Chương 97: Mắt mù.
- Ôi chao, Phỉ nha đầu! Rốt cuộc cháu đã nghĩ được gì rồi! Mau nói đi, ta sốt ruột lắm rồi!
Long Lão Tam kêu lên.
Lục Vũ Phỉ nhìn ông Phương, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Cháu nghĩ là những tư liệu mà Lâm Phi nói chỉ có một, chính là... những tư liệu này toàn bộ đều có số liệu ghi chép, cho dù là đăng ký kết hôn, sổ khám bệnh, học bạ, đặt vé máy bay du lịch... toàn bộ đều được lưu trữ tại kho số liệu.
- Lâm Phi cũng không nói loại thông nào, đây là ghi chép phi số liệu, điều này rất có thể là hắn chỉ có thể điều tra được những thông tin có ở trong kho số liệu.
- Như vậy cách mà hắn tiếp cận chỉ có thể có hai loại, một loại là hắn quen biết với hacker siêu cấp, hoặc tự hắn chính là hacker siêu cấp, toàn bộ nhân tài tinh anh ở nước ta đều không thể theo kịp, thậm chí có thể hacker siêu việt của thời đại này.
- Còn có một loại khác... cháu thấy còn khủng khiếp hơn, đó chính là... hắn nắm giữ một loại máy tính siêu cấp, có thể kiểm soát toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới...
- Nước Mỹ dùng vệ tinh giám sát và điều khiển toàn cầu, nhưng dù sao đó cũng chỉ là đại khái bên ngoài, những số liệu mà Lâm Phi nói, nếu muốn kiểm soát, lấy ra, điều tra ra thì cần phải có máy tính siêu cấp vượt thời đại, nhưng đó là kết quả khoa học kỹ thuật mà hiện nay chúng ta chưa thể nào nghĩ ra được!
- Tốt lắm!
Ông Phương lúc này mới gõ tay cảm thán:
- Nha đầu Vũ Phỉ, cháu nghĩ giống ông đấy!
Ông Phương ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói:
- Vừa rồi tôi có đến phòng giám sát, khuyên anh Lục nên tạm thời thả Lâm Phi, không nên ép buộc đối phó hắn chính là vì lo sợ hắn thực sự nắm giữ loại khoa học kỹ thuật siêu việt mà chúng ta chưa biết đến!
- Trên thực tế, viện khoa học của chúng ta vẫn đang nghiên cứu loại máy tính siêu cấp này, máy tính siêu cấp của chúng ta thực ra đã có thể dẫn đầu toàn thế giới, còn loại máy tính quân dụng giám sát siêu cấp cũng đã được triển khai nghiên cứu những bước đầu.
- Tiếc là về phương diện phần mềm thì chúng ta có thể đạt được một số mục tiêu đề ra, nhưng về phần cứng vẫn không thể nào hoàn thiện được. Từ việc cung cấp nguyên liệu đến chế tạo vật liệu cho máy tính chúng ta đều chưa thể làm được.
- Nhưng chúng ta chưa làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được. Tên Lâm Phi kia có thể là một người thần bí nào đó trên thế giới, mà thế giới này có những loại gọi là kỳ nhân dị sĩ.
- Chẳng hạn như đế vương đầu tiên trên thế giới, không ai biết bọn họ dựa vào cái gì để nắm giữ toàn bộ thế giới này một cách chính xác các cao thủ ở những đâu. Rất nhiều cao thủ chưa từng qua chiến tranh hay kiểm tra, nhưng họ vẫn được liệt vào danh sách. Chúng ta có thể suy đoán có khả năng có những loại tri thức vượt thời đại, có thể thông qua một số đoạn băng, số liệu để tính ra được khả năng của họ.
- Nếu như tên Lâm Phi đó thực sự nắm giữ loại tri thức vượt thời gian vẫn còn đang xa xôi với chúng ta thì điều quan trọng nhất chúng ta cần làm bây giờ không phải là nghĩ cách đối phó hắn mà là lấy được giá trị của hắn!
Ông Phương có chút kích động, nhìn những người bạn già của mình nói:
- Đây có lẽ là một cơ duyên lớn mà ông trời ban cho chúng ta, trăm năm sau, nước ta muốn nắm giữ được vị trí chủ đạo trên thế giới, nếu muốn dựa vào vũ khí quân sự sẽ rất khó thực hiện, nhưng nếu dựa vào trí tuệ siêu cấp thì có cơ hội sẽ đạt được...
Thấy một già một trẻ đang kích động, nói những lời khó hiểu như vậy, mấy người khác cũng cảm thấy đứng ngồi không yên.
Vẻ mặt ông Lục có chút nghiêm trọng, nói:
- Nói như vậy tức là việc điều tra tên Lâm Phi này cần phải cẩn thận hơn mới phải. Vũ Phỉ, cháu nhanh nhẹn như vậy, trong bộ ta cũng rất rõ khả năng này của cháu. Lần này cháu tự mình đến Lâm An một chuyến, nghĩ cách tiếp cận tên Lâm Phi này xem sao, nhưng phải chú ý giữ đúng mực, xem có thể điều tra được gì không.
Lục Vũ Phỉ nghe xong, ngoan ngoãn gật đầu:
- Vâng, thưa ông.
Rồi dường như nghĩ ra gì đó, cô lập tức nói:
- Thật trùng hợp, đã lâu rồi cháu không gặp chị Nhã Nhu, lần này đi Lâm An có thể đến chỗ chị ấy chơi rồi.
Nói rồi Lục Vũ Phỉ nhìn sang ông Phương ngồi bên cạnh, nói:
- Ông Phương, ông có gì cần cháu chuyển lời không ạ? Chắc ông cũng rất nhớ chị Nhã Nhu.
- Hừ.
Ông Phương nghe xong liền xụ mặt ra, nói:
- Cái con nha đầu đó đã không còn liên quan gì đến nhà họ Phương nữa rồi, đừng có nói gì với ta chuyện của nó.
Lục Vũ Phỉ bất lực:
- Ông Phương, chẳng phải chị Nhã Nhu đã chia tay với người đàn ông đó rồi sao, ông nên tha thứ cho chị ấy đi thôi.
- Tôi mệt rồi, về trước nghỉ ngơi đây. Mai còn phải đi nghiên cứu, không ngồi tiếp chuyện các ông nữa.
Ông Phương không muốn nghe thêm gì nữa, cầm cuốn sách nên, chậm rãi bước ra ngoài.
Mấy ông còn lại đều thở dài thương tiếc, nhưng chẳng ai nói gì thêm nữa.
Long Lão Tam nhìn ông Lục một cách khó hiểu:
- Anh Lục, tôi đột nhiên nhớ ra, cái tên Lâm Phi đó có phải là vệ sĩ của tập đoàn Quốc Tế Khuynh Thành không? Cái con bé tổng giám đốc ấy chính là...
- Long Tam Nhi!
Triệu Lão Đầu ngồi cạnh ngắt lời ông, nhướng mày ra hiệu, ý nói có nhiều chuyện không nên nói ra.
Quả nhiên vẻ mặt ông Lục có chút âm trầm, ngay cả Lục Vũ Phỉ cũng câm như hến, nhìn Long Lão Tam bằng con mắt oán hận.
Long Lão Tam cũng bắt đầu ý thức được mình vừa nói gì, vội che miệng lại, lúng túng cười gượng:
- Ha ha... Tôi đúng là lắm chuyện thật, anh đừng để ý... hì... đúng là có tuổi rồi nên ăn nói hồ đồ, còn hay quên nữa chứ... ah, tôi xin phép đi trước, mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi... cứ tiếp tục đi...
Nói xong, Long Lão Tam vội vàng chuồn lẹ, lúc đi ra khỏi đại viện còn dẫn theo một đội binh lính tinh nhuệ.
Lục Vũ Phỉ biết rằng lúc này tâm trạng ông nội mình không tốt nên cô không dám ở lại lâu, sau khi xin phép đi về liền lặng lẽ lui xuống.
Bước ra khỏi cửa đại viện, cô quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt có vài phần cảm khái.
Ở cái nơi trung tâm quyền lực của Hạ Quốc mà nhiều người ngưỡng mộ này lại có không ít người coi đó là một nơi thần bí.
Những người già ấy nhìn bề ngoài bình thường như vậy, nhưng bất kỳ ai trong số họ đều có thể khiến cả nước rung động.
Ngoài những người trong gia đình ra thì liệu còn có bao nhiêu người biết được rằng, trong lòng những người luôn ở vị trí cao ấy thực ra cũng có những hồi ức khó quên, cũng có những chuyện khó có thể vượt qua được rào cản tâm lý.
...
Lâm An, Khuynh Thành Quốc Tế giờ tan ca.
Lâm Phi nhanh chóng lái xe đến gần thang máy, đợi Tô Ánh Tuyết ở gara.
Có lẽ tại chiều nay hắn chọc giận cô, tuy hai người đều biểu lộ ra đôi chút nhưng không khí trong xe vẫn không được hòa hợp cho lắm.
Lâm Phi nhìn khuôn mặt lạnh như tiền của Tô Ánh Tuyết, dáng vẻ không muốn nói chuyện.
Hắn cũng có chút bất đắc dĩ, thực sự mà nói, hắn cũng không biết có cần phải tiếp tục phát triển tình cảm với cô gái này không, bởi đã có vết xe đổ của Hứa Vi nên hắn lo sợ rằng Tô Ánh Tuyết cũng sẽ từ chối hắn.
Nếu như vậy thì thà rằng hắn nói rõ từ trước, có lẽ việc thích hắn không phải là một lựa chọn đúng đắn.
Cho nên Lâm Phi rất muốn trêu chọc cho Tô Ánh Tuyết cười đùa nhưng hắn lại do dự.
Kết quả là hắn đành im lặng không nói, lặng lẽ lái xe đưa cô về nhà.
Đúng lúc đó, có người gọi đến, Lâm Phi nhìn dãy số lạ trên màn hình, hắn dường như đoán được điều gì đó, một tay lái xe một tay nghe điện thoại.
- Anh Lâm phải không? Ha ha... Tôi là lão Bao... Bao Tuấn Luân ấy...
Đầu dây bên kia, lão Bao dường như đã ổn định lại được tâm trạng, ngon ngọt nói.
- Ồ, là anh à, vẫn chưa chết à?
Lâm Phi thuận miệng nói.
Lão Bao nghẹn lại một lúc, nghĩ là thằng ranh này tưởng mình bị giết rồi, liền cười khan nói:
- Nhờ có phúc của anh Lâm mà tôi thoát được khỏi tay bọn chúng, không kịp để cho bọn chúng đến báo thù, tôi vừa từ đồn cảnh sát về, bây giờ đang đi thẳng đến Quốc Tế Khuynh Thành, anh đã tan làm chưa, tôi muốn gặp anh?
- Vậy anh đã chuẩn bị đồ đến gặp tôi chưa?
Lâm Phi hỏi.
Lão Bao sững sờ:
- Chuẩn bị đồ gì? Đồ gì cơ?...
Lâm Phi thở dài:
- Anh tự nghĩ đi, anh thấy tôi đang cần cái gì, bao giờ anh chuẩn bị xong rồi thì gọi lại cho tôi, mai gọi lại cho tôi...
Nói xong, Lâm Phi tắt máy luôn.
Đầu dây bên kia, Bao Tuấn Luân đang mơ hồ, khóc không ra nước mắt, đây là chuyện gì? Không phải muốn gã làm “địa đồ” sao? Sao lại phải chuẩn bị quà nữa?
Đêm nay gã lại phải nghĩ cách để vượt qua cửa ải này rồi. Lão Bao vỗ vỗ trán, đành phải tiếp tục quay lại nhờ sự bảo vệ của cảnh sát thôi, vừa mới ra được bây giờ lại chui đầu vào, hắn đúng là coi đồn cảnh sát như nhà nghỉ rồi!
Tô Ánh Tuyết ngồi phía sau quay lên nói với hắn.
- Anh nói chuyện với ai thế?
Cô nhíu mày hỏi.
Lâm Phi quay đầu lại, cười ha hả nói:
- Cô yên tâm đi, là đàn ông, không phải phụ nữ...
Tô Ánh Tuyết sốt sắng, cái tên điên này nghĩ gì thế hả?
- Tôi hỏi anh là nam hay là nữ hả? Có là phụ nữ tôi cũng chẳng thèm quan tâm!
Trong lòng Tô Ánh Tuyết cảm thấy buồn bã, thấy cô buồn mà hắn cũng chả thèm nói được câu nào hẳn hoi, còn nói dối mình nữa! Mắt mình đúng là mù thật rồi, cái tên này có gì tốt đẹp cơ chứ?
Cô nhất định không thèm quan tâm nữa, bĩu môi, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến Lâm Phi nữa.