Chương 137: Tần Vương điện hạ đích thân tới
"Ta không biết, ta không biết gì cả! ô ô ô... Nương, vì sao ngươi lại làm như vậy?"
"Đều là nương ta bảo ta tặng lá trà, ta không biết gì hết. Buông ta ra! Không! ô ô..."
"Mẫu thân, ngươi vì sao lại làm như vậy, vì sao vậy?"
Hàn Nhược Tuyết không dám đánh trả, vừa né tránh, vừa gào khóc giống như đứa trẻ.
Mục Lưu Nguyệt giống như một người đàn bà đanh đá, nắm được xiêm y của Hàn Nhược Tuyết vừa véo vừa đấm. Mọi người quanh mình lần lượt tránh lui, nhưng ai biết, ngay tại trong hỗn loạn, Lý thị đột nhiên né qua Mục Thanh Võ và Sở Tây Phong, chộp về phía Nghi thái phi một bên.
"A"
Nghi thái phi thét lớn chói tai, Mục Thanh Võ và Sở Tây Phong cùng nhau lao qua, đáng tiếc đã chậm, Lý thị chỉ cách Nghi thái phi một bước, bàn tay bà ta đã nằm trên cổ của Nghi thái phi, móng tay đâm vào, tùy thời có thể chấm dứt tính mạng Nghi thái phi.
Nghi thái phi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, mở to hai mắt, cả người run rẩy, không dám cử động.
"Tất cả đều tránh ra, nếu không ta sẽ lập tức giết nàng" Lý thị lạnh giọng, kể cả khi Hàn Vân Tịch đã tra ra bà ta thì như thế nào? Muốn bắt bà ta sẽ không dễ dàng như vậy!
Mục Thanh Võ và Sở Tây Phong sao có thể cam tâm, cả hai đều nắm chặt trường kiếm, không tiến lên nhưng cũng không lui về phía sau. Những thị vệ đang mai phục quanh mình cũng đồng thời xuất hiện, vây quanh.
"Toàn bộ lui ra" Lý thị lạnh lùng cảnh cáo, đột nhiên tăng thêm lực ở trên cánh tay.
"Lui ra phía sau, tất cả đều lui về phía sau cho bổn cung!" Nghi thái phi sợ tới mức hô to, thật sự rất đáng sợ, không cẩn thận một chút nàng sẽ lập tức bị giết chết!
Ai cũng chưa nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện như vậy, Sở Tây Phong và Mục Thanh Võ cũng bị buộc phải lui xuống cùng với thị vệ. Ngay cả Hàn Vân Tịch bọn họ, tất cả quần chúng cũng đều thối lui.
Chỉ còn lại một mình Hàn Nhược Tuyết, ngơ ngác đứng đó, không thể tin nổi nhìn chằm chằm mẫu thân nàng.
Thanh trường kiếm của Mục Thanh Võ đặt ở trên cổ nàng, "Lý thị, thả Nghi thái phi, nếu không nữ nhi ngươi..."
Ai ngờ, lời uy hiếp của Mục Thanh Võ còn chưa nói xong, Lý thị đã cười lạnh, "Tùy các ngươi!"
Hàn Nhược Tuyết, bất quá chỉ là nữ nhi bà ta nhận nuôi để thỏa mãn Hàn Tòng An mà thôi, đều không phải do bà ta sinh ra. Bà ta đã mai phục tại Thiên Ninh quốc nhiều năm như vậy, được chủ thượng ủy thác trọng trách, nhi nữ đối với bà ta bất quá chỉ là gánh nặng.
Hàn Nhược Tuyết đối với bà ta, chỉ là một công cụ, không quan trọng.
Hàn Nhược Tuyết không thể nào tin nổi vào chính lỗ tai của mình, lập tức bắt đầu gào khóc, Lý thị tiếp tục lạnh giọng, "Tất cả mọi người đều lui ra ngoài một trượng (3m) cho ta!"
Tiếng nói vừa dứt, Nghi thái phi tham sống sợ chết lập tức lên tiếng, mặt đầy nước mắt, "Rút lui, theo lời nàng ta nói, hết thảy đều thối lui cho ta!"
Mục Thanh Võ và Sở Tây Phong thoáng nhìn qua lẫn nhau, nghẹn khuất muốn chết, nhưng chỉ có thể tiếp tục thối lui về phía sau.
....Edit & Dịch: Emily Ton....
Thấy mọi người lần lượt lui về phía sau. Đáy mắt Lý thị hiện lên một sự hung ác nham hiểm, vươn một tay kia muốn kéo Nghi thái phi tới gần hơn. Tuy nhiên, đúng ngay lúc này, một luồng kiếm quang đột nhiên xuất hiện trong không khí giống như tia chớp, thế như chẻ tre cắt xuyên qua khoảng trống giữa Lý thị và Nghi thái phi.
Điều này đã vượt qua mong đợi của tất cả mọi người, ngay cả Lý thị cũng bị bất ngờ, xuất phát từ bản năng tự vệ lập tức rút hai tay về.
Tuy nhiên, ngay tại thời điểm hết sức quan trọng này, Long Phi Dạ đột nhiên xuất hiện, chân dài hung hăng đá về phía bà ta, lập tức đá bay bà ta ra ngoài.
Lý thị có muốn hạ độc, cũng đã không còn có cơ hội, cả người mạnh mẽ ngã trên mặt đất, lục phủ ngũ tạng co lại như quả bóng, phun ra một ngụm máu tươi.
Sở Tây Phong và thị vệ lập tức vây quanh bà ta, cầm kiếm chĩa thẳng về phía bà ta, bức cho Lý thị không dám động đậy. Trong khi đó, Long Phi Dạ giữ tay sau lưng, thân ảnh cao lớn, một bộ áo đen bay phất phới trong gió, giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống, chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Mọi người không thể tin tưởng nhìn qua, khoảnh khắc này, trời và đất đều yên tĩnh.
Là Tần Vương điện hạ!
Tần Vương điện hạ đích thân tới!
Trong đám người cũng không biết mấy nữ tử đã bị ngất đi. Mục Lưu Nguyệt nhìn thấy cũng đều quên hết thảy, thần hồn điên đảo, nàng hận không thể khiến thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giờ khắc này. Chỉ cần có thể nhìn thấy Tần Vương điện hạ, đời này của nàng đã được thỏa mãn!.
Hắn cũng tới!
Hàn Vân Tịch cuối cùng cũng buông lỏng thần kinh vốn đang căng thẳng, bất giác hiện lên một nụ cười vui sướng. Long Phi Dạ đã tới, nàng đã có thể an tâm.
Long Phi Dạ lơ đãng liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch một cái, lúc này mới đi về phía Nghi thái phi, nhàn nhạt nói, "Nhi thần tới muộn, khiến mẫu phi bị sợ hãi."
Nghi thái phi đang bị dọa sợ lập tức lấy lại bình tĩnh, cuối cùng cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Nước mắt nàng lập tức tràn ra, cầm chặt tay nhi tử, không ngừng run rẩy. Nàng muốn che dấu sự sợ hãi trong lòng, nhưng không cách nào che dấu nổi.
Long Phi Dạ nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng, "Không có việc gì, mẫu phi không cần phải sợ."
Lúc này, Mộ Dung Uyển Như đang kinh hoảng chưa trấn định cũng vội vàng đi tới, ôm lấy Nghi thái phi, thấp giọng an ủi, "Mẫu phi, không có việc gì, không có việc gì. Điện hạ đã tới, hiện tại đã an toàn. Không cần sợ, không cần sợ!"
Ngay khi Nghi thái phi bị ôm lấy, lập tức dựa vào trong lòng ngực Mộ Dung Uyển Như. Thứ mà nàng cần một cách bức thiết chính là một cái ôm, đời này của nàng đều chưa từng gặp qua sự tình khủng bố như vậy. Chỉ thiếu chút nữa, nàng đã mất mạng!
"Mẫu phi, không phải sợ, không phải sợ! Chúng ta về sau hãy mặc kệ mọi chuyện của tẩu tử. Chuyện của tẩu tử quá nguy hiểm!" Mộ Dung Uyển Như nhân cơ hội châm ngòi.
Tuy nhiên, lần này, không có hiệu quả!
Nghi thái phi thật sự đã bị dọa sợ, nơi nào còn lo lắng tới Hàn Vân Tịch? Hiện tại đầu óc nàng tất cả đều là an nguy của chính mình. Nàng nhìn Lý thị từ xa, vừa kinh vừa hoảng, cũng có xấu hổ và bực tức.
"Nhi tử, bà ta chính là hung phạm hạ độc, nhất định phải nghiêm trị không tha, nhất định phải giết chết bà ta! Để phòng hậu hoạn cho đế đô Thiên Ninh, không thể tha thứ cho người như vậy!"
Mục Thanh Võ và Sở Tây Phong lần lượt áp Hàn Nhược Tuyết và Lý thị áp qua. Hàn Nhược Tuyết giống như cái xác không hồn, nước mắt vẫn luôn rơi xuống, không nói một lời. Trong khi đó Lý thị lại phẫn nộ nhìn Long Phi Dạ, hai tròng mắt giống như đang phun nọc độc.
Lại là Long Phi Dạ! Người này đã giết bao nhiêu thủ hạ của bà ta? Nếu không phải do hắn quấy nhiễu, bà ta sớm đã hoàn thành nhiệm vụ. Bà ta hận không thể xé hắn ra thành từng mảnh!.
Long Phi Dạ lạnh lùng nhìn Lý thị. Hận ý trong mắt Lý thị hắn đều không xem là gì. Hôm nay, cho dù Hàn Vân Tịch không tra ra độc, hắn nhất định cũng sẽ dùng vũ lực động thủ với Lý thị. Hắn tuyệt đối không cho phép bất luận nhân vật nguy hiểm nào tồn tại.
Đương nhiên, biểu hiện của Hàn Vân Tịch, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn. Nàng đã hành động rất tuyệt, hắn cực kỳ vừa lòng.
Hắn thậm chí không muốn lãng phí bất cứ lời nào với Lý thị, lạnh lùng nói, "Nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, người tới, áp hai tên hung phạm vào Đại Lý Tự, chờ thẩm vấn!"
Áp bọn họ vào Đại Lý Tự bất quá là sự ngụy trang mà thôi. Lý thị cùng với Hàn Nhược Tuyết đều sẽ bị đưa tới Cô Uyển bí mật thẩm vấn. Long Phi Dạ muốn thẩm vấn chính là sự tình nội gian.
Ai ngờ, Lý thị bỗng nhiên cười lạnh, "Tần Vương, ta khuyên ngươi nên lập tức thả ta ra, nếu không..."
Khi bà ta nói, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Nghi thái phi một cái, sau đó tiếp tục nói, "Nếu không, ta đảm bảo mẫu phi ngươi sẽ không thể sống để ngắm mặt trời ngày mai!"
Lời này vừa ra, sắc mặt Nghi thái phi lập tức đen lại, bà ta có ý gì?
"Ngươi không có khả năng này" Long Phi Dạ lạnh giọng.
"Nàng đã trúng một loại độc bí mật của độc môn ta" Trong khi Lý thị nói, khinh thường liếc mắt nhìn Nghi thái phi một cái, hỏi, "Lão thái thái, có phải ngươi có cảm giác ngứa ngáy nơi cổ họng, muốn ho khan hay không?"
Nghi thái phi sợ hãi tới mức không rảnh lo lắng sự khác thường ở trong thân thể, vừa nghe Lý thị nói như vậy, thật sự có cảm giác ngứa ngáy và trở nên nóng nảy, "Phi Dạ, điều này..."
"Đưa ta đến cửa thành, ta sẽ lập tức giao ra giải dược. Nếu không... ha ha" Lý thị kiêu ngạo đưa ra yêu cầu.
Cuộc đời này Long Phi Dạ hận nhất chính là bị uy hiếp, hắn trực tiếp xem nhẹ Lý thị đang kiêu ngạo, lạnh giọng, "Người tới, áp đi!"
Nghi thái phi đã bị hắn kinh sợ, tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng không dám nói nhiều lời.
Sở Tây Phong áp giải Lý thị. Nhưng ai biết, ngay thời điểm Sở Tây Phong đang xoay người, hai tay đột nhiên tê dại, lập tức không có sức lực. Cũng trong nháy mắt này, Lý thị móc ra một thanh chủy thủ, đâm thẳng về phía Hàn Vân Tịch đang đứng gần bà ta nhất. Hàn Vân Tịch sao có thể nghĩ đến, Lý thị còn có thể giãy giụa? Nàng khiếp sợ đến nỗi quên cả né tránh, mắt thấy chủy thủ đang tới gần mình.
"A"
Nàng theo bản năng hô to, nhắm hai mắt lại, nhưng ai biết, một khi nhắm mắt lại, một dòng máu ấm lập tức vẩy ra đến trên mặt nàng.
Là máu của nàng sao?
Tuy nhiên, dường như nàng không có cảm giác đau!.
Hàn Vân Tịch cẩn thận mở to mắt, chỉ thấy Lý thị đang đứng ở trước mặt nàng, miệng phun máu tươi, vẫn không nhúc nhích. Chuỷ thủ trong tay cách trái tim nàng chưa đến năm tấc (20cm). Đột nhiên, Lý thị buông nhẹ tay xuống, chủy thủ theo đó rơi ra.
Tầm mắt Hàn Vân Tịch chậm rãi hạ xuống, chỉ thấy một mũi tên nhọn xuyên qua từ sau lưng tới bụng Lý thị. Long Phi Dạ đứng ngay ở sau lưng bà ta, hai tròng mắt lạnh băng hiện lên lệ khí nhè nhẹ, giống như rồng bị chọc giận, thịnh nộ ngập trời.
Hàn Vân Tịch quá ngạc nhiên. Lý thị chính là một trong những người đã lãnh đạo nội gian Bắc Lịch, thẩm vấn từ bà ta nhất định có thể thẩm tra ra không ít chuyện. Không ngờ Long Phi Dạ sẽ giết Lý thị. Là do tình thế vừa rồi quá nguy hiểm nên hắn đã lựa chọn như thế? Hay là bởi vì hắn quá phẫn nộ? Nhưng hắn phẫn nộ điều gì?.
Lý thị chậm rãi, chậm rãi xoay người, nhìn Long Phi Dạ không thể tin nổi, "Ngươi... ngươi..."
"Ngay cả cơ hội tự sát bổn Vương đều sẽ không cho ngươi." Long Phi Dạ cao ngạo trả lời. Giải quyết xong Lý thị, những nội gian khác đều như cát rải rác, lỏng lẻo và không có tổ chức. Sao hắn trị không được?
Lý thị tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó bắt đầu cười ha ha, "Tốt, rất tốt! Không hổ là Tần Vương và Tần Vương phi của Thiên Ninh quốc! Thế nhân đều biết Thiên Ninh quốc có Tần Vương, nhưng lại không biết có Thiên Huy hoàng đế! Thế nhân chỉ biết Tần Vương phi có thể giải độc, nhưng không biết người có thể giải độc mới là cao thủ dùng độc. Ha ha ha..."
Bà ta cười cười, ngã xuống mặt đất, trút ra một hơi cuối cùng.
Trong lúc đó, toàn trường một mảnh yên tĩnh. Lời nói của Lý thị vẫn quanh quẩn ở bên tai mọi người. Vẻ mặt Long Phi Dạ âm trầm lạnh lẽo. Trong đám người, không ít quyền quý đều mang sắc mặt cực kỳ khó coi. Sắc mặt Thái Tử Long Thiên Mặc cũng đều đen lại.
Lời nói kia của Lý thị, chính là nâng Tần Vương lên tận trời xanh, và dẫm Thiên Huy hoàng đế tới trên mặt đất! Nếu những lời này được truyền tới lỗ tai Thiên Huy hoàng đế, kết quả sẽ rất khủng khiếp.
Rất nhanh, Nghi thái phi phá vỡ yên tĩnh, "Điêu phụ này, nói hươu nói vượn, dám châm ngòi giữa Tần Vương và hoàng thượng. Chết đi như vậy, thật sự là quá dễ dàng cho bà ta!"
Tuy rằng trong lòng nàng cũng rất bất mãn đối với thái hậu và Thiên Huy hoàng đế, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng, ngôi vị chí tôn trên huyền long bảo điện vốn nên thuộc về nhi tử của nàng. Tuy nhiên, thắng làm vua thua làm giặc. Hiện giờ hết thảy đều đã trở thành sự thật đã định.
Thiên Huy hoàng đế vốn luôn đề phòng Tần Vương, sẽ không chịu nổi loại châm ngòi ly gián thế này!
Việc này quá nghiêm trọng, khiến Nghi thái phi cũng quên cả độc ở trên người mình.
Tuy nhiên, đối với nỗ lực giảng hoà này của Nghi thái phi, Long Phi Dạ dường như rất khinh thường. Khoé miệng hắn xẹt qua một sự khinh miệt không ai có thể nhận thấy được, lệnh người mang thi thể Lý thị và Hàn Nhược Tuyết rời đi.