Chương 10: Nhàn nhã ngắm hoa.

Liễu Cảnh Lam bất đắc dĩ nói:

- Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, con còn chưa đồng ý với học trưởng, tạm thời con chưa muốn kết hôn.

- Không kết hôn thì có thể yêu đương trước mà, con đúng là đứa đầu đất!

Vu Mai Mai hận con gái mình không biết giành giật.

- Không sao đâu bác gái, cháu tin là tấm chân tình của mình nhất định sẽ khiến Cảnh Lam cảm động. Ít nhất là lần này cô ấy đã chịu để cháu đến đây thăm hai bác.

Trương Triệt vẻ mặt nho nhã.

Vu Mai Mai cười vui vẻ:

- Đúng, đúng, chắc chắn sẽ thành đôi. Thôi, bác vào trong làm thêm mấy món là có thể dọn cơm rồi. Các cháu cứ nói chuyện với nhau đi nhé, Cảnh Lam nhớ rót trà cho tiểu Trương và Lâm Phi.

Đợi Vu Mai Mai đi khỏi, bầu không khí bỗng lạnh hẳn.

Trương Triệt liếc nhìn Lâm phi, thấy vừa rồi hắn không lên tiếng mà lẳng lặng xem tin tức chiếu trên ti vi, uống trà, có vẻ như không nghe thấy gì, không khỏi có chút bất mãn.

- Tiểu Lâm này, chắc cậu không đi học qua trường lớp nào đúng chứ. Nhưng cậu còn trẻ, cứ làm công việc nặng nhọc kia sẽ không có tiền đồ gì cả. Tôi khuyên cậu nên nghĩ cách đi học ngành gì đó, hoặc học nghề gì đó, tránh sau này chỉ có thể làm việc ở công trường.

Trương Triệt giọng điệu lãnh đạo.

Lâm Phi thuận miệng nói:

- Thôi bỏ đi, tôi không có chí hướng gì lớn, cũng không trông chờ làm quan phát tài, qua vài năm rồi lấy vợ, có thể sống qua ngày là được. Nếu không có ai để ý, một mình cũng không đến nỗi chết đói.

Liễu Cảnh Lam cười tủm tỉm:

- Lâm Phi, không ngờ anh tuổi còn trẻ mà tâm thái lại thảnh thơi như vậy. Anh như này đúng là biết đủ, sống vui đấy.

- Biết đủ thì chắc chắn không phải, bởi lúc nào cũng muốn được ăn ngon hơn, sống tốt hơn, nhưng sống vui thì đúng là có thật.

Lâm Phi lấy bao thuốc lá ra, rút một điếu rồi đưa cho Trương Triệt:

- Hút một điếu không?

Trương Triệt chau mày, bao thuốc lá chưa đến vài đồng cũng dám mời mình? Coi mình là kẻ nghiện thuốc bụng đói ăn quàng như hắn sao?

- Không cần đâu, tôi thường chỉ hút xì gà nhập khẩu từ Cuba, hơn nữa ở đây có phụ nữ, không tiện hút thuốc.

Trương Triệt dịu dàng liếc nhìn Liễu Cảnh Lam.

Lâm Phi nhìn Liễu Cảnh Lam:

- Chị Liễu không ngại chứ?

- Gọi em là Cảnh Lam là được rồi, anh với cha em luận giao ngang hàng, sao có thể gọi em là chị.

Liễu Cảnh Lam liếc mắt với hắn:

- Hút đi, nhưng hút ít thôi, sắp ăn cơm rồi.

Trương Triệt bên cạnh mắt ánh lên vẻ tức giận, không ngờ lại để tên nghèo kiết xác này gọi tên người con gái mình thích, quả thực là quá bôi nhọ!

Nhưng Liễu Cảnh Lam đã nói vậy rồi, gã cũng không tiện can thiệp.

Nghĩ ngợi một lúc, ánh mắt Trương Triệu lộ ra vẻ đắc ý, cao giọng nói:

- Tiểu Lâm này, cổ nhân Hạ Quốc chúng ta từng nói một câu là “Đạm bạc thị cao phong, thái khô tắc vô dĩ tể nhân lợi vật”. Cậu không có văn hóa, có lẽ không thể hiểu được câu nói này. Ý nghĩa của câu nói này chính là coi nhẹ công danh lợi lộc là cao thượng, nhưng thanh tâm quả dục quá lại không mang lại cống hiến gì cho xã hội. Hiện nay, có rất nhiều người trẻ tuổi trong xã hội giống như cậu, dùng thái độ có vẻ tùy ý, hững hờ để đối diện với cuộc sống, tự coi mình là ẩn sĩ cao thượng, không quan tâm gì đến sự nghiệp và danh lợi. Nhưng trên thực tế, nam tử hán đại trượng phu, sống trên đời nếu ngay cả chí hướng cũng không có, vậy thì coi như sống hoài sống phí rồi. Đó là biểu hiện của việc không có lòng trách nhiệm. Tôi khuyên cậu, nên cố gắp học tập, tích lũy chút kiến thức, đúng không Cảnh Lam.

Lời của gã một câu mà hai tầng ý nghĩa. Nghe thì có vẻ là đang khuyên nhủ Lâm Phi, nhưng cũng đồng thời cho rằng, Lâm Phi đang giả bộ thanh cao, căn bản là không có bản lĩnh làm nên sự nghiệp lớn.

Trương Triệt nói xong, theo bản năng nhìn về phía Liễu Cảnh Lam đang ngồi kế bên. Gã cho rằng mình nói có sách mách có chứng có thể thu hút được người con gái có học vấn như Liễu Cảnh Lam, đến ngay bản thân gã cũng thấy mình đẹp trai ngây người.

Liễu Cảnh Lam cũng rất phối hợp, gật đầu “Vâng” một tiếng:

- Học trưởng nói cũng có lý.

Trong lòng Trương Triệt bỗng vui vẻ hẳn lên. Quả nhiên, chinh phục mỹ nữ có nội tâm thanh cao thế này phải dựa vào bồ kinh luân trong con người mình.

- Ố? Học trưởng cũng từng đọc “Thái Căn Đàm” rồi sao? Bây giờ, có rất nhiều người biết Tam Tự Kinh, Đạo Đức Kinh, nhưng người biết và đi đọc “Thái Căn Đàm” thì ít lắm.

Lâm Phi cười cười. Xem ra tên này chẳng phải công tử thuần túy gì mà có đọc qua chút ít sách thật.

“Thái Căn Đàm” là một bộ sách được viết bởi Hồng Ứng Minh, đạo nhân thời nhà Minh, kinh điển nho gia dạy người cách ứng xử, dùng các lời trích, tùy bút trông có vẻ tùy ý để nói về chân lý cuộc sống.

Trương Triệt vừa mới còn cười đắc ý, lúc này sắc mặc bỗng nhiên cứng đờ, há hốc miệng quay đầu nhìn Lâm Phi với vẻ khó tin.

- Sao cậu...cậu lại biết? Cậu đã đọc rồi?

Trương Triệt không dám tin, loại người chuyên bốc vác ở công trường, không bằng cấp, chạy khắp nơi tìm việc như hắn lại từng đọc kinh điển nho gia này, dù gì đây cũng không phải là sách báo thường thấy.

Nhưng Lâm Phi lại gật đầu, thở ra ngụm khói trắng rồi thản nhiên nói:

- Từng đọc qua, tôi nhớ trong đó còn có một câu là “Sủng nhục bất kinh, nhàn khán đình tiền hoa khai hoa lạc, khứ lưu vô ý, mạn tùy thiên ngoại vân quyển vân thư”. Vinh quang là khuất nhục, những thứ này đều không quá quan trọng, dùng tâm tình an tĩnh đi thưởng thức hoa nở hoa tàn trong đình viện. Đối với được và mất, có thể hờ hững, cười nhìn đám mây trôi theo gió. Tôi cảm thấy câu nói này rất thích hợp với mình. Không phải tôi không có trách nhiệm, không biết gánh vác, chỉ là xem nhẹ vài thứ. Mỗi người đều có chí hướng riêng, không thể cưỡng cầu, học trưởng Trương, theo anh thì sao?

Thấy nụ cười thật thà của Lâm Phi, Trương Triệt bỗng đổ đầy mồ hôi trên trán, lòng buồn bực. Vốn dĩ muốn bộc lộ tài năng cho Liễu Cảnh Lam xem, nhân tiệng nói cho Lâm Phi á khẩu không trả lời được.

Không ngờ ngược lại lại mai mối giúp hắn, dùng đúng câu trong cùng một bộ sách để phản bác lại mình.

Có vẻ là gã đang múa rìu qua mắt thợ, còn nói người ta không biết.

Người ta cơ bản rõ mồn một, chỉ là không giống mình mà thôi.

Trương Triệt nhất thời cảm thấy tai mình nóng như phải bỏng, thật xấu hổ...

Liễu Cảnh Lam hiển nhiên cũng vô cùng kinh ngạc:

- Không ngờ anh Lâm Phi cũng có văn hóa đấy chứ, xem ra thì đọc không ít sách, chẳng trách tuổi trẻ mà lại có được tâm thái như này.

- Cũng đọc có chút ít, không thể gọi là có văn hóa, nhưng đạo lý làm người tôi vẫn hiểu.

Lâm Phi trả lời.

- Chí ít tôi cũng đọc qua, nhưng những đoạn kinh điển này tôi không thuộc được.

Lâm Cảnh Lam khẽ cười, tựa như một đóa hoa bách hợp nở rộ, khiến Trương Triệt vừa tức vừa thích. Tức là bởi vì không phải cô cười với hắn, thích là bởi vì...người con gái này quả thực càng nhìn càng đẹp.

Những cô được gọi là khuê nữ cũng không thể so sánh với cô gái này.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện