Chương 67: Mất mặt.

Bởi không uống rượu nên Lâm Phi cũng không ở lại nhà Hứa Vi quá lâu, huống hồ hắn còn là một vệ sĩ, rời khỏi cô chủ của mình lâu quá cũng không tốt nên sau khi ăn cơm xong, hắn liền chào mẹ con Hứa Vân rồi ra về.

Hứa Vi vốn muốn tiễn Lâm Phi một đoạn nhưng hắn nói sẽ đi taxi về, bảo cô đừng mệt quá, về nhà nghỉ sớm đi. Trong lòng cô cũng ngọt ngào đồng ý.

Hứa Vân thấy ánh mắt giữa con gái mình và Lâm Phi, trong lòng thầm kêu không ổn.

Sau khi đợi Lâm Phi đi khỏi, Hứa Vân mới kéo con gái ngồi xuống ghế, thần sắc nghiêm túc nói:

- Nha đầu, nói thật cho mẹ biết, con với Lâm Phi đang yêu nhau phải không?

Hứa Vi vội vàng lắc đầu, có chút hoảng sợ đáp:

- Không có, mẹ đừng hiểu lầm. Lâm Phi muốn theo đuổi con nhưng con không đồng ý.

Hứa Vi nghi ngờ:

- Thật không?

- Dạ, mẹ yên tâm đi, con biết mẹ sẽ không đồng ý. Sao con có thể không nghe lời mẹ được chứ.

Hứa Vi nói nhỏ.

- Biết thì tốt. Mẹ khuyên con tốt nhất đừng có ý nghĩ này. Mặc dù thằng Lâm Phi đó không tồi nhưng chẳng qua bọn con cũng chỉ là bạn chơi với nhau hồi nhỏ, giờ trưởng thành rồi, sao có thể nam nữ ở cùng nhau như vậy được? Sẽ khiến người khác hiểu lầm.

- Lúc trước mẹ nhịn ăn nhịn mặc, nghĩ hết biện pháp này biện pháp nọ để tiết kiệm tiền nuôi con ăn học đại học, lại chuyển từ chỗ nhà nghèo dột nát kia đến căn hộ mới này, không phải để con và tên tiểu tử nghèo kia nói chuyện yêu đương, kết hôn. Con đừng làm mẹ buồn lòng.

Hứa Vân nói một cách trịnh trọng.

Hứa Vi ngoan ngoãn gật đầu:

- Mẹ, con biết rồi ạ, con sẽ không làm mẹ thất vọng...

Hứa Vân thầm thở dài, vuốt ve tóc con gái:

- Vi Vi, mẹ biết làm vậy là làm khó cho con, nhưng mẹ con chúng ta sống đến ngày hôm nay quả thực không dễ dàng. Mẹ không phải chê nghèo tham giàu, nếu không hôm nay cũng không mời Lâm Phi đến nhà dùng cơm. Nhưng thực sự, mẹ con mình không thể sống mãi thế này được, con phải thông cảm cho mẹ, mẹ cũng là vì muốn tốt cho con...

- Dạ vâng...

Trong mắt Hứa Vi có chút cô đơn và đau lòng.

- Vậy con phải nghe lời mẹ, tuyệt đối không được gần gũi với Lâm Phi, để nó biết khó mà lui, hiểu chưa? Nếu nó cứ quấn chặt lấy con, để nó đến tìm mẹ, mẹ sẽ nói với nó.

Hứa Vân nói.

Hứa Vi mỉm cười trấn an Hứa Vân:

- Mẹ yên tâm đi. Lâm Phi không còn là thằng nhóc bướng bỉnh, nghịch ngợm ngày xưa nữa. Giờ Lâm Phi đã trưởng thành rồi, rất nhiều việc trong lòng đều hiểu.

- Con xem con, mới gặp lại nó mà đã nói nó tốt thế này thế nọ, không phải con đã thích nó rồi chứ?

Hứa Vân cau mày nói.

Hứa Vi vội vàng lắc đầu:

- Không...không phải đâu ạ....con chỉ nói vậy thôi.

Hứa Vân lộ vẻ lo lắng, thấp giọng hỏi:

- Vậy thì tốt, con nói xem, hiện con và lão già Tô Tinh Nguyên kia thế nào rồi, có tiến triển gì không?

Vừa nhắc tới Tô Tinh Nguyên, sắc mặt Hứa Vi lộ vẻ khó xử:

- Mẹ...thực ra....lần trước con nghe tiểu Tuyết nói, Chủ tịch rất sợ vợ, ông ấy không dám làm gì, dù ông ấy làm gì con thật, con nghĩ cũng khó mà có được lợi gì từ ông ấy...

- Con lại nói mấy lời ủ rũ này rồi? Ai bắt con bắt buộc phải ngồi lên đầu mụ vợ lão ấy, dù có quan hệ riêng tư, nắm quyền lực của công ty, hoặc là cầm đủ tiền, đều có thể mà!

- Người khác chen bể đầu muốn làm thư ký cho Tô Tinh Nguyên không được. Con dựa vào mối quan hệ giữa mình và Tô Ánh Tuyết, gần quan được ăn lộc, đây không phải là cây cỏ cứu mạng mà ông trời ban cho mẹ con chúng ta hay sao. Con phải nắm bắt lấy, nghe chưa?

Hứa Vi lặng lẽ gật đầu, không dám nói gì thêm.

Hứa Vân thấy con gái tinh thần chán nản, cũng không đành lòng, thở dài:

- Mẹ biết làm vậy là làm khó cho con, dù sao con cũng đương thì con gái, làm loại chuyện mất mặt này quả thực là làm tổn thương con. Nhưng nếu không thừa lúc này trèo lên thuyền lớn nhà Tô gia, mà chỉ dựa vào quan hệ giữa con và Tô Ánh Tuyết thôi, vẫn không an toàn.... Con còn không rõ, hiện giờ Tô Ánh Tuyết đến bản thân mình cũng không lo được sao?

- Mẹ, con hiểu rồi ạ, mẹ yên tâm, con sẽ xử lý tốt việc giữa con và Lâm Phi, về phần Chủ tịch...con sẽ cố gắng.

Hứa Vi nắm chặt đôi bàn tay trắng ngần nói.

Hứa Vân hài lòng gật đầu, dịu dàng nói:

- Được rồi, mẹ đi rửa bát, con đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi...

...

Lúc Lâm Phi quay về biệt thự ở sơn trang Bắc Tú, vừa vào cửa, thím Giang trong phòng bếp đã gọi hắn đến phòng khách.

- Tiểu Lâm, cháu lại đây một lát.

- Thím Giang, tại sao lại...

Lâm Phi thấy thím Giang bộ dạng hỏi tội, không khỏi cười khổ.

Thím Giang không khách khí nói:

- Cháu thật là, tiểu thư thuê cháu làm vệ sĩ, còn cho cháu nhiều thời gian đi chăm sóc bác cháu như vậy, còn cháu thì sao, sao không coi tiểu thư ra gì, sao có thể tùy tiện đi hẹn hò với cô gái khác hả!

- Hẹn hò?

Lâm Phi nghĩ ngợi rồi nói:

- Haiz, làm gì có hẹn hò gì đâu ạ. Việc thím nói là cháu đến nhà Hứa Vi ăn cơm ạ, nhưng sao Tổng giám đốc Tô lại biết?

Thím Giang nói:

- Tiểu thư ăn cơm xong, bảo thím chuẩn bị ít canh xương hầm, nói là muốn đến bệnh viện thăm bác cả của cháu, nhưng không gặp các cháu, nghe nói các cháu đã rời khỏi đó từ lâu rồi.

- Tổng giám đốc Tô đi thăm bác cháu rồi?

Lâm Phi sững sờ:

- Vậy lúc chiều cháu mời cô ấy đi cùng sao cô ấy lại từ chối.

- Dù sao tiểu thư cũng là con gái, còn là cấp trên của cháu, cậu bảo tiểu thư đi tiểu thư đi, vậy còn ra gì nữa...

Thím Giang nói.

Lâm Phi mỉm cười, cô nàng này rõ ràng là tính tình ngang bướng, bảo đi còn không đi, cuối cùng lại một mình mang canh đến.

Nhưng nghe vậy trong lòng hắn bỗng có chút áy náy, không ngờ Tô Ánh Tuyết lại quan tâm đến chuyện của hắn, lặng lẽ đến bệnh viện.

Nhưng Lâm Phi không biết là thím Giang đã thêm mắm thêm muối, đương nhiên, mục đích là để Lâm Phi cảm nhận được điểm tốt trong con người Tô Ánh Tuyết.

- Đoán chừng là trong lòng tiểu thư đang phiền muộn, giờ tiểu thư đang trên phòng sách lầu hai, cháu tự đi xem đi.

Sau khi nói xong, thím Giang liền quay trở về phòng bếp, nhịn cười.

Lâm Phi gãi gãi đầu, đây là việc gì vậy, mình cũng không biết. Là cô ta bảo không đi trước, nhưng cô chủ lại quan tâm đến người nhà nhân viên như vậy, mình đi cảm ơn chút cũng là việc nên làm.

Vậy là Lâm Phi đi lên lầu tìm Tô Ánh Tuyết.

Hắn chỉ thấy toàn bộ lầu hai có một phòng còn bật đèn, Lâm Phi nghĩ chắc là phòng này, bèn bước đến gõ cửa.

Nhưng một hồi lâu cũng không có ai đáp lại.

Lâm Phi cau mày, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ, sao không thấy động tĩnh gì bên trong.

Hắn không do dự nữa mà trực tiếp mở cửa. Cửa cũng không khóa nên chỉ khẽ đẩy đã mở ra.

Phòng sách của Tô Ánh Tuyết không đơn giản, giống như phòng làm việc của cô ở công ty, bày ba cái giá sách treo tường, một bộ sô pha, thậm chí còn có rạp chiếu phim. Xem ra cô gái này thích xem phim.

Còn trên chiếc bàn sách rộng kia có Laptop hiệu Apple, máy tính để bàn, máy fax, photocopy các loại.

Cả căn phòng được thiết kế theo kiểu dáng châu Âu, tương tự như phong cách kiến trúc của ngôi biệt thư này, đoán chừng phòng sách này không dưới mấy triệu nhân dân tệ. Phải nói rằng, cô gái này kiếm tiền rất lợi hại, tiêu tiền cũng như nước chảy.

Quả nhiên, Tô Ánh Tuyết không có trong phòng sách, nhưng rất nhanh sau đó Lâm Phi đã tìm thấy cô.

Cạnh phòng sách là cửa thủy tinh, trực tiếp thông với ban công lầu hai.

Ban công này không như những ban công khác, diện tích lên tới hai trăm mét vuông.

Một bể bơi nhỏ bên ngoài cùng cây cối hoa cỏ xanh tốt, môi trường trong lành vô cùng.

Lúc này, Tô Ánh Tuyết đang mặc chiếc áo dây màu trắng, tóc vét sang một bên, ngồi bên bể bơi, lưng hướng về phía phòng sách, đôi chân dài trắng như ngọc thõng xuống bể bơi nghịch nước.

Điều khiến Lâm Phi có chút khó hiểu chính là bên cạnh Tô Ánh Tuyết có đặt một lọ thủy tinh, bên trong là một con rùa nhỏ...

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện