Chương 377: 163:Là nàng

Dịch Yên đi vào Kiền Lâm cung,nàng ngẩng đầu nhìn cái bảng hiệu thật lớn trên cao kia,tâm tư biến chuyển.Trong cung vốn chỉ có một Hoàng hậu nương nương,cực kì được Hoàng thượng sủng ái,lại còn mang long tử,hiện tại đột nhiên xuất hiện thêm một cái Nhược phi,hơn nữa Hoàng thượng không an bài cho nàng cung điện khác,thế nhưng trực tiếp cho nàng ở trong tẩm cung của mình,xem ra Nhược phi nương nương này đối với Hoàng thượng mà nói,thực sự rất đặc biệt.

Nhưng là đối với Hoàng hậu nương nương,tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Nàng đẩy cửa ra,đi vào,chỉ thấy nơi đặt bình phong,một cô gái hơi gầy đang đứng,cô gái nghe thấy tiếng người tiến vào,quay đầu,loảng xoảng một tiếng,bồn gỗ trong tay Dịch Yên rơi trên mặt đất,nước tràn ra sàn nhà,thậm chí dính cả vào hài của nàng.

“Là ngươi?”Khuôn mặt bình tĩnh của Dich Yên lần đầu tiên lộ ra rất nhiều cảm xúc,bất ngờ,không tưởng,nghi hoặc.

Vân Tâm Nhược nhìn đến nàng,cũng có vài phần kinh ngạc,nàng hơi hơi xoa mắt,đến khi chứng thực người trước mắt không phải ảo giác thì,cũng cảm thấy cực kì ngoài ý muốn.

Nàng sao lại ở nơi này?

Nàng sao lại ở trong này”

Các nàng đồng dạng hiện ra trong đầu câu hỏi này.

“Vân Tâm Nhược”

“Tri Hạ”

Hai người đồng thời mở miệng,sau đó là một lúc lâu im lặng.

Tri Hạ,không đúng,hiện tại phải gọi là Dịch Yên đi đến trước mặt nàng,bùm một tiếng quỳ trên mặt đất,khiến Vân Tâm Nhược hơi hơi sửng sốt.

“Đây là ta nợ ngươi,lần trước ở Lạc tình nhai,là ta nợ ngươi”.Dịch Yên vô cùng đau đớn và hối hận,nàng vì đại tiểu thư làm nhiều việc sai lầm,không thể tưởng tượng được có một ngày có thể được quỳ trước mặt nàng nhận sai.

Vân Tâm Nhược giúp nàng đứng lên, “Không cần,kỳ thật,ta có lẽ nên cảm ơn ngươi thì đúng hơn”.Nàng cười nói.

Dịch Yên không hiểu ý tứ trong câu nói này của nàng.

“Nếu không phải nhờ chuyện Lạc tình nhai lần trước,có lẽ Thanh Hàn sẽ không khôi phục trí nhớ,như vậy có lẽ ta với Thanh Hàn sẽ không thể được ở cùng một chỗ”.Nàng nói lời này là thật,mỗi một việc mặc kệ là chuyện tốt hay xấu,kỳ thật nếu xem xét ở một góc độ khác,nói không chừng có lẽ sẽ biến thành chuyện tốt.

Dịch Yên sửng sốt,không ngờ nàng sẽ nói như vậy,lại khiến cho nàng càng cảm thấy áy náy cùng hối hận,mà nàng,đối với nữ tử đằng trước hơn vài phần kính nể,trách không được một nam tử thanh tuyệt như Thanh Hàn quốc sư,đều đối với nàng yêu như sinh mệnh,nữ tử này quả thật rất đặc biệt.Làm cho người ta không thể không đi thích.So sánh ra,đại tiểu thư quả thật kém nhiều lắm.nghĩ đến Vân Thiển Y,nàng lộ ra một tia thương tâm.Rất nhanh,nàng liền khôi phục bình tĩnh,sau đó mày lại nhíu lại

“Vân Tâm Nhược,không,Quốc sư phu nhân,ngươi sao lại ở chỗ này?”

“Khó mà nói rõ”.Thanh âm thản nhiên phiểu miểu như mây trắng của Vân Tâm Nhược vang lên,lại giống như cơn mưa ngày hạ,làm cho Dịch Yên khó hiểu.

“Ta không rõ?”Nàng lắc đầu,sau đó lại có chút kinh sợ, “Chẳng lẽ,Nhược phi,ngươi chính là Nhược phi nương nương Hoàng thượng mới phong?”

“Không phải”Vân Tâm Nhược lạnh nhạt trả lời,giọng điệu kiên định, “Ta sẽ không là Nhược phi của hắn,ta sẽ chỉ là thê tử của Thanh Hàn”.

“Vậy cuối cùng là chuyện gì xảy ra?”Thoạt nhìn chuyện này thập phần phức tạp,này Quốc sư phu nhân không phải là tam tiểu thư của bọn họ sao,nghe nói là người Mặc tộc,như vậy nàng cùng với Hoàng thượng Nhan quốc,rốt cuộc lại có quan hệ gì,tại sao lại tự nhiên đi đến nơi này,đã thế lại còn được Hoàng đế phong phi nữa?

“Tri Hạ,còn ngươi thì sao?”Vân Tâm Nhược biết chuyện của mình khiến cho nàng thấy khó hiểu,kỳ thật chính nàng hiện tại còn chưa suy nghĩ cẩn thận lại chuyện của bản thân nữa mà.Sự cố chấp của Lôi ca ca,thật sự khiến cho nàng không biết phải làm thế nào?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện