế, còn có thể xảy ra chuyện gì? E rằng chỉ có ông trời mới biết, Tiểu Nhược Nhược, tất cả mọi chuyện chỉ có ngươi mới ngăn cản được, nhưng ngươi đâu rồi, có phải đã qua cầu Nại Hà hay không, có phải đã uống canh Mạnh bà hay không..
Ta xin lỗi ngươi, quốc sư thương tổn ngươi, Lê Hân giết ngươi.
Ngươi có hận chúng ta hay không?
Không, hắn lắc đầu một cái, nàng thiện lương như thế, làm sao hận bọn hắn được.
Rời đi phủ quốc sư. Đôi môi Lê Hân mím thật chặt, hối hận những việc mình đã làm, nhưng hắn biết, bây giờ hắn chết cũng không xứng. Hắn làm quá nhiều chuyện sai lầm, hắn còn sống, cả người sẽ bị hành hạ đến chết. Bao gồm linh hồn của hắn.
Hắn biết, Thanh Hàn bắt đầu trả thù, mà đây cũng là chuyện hắn nên nhận.
Nhưng, cho dù quốc sư làm nhiều chuyện hơn nữa, hành hạ hắn nhiều hơn nữa, cũng không cách nào làm nàng sống lại.
Hắn nhớ ngày thành thân đó, thấy nàng ngồi trong kiệu hoa, cặp tay trắng nõn như ngọc đặt ở trên đùi, nàng cứ như vậy mà ngồi lẳng lặng, chờ hắn, tựa như chờ đợi ngàng năm. Khi đó, hắn cho rằng nàng là Thiển Y, không phát hiện ra bóng dáng thanh nhã gầy gò như hoa lan trắn ấy đã lặng lẽ đi vào tim hắn.
Khi khơi lên khoăn voan thì hắn khiếp sợ, hắn tức giận, hắn tàn khốc, bởi vì không cách nào tiếp nhận chuyện thay gả, hắn lần đầu tiên tát một nữ nhân, nhưng thân thể nàng vẫn thẳng, không chút nào thấy một tia e ngại, nhìn thẳng hắn, cùng hắn tranh luận, cặp mắt thanh thấu kia in bóng của hắn, cả đời này hắn sẽ không quên.
Nhưng lúc ở Hạ tình nhai, hắn không cách nào đối mặt với cô gái cả người đầy máu, như vậy tim của hắn sẽ bi thương, sẽ đau, sẽ khó chịu, tiềm thức hắn không muốn suy nghĩ nhiều, không thích đối mặt với trái tim mình, đem cảm giác hốt hoảng trong lòng từ từ khống chế. Một điểm cũng không lưu, chỉ vì hắn không cách nào tiếp nhận việc mình làm, không cách nào tiếp nhận sự thật kia.
Hắn vẫn cường ngạnh, vẫn cố thôi miên mình, hắn chỉ yêu Vân Thiển Y, nhưng hắn yêu nàng cái gì? Hoặc là khi đó, hắn cũng không biết, không biết hắn yêu Vân Thiển Y là vì cái gì, có lẽ, người hắn thích nhất vẫn là chính hắn.
Tại sao, hắn muốn bài xích nhịp đập tim mình lâu như vậy, bởi vì sợ bị vứt bỏ, sợ người trong lòng không để ý đến hắn. Nhưng không cách nào bỏ tự ái, vì sao phải đến lúc tất cả mọi chuyện không thể vãn hồi thì mới hiểu, cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là mất…
Không, hắn không phải là Thanh Hàn, hắn chưa từng được gì, nên chưa từng mất đi, nàng chưa bao giờ thuộc về hắn.
Mà nàng đối với hắn, có lẽ chỉ có hận mà thôi. Dù sao hắn chưa bao giờ đối xử tử tế với nàng. Như vậy, hắn còn có tư cách gì để được người khác yêu, được trái tim người khác.
Báo ứng a báo ứng, hắn tự làm tự chịu, cuối cùng hại người hại mình..
……………
Cầu Nại Hà (奈何橋): là cây cầu ở Địa ngục thứ 10, là ranh giới cuối cùng của Địa Ngục, đi qua cầu này, linh hồn sẽ được chuyển đến Phong Đô, là nơi đầu thai chuyển kiếp.
Canh Mạnh bà: khiến con người quên đi tất cả.