Thiên Tài Tiểu Độc Phi - Chương 351: Sao có thể không tính sổ
Hôn sự của Thái Tử vừa truyền ra, cả nước đều trở nên xôn xao.
Hôn sự nhà đế vương chính là một chuyện hệ trọng, huống chi mối hôn sự này còn dây dưa đến ba thế lực lớn là Thiên Huy Hoàng đế, Quốc cữu phủ, Mục đại tướng quân.
Ai cũng không nghĩ đến Thái tử sẽ lấy một nữ nhân có danh tiếng xấu như Mục Lưu Nguyệt, nhưng tin tức vừa lan ra, hầu như tất cả mọi người đều bừng tỉnh ngộ, nhận ra Thái tử lấy Mục Lưu Nguyệt là sự lựa chọn đúng đắn sáng suốt nhất.
Thiên Huy Hoàng đế coi trọng, Quốc cữu phủ ủng hộ, Mục đại tướng quân phủ trợ giúp, ba thế lực này nâng Thái tử lên một tầng cao mới, đủ để các đại diện Thiên Ninh Hoàng tộc cùng Tần Vương điện hạ phản đối.
Sau khi Hàn Vân Tịch gặp Mục Thanh Vũ trở về, gần như ngày nào cũng có thể nghe thấy tin tức liên quan đến Thái tử.
Chuyện thiên hạ, đã có công hầu lo. Hàn Vân Tịch không hiểu cuộc tranh đấu của nam nhân, cũng không hứng thú với việc chiều chính của Thiên Ninh, nhưng đối với Mục Thanh Vũ nàng lại thấy thương xót hơn là thất vọng.
Hắn là thiếu tướng quân dũng mãnh thiện chiến nhất Thiên Ninh, là người thừa kế duy nhất của Mục tướng quân phủ, cũng là người bộc trực nhất trong chiều!
Trẻ tuổi như vậy, ưu tú như vậy, lại chịu khuất phục như thế.
Hàn Vân Tịch vừa ra khỏi phòng phối chế độc dược, Triệu ma ma liền tiến lên nói tin tức mới nhất ở trong cung.
“Vương phi nương nương, nghe nói Thái hậu lại ban cho Mục tướng quân phủ thêm trăm cuộn tơ lụa, mười rương châu báu sính lễ.
Hàn Vân Tịch không khỏi nhíu mày, hôm qua nàng mới nghe nói Thái hậu định cho mười lăm vạn lượng bạc, còn có một đống lớn đồ vật quý báu làm sính lễ! Hôm nay lại còn tăng thêm nhiều đồ như vậy.
Quốc khố hao tổn, nạn đói nghiêm trọng, vậy mà quỹ đen của lão Thái hậu lại không ít.
“Nương nương, Thái hậu không có nhiều tiền như vậy, nhưng Quốc cữu phủ có tiền!”
Triệu ma ma sợ Vương phi nương nương không rõ, vội vàng bổ sung, nhưng Hàn Vân Tịch sao lại không biết?
“Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, nắm nhiều quyền lực như vậy, cũng không trụ được lâu đâu!” Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.
Triệu ma ma nghe không hiểu, bà ta oán trách: “Vương phi nương nương, lúc đó người thật sự không nên cứu Thái tử, đây quả thực là đang cứu kẻ địch của chúng ta!”
Nếu như oán trách chuyện này, không bằng oán trách Thiên Tâm phu nhân, năm đó không nên cứu Lý thái hậu, không có Lý Thái hậu cũng không có Thiên Huy Hoàng đế ngày hôm nay, mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra.
Oán trách, vô dụng!
“Yên tâm đi, điện hạ nhà ta không sợ bọn chúng!” Hàn Vân Tịch đương nhiên cũng không sợ bọn chúng.
Liên tiếp mấy ngày đến Bách Lí quân phủ, hôm nay cũng muốn đi, thế nhưng đoán chắc Bách Lí Minh Hương sẽ độc phát, Hàn Vân Tịch thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn, có năng lực cứu lại không thể cứu.
Cộng thêm nỗi phiền muộn về chuyện của Mục Thanh Vũ, nàng quyết định ra ngoài hít thở không khí.
“Triệu ma ma, gọi Tiểu Ngọc Nhi đến đây, chúng ta đi dạo phố!”
Triệu ma ma và Tô Tiểu Ngọc đều rất thích ra ngoài, rất nhanh, chủ tớ ba người ăn mặc giản dị, ngồi xe ngựa ra ngoài.
Hồi trước bận rộn, Hàn Vân Tịch cũng không chú ý đến Tô Tiểu Ngọc, chăm chú ngắm nghía, phát hiện ra nha đầu này tắm rửa sạch sẽ, dù mặc y phục của nha hoàn, vẫn toát ra một khí chất không thể gọi tên.
Tiểu Ngọc Nhi nói nàng ta là cô nhi từ bé, không biết cha mẹ là ai.
Hàn Vân Tịch nghĩ, nhìn khí chất của đứa trẻ này, xuất thân nhất định không thấp, e rằng trong nhà gặp phải biến cố gì đó.
Kiếp trước mình cũng xuất thân cô nhi, Hàn Vân Tịch rất thương hại Tô Ngọc Nhi.
“Tiểu Ngọc Nhi, ngươi đã từng nghĩ đến việc tìm cha mẹ chưa?” Hàn Vân Tịch hỏi.
Tô Tiểu Ngọc lập tức cảnh giác, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ ngây thơ, kinh ngạc nói: “Muội có thể tìm sao?”
Hàn Vân Tịch vui vẻ: “Có người nói không được sao?”
Tô Tiểu Ngọc vô cùng vui vẻ, nhưng ánh mắt nhanh chóng ảm đạm: “Vương phi nương nương là muốn đuổi muội đi rồi sao?”
Hả...
Lại có thể hiểu lầm như vậy, Hàn Vân Tịch dở khóc dở cười: “Sao có thể? Sợ đến lúc đó ngươi muốn đi, ta cũng không giữ nổi ngươi!”
“Thế nhưng... không tìm thấy bọn họ.” Tô Tiểu Ngọc buồn bã cúi đầu thật thấp.
Trước đó Hàn Vân Tịch đã nhờ Lạc quản gia điều tra, đáng tiếc đứa trẻ này được tên thủ lĩnh ăn mày nhặt được rồi nuôi nấng, không có một chút manh mối nào, thật sự không dễ tìm.
Thấy dáng vẻ hụt hẫng của Tiểu Ngọc, Hàn Vân Tịch đang định an ủi, Triệu ma ma lại vô tư nói: “Tiểu Ngọc Nhi, đi theo Vương Phi nương nương được ăn ngon mặc sướng, ngươi khổ sở cái gì! Vương Phi nương nương chính là cha mẹ tái sinh của ngươi, ngươi còn tìm cha mẹ làm gì nữa?”
Triệu ma ma mặc dù vô tư, nhưng xưa nay đối xử với Tô Tiểu Ngọc khá tốt, món gì ngon đều cho nàng ta, Tô Tiểu Ngọc mới đến không lâu, đã béo lên một vòng.
Tô Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên, tỏ vẻ ngây thơ, không biết trả lời như thế nào, Hàn Vân Tịch không nhịn được phì cười: “Được rồi được rồi, không nói cái này. Đi thôi, dẫn các ngươi đi chọn mấy đồ trang sức.”
Nữ nhân ra ngoài dạo phố, ngoài việc sắm đồ ra cũng chẳng còn việc khác, Hàn Vân Tịch cũng không ngoại lệ, trước buổi thọ yến của Thái hậu nàng đã tìm được một tiệm trang sức không tệ để chuẩn bị trang sức cho mình, bên trong có không ít đồ tốt, đáng tiếc thời gian eo hẹp nàng không kịp để chọn lựa kĩ càng, đến bây giờ vẫn còn nhớ đến.
Cửa tiệm kia gọi là “Kim Ngọc Duyên” độc quyền bán đồ trang sức, đồ trang sức trong tiệm đều là độc nhất vô nhị, mỗi loại chỉ bán một cái, nếu không mua kịp thì đời này không có cơ hội gặp được cái thứ hai.
Chủ tớ Hàn Vân Tịch đến cửa chính, còn chưa xuống xe ngựa đã nhận ra có sáu tên Đái Đao thị vệ đứng ở ngoài cửa.
“Vương phi nương nương, người đến đây là nhân vật gì, lại có thể mang theo sáu tên Đái Đao thị vệ?” Triệu ma ma kinh ngạc.
Mang Đái Đao thị vệ ra ngoài là có ý, nhìn dáng vẻ kia, vị bên trong chí ít cũng là thân thích Hoàng tộc.
Hàn Vân Tịch liếc qua, mất hết hứng thú, Đái Đao thị vệ chặn ở cửa, chính là chiếm cứ cả cửa tiệm, không để cho người khác vào.
“Ngày khác quay lại, chúng ta đến Hàn gia.” Hàn Vân Tịch cũng không phải là người rảnh hơi, lười phải tìm phiền phức.
Nhưng nào ngờ bọn họ đang định đi, thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết: “A...”
“Vương phi nương nương, đó là bà chủ tiệm!” Triệu ma ma từng tới đây, lập tức nhận ra tiếng của ai.
Vừa mới nói xong, lại có một tiếng kêu rên vọng ra: “A... tha mạng! Lưu Nguyệt tiểu thư, dân nữ thực sự không làm được...”
Sau đó là tiếng khóc lóc thảm thiết, Hàn Vân Tịch nghe không rõ, nhưng bốn chữ “Lưu Nguyệt tiểu thư” kia nàng nghe rất rõ.
“Lưu Nguyệt tiểu thư?” Hàn Vân Tịch hoài nghi.
“Vương phi nương nương, là Mục Lưu Nguyệt đang giương oai! Xuống dưới xem một chút, nhanh!” Triệu ma ma thích náo nhiệt, không chỉ xuống một mình, còn kéo theo cả Tô Tiểu Ngọc xuống cùng!
Trước kia lúc Mục Lưu Nguyệt kề cận Trường Bình công chúa thì thường xuyên ỷ thế ức hiếp người trong cung, Triệu ma ma từng gặp mấy lần, vô cùng không thích cái cô nương này. Bây giờ cộng thêm việc nàng ta có hôn sự với Thái tử, Triệu ma ma nhìn nàng ta càng thêm ngứa mắt.
Đương nhiên, Triệu ma ma thấy nàng ta ngứa mắt, Hàn Vân Tịch còn thấy nàng ta ngứa mắt hơn!
Không nói đến việc trước kia Mục Lưu Nguyệt nhiều lần sỉ nhục và hãm hại nàng, chỉ nói đến việc Mục Thanh Vũ quy hàng Thái tử, còn không phải đều do lòng hư vinh của nha đầu thối này.
Việc duy nhất Hàn Vân Tịch hối hận là lúc trước đánh cược với nàng ta, không tiêu diệt nàng ta tận gốc.
Sau khi thua cược lần trước, Mục Lưu Nguyệt không thực hiện lời hứa, lại còn không nói năng gì với nàng, đến bây giờ cũng không lộ diện. Nếu hôm nay đã gặp ở đây, Hàn Vân Tịch sao có thể không tính sổ chứ?
Hàn Vân Tịch bước xuống xe, thấy Triệu ma ma và Tô Tiểu Ngọc đang đứng đợi ở một bên.
“Ta còn tưởng rằng ngươi đi vào trước!” Hàn Vân Tịch đùa giỡn nói.
Triệu ma ma cười đầy ẩn ý: “Vương phi nương nương, sáu tên thị vệ đấy, không có người lão nô không vào được.”
Hàn Vân Tịch vui vẻ: “Vậy thì chúng ta đừng vào nữa, để nàng ta đi ra.”
Nàng nói rồi đi thẳng đến cửa, nhanh chóng bị Đái Đao thị vệ ngăn lại: “Không có mắt sao? Không có nhìn thấy huynh đệ bọn ta đang canh giữ?”
“Canh giữ là ý gì vậy?” Hàn Vân Tịch tỏ vẻ ngây thơ hỏi ngược lại.
Toàn bộ đế đô Thiên Ninh có mấy nghìn người hầu, nhưng không phải ai cũng biết mặt Hàn Vân Tịch.
Thị vệ kia nhìn Hàn Vân Tịch từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ dâm tà, hắn cười nói: “Nhan sắc nhà ngươi cũng không tệ, tiếc là hôm nay đại gia phải làm việc, không có thời gian yêu thương ngươi, ngươi mau đi đi! Đừng để đại gia ta hối hận.”
“Đại gia, ta là người có lai lịch đấy, ngươi nhìn lại xem, không cẩn thận cái mạng nhỏ rơi mất đấy!” Hàn Vân Tịch cười nhẹ, đầy vẻ vô hại.
Thị vệ sững sờ, lập tức khoa trương vỗ vỗ ngực: “Ôi, gia ta sợ quá!”
“Để ta đi vào, ta cam đoan ngươi không có việc gì.” Hàn Vân Tịch vẫn cười như cũ, dáng vẻ ngả ngớn.
Lúc này, trong tiệm lại vọng ra mấy tiếng kêu thảm thiết.
Thị vệ lập tức trở nên nghiêm chỉnh: “Cút cút cút! Đại gia ta không rảnh để chơi với ngươi!”
Hàn Vân Tịch vẫn đứng bất động tại chỗ, tò mò hỏi: “Vị bên trong có lai lịch thế nào? Cho ta vào xem một chút, không chừng có quen biết.”
“Quen biết? Ha ha, nói ra dọa chết ngươi đấy! Cút nhanh, có nghe thấy không! Cút!” Thị vệ không kiên nhẫn phất tay.
Hàn Vân Tịch khoanh tay trước ngực, bình chân như vại, lúc này Triệu má má tiến lên, thành thật nói: “Tiểu huynh đệ, làm người phải khiêm tốn. Lai lịch chủ tử nhà ta bảo đảm lớn hơn cả vị kia, ngươi nên nhanh chóng nhường đường đi.”
Thị vệ cười ha ha: “Nghe cho kỹ, chủ tử nhà ta là tiểu thư Đại tướng quân phủ, Thái tử phi của Thái tử đương triều!”
Triệu ma ma nhìn hắn một chút, đột nhiên cũng cười ha ha: “Nghe cho kỹ, nhà ta chủ tử là đại tiểu thư Hàn gia thành Bắc.”
Lời này vừa nói ra, mấy tên thị vệ khác cũng cười ha ha
“Đại tiểu thư Hàn gia? Ai nghe bao giờ chưa?
“Ha ha, hóa ra đây là Hàn gia cái gì mà Hoàng thân quốc thích hay sao?”
“Có sao? Hoàng hoàng thân quốc thích có họ Hàn...”
Nói đến nơi đây, sáu tên thị vệ đột nhiên ý thức được chuyện không thích hợp, chỉ một thoáng tất cả đều ngậm miệng.
Hàn gia thành Bắc?
Thành bắc chỉ có một Hàn gia, y học thế gia Hàn gia. Đại tiểu thư nhà hắn là...
Đột nhiên, tên thị vệ tự xưng đại gia kia bị dọa đến run lẩy bẩy, quỳ phịch xuống đất: “Vương phi nương nương cát tường!”
Năm tên thị vệ cũng đồng loạt quỳ theo hành lễ: “Vương phi nương nương cát tường!”
Sáu tên Đái Đao thị vệ này mới được Mục Lưu Nguyệt tuyển, ai cũng giống với tính cách của Mục Lưu Nguyệt, thích ỷ thế ức hiếp người.
Ai ngờ hôm nay lại đạp phải cái bàn sắt chứ?
Tần Vương phi, là người nổi tiếng không dễ chọc!
“Chẳng cát tường gì cả.” Hàn Vân Tịch ngáp một cái, lười biếng nói: “Triệu ma ma, hầu hạ tử tế vị đại gia kia cho ta!”
“Vâng!” Triệu ma ma chỉ đợi câu này.
Bà ta chậm rãi đến bên cạnh tên thị vệ kia, tên thị vệ bị dọa cho mặt mũi trắng bệch: “Vương phi nương nương tha mạng! Xin tha mạng! Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân có mắt không nhận ra Thái Sơn, tiểu nhân tội đáng muôn chết, Vương phi nương nương, tha...”
Đang cầu xin tha mạng, Triệu ma ma nắm tai hắn, bấm mạnh một cái, lập tức mọi tiếng cầu xin đều chuyển thành tiếng kêu thảm thiết: “A... a... a”
Triệu ma ma hầu hạ trong cung mấy chục năm, công phu cấu véo tuyệt đỉnh, tên thị vệ càng lúc càng lớn tiếng, có thể nói là gào khóc thảm thiết.
Rất nhanh, người đi đường xung quanh liền vây lại xem, còn vị chủ tử bên trong cửa tiệm nghe thấy tiếng, vội vã đi ra...