Chương 070

Chương 70: Ta muốn ngươi gả cho ta.

Y Vân nghe thấy thế, hơi chút kinh ngạc, không ngờ hắn lại có phản ứng như vậy.

Từ am ni cô đi đến nhà giam, mưa lớn mịt mù nên đàn khó tránh khỏi bị ướt, tiếng đàn hơi có chút lạc điệu, nhưng người bình thường khó có thể nghe ra, không ngờ Quân Lăng Thiên lại nhận ra được điều này. Xem ra hắn không chỉ tinh thông âm luật, mà còn là một cao thủ.

Nhưng cho dù hắn có nói cái gì, Y Vân cũng đều không cùng hắn tranh luận, chọc giận hắn, thì niềm hy vọng cuối cùng của nàng cũng biến thành cát bụi.

Y Vân cười nhạt một tiếng, nói: "Quân huynh, đối với âm luật lại tinh thông như vậy, khiến Y Vân rất là khâm phục."

Một nụ cười nhạt của Y Vân lại rực rỡ sáng lạn, nhất thời làm cho căn phòng giam này như nở rộ từng đoá hoa mỹ miều, hương thơm lan toả.

Trong nháy mắt, Quân Lăng Thiên như bị sắc hoa mê hoặc.

Môi son nàng khẽ mở, thanh âm mềm mại ngọt ngào gọi một tiếng Quân huynh, khiến đầu óc của hắn có chút ngừng trệ.

"Quân huynh? Sao không gọi ta là ác ma?" Đôi mắt Quân Lăng Thiên nhíu lại, trầm giọng hỏi.

Nàng dầm mưa đến thăm hắn, nàng vì hắn mà đánh đàn, nàng mỉm cười nhẹ nhàng với hắn, nàng gọi hắn là Quân huynh.

Điều này làm trong lòng Quân Lăng Thiên bất an, dựa vào những gì hắn biết về nàng, tuyệt đối là có chuyện, nếu không nà sẽ không đến thăm hắn.

Là có chuyện gì đây? Điều gì lại khiến nàng phải đến van cầu một tên ác ma như hắn?

"Ác ma? Ở trong lòng Y Vân, Quân huynh sớm đã không còn là ác ma, nếu cẩn thận suy nghĩ, thì Quân huynh chưa từng thương tổn Y Vân, ngược lại vẫn luôn cứu mạng Y Vân! Nhưng Y Vân lại có lỗi với Quân huynh, khiến huynh phải ngồi tù, thật vô cùng áy náy, cũng rất khó chịu. Nghĩ rằng Quân huynh ở trong lao ngục sẽ buồn chán, nên đặc biết đến đánh một khúc nhạc, giúp Quân huynh giải buồn." Y Vân thật sự hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Nàng sao lại lâm vào tình cảnh thế này, ở trước mặt tên ác ma mà phải ăn nói khép nép, nhỏ nhẹ.

Ánh mắt thâm trầm lạnh nhạt của Quân Lăng Thiên chợt nóng rực bắn về phía Y Vân.

Gương mặt Y Vân không nhịn được liền nóng lên, cuống quít cúi đầu, thu lại ánh nhìn, sợ rằng Quân Lăng Thiên có thể nhìn ra suy nghĩ thật sự từ trong ánh mắt của nàng.

Đôi mắt hắn sắc bén, toả ra hơi nóng, dường như muốn thiêu đốt nàng, lại như nhìn thấu con người nàng, đến tận tâm tư của nàng. Y Vân có cảm giác như nàng không có khả năng che giấu bất cứ điều gì khi đứng trước mặt hắn.

Y Vân cúi đầu, thu lại ánh mắt, hai má ửng đỏ, ở trong mắt Quân Lăng Thiên lại cho rằng đó là cảm giác thẹn thùng.

"Thật vậy sao? Vậy ngươi hôm nay là đặc biệt tới thăm ta?" Quân Lăng Thiên hỏi, trong thanh âm thoáng một chút run rẩy.

"Thật là tới thăm Quân huynh, nhưng mà, cũng có một chuyện muốn phiền Quân huynh giúp đỡ."

Y Vân vỗ về cảm giác hoảng loạn trong lòng, ngẩng đầu, khẽ cười nói. Hiện tại nếu không nhanh thương lượng, thì đúng là khác thường.

Cuối cùng cũng có thể  nói ra, Y Vân không nhịn được thở ra một hơi.

"Sao?" Ánh mắt Quân Lăng Thiên thoáng thất vọng, chỉ chợt loé lên rồi vụt mất.

Hắn không nén được nụ cười tự giễu, hắn lại mong mỏi rằng nàng đặc biệt tới thăm hắn sao? Cho dù biết là lời nói dối, nhưng hắn lại hơi rung động.

Môi của hắn lại hiện lên nụ cười ma quái, ánh mắt nhìn thẳng vào Y Vân, thản nhiên chờ đợi câu nói tiếp theo của Y Vân.

"Quân huynh, có còn nhớ rõ khi ở Trầm Thuỷ Cung đã từng nói gì không?" Y Vân hỏi.

"Ngày ấy ta nói không chỉ có một câu, ngươi muốn nhắc đến câu nào?" Quân Lăng Thiên dù đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

"Ngươi nói nếu Y Vân muốn ra khỏi cung, có thể tìm ngươi giúp đỡ. Hôm nay Y Vân đến là muốn xin Quân huynh giúp đỡ, thỉnh Quân huynh trợ giúp Y Vân và Vong Tình ở am ni cô xuất cung." Y Vân ngẩng đầu, hàng mi cong dài khẽ nhếch lên, ánh mắt nàng sâu thẳm trong suốt như dòng suối chảy dưới ánh mặt trời rực rỡ.

"Vì sao muốn xuất cung? Thế nào, không muốn làm Vương phi của Long Mạc ư, muốn cùng ta xuất cung, có phải bỗng nhiên phát hiện tên Long Mạc kia không phải là người tốt nhất, không phải là muốn làm nữ nhân của ta đấy chứ." Vành môi Quân Lăng Thiên vẽ ra nụ cười nghiền ngẫm suy viễn, giọng nói cợt nhả.

Vốn muốn nổi giận nhưng Y Vân phải cố kìm nén, hôm nay nàng không thể thua cuộc.

Nghe thấy tên Long Mạc, ánh mắt của nàng hiện lên vẻ ưu thương, thật không biết hiện tại hắn có bình yên hay không. Nhớ lại nàng vừa mới đồng ý gả cho hắn, hắn liền phải ra tiền tuyến, trong lòng có một cảm giác chua xót.

Sự mất mát, bi thương của Y Vân đều được thu hết vào trong tầm mắt Quân Lăng Thiên.

Nàng vẫn còn nhớ đến hắn ta, không hề nghi ngờ, nàng là vì Long Mạc mới xuất cung. Vì hắn, nàng không ngại nhẫn nhục để cầu xin.

Ánh mắt Quân Lăng Thiên lạnh lùng như băng, tựa như có hàn ý toả ra.

Hắn lạnh nhạt nói, "Ta nhớ ngày ấy lời nói của ta không chỉ có như thế, còn có nửa câu sau!"

Y Vân tất nhiên biết hắn đang ám chỉ điều gì, quả nhiên, tên ác ma này sẽ không dễ dàng giúp nàng

Điều kiện, trong lòng Y Vân liền bất an không yên, hắn sẽ không giống như lúc ở Phồn Hoa Viên muốn nàng hôn hắn chứ, hay là muốn nàng tiếp hắn một đêm. Nghĩ đến đây, Y Vân không nhịn được khẽ run.

"Quân huynh hãy nói điều kiện của ngươi." Y Vân cắn nhẹ môi dưới, giọng nói kiên định.

Đôi tay Quân Lăng Thiên nhẹ phẩy vạt áo tù, làm rơi từng sợi rơm rạ vương trên chiếc áo, tao nhã từ trên giường đứng dậy, hướng đến Y Vân.

Hắn bước đi thong thả, ánh mắt mang theo ý cười đùa cợt.

Thân hình Quân Lăng Thiên cao ngất che phủ Y Vân, trái tim nàng đập nhanh không ngừng, lúc này nàng thấy mình như một con thỏ nhỏ yếu đuối, rơi vào bàn tay gian xảo của người thợ săn, hơn nữa là còn tự chui đầu vào lưới. Hiện tại muốn chiên, rán, chưng, xào, nướng thế nào đều tuỳ vào hắn.

Mặc dù rất là hoang mang, nhưng, trên nét mặt vẫn duy trì vẻ trấn tĩnh.

Nàng chậm rãi đứng lên, đôi mắt trầm tĩnh như nước, ngẩng mặt nhìn về Quân Lăng Thiên.

"Điều kiện của ta đó là..." Hắn dừng lại một chút, cố ý nói từng câu từng từ, "Ngươi...Nhan Y Vân...đời này...kiếp này...quyết...không thể gả cho...Long Mạc."

Máu trên mặt nàng như từng giọt từng giọt bị rút cạn đi, gương mặt tái nhợt như tuyết, đôi mắt tràn ngập hơi sương.

Hắn lại đưa ra điều kiện như vậy, chia cách nhân duyên của nàng và Long Mạc, Y Vân cảm giác như nàng từng chút từng chút một chìm vào trong hồ nước sâu thẳm.

Quân Lăng Thiên tàn nhẫn nhìn nét mặt Y Vân càng lúc càng tái nhợt, mà hắn lại nở nụ cười vui vẻ, dường như hoàn toàn không biết chính hắn đã tự tay đem người khác đẩy vào hố sâu tuyệt vọng.

"Có thể đổi một điều kiện khác hay không?" Y Vân cắn răng nói, kìm nén sự tức giận, sớm biết rằng hắn sẽ không dễ dàng chấp nhận.

"Đổi một cái khác? Có thể." Ánh mắtQuân Lăng Thiên lấp lánh, cười tươi tắn.

Y Vân không ngờ hắn lại đáp ứng sảng khoái như vậy, trong lòng vui mừng, còn chưa kịp mỉm cười, liền nghe giọng nói trầm thấp êm tai mà tàn khốc của Quân Lăng Thiên: "Vậy đổi thành... Chỉ cần Nhan Y Vân ngươi gả cho ta là được. Đây chính là điều cuối cùng, không thể thay đổi."

Đôi mắt đen tuyền của Quân Lăng Thiên như một khối bảo thạch lóng lánh.

Những lời nói này của hắn giống như vừa mới đem người cứu ra từ trong dòng nước lạnh lẽo, liền ngay lập tức mang họ ném trở lại hầm băng rét lạnh hơn.

Sự tức giận của Y Vân đã muốn vượt khỏi giới hạn chịu đựng.

"Gả cho ta, làm phi tử của ta đi."

Lời nói ôn nhu thâm tình của Long mạc vẫn còn vương vấn bên tai Y Vân.

Nàng đã bằng lòng làm phi tử của Long Mạc, quyết không thể đồng ý với người khác, huống hồ lại với một tên ác ma như hắn.

Sóng lòng cuộn trào, sau một lúc lâu cũng yên tĩnh trở lại, hờ hững cười nói: "Quân huynh, không nên đùa như vậy. Quân huynh anh tuấn tiêu sái, văn thao vũ lược như vậy, Y Vân làm sao xứng được, không bằng như vậy đi, Y Vân thay Quân huynh tìm một người vừa ý được không?"

Quân Lăng Thiên lạnh như băng nói, "Không cần, nếu ngươi không đáp ứng, thì quên đi."

Nói xong, xoay người trở lại chiếc giường thô sơ, tự tại nằm đấy, lười biếng nhắm lại đôi mắt.

Căn phòng giam liền lâm vào không gian yên tĩnh nặng trĩu.

Tiếng mưa róc rách, rả rích không ngừng, cơn mưa bên ngoài dường như càng lúc càng lớn, tiếng mưa lúc này lại càng rõ ràng hơn.

Vô tình nào hiểu đa tình khổ, một mảnh tâm tình thiếu nữ của Y Vân theo cơn mưa mà hoá thành muôn ngàn hạt nước.

Lời nói của mẫu thân quanh quẩn bên tay. “Vân nhi, cuộc chiến này không nên xảy ra, nương không thể trơ mắt đứng nhìn vô số người vô tội vì ta mà máu chảy lệ rơi. Nương không muốn trở thành hồng nhan hoạ thuỷ."

Vì cha, vì nương, vì Long Mạc, vì dân chúng trăm họ, hy sinh hạnh phúc của nàng, cũng đáng giá phải không?

Cho dù không thể ngăn chặn chiến tranh, nàng cũng có thể giúp mẫu thân thoát khỏi hoàng cung, người đã ở trong cung chịu khổ nhiều năm rồi.

Hai hàng lệ chạy dọc theo gò má, Y Vân vội vàng lau đi.

Nàng từng thề, quyết không rơi một giọt lệ trước mặt người nam nhân này.

"Như thế nào, gả cho ta khiến ngươi đau khổ như vậy sao?" Thanh âm của Quân Lăng Thiên bỗng nhiên vang lên ở bên tai, lạnh lẽo như ác quỷ nơi địa ngục.

Y Vân mở to mắt, chẳng biết Quân Lăng Thiên từ lúc nào đã đứng trước mặt nàng, ngón tay của hắn mềm nhẹ mà kiên quyết xoa nhẹ lên đôi má của nàng, ánh mắt phức tạp vô biên.

"Ta đáp ứng ngươi."

Y Vân nói, cắn chặt hàm răng, ép buộc bản thân không rơi nước mắt.

Ta đáp ứng ngươi.

Ta đáp ứng ngươi.

Quân Lăng Thiên kinh hoàng, ánh mắt hắn như chứa đựng hàn băng nghìn năm, hàn ý toả ra như muốn đông cứng người đối diện.

Nàng đáp ứng rồi.

Nàng đáp ứng rồi.

Hắn đáng lẽ phải vui mừng mới phải?

Nhưng chẳng biết tại sao, nhìn thấy trong ánh mắt Y Vân là dáng vẻ có chết cũng không từ, hắn liền không thể khống chế được sự tức giận.

Hắn bóp chặt cằm của Y Vân, đôi mắt như có băng tuyết thật sự, lạnh lùng, không chút ấm áp: "Ngươi bằng lòng ư? Có phải là vì cứu Long Mạc, ngươi cái gì cũng có thể chấp nhận. Cho dù không phải là ta, mà là bất cứ người nào khác, chỉ cần hắn giúp ngươi xuất cung, ngươi liền đáp ứng, có đúng không? Nếu hiện tại ta muốn ngươi, ngươi cũng sẽ đồng ý phải không? Ta hỏi ngươi, rốt cuộc thì Long Mạc đã xảy ra chuyện gì? Sắp chết sao? Ngươi nhất định phải dùng bản thân mình để trao đổi như vậy ư?"

Chiếc cằm của Y Vân bị hắn nắm chặt đến đau đớn, nhưng, nàng không rên lên một tiếng, đôi mắt nàng tuy mịt mờ hơi nước, vẫn kiên định quật cường, cho dù là cầu xin nàng cũng không khuất phục.

Bàn tay Quân Lăng Thiên chậm rãi buông lỏng.

"Ta đã đáp ứng điều kiện của ngươi, ngươi không cần phải hỏi nữa, nên thực hiện lời hứa của ngươi đi." Y Vân lạnh nhạt nói, xoa nhẹ chiếc cằm, quay đầu, không muốn tiếp tục nhìn thấy hắn.

"Ta đổi ý." Quân Lăng Thiên lạnh lùng tuyên bố.

"Cái gì?" Y Vân không tin hỏi.

Hắn tà ác cười, "Quân mỗ ta bị giam ở trong ngục thực buồn chán, đa tạ Nhan tiểu thư đã đến thăm ta, ta cảm kích vô cùng. Chuyện của ngươi thứ lỗi cho Quân mỗ không thể giúp đỡ, thân ở lao tù ngay cả tính mạng còn khó có thể bảo toàn, làm sao giúp ngươi ra ngoài đây?"

"Ngươi đang nói đùa?" Y Vân trợn to mắt, không tin nhìn Quân Lăng Thiên. Người này thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi, nhanh đến nổi làm người khác không kịp phản ứng.

"Thật sự." Quân Lăng Thiên cười hì hì nói.

"Ngươi có thể nhờ hoàng tử Tuyết Lạc Ân cứu ta ra ngoài, hoặc có thể để thị vệ của ngươi đem ta xuất cung." Y Vân run rẩy nói, nàng không tin tưởng lời nói của hắn.

"Nhan Y Vân, ngươi có biết ta cứu ngươi ra khỏi hoàng cung, có bao nhiêu khó khăn hay không? Ta vì sao phải giúp ngươi? Quân Lăng Thiên ta muốn nữ nhân thế nào mà không có? Hà tất bởi vì một nữ tử mà mạo hiểm tính mạng của mình, huống chi ngươi còn không có trái tim của nữ nhân."

Hắn nói xong, liền thong thả trở lại trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Y Vân lúc này mới minh bạch, cho dù nàng đáp ứng điều kiện của hắn, cho dù hắn có thể thoát khỏi nhà giam, hắn cũng sẽ không giúp nàng.

Nói cả nửa ngày, chẳng qua là hắn đang trêu đùa nàng.

Y Vân chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo mông lung, như đang lạc vào trong mộng.

Niềm hy vọng cuối cùng này vẫn cứ tan biến như vậy, nàng đã thua.

Lúc này nàng thật chỉ muốn cầm lấy Bạch Ngọc Cầm mạnh mẽ nện lên đầu Quân Lăng Thiên.

Nàng muốn giải toả.

"Tên ác ma ngươi, vô lại, ngươi tốt nhất là đi chết đi." Y Vân hét to.

"Sẽ như ngươi mong muốn, ta có thể sắp chết, nghe nói bọn họ đã định mấy ngày nữa liền xử tử ta." Quân Lăng Thiên hờ hững nói, dường như không phải đang nói đến chuyện sinh tử của hắn.

Y Vân sửng sốt, hắn đang nói cái gì? Xử tử hắn?

Trong lòng có một cảm giác hoang mang khôn xiết thoáng qua, không thể diễn tả được nổi đau len lỏi trong người.

Y Vân nhớ rõ Long Mạc đã từng đồng ý với nàng, sẽ không giết hắn, sau khi Long Mạc từ tiền tuyến trở về, liền thả hắn đi.

Tên Quân Lăng Thiên này chẳng lẽ lại đang trêu đùa nàng?

Y Vân ngoái đầu lại, nhìn thấy đôi mắt Quân Lăng Thiên sâu sắc nhìn nàng, dường như đang chờ nàng nói một điều gì đó? Ánh mắt tràn ngập mong đợi.

Đùa sao!

Hắn lại đang đùa bỡn nàng, chẳng lẽ hắn nghĩ rằng nàng sẽ đau khổ vì cái chết của hắn sao?

Nàng quay đầu, bạo dạn nhìn thẳng vào đôi mắt Quân Lăng Thiên, oán hận nói, "Xử tử? Như vậy thật tốt, ngày nào đấy? Ta thực là chờ đợi đến lúc đấy nha. Tới ngày đó ta chắc chắn sẽ tiễn ngươi một đoạn đường."

"Ha ha ha! Vậy thì tốt quá! Có ngươi đưa ta, ta sẽ ra đi trong yên bình." Quân Lăng Thiên ngông cuồng cười nói, trong thanh âm có một cảm giác mất mát.

Y Vân dứt lời, cũng không quay đầu lại nhìn, vội vàng rời đi.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện