Chương 161: Nhượng bộ, không đời nào!
Edit: Emily Ton.
Sau khi tiễn Đoan Mộc Dao rời đi, Hàn Vân Tịch đang muốn trở về, Nghi thái phi đã gọi nàng lại, "Vân Tịch, ngươi lại đây với ta một chút."
Mặc dù Nghi thái phi rất ôn tồn, nhưng Hàn Vân Tịch biết sẽ không có chuyện tốt. Nàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đi theo phía sau Nghi thái phi tới Mẫu Đơn viện.
Thật ra, Nghi thái phi không mở miệng, nàng cũng biết Nghi thái phi muốn nói điều gì. Hai người ngồi xuống trong sân, Nghi thái phi lập tức cho Quế ma ma lui xuống.
"Vân Tịch, ngươi vừa mới đi cùng với Phi Dạ ra ngoài hay sao?" Nghi thái phi hỏi.
Từ khi Hàn Vân Tịch tiến đến Phù Dung viện, không bị Long Phi Dạ đuổi ra, trong lòng Nghi thái phi đều luôn hoài nghi. Nhưng, lúc trước nàng cũng không để ý nhiều tới thái độ của nhi tử, luôn ước gì nha đầu này lăn ra khỏi Tần Vương phủ càng sớm càng tốt.
Hiện giờ, nàng cũng coi như đã tiếp nhận con dâu này rồi, có một số việc, tất nhiên sẽ lưu tâm tới.
"Không có, thời điểm trở về vừa vặn gặp được." Hàn Vân Tịch cũng không biết vì sao mình lại phải nói dối, có lẽ là vì trước đây đã từng nói dối rằng tối nay nàng đã có hẹn.
Nghi thái phi giống như suy tư điều gì, gật gật đầu. Nếu như Hàn Vân Tịch trả lời "Vâng", nàng thật sự sẽ không tin. Hiện tại, mặc dù Phi Dạ không bài xích nữ nhân này giống như lúc trước, nhưng chung quy cũng không có khả năng phạm quá nhiều ngoại lệ đối nữ nhân này.
Lúc trước Uyển Như từng giúp nàng hỏi thăm qua, Phi Dạ sở dĩ không bài xích nha đầu này như vậy, đúng là bởi vì độc thuật của nha đầu này rất lợi hại, có chỗ hữu ích, đã giúp hắn khá nhiều lần.
Hàn Vân Tịch có năng lực khá cao, nhưng, so với Phi Dạ, vẫn giống như bùn trên mặt đất bên cạnh một người như mây trên trời, vĩnh viễn không thể nào trộn lẫn với nhau.
Nói cách khác, Hàn Vân Tịch trèo cao không nổi.
Hiện giờ, Uyển Như không thể không gả ra ngoài, Nghi thái phi cân nhắc một tay châm thuật của Hàn Vân Tịch, thật ra cũng xứng là người được chọn, có thể lưu lại bên cạnh nàng để hầu hạ cả đời.
Nếu Phi Dạ có thể cưới Dao Dao, vậy nàng không cần gì thêm nữa, chỉ cần chờ ôm tôn nhi (cháu nội).
Một tức phụ (con dâu) lưu ở bên cạnh nàng hầu hạ, một tức phụ mang đến mặt mũi cho Tần Vương, mang đến mặt mũi cho Tần Vương phủ.
Đến lúc đó, Hàn Vân Tịch có thể dọn ra khỏi Phù Dung viện và sống cùng nàng, để Dao Dao đến sống trong Phù Dung viện. Có nàng ở đây, hai tức phụ cũng không đến mức gây ra được đại sự ầm ĩ nào.
Hơn nữa, Hàn Vân Tịch cũng không có lợi thế nào nếu gây ầm ĩ với Dao Dao.
"Vân Tịch, Vinh Nhạc công chúa đến Tần Vương phủ hòa thân, việc này, ngươi thấy thế nào?" Nghi thái phi quả nhiên hỏi tới vấn đề này.
Hàn Vân Tịch ngoài cười nhưng trong không cười, đáp, "Việc này, mẫu phi và điện hạ làm chủ là được."
"Vân Tịch, hôm nay ngươi không lịch sự lắm." Nghi thái phi trực tiếp nói ra.
Thẳng thắn như thế, là muốn cảnh cáo nàng trước hay sao?
"Mẫu phi, Vinh Nhạc công chúa là cành vàng lá ngọc, hơn nữa nàng ấy tới đây là để hòa thân, thân phận đặc biệt. Thần thiếp đương nhiên biết phân biệt nặng nhẹ, tuyệt đối không dám tùy ý làm bậy, gây chuyện thị phi."
Hàn Vân Tịch rất nghiêm túc. Nghe xong lời này, Nghi thái phi cảm thấy rất vừa lòng, thầm nghĩ, nha đầu này vẫn là người biết điều, không cần nàng phải tốn nhiều miệng lưỡi.
"Nếu ngươi đã hiểu rõ, vậy sau này gặp nhau nói chuyện, vẫn nên..."
Ai ngờ, những lời này Nghi thái phi còn nói chưa xong, Hàn Vân Tịch đã ngắt lời nàng, "Mẫu phi, mặc dù thần thiếp xuất thân hèn mọn, nhưng không phải là bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khi dễ. Thần thiếp chỉ cầu an cư lạc nghiệp sống ở trong phủ, sẽ không tranh gì. Tuy nhiên, nếu có người lên mặt khiêu khích thần thiếp, thần thiếp chỉ có thể phụng bồi tới cùng."
Lời này vừa ra, Nghi thái phi đột nhiên nheo hai mắt lại, có vẻ như, nha đầu này không hiểu ý nghĩa chân chính những lời nàng nói.
Tính tình của Đoan Mộc Dao vốn đã không tốt, huống chi còn bởi vì những sự tình tìm dược ở Dược Quỷ cốc, đấu thơ tại Hoa Mai uyển cùng với sự tình hôm nay nên đã kết oán với Hàn Vân Tịch. Một khi nàng ấy gả vào đây, nhất định sẽ không để cho ngày tháng của Hàn Vân Tịch trôi qua dễ dàng.
Ý của Nghi thái phi, không chỉ muốn Hàn Vân Tịch an phận thủ thường, đừng gây chuyện khiêu khích. Hơn nữa, càng muốn Hàn Vân Tịch nén giận. Cho dù là sự tình gì đều nhường Đoan Mộc Dao một chút.
Nghi thái phi xụ mặt xuống, lạnh lùng hỏi lại, "Hàn Vân Tịch, ngươi có tư cách gì mà phụng bồi tới cùng?"
Nha đầu này, chỉ vì gần đây nàng có sắc mặt tốt với nàng ấy, nàng ấy thật sự nghiêm túc vậy sao?
Hàn Vân Tịch không muốn có xung đột quá lớn với Nghi thái phi. Rốt cuộc, nàng thật vất vả mới cải thiện được mối quan hệ. Nhưng, Đoan Mộc Dao vẫn chưa vào cửa, Nghi thái phi đã cảnh cáo như vậy, vạn nhất năm sau thật sự vào cửa, nàng chẳng phải sẽ bị ăn đến chết hay sao?
Từ trước tới nay, nàng đều luôn là người 'thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành', nếu Nghi thái phi đã mở miệng, nàng đương nhiên cũng muốn tỏ thái độ của mình.
"Mẫu phi, tính của thần thiếp, ngài hẳn đã biết" Hàn Vân Tịch lạnh lùng trả lời.
"Ngươi" Nghi thái phi tức giận đứng dậy, Hàn Vân Tịch cũng đứng lên nói, "Mẫu phi, nếu như không có sự tình gì, thần thiếp xin cáo lui trước."
Nghi thái phi tức giận đến nỗi nói không nên lời. Hàn Vân Tịch hít sâu một hơi xoay người rời đi.
Ra khỏi mẫu đơn viện, Hàn Vân Tịch tự lẩm bẩm với mình, "Nghi thái phi nha Nghi thái phi, nếu Hàn Vân Tịch ta đối đãi chân thành với ngươi, một ngày nào đó ngươi cũng có thể đối đãi chân thành với ta hay không? Có lẽ ta ở trong mắt ngươi, vĩnh viễn đều không khác gì tỳ nữ trong phủ."
Xuất thân, địa vị thật sự có quan trọng như vậy sao?
Vương hầu, tướng lĩnh chẳng lẽ sinh ra đã cao quý sao? Một ngày kia, Hàn Vân Tịch ta nhất định sẽ để ngươi biết, những thứ đó, cũng không quan trọng!
Trở lại Phù Dung viện, Long Phi Dạ xuất quỷ nhập thần sớm đã rời đi.
Thái độ của tên kia không rõ ràng, trong khi Nghi thái phi và Đoan Mộc Dao dường như đều rất khẳng định sự tình hoà thân năm sau. Hàn Vân Tịch hít sâu một hơi, nói với bản thân mình, hết thảy này nàng đều không thể thay đổi, cũng không có quan hệ gì với nàng.
Vì vậy, không cần nghĩ tới nữa!
......Edit: Emily Ton.....
Chỉ còn vài ngày nữa sẽ sang năm mới, Tần Vương phủ cũng trở nên náo nhiệt. Bọn hạ nhân đều đang quét tước trang trí. Mộ Dung Uyển Như vì chuyện hôn sự, suốt ngày nhốt ở trong phòng. Nghi thái phi vẫn thường xuyên đi qua an ủi. Cũng sau buổi tối ngày hôm đó, Nghi thái phi không tiếp tục tìm tới Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch cũng không chủ động qua đi giúp nàng châm cứu tiếp.
Quan hệ đã bị đình trệ, nhưng bọn họ vẫn cố sống trong hoà bình với nhau.
Sự tình chuẩn bị ăn tết, Hàn Vân Tịch không cần nhọc lòng bận tâm tới. Nàng nhàn nhã tới nỗi không có việc gì liền thường xuyên chạy tới Hàn gia.
Thân thể của Thất di nương đã khôi phục rất khá, thức ăn được cải thiện, lo lắng giảm đi, trạng thái tinh thần cũng rất tốt, không còn khiếp nhược của dĩ vãng, gặp chuyện còn có nhiều chủ kiến.
Tiểu Dật Nhi còn quá nhỏ, Thất di nương là trụ cột trong nhà, Hàn Vân Tịch vui vẻ nhất không gì hơn là nhìn thấy Thất di nương thay đổi.
Lúc này, tiểu Trầm Hương cũng đang bận rộn chuẩn bị tết với Thất di nương.
Hàn Vân Tịch ở thư phòng kiểm tra bài tập của Tiểu Dật Nhi. Thật ra, về y thuật, Hàn Vân Tịch không được xem là một lão sư, nhưng nàng rốt cuộc đã học qua chương trình trung y cơ sở, hơn nữa còn có kinh nghiệm hành nghề y, vì thế nàng học《Hàn Thị Y Điển》muốn nhanh hơn cả Tiểu Dật Nhi.
Tiểu Dật Nhi mới 6 tuổi nhưng có một vẻ mặt tinh tế, khí chất sạch sẽ, mặc dù là tiểu thiếu gia, nhưng trang điểm một thân thư đồng, thời điểm nghiêm túc đọc sách, đôi mắt rũ xuống, nhìn từ một bên mặt có thể thấy lông mi thật dài.
Mỗi khi Hàn Vân Tịch trêu đùa hắn, hắn sẽ đột nhiên ngẩng đầu, trợn đôi mắt tròn to, bối rối nhìn Hàn Vân Tịch. Bộ dáng mê mang, đáng yêu đến nỗi Hàn Vân Tịch muốn mang hắn trở về làm sủng vật để dưỡng.
"Vân tỷ, phương thuốc trên y điển này... ta có thể sửa lại sao?" Tiểu Dật Nhi thật cẩn thận hỏi.
Hàn Vân Tịch tò mò, phương thuốc trên《Hàn Thị Y Điển》đều do mấy thế hệ người Hàn gia sau khi cân nhắc và xác định nhiều lần mới được thêm vào, cho dù là phối dược hay là phân lượng, đều đã được kiểm nghiệm rất kỹ.
Tiểu Dật Nhi mới sáu tuổi, mới học y được mấy năm, thật sự muốn sửa phương thuốc của lão tổ tông hay sao? Tiểu tử này, can đảm quả là không nhỏ!
Bất quá, nàng rất thích loại nghé con mới sinh không sợ hổ này.
"Nói nói, sửa như thế nào?" Hàn Vân Tịch cười hỏi, thanh thản uống trà.
Tiểu Dật Nhi thấy Vân tỷ không những không mắng hắn, ngược lại còn tươi cười, hắn lập tức có tự tin hơn, vội vàng mang giấy bút ra, viết xuống phương thuốc do mình cải tiến.
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch vừa thấy, khiếp sợ đến nỗi vừa mới nhấp ngụm trà đã hoàn toàn phun ra.
Thiên a!
Đây... phương thuốc này... không, chính xác mà nói, đây là một phương thuốc độc dược!
Tiểu Dật Nhi nhìn thấy phản ứng của Vân tỷ, sợ hãi thè lưỡi, ngoan ngoãn thối lui qua một bên đi, giống như hài tử đang gặp rắc rối.
Hàn Vân Tịch vội vàng cầm lấy phương thuốc trên《Hàn Thị Y Điển》 và đối chiếu với phương thuốc đã cải tiến mà tiểu Dật Nhi vừa mới viết xuống. Một khi so sánh, phát hiện ra tiểu Dật Nhi cũng không bỏ đi bất luận một dược vật nào, mà hắn chỉ điều chỉnh phân lượng ở trên dược vật.
Lợi dụng sự tương sinh tương khắc của dược vật, có một số dược vật khi trộn lẫn với nhau dựa theo tỉ lệ nhất định, sẽ sinh ra dược vật có thành phần hoàn toàn mới. Có lẽ những thành phần đó sẽ tạo nên dược hiệu, hoặc chúng có thể sẽ phá hỏng dược hiệu, thậm chí sinh ra độc tố. Trong khi những dược vật mới được sinh ra từ những thành phần hỗn hợp này, có thể sẽ có hiệu quả khác nhau.
Hơn nữa, giải thích về mặt lý thuyết còn khá đơn giản, nhưng quan hệ trong đó liên quan tới hành ngàn các yếu tố khác, cực kỳ phức tạp, không phải người thường có thể nhìn thấu.
Ngay cả Hàn Vân Tịch là tay già đời, khi nhìn thấy một phương thuốc này, nếu không cân nhắc cẩn thận, đều cũng không thể nghĩ tới, phương thuốc bình thường này có thể đổi thành phương thuốc độc.
Không nghĩ tới, Tiểu Dật Nhi vừa sửa như vậy, đã sửa ra được.
"Ai đã dạy đệ như thế?" Hàn Vân Tịch lớn tiếng hỏi.
Tiểu Dật Nhi giống như hài tử phạm sai lầm, hai tay quấn lại bên nhau, cúi đầu.
Hàn Vân Tịch lúc này mới phát hiện ra mình đã quá kích động, nàng vội vàng kéo Tiểu Dật Nhi ngồi xuống một bên, bình tĩnh lại và nói, "Dật Nhi, đệ nói cho tỷ biết, là ai đã dạy đệ sửa phương thuốc như vậy"
"Ta tự mình nhìn nhìn, sau đó đột nhiên nghĩ ra cách sửa đổi nó." Tiểu Dật Nhi đúng sự thật trả lời.
Hàn Vân Tịch thực không thể tin nổi, tiếp tục hỏi, "Vậy đệ làm sao biết về phân lượng của những dược tề đó"
"Lúc trước, cha bắt ta học thuộc một cuốn sách về sự tương sinh tương khắc của dược vật. Nó dày vài trăm trang. Khi ta nhìn thấy phương thuốc, đột nhiên nghĩ đến có thể sửa lại." Tiểu Dật Nhi chớp đôi mắt to tròn, đặc biệt đơn giản, ngây thơ.
Hàn Vân Tịch biết, nó sẽ không nói dối, nhưng, năng lực thông hiểu đạo lí của đứa nhỏ này cũng thật sự quá tốt!
"Đệ có thể sửa những thứ khác sao?" Hàn Vân Tịch vội vàng hỏi tiếp.
"Ta phải nhìn xem, nghĩ một chút, phương thuốc vừa rồi ta đã suy nghĩ mất một ngày."
Tiểu Dật Nhi có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, tuy nhiên, nó cũng không biết rằng, một đứa trẻ mới sáu tuổi như hắn, chỉ cần thời gian một ngày đã đổi phương thuốc này thành phương thuốc độc, đã là bản lĩnh nghịch thiên.
Hàn Vân Tịch phát hiện ra, thiên phú về độc thuật của đứa nhỏ này, thật ra còn liều mạng hơn cả nàng lúc trước, nếu như chăm chỉ học hành, tương lai nhất định sẽ rất vượt trội.
Không thể không nói, ánh mắt của Hàn Tòng An cũng không tệ.
Ngày đó, trên phương diện độc dược, Hàn Vân Tịch có chỉ điểm một ít cho Tiểu Dật Nhi, dặn dò Tiểu Dật Nhi chăm chỉ khổ học, tạm thời đừng nói cho người khác biết chuyện này. Tiểu Dật Nhi có được sự đồng thuận của Vân tỷ, lập tức có thêm động lực. Nghe tiểu Trầm Hương nói, sau mấy ngày Hàn Vân Tịch rời đi, nó gần như không ra khỏi thư phòng.
......
Từng ngày trôi qua, rất nhanh, đêm giao thừa đã tới. Toàn bộ đế đô Thiên Ninh tràn ngập ngày hội vui mừng.
Đêm giao thừa mọi nhà đoàn viên, trong cung Thái Hậu thiết đãi gia yến. Nghi thái phi và Tần Vương điện hạ, Mộ Dung Uyển Như mỗi năm đều tham dự. Tuy nhiên, năm nay không chỉ có thêm một vị Tần Vương phi, còn có thêm một Vinh Nhạc công chúa. Trong khi Mộ Dung Uyển Như xảy ra sự tình như vậy, không có mặt mũi tiến cung. Nghi thái phi cũng không muốn mang nàng ta theo.
Triệu ma ma cố ý chuẩn bị cho Hàn Vân Tịch một chiếc áo choàng bông ngắn màu đỏ, xung quanh được viền bằng lông cáo trắng, ấm áp mà tôn quý.
Lúc này Triệu ma ma đang giúp Hàn Vân Tịch trang điểm chải chuốt, "Vương Phi nương nương, đây là lần đầu tiên ngài tham gia gia yến đêm giao thừa, thật ra chỉ là dùng một bữa cơm cùng với mọi người mà thôi, không cần quá khẩn trương."
Hàn Vân Tịch cũng không khẩn trương, Thiên Huy hoàng đế, Thái hậu, Hoàng hậu nàng đều biết đến. Trong lòng nàng đang cân nhắc, tối nay Vinh Nhạc công chúa cũng tới, sự tình hòa thân, chắc hẳn Thiên Huy hoàng đế sẽ đề cập tới nó.