Thiên Tài Tiểu Độc Phi - Chương 254: Đi, không hẹn mà gặp

Nam tử áo trắng mặc dù vẫn luôn im lặng, nhưng Long Phi Dạ và Cố Thất Thiếu không ai không xem thường hắn, người của Ảnh tộc xuất hiện ở đây, việc này rất đáng để suy ngẫm.

Huống chi, cái tên này còn nói ra một câu như vậy.

Hắn dựa vào cái gì dẫn bọn hắn đi?

“Thế nào, ngươi biết đường đi?” Cố Thất Thiếu cười nói.

Nam tử áo trắng vẫn không trả lời, Hàn Vân Tịch nháy mắt ra hiệu với Cố Thất Thiếu: “Hắn biết thật!”

Lời này vừa nói ra, đáy mắt Long Phi Dạ lập tức hiện lên một tia phức tạp, người của Ảnh tộc sao lại biết đường đi của hố trời ở Độc Tông?

Chẳng lẽ chuyện hắn vẫn luôn truy xét là thật?

Cố Thất Thiếu lại đột nhiên tức giận: “Hóa ra ngươi là người trộm bản đồ!”

Phải biết rằng, hang động trong hố trời nhiều vô kể, chỗ này thông chỗ kia là ngõ cụt, vô cùng phức tạp, trừ những người đứng đầu Viện y học và những người có bản đồ trong tay ra, thì còn có ai biết đường nữa?

Có trời mới biết nam tử áo trắng kia có trộm bản đồ không, dù sao Hàn Vân Tịch cũng chưa thấy hắn lấy ra lần nào.

Hắn không hề để ý việc bị Cố Thất Thiếu vạch trần, hắn nhàn nhạt nói: “Vân Tịch cô nương, đi hay không đi?”

Có người dẫn đường, còn gì tốt hơn.

Hàn Vân Tịch không hiểu Ảnh tộc, cũng không có nhiều mối nghi ngờ vậy, có thể thất nam tử áo trắng này không biết độc thuật, đoán chừng là muốn nàng giúp hắn bắt độc thú.

Trước đó Long Phi Dạ và Cố Thất Thiếu không ở bên cạnh, nàng cũng dám đi cùng tên này rồi, huống hồ bây giờ bọn họ ở bên cạnh?

Đến lúc tìm được độc thú rồi, bọn họ nhiều người, không sợ không cướp được.

“Đi thôi!” Hàn Vân Tịch rất sảng khoái đồng ý.

Chỉ là, Long Phi Dạ và Cố Thất Thiếu lại đều không đi.

“Giao bản đồ ra đây!” Cố Thất Thiếu nheo mắt lại đầy nguy hiểm.

“Ảnh tộc tìm độc thú làm gì?” Long Phi Dạ quan tâm điều này hơn, người của Ảnh tộc chưa bao giừo sống vì bản thân, một đời chỉ có một việc, đó chính là thần phục Tây Tần Hoàng tộc.

Tây Tần Hoàng nếu diệt vong, Ảnh tộc nhất định không còn tồn tại, ngược lại, trên thế gian này vẫn tồn tại người của Ảnh tộc, như vậy Hoàng tộc Tây Tần tất có trẻ mồ côi! Thứ mà người Ảnh tộc cần, chính là thứ Hoàng tộc Tây Tần cần!

Cái tên này tại sao lại muốn đi cùng bọn họ? Nếu đi cùng nhau tìm thấy độc thú, hắn cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì.

Nghĩ đến đây, Long Phi Dạ lơ đãng lại nhìn Hàn Vân Tịch một cái.

Đối mặt với sự chất vấn đầy mạnh mẽ của Long Phi Dạ và Cố Thất Thiếu, nam tử áo trắng vẫn bình tĩnh như nước, hắn đang muốn nói, ai ngờ đúng lúc này, mặt đất rung chuyển, toàn bộ hang động đều đang lắc lư, giống như sắp sập đến nơi.

Long Phi Dạ gần như ngay lập tức kéo tay Hàn Vân Tịch: “Chuyện gì xảy ra?”

“Có người chạm đến tử huyệt của hố trời, trước buổi trưa, hố trời nhất định sẽ sập hoàn toàn! Nhất định phải đi ngay!” Nam tử áo trắng thành thật nói.

“Ngươi cũng biết tử huyệt của hố trời?” Cố Thất Thiếu vô cùng bất ngờ.

“Tử huyệt của hố trời” là bí mật quan trọng nhất của hố trời Độc Tông, bí mật này cũng không được vẽ trong bản đồ hố trời, chỉ có những người đứng đầu Viện y học mới biết, hắn cũng chi nghe trộm được lúc còn bé.

Đó là một cái cơ quan nằm ngoài bách độc cơ quan, cũng được gọi là cơ quan thứ một trăm linh một.

Một khi chạm đến cơ quan kia, lập tức khiến cho toàn bộ bề mặt của hố trời sụp đổ, mọi thứ ở trong này đều bị chôn vùi dưới mặt đất, ngay cả độc thú cũng khó tránh khỏi.

Nhiều năm qua, những người đứng đầu Viện y học vẫn luôn muốn tìm ra cơ quan này, muốn hủy hố trời để vây khốn độc thú vĩnh viễn, chỉ tiếc là mãi không thể tìm ra.

Đáng chết, rốt cuộc tên “mèo mù” nào chạm vào cơ quan này?

Lúc đang nói chuyện, những khối đá khổng lồ bắt đầu rơi xuống, Long Phi Dạ che chở Hàn vân tịch né sang một cái động khác, thấy thế, nam tử áo trắng lập tức đuổi theo, còn nhanh hơn so với Cố Thất Thiếu.

“Thời gian không nhiều, các ngươi rốt cuộc có đi hay không?” Nam tử áo trắng lại hỏi.

Vừa dứt lời, hang động nơi bọn họ đứng cũng bắt nứt vỡ, toàn bộ đỉnh chóp có chiều hướng đổ sập xuống.

Long Phi Dạ và Cố Thất Thiếu đều không do dự, cùng đồng thanh nói: “Đi, dẫn đường!”

Đi?

Là mau chạy khỏi đây, hay là tranh thủ đi về phía trước tìm độc thú?

Ai cũng không giải thích gì, thế nhưng, nam tử áo trắng, Long Phi Dạ và Cố Thất Thiếu vô cũng ăn ý. Đều không phải là người dễ dàng chấp nhận thất bại, bọn họ sẽ không trốn, nếu đã tới, thì không thể uổng công.

Bọn họ nói “đi”, chỉ có một ý nghĩa chính là tiếp tục đi về phía trước!

Nam tử áo trắng lập tức khởi động cơ quan ở bên phải bức tường, mở ra một con đường bí mật.

Nam tử áo trắng ở phía trước, Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch ở phía sau, tiếp theo đến Cố Thất Thiếu và Mộc Linh Nhi, Đường Li bọc lót đằng sau, trên đường đi Long Phi Dạ đều che chở Hàn Vân Tịch, chưa từng buông lỏng tay.

Tất cả mọi người đều dùng khinh công bay đi, Hàn vân tịch không biết, nhưng lại là người ung dung nhất, mặt của nàng dán vào lồng ngực Long Phi Dạ, có thể nghe rõ tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, chỉ có lúc này, mới có cảm giác chân thực khi nàng ở sát người hắn.

Phía sau, xung quanh không ngừng có đá vụn rơi xuống, mặt đất dưới hang động rung chuyển ngày càng mạnh, giống như cả thế giới sắp đổ sập xuống, nhưng Hàn Vân Tịch nép trong lồng ngực Long Phi Dạ lại có ảo giác cả thế giới đều đã lặng yên.

Trong cơn rung chuyển, nơi ánh sáng và bóng tối đan cài vào nhau, trong những bước chân tốc độ, hắn ôm nàng thật chặt, khiến nàng hô hấp có chút khó khăn.

Thế nhưng, đã như vậy rồi, hắn còn muốn ôm chặt nàng hơn.

“Bám chặt vào!” Hắn ra lệnh.

Bám chặt?

Lúc nàng đang nép trong lòng hắn như bây giờ, làm sao có thể bắm chặt, chỉ có thể ôm chặt eo hắn.

Nàng do dự, hắn lại thúc giục: “Bám chặt vào!”

Tốc độ quá nhanh, nữ nhân này nếu mà rơi xuống, không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

“Không bám được!” Hàn Vân tịch thấp giọng, do dự một lúc, cẩn thận từng li từng tí đưa tay ôm chặt hắn, lần này cả người nàng đều dán chặt vào hắn.

Hơi thở mạnh mẽ của nam nhân lập tức bao trùm giác quan, Hàn Vân Tịch nhận ra trái tim mình đập cuồng loạn.

Ôm hắn?

Cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn của nàng đặt trên hông, Long Phi Dạ không dấu nổi nụ cười, ngầm cho phép.

Mà một màn này, bị Cố Thất Thiếu ở phía sau nhìn thấy rất rõ.

Hắn nhìn thấy, Hàn Vân Tịch chủ động ôm lấy Long Phi Dạ.

Hắn cứ nhìn như vậy, ngẩn người mà dừng lại, Mộc Linh Nhi ở phía sau lập tức va vào hắn, may Đường Li phản ứng nhanh, kịp thời dừng bước.

“Cố Thất Thiếu ngươi làm gì vậy?” Đường Li tức giận.

Cố Thất Thiếu không chút phản ứng, tiếp tục đi về phía trước, Mộc Linh Nhi nhìn bóng lưng cô đơn đầy những vết thương của hắn đuổi theo Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch, trái tim nàng ta đau đớn như sắp vỡ tan.

Thất ca ca, muội tuyệt đối không cho phép Hàn Vân Tịch tổn thương huynh như thế!

Tuyệt đối không cho phép!

Cùng với sự sụp đổ của hang động càng lúc càng nhanh, tốc độ của nam tử áo trắng cũng càng lúc càng nhanh, làm cho người phía sau không ngừng gia tốc mới có thể đuổi theo, một đám người nhanh chóng xuyên qua hang đông, xuyên qua từng mật đạo, trong lúc bất giác không ngừng đi xuống dưới.

Rốt cục, nam tử áo trắng dừng lại trước một cửa đá khổng lồ trước, bọn họ đến rồi.

“Phía sau cánh cửa chính là nơi thấp nhất của hố trời, cũng mật thất nhốt độc thú.” Nam tử áo trắng nhàn nhạt nói.

Tất cả mọi người đều cho rằng nam tử áo trắng sẽ tìm được cơ quan mở cánh cửa này ra, nhưng nam tử áo trắng lại nói: “Chúng ta phải nghĩ cách mở cánh cửa này ra, ta cũng không biết cơ quan ở nơi nào.”

Long Phi Dạ lấy chuôi kiếm đập cửa đá, nghe âm thanh là biết cánh cửa này vô cùng to.

Hắn ra hiệu đám người tránh ra, vung kiếm lên chém vào cánh cửa, trong nháy mắt kiếm quang sáng chói, khí thế dũng mãnh, nhưng không ngờ, cửa đá sừng sững bất động, không có chút sứt mẻ.

Long Phi Dạ bất ngờ, lại một lần nữa vung kiếm, lần này trường kiếm trực tiếp chém vào cửa đá, nhưng cửa đá vẫn không có động tĩnh.

Kiếm của Long Phi Dạ chính là thượng cổ danh kiếm Long Ngâm, có thể chém sắt như chém bùn, cộng với nội công của hắn, sao lại không thể lay chuyển được cánh cửa này?

“Đây không phải cửa đá!” Long Phi Dạ không tiếp tục làm chuyện phí sức lực nữa.

“Là Huyền Kim Môn, ai cũng không thể làm nó lay chuyển.” Nam tử áo trắng thành thật trả lời.

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức sợ hãi, Huyền Kim chính là vật cứng rắn nhất trên thế giới này, là vật liệu chế tạo vũ khí tốt nhất, chỉ một khối Huyền Kim nhỏ cũng có thể khiến người ta tranh giành, huống chi một cái cửa to như vậy.

Vậy mà Độc Tông có thể lấy ra làm cửa, chẳng phải quá xa xỉ rồi sao?

Đương nhiên, sau khi kinh ngạc, mọi người liền chìm vào nỗi tuyệt vọng, nam tử áo trắng nói không sai, ai cũng không thể lay động được cái cửa này

“Cũng chỉ có một cái cửa này thôi sao?” Hàn Vân Tịch thuận miệng mà hỏi.

Cũng không biết nam tử áo trắng có nghe hay không, tóm lại hắn không có trả lời.

Cố Thất Thiếu tiến lên phía trước sờ vào cánh cửa, thở dài nói: “Những cái khác thì có thể dùng Thực Cốt Tán, còn Huyền Kim này thì khó khăn rồi.”

Thực cốt tán được coi là một loại độc có tính ăn mòn cao nhất, nhưng gặp Huyền Kim cũng không có tác dụng gì.

Lời này đã nhắc nhở Hàn Vân Tịch, ánh mắt nàng bỗng sáng lên.

Lúc này, tiếng đổ vỡ xung quanh càng lúc càng lớn, đoán chừng ngay cả mật đạo bọn họ đang đứng cũng sắp sập rồi.

“Chỉ có thể tìm cơ quan, chắc là ở ngay bên cạnh thôi.” Nam tử áo trắng thật sự nói.

“Cái bố cục này, cơ quan chỉ có thể ở hai bên bức tường, mọi người chia ra tìm!”

Đường Li đã sớm lần mò bức tường xung quanh. Quy luật của ám khí và cơ quan tương tự nhau, đối diện với cơ quan, hắn cũng tính là một nửa người trong nghề.

Mọi người nhanh chóng lần tìm trên tường, chỉ có Hàn Vân Tịch vẫn đứng yên tại chỗ.

Nhìn nam tử áo trắng kia, đôi mắt luôn bình tĩnh như nước lại lướt qua một vẻ sốt ruột.

Hắn lại nhìn những người còn lại, thừa dịp mọi người không chú ý, hắn vuốt nhẹ lên một chỗ thô ráp trên tường, khiến lòng bàn tay giống như bị vật gì cắt qua làm máu chảy ra, trên tường để lại một đường máu.

Thế nhưng điều kỳ lạ là vệt máu ấy lại nhanh chóng biến mất, giống như bị vách tường hấp thụ rồi.

Nam tử nắm chặt bàn tay lại, hắn thản nhiên nói: “Vân Tịch cô nương, ta qua bên kia, ngươi ở chỗ này tìm xem nhìn.”

“Ừm.”

Hàn Vân Tịch đi qua, đang muốn đưa tay lên sờ, nhưng lại đột nhiên dừng lại, nàng nói: “Ta có cách ăn mòn cánh cửa này!"

Nghe xong lời này, Long Phi Dạ nhanh chóng liếc qua, đáy mắt hiện lên tia cảnh cáo.

Trên thế giới này vẫn là có thuốc độc có thể ăn mòn Huyền Kim, tên của độc dược chính là là Mê Điệp Mộng!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện