Chương 186: Tại sao lại phải giết cô?
Lâm Phi nói một hồi, khiến cho đám côn đồ không có bao nhiêu học vấn, chỗ hiểu chỗ không.
Nhưng Lâm Phi cũng không mong họ hiểu cả, sau này dần dần họ sẽ tự nhiên hiểu ra, bây giờ họ chỉ cần biết rằng, bọn họ còn non lắm, đừng quá tự cho là đúng là được rồi.
Nhưng Bao Tuấn Luân lại tỏ vẻ rất thông hiểu, cảm kích gật gật đầu:
- Lâm tiên sinh, tôi hiểu rồi, kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ?
Lâm Phi khó hiểu hỏi lại:
- Không phải là anh muốn báo thù sao? Hiện giờ vũ khí đã có, người cũng có, Ngô Khâm chẳng qua là một con chó đã mất hết nhân lực vật lực, chẳng lẽ còn muốn tôi đích thân giết hắn thay cho anh?
Bao Tuấn Luân ngẩn người, trong đầu hiện lên cảnh tượng vợ con chết thảm trong nhà, trong mắt lập tức lóe lên ngọn lửa hận thù.
Gã mập cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi đi tới trước mặt Diệp Tử Huyên, nói:
- Diệp tiểu thư, xin cấp thêm nhiều bom cho chúng tôi, tôi muốn ném nổ tung hang ổ của Ngô Khâm!
Diệp Tử Huyên niềm nở cười cười, liếc nhìn gã:
- Nhóc mập, chỗ của tôi còn rocket loại nhỏ, muốn lấy vài quả không?
- Đa tạ Diệp tiểu thư! Cầu còn không được!
Bao Tuấn Luân phấn khởi nói.
Thừa lúc đối phương đang rối loạn để đòi mạng chúng, Lâm Phi không định mất nhiều thời gian để tiêu diệt Thanh Phong đường, một đêm là đủ.
Sau khi Diệp Tử Huyên dẫn theo một đám người tới cái kho nhỏ của cô, lấy bom và hai quả rocket, đám thanh niên vừa bước vào thế giới ngầm định bắt đầu chinh phục thành phố Lâm An, đã rất sốt ruột muốn tiếp tục tấn công một lần nữa.
Hiện giờ bọn họ rất thấp thỏm, hưng phấn đến mức run rẩy, cho nên chỉ mong được lập tức xóa sạch người của Ngô gia.
Lâm Phi trở lại căn hộ của Diệp Tử Huyên, tắm rửa thay quần áo, rồi cùng Khương Tiểu Bạch lên xe, chạy tới trụ sở của Thanh Phong đường.
Mặc dù nói chuyện này giao cho Bao Tuấn Luân, nhưng Lâm Phi biết, nếu hoàn toàn dựa vào bọn hắn, tỉ lệ thành công sẽ không cao.
Đêm nay xảy ra nhiều vụ nổ, tuy người dân không hiểu được nội tình, nhưng cảnh sát nhất định sẽ điều tra ra được một số manh mối, việc họ phát hiện ra đám Bao Tuấn Luân, chỉ là vấn đề sơm muộn mà thôi.
Gió biển nhẹ thổi, sao đầy trời.
Lâm Phi đứng ở quốc lộ vùng duyên hải, miệng ngậm thuốc lá, thỉnh thoảng khói thuốc từ mũi hắn từ từ bay ra, ánh mắt hắn nhìn về phía một tòa nhà hướng ra biển được xây dựng rất tinh tế, ở cách đó mấy trăm mét.
Trong mắt hắn, có một chút sắc thái không nói rõ được, cũng không tả rõ được, lấp lóe ánh sáng dìu dịu trong bóng tối.
Khương Tiểu Bạch ngủ gà gật ở trong xe, Diệp Tử Huyên thì ngồi ở sau tay lái, sửa móng tay.
Vừa rồi, Bao Tuấn Luân đã dẫn theo một đám mang bom xông vào chỗ ở của Ngô Khâm trong trụ sở của Thanh Phong đường.
Ngô Khâm cũng biết, chạy trốn chỉ có con đường chết, hội trưởng Hạ Chấn Đình sẽ không tha cho y, cho nên tử thủ trong nhà, nghĩ cách tìm cơ hội sống sót.
Nhưng y không thể ngờ được, ngay đêm nay Lâm Phi đã muốn giết chết y, không để cho y còn được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai!
Lúc này, từ một ngã rẽ cách đó không xa trên đường cái, một chiếc xe cảnh sát vừa hụ còi vừa lao nhanh tới, thoáng chốc đã dừng xe bên cạnh ba người Lâm Phi, bao vây lại.
Bước xuống xe, ngoài Bạch Hân Nghiên mặt như sương lạnh, còn có Lưu Tuấn Phong và mười mấy nhân viên Bộ An Ninh, kể cả những khuôn mặt quen thuộc như Tần Nham.
Hiển nhiên lần này Lâm Phi làm những chuyện như vậy, đã vượt quá giới hạn Lưu Tuấn Phong có thể khoan nhượng, cho dù lãnh đạo cấp trên bảo y không được tự tiện giải quyết, y cũng đến đây ngăn cản Lâm Phi.
- Lâm tiên sinh, đêm nay cậu đã vượt quá giới hạn rồi! Mặc kệ người của cậu định làm cái gì, mau bảo bọn họ rút về đi!
Mặt tái nhợt, Lưu Tuấn Phong trừng mắt nhìn Lâm Phi, nổi giận nói.
Lâm Phi xoay người lại, ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất, giẫm mạnh lên, rồi thong thả nói:
- Sĩ quan cảnh sát Lưu, đây là xung đột giữa các thế lực của thế giới ngầm ở Hạ Quốc, các vị lại muốn giúp Thanh Phong đường, đúng là không thể nói nổi.
- Cậu có biết không vậy, phá tan Thanh Phong đường, sẽ biến thế giới ngầm của Lâm An trở nên vô chủ. Đến lúc đó, xung đột nhỏ không ngừng, xung đột lớn khó tránh khỏi! Hành động của cậu đã ảnh hưởng đến trị an của Lâm An!
Lâm Phi giang hai tay ra:
- Trị an của Lâm An thì có liên quan gì với tôi? Trong mắt của tôi, trị an của nơi này trước đây cũng không có gì đặc biệt, nếu không thì em gái họ của tôi đã không bị bắt cóc dễ dàng như vậy, thay vì tin tưởng các vị, chi bằng tôi đích thân tới.
- Lâm tiên sinh, đây là cậu muốn đối địch với Bộ An ninh của chúng tôi!
- Tôi không có hứng thú đối địch với các vị, thực lực của các vị còn chưa xứng là kẻ địch của tôi!
Lâm Phi cười mỉa nói.
- Cậu...
Lưu Tuấn Phong cảm thấy nhục nhã, tức giận đến phát run, một đám nhân viên an ninh sau lưng y cũng đều nghiến răng nghiến lợi.
Chẳng ai ngờ rằng, Lâm Phi hoàn toàn không coi họ vào đâu.
Đôi mắt Bạch Hân Nghiên đỏ lên, lạnh giọng nói:
- Lâm Phi, anh vì tư thù cá nhân, lại sai người ném bom khắp nơi, anh có biết, có bao nhiêu người vô tội cũng bị nổ chết hay không? Chẳng lẽ anh không cảm thấy có một chút áy náy nào trong lương tâm sao?
- Họ không phải là người của Thanh Phong đường, mà chỉ là người dân bình thường. Nếu như anh còn có một chút lương tri, đừng bảo người của anh tiếp tục làm chuyện điên rồ!
Lâm Phi cười ha hả:
- Voi đi trên cỏ, khó tránh khỏi giẫm lên mấy con côn trùng nhỏ, chẳng lẽ vì tránh giết chết mấy con côn trùng nhỏ đến mức không thấy rõ kia, voi sẽ không bước đi sao?
- Họ không phải là côn trùng! Họ là người! Họ có người thân, có con cái, có cha mẹ! Chỉ có anh là đồ cầm thú không có lương tri!
Bạch Hân Nghiên không kìm được tức giận, cất tiếng mắng to.
Trong mắt cô tràn đầy sự căm hận và khinh thường đối với Lâm Phi, người đàn ông này luôn thách thức nguyên tắc đạo đức của cô, tại sao hắn có thể coi thường tính mạng của người khác như vậy?!
Vẻ mặt Lâm Phi chợt biến đổi, chợt sải bước tiến tới, nắm lấy cổ áo của Bạch Hân Nghiên.
Đôi mắt trên khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú của cô gái đã lấp loáng ánh lệ, nhưng vẫn quật cường nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, không chút sợ hãi.
Đám Lưu Tuấn Phong lo lắng nhìn xem, cũng không dám liều lĩnh tiến lên.
- Cô gái, đừng nên tự cho là đúng! Tính mạng ư? Hừ, đó bất quá là những thứ yếu ớt như cỏ dưới chân cô thôi, bọn họ chết, không phải vì tôi muốn bọn họ chết, mà là bọn họ không đủ mạnh!
- Trong dòng sông ở Bắc Mỹ, chỉ có cá hồi mạnh mẽ nhất, dũng mãnh nhất, mới có thể đi ngược dòng nước mà đẻ trứng, để lại con cái nòi giống của nó, những con cá không đủ năng lực, chỉ trở thành món ăn ngon trong miệng gấu ngựa!
- Đừng nói tới cái gọi là người vô tội, cũng đừng rao giảng đạo đức với tôi, người sống trên thế giới này, dùng pháp luật và đạo đức lừa gạt mình, nhưng động vật lại dùng tính mạng và máu tươi để nói cho cô biết một thực tế: đó là mạnh được yếu thua! (!?)
- Bọn họ chết, bởi vì bọn họ vô dụng! Tại sao cô không thử suy nghĩ, tôi giết nhiều người như vậy, tại sao vẫn cứ sống được? Có bản lĩnh thì cứ tới giết tôi! Không có bản lĩnh, tất cả đều câm miệng lại cho tôi!
Cả thân thể mềm mại của Bạch Hân Nghiên như bị đóng băng, cô nhìn trừng trừng Lâm Phi, cười lạnh nói:
- Anh lợi hại như vậy, vậy tại sao không giết tôi đi? Mặc kệ anh nói cái gì, trong mắt tôi, anh chỉ là đồ cầm thú, đồ biến thái!
Lâm Phi nhếch miệng cười độc ác;
- Giết cô? Tại sao lại phải giết cô? Dung mạo cô xinh đẹp như vậy, cả người lồi lõm đúng nơi đúng chỗ, dáng người hấp dẫn như vậy, giữ cô lại không phải càng thú vị hơn sao?
Nói xong, Lâm Phi chợt cúi xuống, mạnh bạo đến mức gần như cắn xé, hôn lên đôi môi mọng đỏ của Bạch Hân Nghiên!
Trong xe, Diệp Tử Huyên và Khương Tiểu Bạch huýt gió tán thưởng, vẻ mặt Khương Tiểu Bạch đầy hâm mộ, tựa như cô gái kia mà không bị Lâm Phi tấn công chiếm hữu là điều đáng tiếc vậy.
Đám Lưu Tuấn Phong đều choáng váng...