Chương 053 - 054
Chương 53: Y Vân say rượu.
Một khúc vừa hết, mọi người hãy còn ở lại bữa tiệc.
Y Vân đã rời khỏi đàn, xuyên qua bụi hoa rời đi.
Không dám quay đầu, không dám dừng lại, chỉ cần một khắc thôi cũng đủ để nàng bị phát hiện, đây là hoàng cung, sao có thể xem như trò đùa.
Ngay cả một khúc này sẽ gây ra bao nhiêu náo động, Y Vân cũng không hứng thú.
Nàng chỉ có khả năng giúp đỡ Nguyệt Hạ Hương đến đây, nếu nàng ấy đủ thông minh, thì có thể tự mình đối đáp với Hoàng hậu, để tránh phải xấu mặt trước nhiều người như vậy.
Về phần thu dọn tàn cuộc chắc rằng Long Phi đại ca sẽ xử lý tốt. Y Vân luôn cảm kích Long Phi, hắn luôn như vậy, trợ giúp nàng mà không hề có một lời oán thán.
Một mình trống trải, cô độc hướng đến Uyển Phong Cung, rời xa yến tiệc, rời xa nơi náo nhiệt.
Đó không phải là nơi dành cho nàng, mà nàng cũng không thuộc về nơi đó.
Nhìn lên từng áng mây lững lờ trôi, Y Vân nở nụ cười, cười đến sáng lạn, cười đến đau thương.
Bạch y Đại ca ca, Y Vân còn có thể yêu ngươi sao?
Yêu! Y Vân vẫn là yêu ngươi.
Yêu ngươi, cho nên không muốn ngươi phải một mình nhận hết những lời đàm tiếu; yêu ngươi, cho nên không muốn ngươi phải mang tội danh huỷ hôn.
Có lẽ, ngươi chính là Hoàng đế sau này của Nam Long Quốc.
Đại ca ca, Y Vân không thể để cho ngươi vì ta mà huỷ đi danh dự mười mấy năm qua, không thể vì ta mà huỷ đi hình ảnh của ngươi trong mắt bá quan văn võ.
Cho nên hãy đón nhận Nguyệt Hạ Hương, tỷ tỷ ta cũng thật lòng thương yêu ngươi.
Có tỷ tỷ, cữu cữu sẽ giúp ngươi dẹp yên biên cương, đất nước liền được an bình.
Hãy quên Y Vân đi!
Trở lại Uyển Phong Cung, lặng yên dưới gốc cây.
Từng cánh hoa rơi, vương đầy trên thân mình, vô thức cúi đầu phủi đi.
Nhưng mà, từng đoá hoa trên cây không ngừng rơi xuống, lại bám đầy trên quần áo nàng.
Y Vân buồn bã, hoa rơi không ngừng, cho dù phủi đi cũng không hết, có khác gì trái tim nàng ưu thương vô tận.
Lý trí muốn buông mà trái tim lại ương bướng không quên, làm Y Vân đau khổ không thôi.
"Vân nhi! Ngươi không sao chứ?" Long Phi không biết từ lúc nào đã trở lại, lặng im trước cửa, đôi mắt thâm thuý nhìn nàng lo lắng.
"Đại ca, ngươi đã trở lại." Y Vân nhẹ vuốt xuống cánh hoa bám trên người, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình.
"Vân nhi, ngươi thật là thiện lương, vì sao phải giúp Nguyệt Hạ Hương? Ngươi không hận nàng sao? Nàng đã lấy hết tất cả của ngươi."
Hận sao? Y Vân nhẹ thở dài, có lẽ đã hận, nhưng hiện tại chỉ còn là sự đồng cảm.
"Nàng cũng có nỗi khổ tâm cùng bắt đắc dĩ, ta chỉ hy vọng có một ngày, nàng có thể hiểu ra sai lầm của bản thân."
"Sự tình không có bại lộ chứ?" Y Vân lo lắng hỏi.
"Không có, Đại ca làm việc rất thận trọng. Nhưng mà," Long Phi ngừng lại nhìn thẳng vào Y Vân, "có thể giấu người khác, nhưng không qua mắt được hắn."
Đáy lòng Y Vân chấn động, Long Phi là nói Long Mạc.
Hắn có biết không? Nàng dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Long Phi.
"Hắn nhất định đã hoài nghi, nếu không bị mẫu hậu giam lại, hắn chắc chắn sẽ đi tìm ngươi." Long Phi khẽ thở dài, lo lắng nói.
"Bị giam? Ngươi nói là Hoàng hậu đem hắn giam lại?" Y Vân không tin, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Long Phi cúi đầu nhìn Y Vân, trên mặt không hề còn nét vui cười, chỉ có lo lắng, "Bởi vì một khúc ngươi thay Nguyệt Hạ Hương đánh lên đã làm Hoàng hậu vui vẻ, cho nên mẫu hậu ở trước yến tiệc buộc Mạc đồng ý hôn sự. Nhưng mà Mạc vẫn cự tuyệt, mẫu hậu phẫn nộ, liền đem Mạc giam lại, mãi cho đến khi Mạc chấp nhận hôn sự của bọn họ. Nếu, Mạc không bị mẫu hậu giam giữ, ta nghĩ hắn sớm đã tìm đến đây."
Y Vân cúi đầu lắng nghe, nàng không biết tâm tư của mình đã bay đến nơi nào, cảm giác như mọi suy nghĩ đều ngừng lại.
"Vân nhi, lời Đại ca nói, ngươi có nghe thấy không?" Long Phi lo lắng hỏi.
Y Vân ngẩng đầu, bên môi hiện ra nét cười bất lực mà tuyệt mỹ.
"Đại ca, có rượu không? Y Vân muốn uống!"
Y Vân chưa từng say rượu, nàng cho đến bây giờ cũng không nghĩ sẽ có một ngày nàng thật sự muốn say, nàng cũng không cho r rượu có thể giúp tiêu trừ phiền não.
Nhưng, giờ phút này, nàng chỉ muốn uống rượu.
Lòng của nàng thật đau, nàng muốn say, như vậy, nàng cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không nhớ.
Chỉ mong sau khi tỉnh lại, nàng vẫn là tiểu nha hoàn trong Nguyệt phủ, không biết Long Mạc là ai, không biết thế nào là yêu thương là đau khổ.
Đêm, lặng yên không một tiếng động dần buông, ánh trăng non cong cong như đôi mày mỹ nhân, ưu buồn giăng nơi chân trời.
Trong tiểu viện, Y Vân một mình ngồi nơi bụi hoa.
Rượu hết một ly lại một ly.
Mãi cho đến khi tay bị Long Phi bắt lấy.
"Vân nhi, ngươi say."
"Không! Đại ca ta không có say, nếu như say, ta sẽ không đau khổ, ngươi nhìn xem, ta rất đau lòng, ta thật sự không có say, để cho ta uống." Y Vân thương cảm nói.
"Đại ca, ta muốn đánh đàn, muốn ca hát. Ngươi có đàn không?" Bởi vì đã ngà ngà say, trên mặt Y Vân hiện lên một tầng mộng mị tựa như một đoá hoa vừa nở, từ từ hé ra từng cánh hoa.
Nhìn Y Vân, Long Phi thu lại ánh nhìn thất thần, hắn bỗng nhiên nghĩ tới gốc Bạch Mẫu Đơn kia trong hoa viên của mẫu hậu, nàng cũng như nó thuần khiết xinh đẹp. Chỉ có nàng, mới xứng với gốc Bạch Mẫu Đơn đó.
Tiếng ca đẹp mà tĩnh mịch, cùng với tiếng đàn thanh khiết, lay động cả một tiểu viện nhuộm thắm sắc đào, sâu kín thấm vào tim gan.
Y Vân như vậy Long Phi không hề quen thuộc.
Dưới ánh trăng, gió nhẹ vờn quanh.
Ngồi trước cổ cầm, Y Vân nhẹ lướt.
Nàng muốn đàn, nàng muốn hát, nàng không muốn tiếp tục trầm mặc
Cùng với tiếng đàn réo rắt, tiếng ca Y Vân u buồn, thanh nhã lan tràn khắp tiểu viện, nhẹ nhàng chảy vào lòng người.
Trường đình liễu biếc cỏ thơm hương
Trôi dễ tuổi xuân khuất dáng sương
Lầu vọng chuông canh tàn giấc điệp
Hoa rung mưa gợi biệt sầu thương
Vô tình đâu hiểu đa tình khổ
Một tấc hóa tơ vạn vấn vương
Trời đất còn kia nơi giới hạn
Tương tư ly hận mãi vô phương. (*)
"Vân nhi, không cần phải tiếp tục đau thương!"
"Đại ca, Y Vân không thể làm hại hắn, Y Vân không muốn làm hại hắn." Y Vân bổ nhào vào trong lòng Long Phi, đau buồn mà khóc.
"Có một biện pháp."
Y Vân ngẩng đầu, đôi mắt u mê chưa tỉnh sáng bừng nhìn Long Phi.
"Chính là làm cho Mạc hết hy vọng! Ngươi phải lập gia đình." Trong ánh mắt Long Phi hiện lên thần sắc phức tạp.
"Lập gia đình?" Y Vân nghi hoặc, "Đại ca, ngươi nói xem có ai cần ta chứ? Cho dù là gả, cũng phải có người chịu lấy nha."
"Trước mắt ngươi có một người!" Long Phi nửa thật nửa đùa nói, "Ngươi có thể gả cho Đại ca."
"Đại ca không nên nói đùa như vậy." Y Vân buồn bã cười.
"Đại ca là nói thật." Trong bóng đêm, đôi con ngươi Long Phi nghiêm túc mà chân thành.
"Không!" Y Vân kiên quyết nói, "Y Vân không gả cho ngươi, Y Vân không thể huỷ hoại đi hắn, cũng không thể hại đến Đại ca."
Đại ca cho dù là người bệnh, nhưng Đại ca cũng cần tình yêu.
Mà lòng nàng lại không thể cho Đại ca điều đó, nhất định không thể làm như vậy.
"Đại ca cái gì cũng không có, ngươi có thể huỷ diệt đi cái gì hả?" Y Vân không hề chú ý tới, đôi mắt Long Phi hiện lên ánh nhìn hận thù mà sắc bén.
"Ta muốn ngủ." Y Vân lảo đảo bước trở về phòng.
Đôi mắt nàng mông lung, mờ mịt không hề chú ý đến ánh mắt Long Phi.
Giấc ngủ, không chút mộng mị.
Khi tỉnh lại, vẫn là màn đêm đen kịt.
Đầu có chút đau nhức, cảm giác khát nước khó chịu.
Y Vân bước xuống giường, rót lấy chén nước, đứng lặng bên cửa sổ, nhìn vào màn đêm mù mịt.
Y Vân tự hỏi, Đại ca ca, ta làm như vậy có đúng không? Vì sao trái tim ta đau đớn. Ngươi thế nào?
Gió đêm mát lạnh truyền đến một tiếng thét thống khổ, đầu óc Y Vân có chút mê man liền thanh tỉnh.
Long Phi đại ca, chẳng lẽ lại phát bệnh sao?
Y Vân bước đến phòng ngủ của Long Phi. Cửa không có khoá, trong phòng cũng không có một bóng người.
Trên giường trống rỗng, ngay cả một thái giám hầu hạ cũng không có.
Sao lại thế nào? Long Phi đại ca ban đêm lại đi ra ngoài sao? Chẳng lẽ là đi Phồn Hoa Viên sao?
Y Vân định xoay người
Thanh âm kia lại vang lên, lần này lớn hơn, dường như là vô cùng đau đớn. Hơn nữa là phát ra từ dưới giường Long Phi.
Y Vân kinh hoàng bước đến bên giường, vén lên chăn đệm, nương theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ truyền vào, Y Vân phát hiện trên giường có một vách ngăn, trên mặt còn có một cái chốt nho nhỏ.
Tâm Y Vân bắt đầu căng thẳng, Long Phi hắn thật sự là có bí mật.
Nhưng mà nàng không có quyền dò xét.
Bỗng nhiên bên trong vách ngăn vang lên một tiếng, một tiểu thái giám từ trong chui lên.
Y Vân cuống quít trốn ở phía sau màn che.
Tiếp đó cả người Long Phi ướt đẫm được tiểu thái giám kéo lên, sau đó lại chui ra một thái giám khác.
Hai người đem Long Phi nhẹ nhàng nằm trên giường, ai cũng không nói gì.
Y Vân đứng bất động phía sau màn nhung, tim đập từng hồi điên cuồng.
Lúc này trong căn phòng không khí âm trầm ảm đạm, hàn ý chậm rãi lan truyền, ngày càng dày đặc, xâm nhập vào da thịt.
Long Phi lặng yên nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, không biết là bệnh gì, còn có thể ngủ?
Từ ngón tay của hắn từ từ chảy xuống từng giọt nước, rơi trên mặt đất, liền ngưng tụ thành hạt băng.
Một cảm giác lạnh lẽo dần ngấm vào trong lòng Y Vân, thật lâu sau, nàng kìm không được, cẩn thận nói: "Đại ca, ngươi làm sao vậy?"
Nghe được thanh âm của nàng, Long Phi dần mở đôi mắt, nhìn Y Vân.
Trong ánh mắt của nam nhân tái nhợt mà dịu dàng này hiện lên vô số cảm xúc phức tạp: kinh ngạc, tuyệt vọng, thương tâm ---- cuối cùng, cũng chỉ là sự yên lặng.
--------
(*) Ngọc xuân lâu_Án Thù: đây đã là bản dịch sang thất ngôn bát cú Đường Luật 2 để các nàng dễ hiểu hơn. *Ta cũng chỉ là lượm lặt dc thui*
Nguồn: hoasinhanhca.wordpress.com/2012/01/06/ng%E1%BB%8Dc-lau-xuan-an-thu/
có j thì các nàng vào tìm hỉu them nha. ^^
Chương 54: Hận thù của Long Phi.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dần mờ mịt, gương mặt Long Phi tái nhợt cũng bị bóng đêm che phủ.
Y Vân lần mò tìm được đèn cầy, vội thắp lên.
Ánh nến mỏng manh, lập loè.
Long Phi chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, đôi môi trắng bệch, lạnh như băng thoáng hiện ra nét cười sâu xa khó hiểu: "Vân nhi, sao không ngủ, đã tỉnh rượu chưa?"
Chẳng biết tại sao, nụ cười của Long Phi đại ca vẫn không thể nào xoá đi hàn ý trong lòng nàng, ngược lại còn làm cho nàng càng lúc càng rét buốt.
Y Vân không kìm được ôm chặt hai vai, đứng lặng yên, muốn xua đi sự lãnh lẽo này.
Trước mắt nàng không phải là Long Phi đại ca đã từng cứu nàng khỏi Phồn Hoa Viên sao? Không phải là Đại ca luôn thuỷ chung an ủi bảo vệ nàng hay sao? Chính là hắn, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy xa lạ như vậy?
"Vân nhi, rất lạnh sao?" Long Phi thở dài một tiếng, nhẹ tay vuốt lên chiếc đệm gấm thêu hoa rực rỡ, "Vân nhi, ngồi lên giường đi, đến bên đại ca."
Tiếng nói Long Phi đại ca mềm nhẹ, vẫn tràn ngập yêu thương quan tâm.
Nhưng, Y Vân lại đứng yên bất động.
Thật là kỳ lạ, từng giọt nước từ trên người đại ca lại có thể kết thành hạt băng. Rơi rải trên giường, giống như một chuỗi ngọc trai, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến toả ra từng tia sáng âm u lạnh buốt.
Long Phi tựa như một khối băng, hàn khí vờn xung quanh, đứng gần hắn, cũng sẽ bị đông thành băng.
"Đại ca, đầu Vân nhi còn choáng váng, Vân nhi trở về ngủ." Y Vân ngăn chặn khiếp sợ trong lòng, xoay người rời đi. Nàng không muốn ở lại đây một phút giây nào nữa, nàng tình nguyên xem đây chỉ là một giấc mộng.
Thân mình cuối cùng cũng bước tới cửa, chỉ một chút là có thể đi ra ngoài.
Nhưng mà, sau lưng có một trận gió lướt tới, trên eo bỗng nhiên mát lạnh, một cánh tay lạnh như băng ôm lấy nàng.
Bên tai, truyền đến thanh âm ôn nhu của Long Phi, "Vân nhi, làm sao vậy, ở lại với đại ca đi, tại sao lại phải trốn."
Long Phi, hắn không phải là bệnh nhân sao? Thân mình sao lại mau lẹ như vậy. Chẳng lẽ, hắn cũng có võ công? Long Phi đại ca, lẽ nào, hắn căn bản không có bệnh, hắn là giả vờ?
"Đến phụng bồi đại ca!" Không màng đến ánh mắt kinh dị của Y Vân, Long Phi nắm lấy bàn tay Y Vân mềm mại, chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xuống.
"Đại ca, đến tột cùng là ngươi bị làm sao?" Có lẽ nàng nên biết rõ ràng, Y Vân không nhịn được hỏi.
"Ngươi cũng thấy đấy, đại ca là đang tu luyện một loại thần công có một không hai," Long Phi cười nhạt một tiếng, giọng nói hờ hững nhẹ nhàng, "Nhưng mà, đây cũng là loại tà công; vô cùng hàn âm; mỗi ngày cần phải ngâm mình trong băng mà luyện. Đại ca đã cố công trong mười năm, nay đã sắp đến ngày thành công."
"Tà công?" Y Vân sửng sốt, có chút không tin tưởng, "Đại ca, ngươi----ngươi căn bản là không có bệnh?"
"Không bệnh, nhưng thân thể lại không khoẻ," Long Phi bỗng nhiên ho khan hai tiếng, "Trước khi luyện thành võ công, ngày qua ngày đều phải chịu đựng hàn ý ăn mòn thân thể. Hơn nữa, nếu cuối cùng vẫn không luyện thành đến cảnh giới cuối cùng, đại ca sẽ bị hàn ý huỷ hoại, tổn thương đến lục phủ ngũ tạng
"Đã là như thế, Đại ca ngươi vì sao vẫn muốn tu luyện loại võ công này?" Y Vân không hiểu, là hoàng tử cao quý, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hắn cần gì phải như thế này?
"Vì sao?" Long Phi u buồn cười, "Tất nhiên là vì muốn vượt qua hoàng đệ yêu quí của ta, ngươi có biết không? Từ nhỏ, hắn đã văn thao vũ lược, không gì là không thể, ta luôn sống phía dưới cái bóng của hắn. Trong mắt phụ hoàng cùng mẫu hậu cũng chỉ có hắn, ta mới là Đại hoàng tử, ta mới là hoàng đế tương lai của Nam Long Quốc, nhưng mà, vì sao, phụ hoàng cho tới bây giờ vẫn không chỉ định người kế vị, là hắn đang đợi, đợi một cơ hội thích hợp, lập Mạc thành Thái tử. Ta sao có thể chấp nhập số phận như vậy?"
Long Phi khép lại đôi mắt, che đi vẻ kích động trong mắt.
Long Mạc!
Hắn là đệ đệ duy nhất, trong đôi mắt hắn luôn ánh lên vẻ thông minh sáng suốt, võ nghệ lại càng bí hiểm. Mà tâm tư của hắn, lại ôn hoà tĩnh lặng như vậy. Hắn có được khí chất cùng sự quyết đoán của một quân vương.
Hắn mười hai tuổi đã theo phụ hoàng ra biên cương, uy danh rộng khắp, tuổi còn nhỏ đã mưu trí, dũng mãnh, được đông đảo thần dân ca ngợi cùng kính yêu.
Hắn thu hút ánh mắt mọi người.
Long Phi biết, cuộc đời này của hắn vĩnh viễn không thể vượt qua được Long Mạc.
Mãi đến khi, bắt đầu luyện tập loại võ công này, hắn mới nhận ra bản thân cuối cùng cũng có hy vọng.
Y Vân không tin nhìn Long Phi, nàng không ngờ, đại ca người luôn có nụ cười ấm áp dịu dàng như gió xuân kia lại có tâm tư thâm sâu như vậy.
Nhưng mà, tất cả những chuyện này là nên trách ai đây?
Trách sự thương yêu của Hoàng thượng, Hoàng hậu? Hay trách Long Mạc quá ưu tú sao?
Có lẽ cũng không phải, nên trách là trách Long Phi đại ca sinh ra trong
"Như vậy, ngươi cứu ta trở về, cũng là có mục đích?" Y Vân lạnh nhạt nói.
"Đúng, cứu ngươi, là muốn đả kích Mạc. Bởi vì ta biết, hắn yêu ngươi, yêu một tiểu nha hoàn. Từ lần đầu tiên ngươi một thân nam trang xuất hiện ở Phồn Hoa Viên, xuất hiện ở trước mặt ta, ta đã biết. Tuy rằng khi đó, Mạc đối với ngươi khinh thường. Đệ đệ này của ta, cái gì cũng xuất sắc, nhưng đối với tình cảm của mình, lại vô cùng hồ đồ. Đêm đó, chính ta đã phái người ám sát, muốn thừa dịp lúc Mạc cứu ta mà giết hắn. Nhưng không ngờ, ngươi lại vì hắn, mà nhận một kiếm kia."
"Ngươi là nói, người lần đó đến ám sát là do ngươi phái tới?" Y Vân khiếp sợ, thế nào cũng không nghĩ tới, Long Mạc không chút quan tâm đến tính mạng ra tay cứu Long Phi, vậy mà hắn lại tính kế trên đệ đệ của mình.
Nàng không thể tin được, nàng luôn luôn kính trọng đại ca nhưng hắn lại là người như vậy, ánh mắt Y Vân lạnh lẽo, nàng thực thất vọng, "Bây giờ ngươi muốn thế nào? Giết ta sao?"
"Đúng, giết ngươi." Trong mắt Long Phi hiện lên một tia hàn ý, "Chỉ có giết ngươi, mới khiến Mạc tâm tình rối loạn, chỉ có giết ngươi, ta mới có cơ hội." Long Phi từ từ nói, bàn tay lạnh buốt chậm chạp xoa nhẹ chiếc cổ của Y Vân.
Từng dòng không khí lạnh giá thâm nhập vào da thịt, xuyên đến tận trái tim nàng.
Y Vân không kìm được khẽ thở dài, lúc này trong lòng nàng không chút sợ hãi, không hận thù, không khinh thường, chỉ có bi thương vô hạn.
Long Phi nhìn nữ tử này, chính nàng đã làm cho Long Mạc tình nguyện vứt bỏ tiểu thư nhà tướng quân, làm cho Long Mạc bất chấp mọi thứ mà chống đối lại mẫu hậu.
Vì sao, trong ánh mắt nàng không có một chút sợ hãi hay oán hận.
"Ngươi không sợ sao?" Hắn đem ánh mắt thâm sâu buốt giá đến gần sát gương mặt như ngọc của nàng.
"Sợ! Ai lại không sợ chết chứ? Nhưng nếu ta sợ, ngươi liền sẽ thả ta sao?" Đôi mắt Y Vân trong suốt trong đêm tối, thanh khiết không chứa một chút tạp chất.
Bàn tay Long Phi chậm rãi buông ra.
Nàng tốt đẹp như vậy.
Nhưng số phận lại quá cay nghiệt với nàng.
Nàng mặc dù rơi vào thanh lâu, lại không nhiễm bụi trần, nàng buộc phải tiến cung, nhưng vẫn không oán hận điều gì. Nguyệt Hạ Hương lợi dụng nàng, nàng lại như cũ không hề so đo tính toán, yên lặng giúp đỡ.
Nàng, thật ra là một nữ tử như thế nào.
Mỗi khi nhìn vào mắt nàng, luôn hiện hữu một ánh sáng tinh khôi sáng rực.
Số phận tuy đối với nàng quá mức bất công, nhưng nàng luôn cố gắng thích ứng, càng khó khăn lại càng kiên định.
Long Phi khẽ thở dài một hơi.
"Ta thay đổi ý định. Ta muốn ngươi làm phi của ta. Ta muốn trong ngày Long Mạc nạp phi, ta cũng sẽ cưới ngươi. Không biết sau khi nhận ra nữ tử mà hắn hết lòng yêu thương lại lấy một nam nhân ốm yếu như ta, hơn nữa lại là sườn phi, hắn sẽ chịu đả kích thế nào, có phải còn nặng nề hơn so với việc ngươi chết đi." Long Phi hờ hững nói qua, che dấu sự rung động nổi lên trong lòng.
Ván giường bỗng nhiên bị nhấc lên, Y Vân không kịp phải ứng đã bị ném xuống hầm băng lạnh lẽo.
Bùm-----
Y Vân không có ngã xuống đất, mà là rơi vào trong nước, làn nước lạnh rét nhanh chóng bao phủ cả người nàng.
Trong bóng đêm, Y Vân cố sức bơi, sau một lúc lâu, cũng bò được lên bờ.
Ở trên bờ, ngồi trên mặt đất lạnh như băng, lạnh đến phát run.
Nàng có thể cảm giác được trong căn phòng tối tăm này, nơi nơi đều là băng. Long Phi đúng là ở trong này tu luyện võ công.
"Thả ta ra!"
Nhưng không có tiếng người trả lời, một vật đen tuyền được thả xuống, phủ lên người nàng.
Ngay sau đó, cánh cửa liền bị đóng lại.
Y Vân sờ thử, thì ra là chiếc chăn bằng gấm.
Long Phi vẫn là không muốn nàng chết cóng bởi vì nàng còn có giá trị lợi dụng.
Trong bóng tối, Y Vân mỉm cười mỉa mai.
Long Phi đi đến bên cửa sổ, nhìn lên màn trời u tối. Vầng trăng đã khuất, chỉ còn lại từng ánh sao lẻ loi nhấp nháy.
Làn gió thổi tới, mang theo hơi thở mát lạnh. Hắn khẽ mỉm cười đón lấy.
Trên người hắn gió nhẹ lướt qua rời từ từ rời đi.
Hàn ý vì đó cũng dần biến mất. Tay hắn gắt gao nắm chặt.
Mười năm, hắn đã chịu loại đau khổ này suốt mười năm.
Mỗi lần luyện loại công phu này, trái tim hắn lại một lần lạnh giá, tưởng chừng như hắn sớm đã không còn cảm giác.
Hắn đem oán hận đặt lên người Long Mạc. Đệ đệ này, ai bảo hắn ưu tú như thế, ai bảo hắn mọi thứ đều nổi bật hơn. Long Phi biết ở trong lòng mọi người, Long Mạc sớm đã là vị vua tương lai. Nhưng mà hắn sẽ không để bọn họ toại nguyện.
Hắn muốn cho bọn họ nhìn thấy, Long Phi hắn không phải chỉ là kẻ vô dụng, hắn cũng là người có dũng có mưu, hắn cũng sẽ là một hoàng đế tốt.
Hắn sẽ không để kế hoạch của mình bị phá hỏng, vì thế hắn mới chịu đựng nhiều năm như vậy.
Nhưng mà Y Vân, nàng là nữ tử tin cậy và kính trọng hắn.
Long Phi giờ này mới phát hiện ra hắn không có dũng khí xuống tay với nàng.
Chẳng qua chỉ là một nữ tử xinh đẹp mà thôi.
Một khi đăng cơ, xưng đế, trên đời dưới đất này, duy nhất là của hắn, muốn nữ tử thế nào mà chẳng được.
Chỉ là vì muốn lợi dụng nàng thôi.
Đúng rồi, là lợi dụng, là mục đính mà hắn đến giờ vẫn không giết nàng.