Chương 18
Chương 18
Buồn chán
Tôi dành phần còn lại của ngày hôm đó hoàn toàn im lặng, chỉ với một ngoại lệ ngắn.
Ngoại lệ đó xảy ra khi Jeb mang thức ăn tới cho cả Jared và tôi vài tiếng sau đó. Khi ông đặt cái khay bên trong lối vào cái hang nhỏ xíu của tôi, ông cười hối lỗi với tôi.
“Cám ơn,” tôi thì thầm.
“Không có chi,” ông bảo tôi.
Tôi nghe thấy Jared gầm ghè, bực mình vì cuộc trao đổi nhỏ của chúng tôi.
Đó là âm thanh duy nhất của Jared suốt cả ngày. Tôi chắc chắn là anh ở ngoài đó, nhưng không bao giờ có đến một tiếng thở để xác nhận ước đoán này.
Đó là một ngày rất dài – rất tù túng và uể oải. Tôi cố thử mọi vị trí tôi có thể nghĩ ra được, nhưng tôi không bao giờ hoàn toàn duỗi hẳn cả người ra ngoài một cách thoải mái. Chỗ hõm lưng tôi bắt đầu nhức nhối.
Melanie và tôi đã nghĩ rất nhiều về Jamie. Hầu hết là chúng tôi lo lắng rằng chúng tôi đã làm tổn thương cậu bé bằng cách tới đây, rằng giờ đây chúng tôi đang làm tổn thương nó. Việc giữ một lời hứa thì có là gì so với chuyện đó?
Thời gian không có ý nghĩa gì. Đó có thể là hoàng hôn, có thể là bình minh – tôi không có gì để so sánh ở đây, khi bị chôn vùi trong lòng đất. Melanie và tôi đã hết đề tài để trò truyện. Chúng tôi nhảy qua những kí ức chung của chúng tôi một cách thờ ơ, như là chuyển kênh ti vi mà không dừng lại để xem bất cứ thứ gì đặc biệt. Tôi gật gù một lần nhưng không thể ngủ sâu bởi vì tôi quá không thoải mái. Khi cuối cùng Jeb cũng trở lại, tôi có thể hôn vào khuôn mặt nhăn nheo của ông. Ông cúi vào trong cái hang của tôi với một nụ cười rộng tới tận mang tai.
“Đến lúc đi dạo nữa rồi chứ hả?” ông hỏi tôi.
Tôi hăng hái gật đầu.
“Để cháu làm,” Jared gầm ghè. “Đưa cho cháu khẩu súng.”
Tôi do dự, vụng về núp trong miệng hang, cho đến khi Jeb gật đầu với tôi.
“Đi đi,” ông bảo tôi.
Tôi trèo ra, cứng ngắc và mất thăng bằng, và nắm bàn tay đưa ra của Jeb để đứng thẳng người. Jared phát ra một âm thanh không bằng lòng rồi quay mặt đi. Anh đang cầm chặt khẩu súng, khớp ngón tay anh trắng bệch trên nòng súng. Tôi không thích nhìn thấy nó trên tay anh. Nó làm phiền tôi nhiều hơn là với Jeb. Jared không nương nhẹ với tôi như Jeb đã làm. Anh bước vào trong đường hầm tối đen mà không hề dừng lại chờ tôi theo kịp.
Việc đó rất khó khăn – anh không tạo nhiều âm thanh lắm và anh không dẫn tôi, vì thế tôi phải bước đi với một tay để trước mặt và một tay trên tường, cố không lao vào đá. Tôi ngã hai lần trên sàn nhà gồ ghề. Mặc dù anh không giúp tôi, anh đã chờ cho đến khi anh có thể nghe thấy là tôi đã lại đứng lên để đi tiếp. Một lần, vội vã đi qua một đoạn đường thẳng của đường hầm, tôi đã đến quá gần và bàn tay tìm kiếm của tôi đã chạm vào lưng anh, trượt theo hình dáng bờ vai của anh, trước khi tôi nhận ra là tôi đã không chạm phải một bức tường khác. Anh nhảy lên, tránh xa khỏi những ngón tay tôi với một tiếng thở giận dữ.
“Xin lỗi,” tôi thì thào, cảm thấy hai má mình nóng lên trong bóng tối.
Anh không phản ứng, nhưng sải dài bước chân hơn nữa vì thế đi theo anh lại càng khó khăn hơn.
Tôi đang bối rối thì cuối cùng một luồng sáng cũng xuất hiện trước mặt tôi. Chúng tôi đã đi một con đường khác chăng? Đây không phải là ánh sáng chói lòa của cái hang lớn. Nó là một cái hang im ắng, mờ nhạt và bàng bạc. Nhưng cái khe hẹp mà chúng tôi phải đi qua dường như rất giống… Cho đến tận khi tôi đã vào bên trong không gian rộng lớn, vang vọng tôi vẫn không nhận ra điều gì đã gây ra sự khác nhau này.
Đó là ban đêm; ánh sáng đang chiếu mờ mờ từ phía trên nhái lại ánh sáng của mặt trăng thay vì mặt trời. Tôi sử dụng tình trạng không bị lóa mắt này để nghiên cứu cái trần nhà, cố khám phá bí mật của nó. Phía trên cao, rất cao trên đầu tôi, hàng trăm mặt trăng nhỏ xíu chiếu ánh sáng nhạt màu của nó tới cái sàn tối om, xa phía dưới. Những mặt trăng nhỏ vỡ ra thành những đám lộn xộn, một vài cái ở xa hơn những cái khác. Tôi lúc lắc cái đầu. Thậm chí bây giờ tôi đã nhìn thẳng vào ánh sáng, tôi vẫn không hiểu nó.
“Đi thôi,” Jared giận dữ ra lệnh ở phía trước vài bước. Tôi giật mình và vội vã đi theo. Tôi hối hận vì đã để sự chú tâm của mình đi lang thang. Tôi có thể thấy phải nói chuyện với tôi khiến anh khó chịu đến thế nào.
Tôi đã không trông chờ sự giúp đỡ của một cái đèn pin khi chúng tôi tới căn phòng với hai dòng sông, và tôi đã không nhận được nó. Giờ nó cũng được chiếu sáng mờ mờ, giống như cái hang lớn, nhưng ở đây chỉ có hai mươi mặt trăng tí hon kì lạ. Jared nghiến chặt răng và nhìn đăm đăm vào trần nhà trong khi tôi rụt rè đi vào trong căn phòng có cái bồn đen như mực. Tôi đoán rằng nếu tôi có vấp chân ngã vào trong dòng suối nước nóng dữ dội dưới lòng đất và biến mất, có lẽ Jared cũng chỉ nhìn nó như là một sự can thiệp tử tế của số phận.
Tôi nghĩ anh ấy sẽ buồn, Melanie không đồng ý khi tôi len lén đi quanh cái phòng tắm tối đen, nép vào tường. Nếu chúng ta ngã.
Tôi không nghĩ thế. Có thể anh ấy sẽ nhớ lại nỗi đau của việc mất cô lần đầu tiên, nhưng anh ấy sẽ hạnh phúc nếu tôi biến mất.
Bởi vì anh ấy chưa biết cô, Melanie thì thầm, và rồi nhạt đi như thể cô ấy đột nhiên mất sức.
Tôi chết đứng tại chỗ, ngạc nhiên. Tôi không chắc lắm, nhưng có vẻ như là Melanie vừa mới dành cho tôi một lời khen.
“Nhanh lên,” Jared gắt từ bên ngoài phòng.
Tôi nhanh hết sức có thể trong bóng tối và trong phạm vi nỗi sợ của tôi cho phép.
Khi chúng tôi trở lại, Jeb đang chờ bên cái đèn xanh lam; ở chân ông là hai hình trụ dợn sóng và hai hình chữ nhật không đều. Trước đó tôi đã không thấy chúng. Có thể ông đã đi lấy trong khi chúng tôi đi.
“Cậu ngủ đây đêm nay hay ta đây?” Jeb hỏi Jared bằng giọng bình thản.
Jared nhìn vào hai hình dạng ở chân Jeb.
“Cháu,” anh trả lời cộc lốc. “Và cháu chỉ cần một túi ngủ thôi.”
Jeb nhướn một bên lông mày lên.
“Nó không phải là một trong chúng ta, bác Jeb. Bác đã đẩy thứ đó cho cháu – vì thế đừng xía vào.”
“Cô ấy cũng không phải là một con thú, nhóc. Và cậu cũng không đối xử với một con chó như thế này.”
Jared không trả lời. Hàm răng anh nghiến chặt với nhau.
“Chưa từng biết cậu là một người độc ác,” Jeb khẽ nói. Nhưng ông nhặt một trong hai cái hình trụ lên, đưa tay vào một cái quai, và lăng nó qua vai, rồi nhét một cái hình chữ nhật – một cái gối – bên dưới cánh tay ông.
“Xin lỗi, cưng,” ông nói khi đi qua tôi, vỗ vỗ vai tôi.
“Thôi đi!” Jared gầm gừ.
Jeb nhún vai và chậm chạp rời đi. Trước khi ông khuất khỏi tầm nhìn, tôi vội vàng biến vào trong hang của tôi; tôi trốn trong chỗ sâu nhất của nó, cuộn mình lại thành hình quả bóng nhỏ đế mong là không ai thấy được.
Thay vì né đi một cách im lặng và vô hình trong đường hầm bên ngoài, Jared trải túi ngủ của anh ngay trước cửa nhà tù của tôi. Anh đập đập cái gối vài lần, có thể là cố để tỏ ra là anh có một cái. Anh nằm trên túi ngủ và khoanh tay ngang ngực. Đó là phần cơ thể anh mà tôi thấy được qua cái lỗ - chỉ có hai cánh tay và nửa phần bụng của anh.
Da anh vẫn là màu rám nắng vàng sậm đã ám ảnh những giấc mơ của tôi suốt nửa năm qua. Thật kì lạ khi có một mảnh của giấc mơ đó hiện lên trong thực tế cách tôi chỉ không đầy năm feet. Kì dị.
“Mi không thể lén đi qua ta đâu,” anh cảnh cáo. Giọng anh mềm hơn trước – buồn ngủ. “Nếu mi dám thử…” Anh ngáp. “Ta sẽ giết mi.”
Tôi không trả lời. Lời cảnh cáo đập vào tôi hơi giống một sự sỉ nhục. Tại sao tôi lại cố lén chuồn khỏi anh? Tôi sẽ đi đâu? Lao vào vòng tay những kẻ man rợ đang chờ tôi ngoài kia ư, tất cả bọn họ đều ước là tôi sẽ thực hiện đúng cái nỗ lực ngu xuẩn ấy? Hay là, giả sư như bằng cách nào đó tôi có thể luồn qua họ, trở lại với hoang mạc đã gần thiêu sống tôi lần trước khi tôi cố vượt qua nó ư? Tôi tự hỏi anh ấy đã nghĩ tôi có thể làm được những gì. Anh ấy nghĩ tôi đang ngấm ngầm âm mưu cái gì với cái thế giới nhỏ bé của họ? Trông tôi có sức mạnh đến thế ư? Chẳng lẽ sự vô phương kháng cự của tôi vẫn còn chưa rõ ràng?
Tôi có thể nói khi nào anh chìm sâu vào giấc ngủ bởi vì anh bắt đầu xoay người theo cách Melanie vẫn còn nhớ anh vẫn thường làm. Anh chỉ ngủ vật vã như vậy khi anh buồn khổ thôi. Tôi theo dõi những ngón tay anh nắm lại rồi duỗi ra, và tự hỏi liệu anh có đang mơ thấy chúng quấn quanh cổ tôi hay không.
Nhiều ngày trôi qua – có lẽ là một tuần, không cách nào tôi đếm được – rất lặng lẽ. Jared giống như một bức tường yên lặng giữa tôi và mọi thứ khác trên thế giới, dù tốt hay xấu. Không có âm thanh nào khác ngoài hơi thở của chính tôi, những cử động của chính tôi; không có hình ảnh nào ngoài cái hang tối xung quanh tôi, cái vòng tròn mờ tỏ, cái khay quen thuộc với cùng những thứ đồ ăn đó, những cái liếc trộm thoáng qua Jared; không có sự đụng chạm nào khác ngoài những tảng đá lỗ chỗ cọ vào da thịt tôi; không có hương vị nào khác ngoài vị nước đắng ngắt, bánh mỳ cứng, súp không, rễ cây, hết ngày này qua ngày khác.
Đó là một sự kết hợp rất kì lạ: nỗi kinh hoàng thường trực, sự khó chịu nhức nhối liên miên về mặt thể xác, và sự cô đơn đau khổ. Trong ba thứ đó, sát thủ buồn chán là thứ khó chịu đựng nhất. Nhà tù của tôi là một căn phòng triệt tiêu giác quan.
Cả hai chúng tôi, Melanie và tôi đã lo lắng rằng chúng tôi có thể phát điên.
Cả hai chúng ta cùng nghe thấy một giọng nói trong đầu, cô ấy chỉ ra. Đó không bao giờ là một dấu hiệu tốt cả.
Chúng ta rồi sẽ quên cách nói chuyện, tôi lo lắng. Đã bao lâu rồi kể từ khi ai đó nói chuyện với chúng ta?
Bốn ngày trước cô cảm ơn bác Jeb đã mang thức ăn cho chúng ta, và bác ấy đã nói không có chi. Chà, tôi nghĩ đó là bốn ngày trước. Ít nhất là bốn giấc ngủ dài trước. Dường như cô ấy thở dài. Thôi gặm móng tay cô đi – tôi phải mất hàng năm trời mới bỏ được thói quen ấy đấy.
Nhưng những móng tay dài, sắc làm phiền tôi. Tôi không thực sự nghĩ chúng ta cần lo lắng về những thói quen xấu về lâu về dài.
Jared không để cho Jeb mang thức ăn tới nữa. Thay vào đó, ai đó mang nó tới đầu kia của hành lang và Jared đi lấy nó. Tôi nhận được cùng một thứ - bánh mỳ, súp, và rau – hai ngày một lần. Đôi khi có những thứ khác cho Jared, thức ăn đóng gói với những cái tên tôi nhận ra được – Red Vines, Snickers, Pop-Tarts. Tôi đã cố tưởng tượng làm thế nào những con người đó đặt được tay lên những món ngon lành nọ.
Tôi không trông mong anh sẽ chia cho – tất nhiên là không – nhưng đôi khi tôi tự hỏi liệu anh có nghĩ là tôi mong anh chia không. Một trong vài trò tiêu khiển của tôi là lắng nghe anh ăn đồ ăn của mình, bởi vì anh luôn làm như thế một cách khoa trương, có lẽ là cọ xát chúng theo cách anh đã làm với cái gối vào đêm đầu tiên. (Orkid: sao anh Jared ác thế nhỉ?)
Một lần, Jared chậm rãi xé một túi Cheeto[11] – thể hiện về chuyện đó như mọi khi – và mùi vị thơm ngon của loại bột pho mát giả đó cuộn trong cái hang của tôi… ngon lành, không cưỡng nổi. Anh ăn một cái thật chậm, để tôi nghe thấy từng tiếng nhai một.
Dạ dày tôi cuộn lên thành tiếng, và tôi cười với chính mình. Tôi đã không cười trong một thời gian dài; tôi cố nhớ lại lần cuối và không thể - chỉ có cái lần kích động kinh khủng trong sa mạc, mà không thực sự tính là một nụ cười. Thậm chí trước khi tôi tới đây, cũng chẳng có mấy thứ tôi thấy buồn cười.
Nhưng chuyện này đối với tôi dường như lại buồn cười sao đó – dạ dày tôi hực lên chỉ sau một miếng nhỏ Cheeto1 – và tôi cười lần nữa. Một dấu hiệu của sự điên loạn, chắc thế.
Tôi không biết phản ứng của tôi xúc phạm đến anh thế nào, nhưng anh đứng lên và biến mất. Sau một lúc lâu, tôi có thể nghe thấy anh ăn Cheeto nữa, nhưng từ rất xa. Tôi lén nhìn qua cái lỗ để thấy anh ngồi trong bóng tối phía cuối hành lang, quay lưng lại tôi. Tôi kéo đầu mình vào trong, sợ rằng anh có thể quay lại và bắt gặp tôi đang nhìn. Từ đó về sau, anh ở lại chỗ cuối hành lang nhiều chừng nào có thể. Chỉ đến buổi đêm anh mới nằm dài chắn trước nhà tù của tôi.
Hai lần một ngày – hoặc có lẽ là hai lần một đêm, vì anh không bao giờ đưa tôi đi khi những người khác còn đó – tôi đi bộ đến căn phòng bên sông; đó là một điểm sáng, bất chấp nỗi sợ, vì đó là lần duy nhất tôi không phải khom người trong cái hình thù không bình thường do bị cái hang của tôi ép buộc. Mỗi lần tôi phải trèo lại vào trong hang lại khó khăn hơn lần trước đó.
Ba lần trong tuần đó, luôn luôn là vào giờ ngủ, ai đó tới kiểm tra chúng tôi. Lần đầu tiên là Kyle.
Cú bật người đứng dậy đột ngột của Jared đánh thức tôi. “Ra khỏi đây,” anh cảnh cáo, giữ súng sẵn sàng.
“Chỉ kiểm tra thôi,” Kyle nói. Giọng anh ta rất xa nhưng to và thô đủ để tôi chắc đó không phải là em trai anh ta. “Ngày nào đó có thể cậu không ở đây. Ngày nào đó có thể cậu ngủ quá say.”
Câu trả lời duy nhất của Jared là lên đạn.
Tôi nghe thấy tiếng cười của Kyle nhạt đi phía sau anh ta khi anh ta đi.
Hai lần còn lại tôi không biết là ai. Lại là Kyle, hoặc có thể là Ian, hoặc là người nào đó mà tôi chưa biết tên. Tất cả những gì tôi biết là hai lần nữa tôi bị tiếng bật dậy của Jared đánh thức với khẩu súng chỉa về phía kẻ đột nhập. Không còn lời nào được nói ra nữa. Bất kể là ai chỉ đến kiểm tra đã không thèm nói lời nào nữa. Khi họ đi, Jared quay lại với giấc ngủ nhanh chóng. Tôi phải mất thời gian lâu hơn mới để nhịp tim đập bình thường lại được.
Lần thứ tư có cái gì đó mới lạ.
Tôi không buồn ngủ lắm khi Jared bắt đầu thức giấc, quỳ trên gối trong một cử động mau mắn. Anh thức dậy với khẩu súng trên tay và một lời nguyền rủa trên môi.
“Bình tĩnh,” một giọng nói rì rầm ở xa xa. “Tôi đến trong hòa bình.”
“Bất kể cậu nói gì, tôi không thèm tin,” Jared gầm ghè.
“Tôi chỉ muốn nói chuyện.” Giọng nói đến gần hơn. “Anh đã bị chôn chân ở đây, bỏ lỡ những cuộc thảo luận quan trọng… Chúng tôi nhớ những ý kiến của anh về vài chuyện.”
“Chắc rồi,” Jared nói một cách mỉa mai.
“Ôi, bỏ súng xuống đi. Nếu tôi định đánh nhau với anh, lần này tôi phải đến cùng với bốn người nữa.”
Có một khoảng lặng ngắn, và khi Jared lại nói, giọng anh mang theo âm hưởng của khiếu hài hước xấu tính.
“Anh trai cậu thế nào rồi?” anh hỏi. Jared dường như thích thú với câu hỏi. Anh thoải mái khi nói đùa với người khách của mình. Anh ngồi xuống và rũ người dựa vào bức tường chắn nửa nhà tù của tôi, thả lỏng, nhưng khẩu súng vẫn sẵn sàng trên tay.
Cổ tôi đau nhức, dường như hiểu rằng hai bàn tay đã siết và bóp chặt nó đang ở rất gần.
“Anh ấy vẫn còn tức xì khói vì cái mũi của anh ấy,” Ian nói. “Chậc – đó cũng không phải là lần đầu nó bị gãy. Tôi sẽ bảo với anh ấy anh nói xin lỗi.”
“Tôi không xin lỗi.”
“Tôi biết. Chẳng ai từng xin lỗi vì đã đánh Kyle cả.”
Họ lặng lẽ cười với nhau; có một cảm giác thân thiết trong sự vui vẻ của họ mà dường như là cực kì không thích hợp khi Jared vẫn cầm khẩu súng lỏng lẻo trên tay chĩa vào Ian. Nhưng, những sợi dây ràng buộc được tạo nên trong cái nơi tuyệt vọng này chắc hẳn phải rất mạnh mẽ. Sâu đậm hơn cả huyết thống.
Ian ngồi trên chiếu cạnh Jared. Tôi có thể thấy mặt nghiêng của anh ta trong bóng tối, một hình dạng đen xì cạnh ngọn đèn xanh. Tôi để ý thấy mũi anh ta rất hoàn hảo – thẳng, giống chim ưng, kiểu mũi tôi đã thấy trong ảnh của những bức tượng điêu khắc nổi tiếng. Phải chăng thế nghĩa là những người khác thấy anh ta dễ chịu hơn người anh em mũi lúc nào cũng bị bể? Hay đó là vì anh ta giỏi tránh né hơn?
“Vậy cậu muốn gì, Ian? Không phải chỉ là vì một lời xin lỗi cho Kyle, theo tôi hiểu.”
“Jeb có kể với anh không?”
“Tôi không biết cậu đang nói chuyện gì.”
“Chúng đã bỏ cuộc. Kể cả những Kẻ truy tìm.”
Jared không bình luận gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được luồng khí căng thẳng đột ngột xung quanh anh.
“Chúng tôi đã theo dõi sát sao những biến chuyển, nhưng dường như chúng không bao giờ băn khoăn quá mức. Cuộc tìm kiếm không chưa bao giờ lệch khỏi khu vực chúng tôi đã bỏ lại chiếc ô tô, và trong vài ngày qua chúng rõ ràng chỉ tìm kiếm thi thể hơn là một người sống sót. Rồi hai đêm trước chúng ta tóm được một cơ hội tốt – đoàn tìm kiếm bỏ lại ít rác ngoài trời, và một đàn sói hoang đã lùng sục chỗ cắm trại của chúng. Một trong số chúng quay lại muộn và làm lũ thú hoảng sợ. Bọn sói đã tấn công và kéo lê tên Truy tìm đó dễ đến một trăm yard trên sa mạc trước khi bọn còn lại nghe thấy tiếng kêu của nó và tới giải cứu. Những tên Truy tìm khác tất nhiên có vũ trang. Chúng dọa bọn sói bỏ đi dễ dàng, và tên nạn nhân không bị thương nghiêm trọng lắm, nhưng sự kiện đó dường như đã trả lời cho bất kì câu hỏi nào chúng có thể có về chuyện gì đã xảy ra cho vị khách của chúng ta ở đây.”
Tôi tự hỏi làm thế nào họ có thể theo dõi những Người truy tìm đang tìm kiếm tôi – để quan sát được nhiều thế. Tôi cảm thấy bị lột trần một cách kì lạ trước ý tưởng ấy. Tôi không thích cái hình ảnh trong đầu tôi: những con người vô hình, quan sát những linh thể mà họ căm hận. Ý nghĩ ấy làm tóc gáy tôi dựng đứng.
“Vậy là chúng đã thu dọn và bỏ đi. Bọn Truy tìm đã từ bỏ cuộc tìm kiếm. Tất cả những tên tình nguyện đã trở về nhà. Không ai tìm kiếm nó nữa.” Khuôn mặt nghiêng của anh ta quay về phía tôi, và tôi thụp xuống, hi vọng tối quá anh ta không thấy được tôi trong này – hi vọng rằng, cũng như khuôn mặt của anh ta, tôi sẽ chỉ như một hình dạng màu đen. “Tôi thiết nghĩ sẽ có một lời tuyên bố tử vong chính thức, nếu chúng vẫn giữ cung cách làm mọi chuyện như chúng ta từng làm. Jeb đang nói “đã bảo rồi mà” với bất kì người nào đứng lại đủ lâu để nghe bác ấy nói thế.”
Jared càu nhàu điều gì đó không rõ; tôi chỉ có thể nghe được tên của bác Jeb. Rồi anh hít một hơi thật dài, rồi thở ra, và nói, “Vậy thì được rồi. Tôi đoán thế là xong rồi.”
“Có vẻ như thế.” Ian do dự một thoáng rồi nói tiếp. “Trừ… Chà, có thể nó chẳng đáng gì.”
Jared lại căng người; anh không thích tin tức của mình bị sửa đổi. “Tiếp đi.”
“Không ai trừ Kyle nghĩ nhiều về nó, và anh biết Kyle thế nào rồi.”
Jared lẩm nhẩm tán thành.
“Anh có bản năng tốt nhất trong những việc kiểu này; tôi muốn nghe ý kiến của anh. Đó là lý do tại sao tôi ở đây, dâng mạng sống của tôi trên hai tay để thâm nhập vào vùng cấm địa,” Ian nói thản nhiên, rồi giọng anh ta lại trở nên hết sức nghiêm túc. “Anh biết đấy, có một… Kẻ truy tìm, không nghi ngờ gì về chuyện đó – nó mang theo một khẩu Glock.”
Tôi phải mất một giây mới hiểu được từ anh ta dùng. Nó không quen thuộc trong vốn từ vựng của Melanie. Khi tôi hiểu được là anh ta đang nói về một loại súng, vẻ tiếc nuối, ghen tị trong giọng anh ta khiến tôi hơi muốn bệnh.
“Kyle là người đầu tiên chú ý nó khác biệt thế nào. Nó dường như không phải là người quan trọng với bọn còn lại – chắc chắn không phải là một trong những kẻ đưa ra quyết định. Ồ, nó cũng có nhiều gợi ý đáng kể, từ những gì chúng tôi có thể thấy, nhưng dường như không ai lắng nghe nó. Ước chi chúng tôi nghe được những gì nó nói…”
Da gà tôi lại nổi lên lần nữa.
“Dù sao,” Ian nói tiếp, “khi chúng hủy bỏ cuộc tìm kiếm, tên này không vui vẻ gì. Anh biết bọn kí sinh trùng vẫn luôn luôn… rất lịch sự ra sao rồi chứ? Tên này rất lạ - Đó là lần duy nhất tôi từng thấy chúng tiến gần tới một trận cãi vã. Không phải là cãi vã thật sự, bởi vì chẳng có tên nào cãi lại, nhưng tên không vui kia chắc chắn là trông như đang cãi nhau với bọn chúng. Nhóm chủ chốt trong đội Truy tìm phớt lờ nó đi – tất cả bọn chúng đều bỏ đi.”
“Không phải tên khó chịu kia?” Jared hỏi.
“Nó vào trong xe ô tô và lái được nửa đường tới Phoenix. Rồi nó trở lại Tucson. Rồi lại sang hướng Tây.”
“Vẫn còn tìm kiếm.”
“Hoặc là rất hoang mang. Nó dừng lại ở cửa hàng tiện ích bên cạnh chân núi. Nói chuyện với tên kí sinh trùng làm việc ở đó, mặc dù tên đó cũng đã bị hỏi rồi.”
“Hừ,” Jared càu nhàu. Giờ anh đã quan tâm, tập trung vào những sự kiện rời rạc.
“Rồi nó leo lên đỉnh núi – cái tên bé nhỏ ngu xuẩn đó. Chắc phải bị thiêu sống mất, mặc toàn đồ đen từ đầu đến chân.
Một cơn hoảng loạn truyền qua thân thể tôi; tôi thấy mình nhảy lên khỏi sàn, tóm lấy hốc tường cuối cái hang của tôi. Bàn tay tôi giơ lên một cách bản năng để bảo vệ mặt mình. Tôi nghe thấy một tiếng hổn hển vọng trong không gian chật hẹp, và chỉ đến sau khi nó đã nhạt đi tôi mới nhận ra đó là của mình. “Cái gì đó?” Ian hỏi, giọng anh ta ngạc nhiên.
Tôi nhìn lén qua những ngón tay tôi để thấy cả hai khuôn mặt của họ đều cúi qua cái lỗ về phía tôi. Khuôn mặt của Ian tối đen, nhưng của Jared thì được chiếu sáng, nét mặt anh rắn như đá.
Tôi muốn ở yên, vô hình, nhưng những cơn rùng mình tôi không thể kiềm chế được đang rung chuyển dữ dội dọc sống lưng tôi.
Jared rời đi và trở lại với cái đèn trên tay.
“Nhìn vào mắt nó kìa,” Ian lẩm bẩm. “Nó đang sợ hãi.”
Giờ tôi có thể thấy khuôn mặt của cả hai bọn họ, nhưng tôi chỉ nhìn vào Jared. Ánh mắt anh tập trung xoáy vào tôi, tính toán. Tôi đoán anh đang nghĩ đến những điều Ian đã nói, tìm kiếm điểm mấu chốt cho hành vi của tôi.
Cơ thể tôi không thể ngừng run.
Cô ta sẽ không bao giờ từ bỏ, Melanie rên lên.
Tôi biết, tôi biết, tôi rên lại.
Từ khi nào sự căm ghét của chúng tôi đã biến thành sợ hãi? Dạ dày tôi xoắn lại và nấc lên. Tại sao cô ta không thể chỉ mặc cho tôi chết như những người còn lại? Khi tôi đã chết rồi, liệu cô ta có còn săn lùng tôi nữa không?
“Ai là tên Truy tìm mặc đồ đen?” Jared đột ngột quát tôi.
Môi tôi run run, nhưng tôi không trả lời. Sự im lặng là an toàn nhất.
“Ta biết mi có thể nói,” Jared cắm cảu. “Mi đã nói chuyện với Jeb và Jamie. Và giờ mi sẽ nói với ta.”
Anh trèo vào trong miệng hang, bực bội vì ngạc nhiên trước việc anh phải gập mình thế nào mới chui vào được. Cái trần thấp buộc anh phải quỳ gối, và điều đó khiến anh không vui. Tôi có thể thấy anh thích đứng trước mặt tôi hơn.
Tôi chẳng còn nơi nào để chạy. Tôi đã bị dồn vào góc sâu nhất. Cái hang không có đủ chỗ cho cả hai chúng tôi. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh trên da tôi.
“Kể cho ta những gì mi biết,” anh ra lệnh. Một loại bim-bim vị pho mát.