Chương 77: Chột Dạ, Vương Phi Vì Sao Phải Trốn
Thời điểm xuống lầu, tiểu Trầm Hương lập tức mở miệng, "Chủ tử, ngài hồ đồ a!"
"Xảy ra chuyện gì?" Hàn Vân Tịch hỏi một cách lười biếng.
"Chủ tử, ngài là Tần Vương phi a, ngài...... ngài......" Tiểu Trầm Hương vẫn luôn cảm thấy chủ tử thực thông minh, nhưng lúc này lại cảm thấy bực bội với đầu dưa của nàng.
Nàng ta lôi kéo tay chủ tử, dựa gần ở bên tai nàng thấp giọng, "Ngài đã là phu chi phụ* (phụ nữ đã có chồng), lại là chính phi thân vương! Việc này vạn nhất truyền tới lỗ tai Tần Vương, ngài liền xong đời!"
*Phu chi phụ (夫之妇): 夫chồng, 妇vợ; nghĩa: phụ nữ đã có chồng.
Tiểu Trầm Hương có thể có điểm ngốc ngếch, nhưng ở trong trường hợp nào đó vẫn rất mẫn cảm.
Hàn Vân Tịch bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nàng đương nhiên hiểu những điều đó, nàng cũng không phải lén gặp tình nhân, đây bất quá là cảm thấy Cố Bắc Nguyệt là bằng hữu có thể kết giao, ước hẹn ra ngoài tâm sự mà thôi, hơn nữa, nàng cũng không phải nói chuyện phiếm để tiêu khiển, ve vãn yêu đương, nàng thực sự là có việc cầu nhân gia.
Hơn nữa, nàng cùng Long Phi Dạ chỉ là hữu danh vô thực, Long Phi Dạ còn làm trò trước mặt nàng ôm nữ nhân khác, cứu nữ nhân khác và bỏ mặc nàng không màng tới đâu!
Nghĩ lại sự kiện của Đoan Mộc Dao, Hàn Vân Tịch vẫn có chút không cách nào tiêu tan.
"Chủ tử, ngài có để tâm không?" Tiểu Trầm Hương thực sự nghiêm túc.
"Ta cũng không làm ra bất cứ sự tình gì, ngươi không cần sốt ruột như vậy được không, ngươi nói giống như ta đã vượt quá ranh giới." Hàn Vân Tịch có chút không chịu nổi, nàng đối Cố Bắc Nguyệt, thuần tuý chỉ là bằng hữu.
Ai ngờ, đang nói chuyện, bước chân nàng đột nhiên dừng lại, suýt nữa đã ngã quỵ xuống.
Chỉ thấy thân ảnh cao lớn cao ngạo vừa đến đang tiến vào cửa, rất là quen thuộc...... Long Phi Dạ!
Tuy rằng hắn cố tình ăn mặc thấp điệu, nhưng là, Hàn Vân Tịch liếc mắt một cái vẫn nhận ra.
Hàn Vân Tịch một khắc trước còn hào hùng, giờ khắc này theo bản năng xoay người liền hướng trên lầu mà chạy, tiểu Trầm Hương chạy theo sau. Tới trên lầu rồi, nàng trộm nhìn xuống dưới, thấy Long Phi Dạ không đi lên, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiểu Trầm Hương rất kinh ngạc nhìn nàng, "Chủ tử, ngài vì sao lại chột dạ?"
Ách......
"Ta...... ta...... có quá nhiều người giống như ngươi sẽ suy nghĩ bậy bạ, vì vậy ta cần phải có biện pháp phòng ngừa." Hàn Vân Tịch tạo ra một cái cớ để nói, trên thực tế, vừa mới kia là phản ứng thân thể mau hơn đầu, sau khi nàng nghĩ lại, vì sao nàng lại chạy?
Cố Bắc Nguyệt vẫn còn chưa đi, đem một màn này xem ở trong mắt, hắn cũng không đi lên tiến đến, chỉ là bên môi nổi lên một nụ cười nhàn nhạt, lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Sau khi Hàn Vân Tịch bình tĩnh lại, lúc này mới nhớ tới Cố Bắc Nguyệt còn ở trên lầu, chỉ là, thời điểm nàng xoay người nhìn lại, đã không thấy bóng người.
"Người đâu?" Hàn Vân Tịch buồn bực.
Tiểu Trầm Hương giúp đỡ nhìn một vòng, cũng không thấy bóng người, "Chủ tử, không đúng rồi, rõ ràng là chúng ta đi trước."
Cầu thang bộ chỉ có một cái, các nàng lui về từ thang lầu vẫn luôn chắn ở ngay cầu thang, làm thế nào Cố Bắc Nguyệt lại có khả năng đi xuống trước?
Hàn Vân Tịch hồ nghi, cuối cùng nhìn đến cầu thang dẫn đi thông lầu ba, cũng không nghĩ nhiều, có thể Cố Bắc Nguyệt đã đi lên lầu.
Nhưng mà, nàng cũng không biết, Cố Bắc Nguyệt lúc này vẫn đang ở cửa khách điếm, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn lầu hai một cái, nhàn nhạt cười, quay người lại, thân ảnh như ảo, lập tức biến mất không thấy.
Nếu đều đã lui về, Hàn Vân Tịch đơn giản sẽ chờ đến khi Long Phi Dạ rời đi, nàng mới xuống lầu.
.........
Một đường trên xe ngựa, tiểu Trầm Hương muốn cười cũng không dám cười, Hàn Vân Tịch bĩu môi, nhìn ngoài cửa sổ, không khí chủ tớ hai người đặc biệt quỷ dị.
Trở lại Phù Dung Viên, chỉ thấy đèn trong tẩm cung Long Phi Dạ vẫn sáng, thấy chủ tử nhìn qua, tiểu Trầm Hương rốt cuộc không nhịn được, bật cười lên.
Ai ngờ, cười liền "ha ha ha" không ngừng lại được.
Hàn Vân Tịch thẹn quá hoá giận, chọc nàng một cái, "Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, cười cái gì vậy! Còn không mau quay về!"
Dứt lời, tiểu Trầm Hương còn chưa kịp đi, nàng đã đi trước.
Một đêm này, cũng không biết vì cái gì, Hàn Vân Tịch mất ngủ, nàng bọc chăn dựa vào mép giường, nhìn đèn sáng trong tẩm cung Long Phi Dạ.
Kỳ thật, hôm nay tiểu Trầm Hương nhắc nhở, nàng vẫn nghe lọt tai.
Tuy đã gả vào Tần Vương phủ một thời gian, nhưng là, hôm nay mới đột nhiên mãnh liệt cảm giác được chính mình là nữ tử đã có phu quân, mặc dù hữu danh vô thực, nhưng chỉ cần mang danh phận này thì nàng sẽ bị trói buộc cả đời.
Long Phi Dạ có thể lại cưới, nhưng nàng thì vĩnh viễn không thể tái giá.
Nghĩ nghĩ, Hàn Vân Tịch đột nhiên lắc đầu, nghĩ cái gì vậy? Có thể còn mạng để sống, có thể sống yên ổn thì tốt rồi, nghĩ nhiều như vậy để làm gì?
Thẳng đến khi trời sáng, Hàn Vân Tịch mới bắt đầu ngủ, một ngủ này liền ngủ thẳng đến chiều.
Mấy ngày trôi qua, sự tình Hàn gia tuy rằng còn nghị luận ở đầu đường cuối ngõ, nhưng cũng không phải là chủ đề nổi bật nữa, Hàn Vân Tịch sờ sờ chìa khóa nhà kho trong tay áo, nghĩ thầm chính mình cũng nên đi Hàn gia một chuyến.
Ai ngờ, đang muốn ra cửa, thiếu tướng quân Mục Thanh Võ lại tới cửa cầu kiến.
Vừa thấy đến Mục Thanh Võ, Hàn Vân Tịch liền trêu ghẹo nói, "Thiếu tướng quân, nghe nói Trường Bình công chúa gần đây rất bận nha?"
Sau khi trên mặt Trường Bình công chúa đã được chữa lành, lo lắng bị chê cười, lấy cớ tránh lạnh đi đến phía nam chơi, nếu không, nàng thật sự là có khả năng sẽ bám theo Mục Thanh Võ đến đây.
Mục Thanh Võ có chút bất đắc dĩ, cười cười tránh không đáp lại, chỉ nghiêm túc nói, "Tần Vương phi, tại hạ tiến đến là......"
Ấp úng giống như không phải là phong cách của vị thiếu tướng quân, rốt cuộc là vì sao mà lời đã đến bên miệng rồi còn nói không ra?
"Thiếu tướng quân có việc gì cứ nói." Hàn Vân Tịch buồn bực, gia hỏa này có thể tìm tới Tần Vương phủ, hẳn là có chuyện quan trọng đi.
"Xác thật có việc, là về sự tình ta trúng Vạn Xà Độc, Vương Phi nương nương nói đây là độc mãn tính, quanh năm suốt tháng tích lũy mà thành, chỉ là, ta cùng phụ thân điều tra một phen, trước sau đều tìm không ra người hạ độc, cho nên...... hôm nay tới là muốn thỉnh Vương Phi nương nương đến quý phủ cùng quân doanh nhìn một cái."
Mục Thanh Võ tuy là võ tướng ngay thẳng, nhưng, một khi phải cầu người, nháy mắt thẹn thùng tựa như nam hài mới lớn.
Hắn chột dạ nha!
Thứ nhất, không có việc gì không đăng tam bảo điện*, thứ hai, đã nói nếu Hàn Vân Tịch có việc cứ việc thì cứ mở miệng, hiện giờ còn chưa giúp đỡ được gì cho Hàn Vân Tịch, ngược lại bây giờ lại tới mang đến phiền toái cho nàng.
*Xem giải thích ở chương 40. (Ý ở đây là muốn nhờ giúp đỡ)
Nguyên lai là vì việc này nha, Hàn Vân Tịch cũng không cảm thấy điều gì, thật ra, lúc trước nàng cũng từng cân nhắc qua chuyện này. Rốt cuộc, Vạn Xà Độc cũng không phải là độc dược dễ quản, chỉ là quá bận rộn nên đã quên.
Chần chờ một lát, Hàn Vân Tịch hỏi, "Các ngươi điều tra như thế nào?"
"Thẩm vấn hỏa phòng cùng tỳ nữ bên người, người hầu." Mục Thanh Võ đúng sự thật trả lời, sinh hoạt của Mục Thanh Võ rất đơn giản, không phải trong nhà thì chính là quân doanh, có thể tới gần hắn, có thể hạ độc cũng chỉ có những người này.
Tuy rằng thẩm vấn chưa chắc đã là biện pháp tốt nhất, nhưng là cũng vẫn có thể xem như là một loại phương thức điều tra.
"Trong quý phủ cùng quân doanh, ở phương diện nhân sự, gần đây nhất có biến động gì?" Hàn Vân Tịch lại hỏi, nàng giải độc cho Mục Thanh Võ, sự tình đã sớm truyền ra ngoài, lại còn có thẩm vấn hạ nhân trong phủ Đại tướng quân, người hạ độc nhất định sẽ có điều kiêng kị mà tránh hành động.
"Đều không có, cho nên......"
Mục Thanh Võ rất muốn nói cho Hàn Vân Tịch, Tần Vương cũng đã dò hỏi qua chuyện này, chỉ là, Tần Vương từng nói muốn bảo mật, hắn suy nghĩ vẫn là không nên nói ra, "Cho nên chỉ có thể tìm ngươi giúp đỡ."
"Ta cũng không phải là thám tử a." Hàn Vân Tịch cười bất đắc dĩ.
Tới cửa tới cầu đã rất thẹn thùng, Hàn Vân Tịch vừa nói như thế, Mục Thanh Võ cũng không biết nói gì cho phải, gãi gãi đầu, cảm xúc viết hết ở trên mặt.
Nhìn bộ dáng nam hài mới lớn của hắn, Hàn Vân Tịch nhịn không được tưởng tượng đến bộ dáng anh dũng giết địch trên chiến trường của hắn, tổng cảm thấy tương phản quá lớn.
Hàn Vân Tịch chỉ có thể mở miệng kết thúc sự lúng túng của hắn, nàng hỏi nói, "Vậy các ngươi mời ta, cụ thể là phải làm gì đây?"
Nàng xác thật không phải là thám tử nha.
Độc đều đã hạ, hiện giờ cũng đã giải, nàng đi cũng không có đất dụng võ.
"Vạn Xà Độc là độc hiếm thấy, ngươi so với chúng ta quen thuộc hơn nhiều, có lẽ có thể tìm ra dấu vết để lại nào đó." Mục Thanh Võ nghiêm túc trả lời, kỳ thật, tới tìm Hàn Vân Tịch, cũng coi như là nỗ lực cuối cùng của bọn họ.
Nhưng mà, lời này tựa hồ nhắc nhở Hàn Vân Tịch điều gì đó, đáy mắt nàng hiện lên một tia phức tạp.
Cân nhắc một lát, Hàn Vân Tịch cũng không hỏi nhiều, sảng khoái đáp ứng, nghiêm túc giao đãi, "Như vậy đi, sáng sớm ngày mai ta đến quý phủ nhìn một cái đi, các ngươi hãy xem như ta tới cửa tái khám, đừng để lộ ra, miễn cho rút dây động rừng."
Hàn Vân Tịch tổng cảm thấy muốn hạ độc ở trong quân cơ trọng địa không phải là một chuyện dễ dàng, muốn tìm dấu vết để lại vẫn nên đến quý phủ tướng quân đi, rốt cuộc, các loại người trong quý phủ so với binh lính quân doanh phức tạp hơn nhiều.
Vừa nghe lời này, Mục Thanh Võ lập tức đại hỉ, vội vàng đứng dậy với đôi tay ôm quyền hành lễ, phi thường tích cực, "Đa tạ Vương Phi nương nương, ngày nào đó nếu có yêu cầu gì, thỉnh Vương Phi nương nương......"
Lời này còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch bất đắc dĩ ngắt lời, "Thiếu tướng quân, sao lại nói lời khách khí như thế, chẳng lẽ đây là muốn cùng ta giao dịch phải không?"
Rốt cuộc, hắn lại nói lời tương tự như lần trước ghé qua.
Mục Thanh Võ đời này còn chưa từng phải đi cầu người như thế, nhất thời xấu hổ, vội vàng chắp tay thi lễ, "Tần Vương phi, hạ quan thành thật không phải có ý tứ này, chỉ là...... Ài...... phiền toái Tần Vương phi!"
Hàn Vân Tịch càng nhìn hắn càng cảm thấy thích thú hơn, nàng cũng không cố tình tính toán giao hảo cùng Mục Thanh Võ, nhưng là, nếu nhân gia đã tìm tới cửa, phân giao tình này vẫn là có thể có, rốt cuộc Đại tướng quân phủ ở trong triều chính là một cỗ thế lực không nhỏ.
Ở thờ đại mà xuất thân lớn hơn trời, xuất thân quyết định vận mệnh, nhà mẹ đẻ nàng đã như vậy, nàng tốt xấu tự mình nên tìm một số bằng hữu, tìm điểm hậu thuẫn.
Sau khi Mục Thanh Võ cáo từ, Hàn Vân Tịch chính thức nhớ tới câu nói của hắn "Ngày nào đó nếu như có yêu cầu gì, thỉnh cứ việc mở miệng", không nhịn được lại cười.
Nàng cũng không đem lời này nhớ ở trong lòng, nhưng là, Mục Thanh Võ lại dùng cả đời để thực hiện lời hứa hẹn, đương nhiên, đây là lời sau này sẽ nói.
..........
Hôm sau, sáng sớm yên tĩnh mang theo tiểu Trầm Hương đi Đại tướng quân phủ, Hàn Vân Tịch trực tiếp đến trong viện Mục Thanh Võ, Mục đại tướng quân cũng vẫn luôn chờ.
"Tần Vương phi, người hạ độc chắc chắn là nội gian!" Tâm tình Mục đại tướng quân rất ngưng trọng.
"Nếu không phải bởi vì độc trong người thiếu tướng quân dẫn tới độc phát ra Vạn Xà Độc, phỏng chừng người bị độc, còn phải sau thời gian mấy năm nữa, độc tính mới có thể phát tác ra ngoài." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.
Muốn tra ra người hạ độc, nhất định phải suy xét từ hai phương diện: một phương diện chính là hạ độc cùng phương thức độc phát, và phương diện khác đó là nơi phát ra độc dược.
Trước nói về phương diện thứ nhất: hạ độc cùng phương thức độc phát.
Vạn Xà Độc tuy rằng là kịch độc, nhưng đồng thời cũng là một loại độc mãn tính. Sở dĩ nói là kịch độc, bởi vì một khi phát tác, sau một canh giờ nhất định sẽ không toàn mạng; sở dĩ nói là độc mãn tính, đó là bởi vì Vạn Xà Độc cần phải thâm nhập tiềm tàng từng chút một trong cơ thể người quanh năm suốt tháng, đến thời gian nhất định mới có thể đại bùng phát.
Cho nên, người có thể quanh năm suốt tháng hạ một chút dược, tuyệt đối là người có thể thường xuyên tiếp xúc với Mục Thanh Võ.
Mục Thanh Võ lấy ra một bản danh sách, "Tần Vương phi ngươi nhìn một cái, hạ nhân quý phủ có thể tiếp cận ta, danh sách đều ở chỗ này, người đều đã thẩm tra qua, hiện tại toàn bộ đều đang bị nhốt."
Mục đại tướng quân có tình cảm rất sâu đậm với phu nhân đã mất, cũng không có thiếp thị, cho nên, ngoại trừ Mục tướng quân cùng Mục Lưu Nguyệt, có thể tiếp cận Mục Thanh Võ cũng chỉ có hạ nhân.
Hàn Vân Tịch đại khái xem qua danh sách, phát hiện không có nhiều người lắm, bao gồm người của hỏa phòng cũng chỉ bảy tám người.