Chương 23

Chương 23

Thú nhận

Cái bóng to lớn và méo mó. Nó đổ bóng xuống tôi, phần trên to hơn, sà xuống gần với mặt tôi. Tôi nghĩ tôi sắp thét lên, nhưng âm thanh bị nghẽn trong cổ họng tôi, và tất cả những gì phát ra là một tiếng kêu ré không có tí hơi nào. “Xuỵt, là em đây,” Jamie thì thầm. Cái gì đó kềnh càng và tròn tròn lăn từ trên vai nó khẽ rơi xuống sàn. Khi nó đã rơi xuống tôi có thể nhìn thấy cái bóng thực sự, nhỏ hơn của cậu bé trong ánh trăng.

Tôi hít vài hơi, tay vẫn nắm chặt cổ họng.

“Xin lỗi,” nó thì thào, ngồi bên rìa cái nệm. “Em đoán thế này hơi ngốc. Em chỉ cố không đánh thức Doc – em thậm chí còn không nghĩ có thể làm chị sợ thế nào. Chị có sao không?” Nó vỗ vỗ vào mắt cá chân tôi, cũng là phần cơ thể gần nhất với nó.

“Không sao,” tôi hổn hển, vẫn còn không ra hơi.

“Xin lỗi,” nó lầm rầm lần nữa.

“Em làm gì ở đây thế, Jamie? Chẳng phải em buồn ngủ rồi à?”

“Đó là lý do tại sao em ở đây. Bác Jeb ngáy đến mức chị không tin được đâu. Em không thể chịu đựng thêm được.”

Câu trả lời của nó khiến tôi khó hiểu. “Không phải em vẫn ngủ với Jeb à?”

Jamie ngáp và cúi xuống dỡ cái túi ngủ nó vừa thả lên sàn. “Không, em thường ngủ với anh Jared. Anh ấy không ngáy. Nhưng chị biết rồi mà.”

Tôi biết.

“Vậy sao em không ngủ trong phòng Jared? Em sợ phải ngủ một mình à?” Tôi không thể đổ lỗi cho nó việc đó. Dường như ở đây lúc nào tôi cũng sợ hãi.

“Sợ á,” nó làu bàu, bị xúc phạm. “Không. Đây là phòng anh Jared. Và phòng em.”

“Cái gì?” tôi hào hển. “Jeb đưa chị vào phòng Jared á?”

Tôi không thể tin được. Jared sẽ giết tôi. Không, anh ấy sẽ giết Jeb trước, rồi sau đó giết tôi.

“Đây cũng là phòng của em nữa. Và em đã bảo Jeb chị có thể có nó.” “Jared sẽ rất giận,” tôi thì thào.

“Em có thể làm điều em muốn với phòng của em,” Jamie bướng bỉnh lẩm bẩm, nhưng rồi nó cắn môi. “Chúng ta sẽ không kể với anh ấy. Anh ấy không cần phải biết.”

Tôi gật đầu. “Ý hay.”

“Chị không phiền nếu em ngủ ở đây, phải không? Bác Jeb thực sự quá ầm ĩ.”

“Không, chị không phiền. Nhưng Jamie, chị nghĩ em không nên ngủ ở đây.”

Nó nhíu mày, cố tỏ vẻ cứng rắn thay vì bị tổn thương. “Tại sao không?”

“Bởi vì thế không an toàn. Đôi khi có người đến để kiểm tra chị vào buổi đêm.”

Đôi mắt nó mở to. “Thế á?”

“Jared thường phải có khẩu súng – họ bỏ đi.”

“Ai?”

“Chị không biết - đôi khi là Kyle. Nhưng chắc chắn vẫn còn những người khác ở đây.”

Nó gật đầu. “Càng có lý do em nên ở lại. Doc có thể cần giúp đỡ.”

“Jamie –“

“Em không phải trẻ con, Wanda. Em có thể tự chăm sóc cho bản thân.”

Rõ ràng, cãi nhau chỉ làm nó cứng đầu hơn. “Ít nhất cũng ngủ trên giường đi,” tôi nói, đầu hàng. “Chị sẽ ngủ trên sàn. Đây là phòng em mà.”

“Thế không đúng. Chị là khách.”

Tôi khẽ khịt mũi. “Hả. Không, giường là của em.”

“Không đời nào.” Nó nằm xuống chiếu, khoanh tay chặt quanh ngực.

Một lần nữa, tôi thấy rằng cãi nhau là cách tiếp cận sai với Jamie. Chà, việc này tôi có thể sửa lại ngay khi nào nó ngủ. Jamie ngủ sâu đến nỗi gần như là bất tỉnh. Melanie có thể mang nó đến bất kì chỗ nào một khi nó đã ngủ.

“Chị có thể dùng cái gối của em,” nó bảo tôi, đập vào cái gối ở trên nửa giường cạnh chỗ nó ngủ. “Chị không cần phải vẹo vọ ở cuối giường thế.”

Tôi thở dài nhưng trèo lên giường.

“Đúng rồi,” nó hài lòng nói. “Giờ, chị ném cho em gối của anh Jared được không?”

Tôi rụt rè, định với tay lấy cái gối dưới đầu tôi; nó nhảy lên, vươn người qua tôi, và vớ lấy cái gối kia. Tôi thở dài lần nữa.

Chúng tôi nằm yên lặng một lúc, lắng nghe tiếng thở khe khẽ của bác sĩ.

“Doc ngáy hay nhỉ?” Jamie thì thào.

“Nó sẽ không làm em mất ngủ,” tôi đồng ý.

“Chị mệt không?”

“Có.”

“Ồ.”

Tôi chờ nó nói gì nữa, nhưng nó im lặng.

“Em muốn nói gì à?” tôi hỏi.

Nó không nói ngay, nhưng tôi có thể thấy nó đang đấu tranh, vì thế tôi chờ.

“Nếu em hỏi chị một việc, chị có nói thật với em không?”

Tới lượt tôi dè dặt. “Chị không biết mọi chuyện,” tôi nói nước đôi. “Chị sẽ biết chuyện này. Khi chúng em nói chuyện… em và bác Jeb… bác ấy nói với em vài việc. Những việc mà bác ấy nghĩ tới, nhưng em không biết liệu bác ấy có đúng không.”

Melanie đột nhiên ở ngay đó trong đầu tôi.

Lời thì thầm của Jamie rất khó nghe, còn khẽ hơn cả hơi thở của tôi. “Bác Jeb nghĩ rằng Melanie có thể vẫn còn sống. Ý em là, bên trong đó với chị.”

Jamie của tôi. Melanie thở dài.

Tôi không nói gì với cả hai bọn họ.

“Em không biết liệu việc đó có thể không. Có chuyện đó không?” Giọng nó vỡ òa, và tôi có thể nghe thấy rằng nó đang cố không khóc. Nó không phải là đứa trẻ dễ khóc, vậy mà ở đây tôi đã làm nó tổn thương sâu sắc tới mức này những hai lần trong một ngày. Một nỗi đau xuyên qua lồng ngực tôi. “Có không, Wanda?”

Nói với nó đi. Làm ơn nói với nó rằng tôi yêu nó.

“Tại sao chị không trả lời em?” Bây giờ Jamie đã khóc thật rồi nhưng cố nén tiếng khóc.

Tôi bò khỏi giường, lăn vào khoảng trống rắn đanh giữa cái nệm và cái chiếu, và vòng một cánh tay ngang bờ ngực thổn thức của nó. Tôi dựa đầu vào đầu nó và cảm nhận được những giọt nước mắt của nó, ấm áp trên cổ tôi.

“Melanie vẫn còn sống phải không, Wanda? Xin chị đấy?”

Có lẽ nó chỉ là một công cụ. Ông già đó có thể sai nó đến đây chính vì điều này; Jeb đủ khôn ngoan để thấy Jamie dễ dàng vượt qua sự phòng thủ của tôi thế nào. Có thể Jeb đang tìm kiếm sự xác nhận cho giả thuyết của ông, và ông không hề ngần ngại dùng thằng bé để đạt được điều đó. Jeb sẽ làm gì khi ông đã chắc chắn về sự thật nguy hiểm này? Ông sẽ sử dụng thông tin đó ra sao? Tôi không nghĩ ông định làm gì độc ác, nhưng liệu tôi có thể tin vào phán đoán của chính mình không? Con người là những sinh vật rất mưu mô, xảo trá. Tôi không thể dự đoán được những kế hoạch đen tối của họ khi mà những thứ như thế với loài của tôi là không thể nghĩ tới.

Cơ thể Jamie nức nở bên cạnh tôi.

Nó đang đau khổ, Melanie khóc. Cô ấy đánh đập vào sự kiềm chế của tôi một cách không hiệu quả.

Nhưng tôi không thể đổ chuyện này lên đầu Melanie nếu nó lại hóa ra là một sai lầm khủng khiếp. Tôi biết người đang nói bây giờ là ai.

“Cô ấy đã hứa sẽ quay lại, phải không?” tôi lẩm bẩm. “Melanie có bao giờ không giữ lời hứa với em không?”

Jamie trượt cánh tay quanh eo tôi và ôm tôi một lúc lâu. Sau vài phút, nó thì thầm. “Em yêu chị, Mel.”

“Cô ấy cũng yêu em. Cô ấy quá hạnh phúc vì em đã ở đây và an toàn.”

Nó im lặng một lúc lâu đến nỗi những giọt nước mắt trên da tôi khô đi, để lại một vệt mỏng bụi muối đằng sau. “Tất cả mọi người đều như vậy à?” Jamie thì thầm một lúc lâu sau đến nỗi tôi tưởng nó đã ngủ rồi. “Mọi người đều ở lại vậy à?”

“Không,” tôi buồn bã nói với nó. “Không. Melanie là trường hợp đặc biệt.”

“Chị ấy mạnh mẽ và quả cảm.”

“Rất mạnh mẽ.”

“Chị có nghĩ…” Nó dừng để sụt sịt. “Chị có nghĩ có lẽ Bố cũng vẫn còn ở đó không?” Tôi nuốt nước bọt, cố đẩy cục nghẹn trong cổ họng của tôi xuống sâu hơn. Nó không hiệu quả. “Không, Jamie. Không, chị không nghĩ vậy. Không giống như Melanie.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ông ấy đã mang những Người truy tìm tới tìm bọn em. À, linh thể bên trong ông ấy. Bố em sẽ không để chuyện đó xảy ra nếu ông vẫn còn ở đó. Chị em chưa từng chỉ cho chị chỗ cái lán – cô ấy thậm chí còn không cho chị biết đến sự tồn tại của em trong khoảng thời gian lâu nhất có thể. Cô ấy đã không mang chị tới đây cho đến khi chắc chắn là chị sẽ không làm hại em.”

Thế là quá nhiều thông tin. Chỉ đến khi tôi nói xong tôi mới nhận ra là bác sĩ không còn ngáy nữa. Tôi không thể nghe thấy tiếng thở của anh ta. Ngu ngốc. Tôi tự nguyền rủa mình trong lòng.

“Oa,” Jamie nói.

Tôi thì thầm vào tai nó, sát đến mức không cách nào bác sĩ có thể nghe lén được. “Phải, cô ấy rất mạnh mẽ.”

Jamie căng tai lắng nghe, cau mày, rồi liếc về phía cửa hầm tới hành lang tối. Chắc hẳn nó cũng nhận ra cùng một thứ giống như tôi, bởi vì nó quay mặt vào tai tôi và thì thầm lại còn nhỏ hơn trước. “Sao chị lại không làm thế? Làm hại bọn em? Đó chẳng phải là việc chị muốn à?”

“Không. Chị không muốn làm hại em.”

“Tại sao?”

“Chị gái em và chị đã…trải qua rất nhiều thời gian bên nhau. Cô ấy chia sẻ em với chị. Và… chị cũng đã bắt đầu… bắt đầu yêu em.”

“Cả anh Jared nữa?”

Tôi nghiến chặt răng một giây, chán nản vì nó đã liên tưởng quá dễ dàng. “Tất nhiên chị cũng không muốn bất kì cái gì làm hại đến Jared.”

“Anh ấy ghét chị,” Jamie bảo tôi, rõ ràng là buồn khổ vì thực tế ấy.

“Phải. Mọi người đều ghét chị.” Tôi thở dài. “Chị không thể đổ lỗi cho họ.”

“Jeb thì không. Và em cũng không.” “Em có thể ghét chị, sau khi em nghĩ về nó nhiều hơn.”

“Nhưng chị thậm chí còn không có ở đây khi họ chiếm đóng. Chị đã không chọn bố hay mẹ hay chị Melanie. Lúc ấy chị đang ở ngoài vũ trụ mà, phải không?”

“Phải, nhưng chị là chị, Jamie. Chị làm những gì linh thể phải làm. Chị đã có rất nhiều vật chủ trước Melanie, và không gì ngăn được chị chiếm lấy… những mạng sống. Hết lần này đến lần khác. Đó là cách chị tồn tại.”

“Melanie có ghét chị không?”

Tôi nghĩ một phút. “Không nhiều như trước nữa.”

Không. Tôi không ghét cô chút nào. Không còn nữa.

“Cô ấy nói cô ấy không còn ghét chị chút nào nữa,” tôi lẩm bẩm gần như không ra tiếng.

“Chị… chị ấy thế nào rồi?”

“Cô ấy hạnh phúc vì được ở đây. Quá hạnh phúc vì được gặp em. Cô ấy thậm chí còn không thèm quan tâm là họ sẽ giết bọn chị.”

Jamie cứng người dưới cánh tay tôi. “Họ không thể! Không khi Melanie vẫn còn sống!”

Cô lại làm nó buồn, Melanie phàn nàn. Cô không cần phải nói thế.

Sẽ không dễ dàng hơn cho nó nếu nó không được chuẩn bị tinh thần.

“Họ sẽ không tin điều đó, Jamie,” tôi thì thầm. “Họ sẽ nghĩ là chị chỉ đang nói dối để lừa phỉnh em. Họ sẽ chỉ muốn giết chị nhiều hơn nếu em kể với họ điều đó. Chỉ có Người truy tìm mới nói dối.”

Từ đó khiến nó rùng mình.

“Nhưng chị không nói dối. Em biết mà,” nó nói sau một lúc.

Tôi nhún vai.

“Em sẽ không để họ giết chị ấy.”

Giọng của nó, mặc dù khẽ như hơi thở, vẫn quyết tâm dữ dội. Tôi đờ người ra trước ý nghĩ nó bị dính dáng tới tình huống này, với tôi hơn nữa. Tôi nghĩ về những tên man rợ mà nó sống cùng. Liệu tuổi đời của nó có bảo vệ nó khỏi họ không nếu nó cố bảo vệ tôi? Tôi nghi ngờ chuyện đó. Những ý nghĩ của tôi đi loanh quanh, tìm kiếm cách nào đó để thuyết phục nó từ bỏ mà không đánh động sự cứng đầu của nó.

Jamie nói trước khi tôi có thể nói bất kì điều gì; nó đột nhiên rất bình tĩnh, như thể câu trả lời đang hiện rõ trước mặt nó. “Anh Jared sẽ nghĩ ra cách nào đó. Anh ấy luôn nghĩ ra cách.”

“Jared cũng sẽ không tin em. Anh ấy sẽ là người tức giận hơn cả.” “Thậm chí cả khi anh ấy không tin, anh ấy vẫn sẽ bảo vệ chị ấy. Phòng hờ thôi.” “Chúng ta sẽ xem,” tôi lẩm bảm. Tôi sẽ tìm ra những từ ngữ đúng đắn sau – những lý lẽ cãi lại mà nghe không giống như cãi lại.

Jamie im lặng, suy nghĩ. Dần dần, hơi thở của nó chậm hơn, và miệng nó mở ra. Tôi chờ đến khi chắc là nó đã ngủ rất say, rồi bò qua người nó và rất cẩn thận nâng nó từ sàn lên giường. Nó nặng hơn trước, nhưng tôi cũng làm được. Nó không hề thức dậy.

Tôi đặt cái gối của Jared trả lại chỗ của nó, rồi nằm dài ra chiếu.

Chà, tôi nghĩ, tôi vừa mới ném mình vào cái chảo đang sôi. Nhưng tôi quá mệt để quan tâm xem ngày mai chuyện này sẽ mang lại điều gì. Trong vòng vài giây, tôi đã bất tỉnh.

Khi tôi thức dậy, cái khe nứt trên trần nhà sáng lóa với ánh sáng phản chiếu, và ai đó đang huýt sáo.

Tiếng huýt sáo ngừng hẳn.

“Cuối cùng cũng dậy,” Jeb lẩm bẩm khi mắt tôi mở ra.

Tôi quay sang một bên để có thể nhìn thấy ông; khi tôi di chuyển, bàn tay Jamie trượt khỏi tay tôi. Vào lúc nào đó trong đêm chắc nó đã vươn tay ra tìm tôi – à, không phải tôi, mà là chị gái nó.

Jeb đang dựa vào khung cửa tự nhiên bằng đá, cánh tay khoanh trước ngực. “Chào buổi sáng,” ông nói. “Ngủ đủ chưa?”

Tôi vươn vai, quyết định là tôi cảm thấy đã nghỉ ngơi tương đối, rồi gật đầu.

“Ồ, đừng có chơi trò im lặng với ta nữa,” ông phàn nàn, lừ mắt.

“Xin lỗi,” tôi lẩm bẩm. “Cháu ngủ ngon, cám ơn bác.”

Jamie cựa quậy khi nghe thấy giọng nói của tôi.

“Wanda?” nó hỏi.

Tôi thấy cảm động một cách lố bịch bởi vì cái tên mà nó gọi trong lúc ngái ngủ chính là cái biệt danh ngớ ngẩn của tôi.

“Ơi?”

Jamie nheo mắt và gạt mớ tóc lộn xộn của nó ra khỏi mắt. “Ôi, hây, bác Jeb.”

“Phòng ta không đủ tốt cho cháu hả, nhóc?”

“Bác ngáy to khiếp,” Jamie nói, rồi ngáp. “Ta vẫn chưa dạy cho cháu được cái gì hả?” Jeb hỏi nó. “Từ khi nào cháu để ột người khách và một cô gái ngủ trên sàn thế?”

Jamie đột ngột ngồi dậy, nhìn quanh, mất phương hướng. Nó nhíu mày.

“Đừng làm nó buồn,” tôi bảo Jeb. “Nó cứ đòi lấy cái chiếu. Cháu đã chuyển nó đi khi nó ngủ đấy.”

Jamie khụt khịt. “Chị Melanie cũng luôn luôn làm như thế.”

Tôi hơi trợn mắt với nó, cố đưa ra một lời cảnh báo.

Jeb cười khúc khích. Tôi nhìn lên ông, và ông có cùng cái biểu hiện con mèo hí hửng mà ông đã có ngày hôm qua. Biểu hiện bức-tranh-ghép-đã-hoàn-thành. Ông bước qua và đá cái rìa tấm nệm. “Cháu muộn lớp học buổi sáng rồi đấy. Chắc Sharon sẽ rất bực mình về chuyện đó, vì thế nhanh lên đi.”

“Chị Sharon lúc nào chả bực mình,” Jamie phàn nàn, nhưng nó cũng nhanh nhẹn đứng lên.

“Đi đi, nhóc.”

Jamie nhìn vào tôi lần nữa, rồi nó quay người và biến mất vào trong hành lang.

“Bây giờ,” Jeb nói ngay khi chúng tôi ở một mình. “Ta nghĩ ba cái mớ vú em vớ vẩn này đã tiến hành đủ lâu rồi. Ta là một người bận rộn. Mọi người ở đây đều bận rộn – quá bận để mà ngồi đó chơi trò canh gác. Vì thế hôm nay cháu sẽ phải đi cùng ta trong khi ta làm các việc nhà.”

Tôi thấy miệng mình há hốc.

Ông nhìn chằm chằm vào tôi, không cười.

“Đừng có trông sợ hãi như thế,” ông càu nhàu. “Cháu sẽ ổn.” Ông vỗ vỗ vào khẩu súng. “Nhà của ta không có chỗ cho bọn trẻ con.”

Tôi không thể tranh cãi về chuyện đó. Tôi hít vào ba hơi ngắn, sâu, cố làm mình bình tâm. Mạch máu đập rất to sau tai tôi đến nỗi dường như so với nó giọng ông khá là nhỏ khi ông nói tiếp.

“Thôi nào, Wanda. Ngày đang trôi đấy.”

Ông quay người và vùn vụt lao ra khỏi phòng.

Tôi đông cứng trong một phút, rồi lảo đảo lao theo ông. Ông không dọa nạt – mà đã biến mất đằng sau góc quanh thứ nhất. Tôi chạy theo ông, sợ hãi trước ý nghĩ tôi có thể lao vào ai đó khác trong cái cánh rõ ràng là rất đông người này. Tôi bắt kịp ông trước khi ông bước tới chỗ giao nhau lớn trong đường hầm. Ông thậm chí còn không thèm nhìn vào tôi khi tôi bước chậm lại bên cạnh ông.

“Đã đến lúc phải trồng cây ở cánh đồng phía đông bắc rồi. Chúng ta sẽ phải cày ruộng trước. Hi vọng cháu không ngại bị bẩn tay. Sau khi xong việc, ta sẽ đảm bảo để cháu có cơ hội rửa ráy. Cháu cần lắm rồi đấy.” Ông khụt khịt để minh chứng, rồi cười lớn.

Tôi cảm thấy gáy mình nóng ran, nhưng tôi lờ đi phần đó. “Cháu không ngại bị bẩn tay,” tôi lẩm bẩm. Như tôi còn nhớ, cánh đồng trống ở phía đông bác nằm ngoài rìa. Có lẽ chúng tôi có thể làm việc một mình ở đó.

Một khi chúng tôi đã tới quảng trường lớn, chúng tôi bắt đầu đi qua con người. Tất cả họ đều nhìn chằm chằm, giận dữ, như mọi khi. Tôi đã bắt đầu nhận ra phần lớn trong số họ: người phụ nữ trung niên với bím tóc muối tiêu dài tôi đã thấy trong đội tưới nước ngày hôm qua. Người đàn ông thấp lùn với cái bụng tròn, mái tóc màu vàng mỏng dính, và hai má hồng hào đi cùng với bà ấy. Người phụ nữ dáng thể thao với nước da nâu caramel chính là người đang cúi xuống buộc dây giày lần đầu tiên tôi bước ra ngoài này giữa ban ngày. Một người phụ nữ da đen khác với cặp môi dày và đôi mắt ngái ngủ đã ở trong bếp, cạnh hai đứa trẻ tóc đen – có lẽ cô ta là mẹ của bọn trẻ chăng? Bây giờ chúng tôi đang đi qua Maggie; bà ấy lừ mắt với Jeb và quay mặt đi khỏi tôi. Chúng tôi đi qua một người đàn ông nhợt nhạt, trông có vẻ ốm yếu với mái tóc trắng mà tôi chắc là chưa từng nhìn thấy trước đó. Rồi chúng tôi đi qua Ian.

“Hây, bác Jeb,” anh ta nói vui vẻ. “Định làm gì đấy?”

“Cày đất trên cánh đồng phía đông,” Jeb cắm cảu.

“Cần giúp không?”

“Phải làm mình hữu dụng đi chứ,” Jeb lẩm bẩm.

Ian coi đó như một sự chấp thuận và bước tiếp phía sau tôi. Cảm thấy mắt anh ta ở sau lưng khiến tôi nổi hết da gà.

Chúng tôi đi qua một chàng trai không lớn hơn Jamie là mấy – mái tóc đen của cậu ta dựng ngược trên cái trán có màu ô liu như là sợi thép.

“Hây, Wes,” Ian chào cậu ta.

Wes nhìn trong im lặng khi chúng tôi đi qua. Ian cười với biểu hiện của cậu ta.

Chúng tôi đi qua Doc. “Hây, Doc,” Ian nói.

“Ian.” Bác sĩ gật đầu. Trong tay anh ta là hai miếng bột. Áo sơ mi phủ đầy bột đen, lổn nhổn. “Chào buổi sáng, bác Jeb. Chào, Wanda.”

“Chào,” Jeb trả lời. Tôi gật đầu không thoải mái lắm.

“Gặp mọi người sau nhé,” Doc nói, vội vã với hai thứ trên tay.

“Wanda hử?” Ian hỏi.

“Ý của ta,” Jeb bảo anh ta. “Hợp với con bé, ta nghĩ thế.”

“Hay,” là tất cả những gì Ian nói.

Cuối cùng chúng tôi cũng tới được cánh đồng đông bắc, nơi những hi vọng của tôi vỡ tan tành.

Còn có nhiều người ở đây hơn cả trong đường hầm – năm phụ nữ và chín đàn ông. Họ đều dừng những việc đang làm lại và lừ mắt, như thường lệ.

“Đừng chú ý đến họ,” Jeb lẩm bẩm với tôi.

Jeb tiếp tục làm theo lời khuyên của ông; ông tới chỗ một đám dụng cụ dựa vào bức tường gần nhất, quăng khẩu súng ngang eo, rồi vớ lấy một cái cuốc chim và hai cái xẻng.

Tôi cảm thấy bị phơi bày, khi ông ở quá xa như vậy. Ian chỉ cách tôi có một bước chân ở đằng sau – tôi có thể nghe thấy tiếng anh ta thở. Những người khác trong căn phòng tiếp tục nhìn trừng trừng, công cụ của họ vẫn còn cầm trên tay. Tôi không bỏ qua thực tế rằng những cái cuốc chim và cuốc thường đang dùng để vỡ đất cũng có thể dễ dàng xuyên qua một cơ thể. Bằng cách đọc một vài biểu hiện trên mặt họ, tôi có thể thấy tôi không phải là người duy nhất có cái ý tưởng đó.

Jeb trở lại và đưa cho tôi cái xẻng. Tôi nắm chặt cái cán gỗ trơn nhẵn, mòn vẹt của nó, cảm thấy sức nặng của nó. Sau khi đã nhìn thấy những tia máu trong mắt loài người, thật khó mà không nghĩ về nó như một vũ khí được. Tôi không thích cái ý tưởng đó. Tôi không nghĩ mình có thể giơ một cái lên, cho dù là để chặn một cú đấm.

Jeb đưa cho Ian cái cuốc chim. Dụng cụ kim loại sắc bén, màu đen đó trong bàn tay anh ta có vẻ chết chóc. Tôi phải gồng mình hết sức mới khỏi chạy khỏi tầm tay anh ta.

“Hãy tới góc đằng sau kia đi.”

Ít nhất Jeb cũng đưa tôi tới chỗ vắng vẻ nhất trong cái hang dài, nắng chói này. Ông để Ian cuốc lớp đất khô cứng đằng trước chúng tôi, trong khi tôi xới đất lên và ông đi theo đằng sau, xỉa các cục đất thành loại đất dùng để trồng trọt được bằng rìa cái xẻng của ông.

Nhìn thấy mồ hôi chảy xuống làn da trắng của Ian – anh ta đã cởi áo sơ mi sau vài giây bị ánh sáng từ các tấm gương thiêu đốt – và nghe tiếng thở khó khăn của Jeb đằng sau tôi, tôi có thể thấy rằng mình có công việc đơn giản nhất. Tôi ước tôi có việc gì khó làm hơn, việc gì đó sẽ giữ tôi không bị sao lãng bởi cử động của những con người khác. Mỗi một cử động của họ lại khiến tôi phải nhăn mặt, rúm người.

Tôi không thể làm công việc của Ian – tôi không có cánh tay chắc nịch và cơ bắp vạm vỡ để thực sự cày sâu vào đất cứng. Nhưng tôi quyết tâm làm gì có thể để giúp Jeb, chặt trước những tảng đất thành miếng nhỏ hơn trước khi tôi tiến lên. Việc đó giúp ích một chút – giữ mắt tôi bận rộn và làm tôi mệt nên phải tập trung vào việc làm của mình.

Thỉnh thoảng Ian mang nước tới chỗ chúng tôi. Có một người phụ nữ - thấp và trắng, tôi đã nhìn thấy cô ta trong bếp ngày hôm qua – dường như phụ trách việc mang nước tới ọi người, nhưng cô ta lờ chúng tôi đi. Mỗi lần Ian đều mang đủ nước cho ba người uống. Tôi thấy sự thay đổi thái độ với tôi của anh ta không chắc chắn lắm. Liệu anh ta có thật sự không đòi hỏi cái chết của tôi nữa không? Hay đó chỉ là chờ thời? Nguồn nước ở đây luôn luôn có vị là lạ - do lưu huỳnh và bụi bặm – nhưng giờ cái vị đó có vẻ còn đáng nghi hơn. Tôi cố lờ cái ý nghĩ hoang đường ấy nhiều nhất có thể.

Tôi làm việc đủ vất vả để ắt bận rộn và tâm trí ngưng trệ; tôi không để ý khi chúng tôi đã tiến tới hàng cuối cùng. Tôi chỉ dừng khi Ian dừng lại. Anh ta vươn vai, kéo cái cuốc qua đầu bằng hai tay và vặn vẹo đốt xương. Tôi tránh xa khỏi cái cuốc, nhưng anh ta không nhìn thấy. Tôi nhận ra là mọi người khác cũng đều đã dừng lại. Tôi nhìn vào lớp đất mới cuốc, thậm chí qua toàn bộ sàn phòng, và nhận ra là cánh đồng đã hoàn tất.

“Giỏi lắm,” Jeb to giọng tuyên bố với cả nhóm. “Ngày mai chúng ta sẽ tra hạt và tưới nước.”

Căn phòng đầy những tiếng chuyện trò và loảng xoảng khi các dụng cụ lại được dựa vào bức tường lần nữa. Một vài cuộc nói chuyện đã bình thường; vài cuộc vẫn còn căng thẳng vì tôi. Ian đưa tay ra lấy cái xẻng của tôi, và tôi đưa nó cho anh ta, đã cảm nhận được tâm trạng buồn bã rớt trở lại sàn phòng. Tôi chắc chắn tôi cũng bị dính trong cái Jeb gọi là “chúng ta” đó. Ngày mai cũng sẽ khó khăn như hôm nay thôi.

Tôi ủ rũ nhìn vào Jeb, và ông cười với tôi. Có một sự tự mãn trong nụ cười của ông khiến tôi tin rằng ông biết tôi đang nghĩ gì – không chỉ đoán được sự khó chịu của tôi, mà ông còn thích thú với nó.

Ông nháy mắt với tôi, người bạn điên khùng. Tôi lại nhận ra rằng đây là điều tốt nhất mà bạn có thể mong đợi từ một tình bạn của loài người.

“Hẹn gặp cô ngày mai, Wanda,” Ian gọi từ bên kia căn phòng, và cười với chính mình.

Tất cả mọi người đều nhìn.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện