Chương 269: Chỉ là một bệnh nhân
Tại khu biệt thự sơn trang Bắc Tú, Lâm An.
Sau thời khắc kinh hồn của buổi sáng qua đi, lúc xem truyền hình, Natasha cảm thấy phát chán, nên đã gọi điện thoại kêu Diệp Tử Huyên và Khương Tiểu Bạch đến nhà chơi.
Hai người đó đương nhiên là quen biết Natasha, cùng là bạn bè lâu năm trong Truyền Kỳ Thế Đại. Họ chỉ khác biệt ở chỗ, Thiên Lôi bà là người buôn bán vũ khí, Khương Tiểu Bạch là người bạn đầu tiên Lâm Phi quen khi gia nhập Hắc Vụ.
Đối với người ưa thích chơi các loại vũ khí hiện đại như Natasha, người chị em tốt nhất của cô chính là Diệp Tử Huyên, bởi từ chỗ Thiên Lôi bà, cô có thể có được “quyền nổ súng vô hạn”.
Tô Ánh Tuyết đã biết Diệp Tử Huyên và Khương Tiểu Bạch từ trước, nên cũng không ngượng ngùng lắm. Sau khi cùng nhau dùng cơm trưa xong, mọi người bắt đầu thưởng thức trà chiều trên ban công.
Bởi vì đã trải qua cuộc tập kích sát thủ buổi sáng, Natasha cũng không thể khiến người trong cuộc là Tô Ánh Tuyết không biết chuyện gì, vậy nên cô bắt đầu nói một số chuyện trong thế giới ngầm cho Tô Ánh Tuyết nghe.
Diệp Tử Huyên thấy Natasha định kể, vốn còn muốn ngăn cản, đợi Lâm Phi về rồi nói sau nhưng Natasha thấy không cần thiết phải làm vậy, người ta đã có nguy hiểm đến tính mạng rồi, đến phát sinh chuyện gì cũng không biết, vậy thì thật quá đả thương người.
Theo cô thấy, nếu Lâm Phi đã nguyện ý kết hôn với Tô Ánh Tuyết, vậy thì chứng tỏ, cảm giác Tô Ánh Tuyết mang lại cho Lâm Phi là đặc biệt.
Mặc dù cô chỉ nói ngắn gọn cho Tô Ánh Tuyết biết, nhưng vẫn có quá nhiều sự tình cần trình bày, trọng điểm đương nhiên là thân phận, bối cảnh của Lâm Phi. Chỉ có nói những điều này mới có thể khiến Tô Ánh Tuyết hiểu, tại sao lại có người muốn đến bắt cô, giết cô.
Lâm Phi luôn cố ý giấu đi những điều này, nhưng chuyện tới bây giờ, muốn giấu diếm cũng chỉ khiến Tô Ánh Tuyết hiểu lầm thêm mà thôi.
Natasha cảm thấy đôi khi Lâm Phi suy nghĩ quá nhiều. Nhiều lúc người phụ nữ sẽ không đi suy nghĩ nhiều xem người đàn ông của mình là anh hùng hay gian hùng, bọn họ chỉ muốn biết sự thật, chỉ cần có được cảm giác an toàn.
Còn người đàn ông mình thích, là ác quỷ sát nhân trong mắt người đời cũng được, là thánh nhân nhân từ cũng được, nó không có liên quan lắm đến họ, chỉ cần trong lòng người đàn ông ấy có họ, bảo vệ họ, vậy là được rồi.
Ánh mặt trời có chút nắng nóng, nhưng có vẻ Natasha ở nơi rét lạnh quá lâu, nên cô vừa nói chuyện vừa làm ra bộ dạng thoải mái như con mèo, ngồi trên ghế dựa, giang hai cánh tay xinh đẹp ra hưởng thụ.
Tô Ánh Tuyết ngồi đối diện, mở tròn đôi mắt. Đối với cô mà nói, tin tức thu thập được trong buổi sáng cuối tuần này quả thực là quá lớn!
Mặc dù Natasha chỉ nói một cách khái quái nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy kinh tâm động phách.
Thế giới ngầm, chỉ mấy chữ đơn giản như vậy thôi, không ngờ lại là không gian tồn tại song song, nhưng hoàn toàn khác biệt với thế giới hiện thực.
Vốn dĩ, thứ mà người thường nhìn thấy, chỉ là một góc băng sơn của địa cầu này.
Tứ đại Vương giả, Scarpe, người được coi là Vô Miện Chi Vương, Thủ Thuật đao, Đệ ngũ Vương giả, cùng với sát thủ siêu cấp bảng Huyết Toàn, thần tướng phân bố khắp nơi trên thế giới.
Còn rất nhiều thiên kỳ bách quái, năng nhân dị sĩ có bản lĩnh đặc thù, có bối cảnh đặc thù, cấu tạo nên văn minh huy hoàng của loài người thực sự.
Tô Ánh Tuyết ngồi yên lặng, dần dần cô hiểu được vì sao cô không có cách nào nhìn thấu người đàn ông kia, vì sao hắn luôn như mây như gió, khó lường đến vậy, có lúc thì dịu dàng, chu đáo, có khi lại độc đoán.
Chẳng trách hai tên sát thủ kia nói, bản thân cô không hiểu hàm nghĩa ẩn bên trong khi cô đính hôn với Lâm Phi.
Trong lúc vô tình, cô đã cùng một người đàn ông, người mà chỉ cần giậm chân một cái, cả thế giới đều run rẩy, gặp gỡ nhau, rồi đính hôn, quả thực là ảo mộng.
- Lần này hắn có một sự việc vô cùng quan trọng cần đến tỉnh Tây xác nhận. Trong số quan chấp chính Đại Sảnh nhiệm kỳ một của chúng tôi có xuất hiện một tên phản đồ tên là Victor. Bởi vì gã có tài năng lãnh đạo, không chỉ là nhân viên chỉ huy trong vài trận đấu mà còn là kiến trúc sư phòng thí nghiệm từng đi theo Scarpe. Sau khi Scarpe từ chức đã giao chức vụ Cục trưởng của Đại Sảnh cho gã.
- Bởi vấn đề thực lực của gã còn hạn chế nên tổng giám khảo trong việc thí luyện Đại Sảnh vẫn do Scarpe đảm nhiệm, nhưng dù sao gã cũng coi như đã nắm giữ đại bộ phận quyền lực của Đại Sảnh.
- Gã đã lưu truyền ra bên ngoài loại vật chất có tên là vật chất S, thứ mà Scarpe cùng Ảnh Tử đồng sáng tạo ra, thứ có thể khiến não bộ con người nhanh chóng phát triển, đạt đến hiệu quả tiến hóa của nhân loại.
- Loại vật chất này cực kỳ nguy hiểm, cụ thể thế nào thì tôi không nói nữa, nhưng chính phủ Hạ Quốc đã đạt được, đồng thời rất có khả năng đang tiến hành thí nghiệm.
- Lần này hắn đi là để điều tra tình hình thực tế, ngăn cản họ tiến hành thí nghiệm. Trong quá trình này có thể phát sinh xung đột với võ trang Hạ Quốc, thực lực hiện tại của hắn bị hao tổn nên sẽ có chút nguy hiểm.
- Hơn nữa, hắn lo lắng những người khác thừa cơ lẻn vào làm tổn thương đến cô và người nhà của hắn nên đã bảo tôi và một bạn bè nữa đến đây chăm sóc mọi người.
Natasha ngáp dài nói.
- Tại sao thực lực của anh ấy lại bị hao tổn? Có phải là có liên quan đến vật chất S hay không?
Tô Ánh Tuyết lo lắng hỏi.
Lần này là Diệp Tử Huyên mở miệng:
- Không phải như vậy, để tôi nói với cô về lai lịch của vật chất S vậy.
- Vật chất S, ban đầu là để giúp nhiều người trên thế giới, ví dụ như người bệnh có đầu óc tối dạ, thần kinh có vấn đề, cùng một số người bởi bệnh tật, chiến tranh, mất đi tứ chi, cơ thể có bộ phận nào đó suy yếu…
- Có vật chất S khai phát đại não, có thể thông qua việc gây dựng lại DNA, khiến cho nhân loại nhanh chóng phục hồi được cơ quan bị tổn thương, thậm chí có sức mạnh lớn hơn. Chúng tôi có rất nhiều bạn bè mất đi tay chân, mất đi mắt, chúng tôi đều hy vọng có thể tìm ra cách giúp đỡ bọn họ.
- Đáng tiếc là vật chất S không đạt đến độ hoàn thiện. Đại não của con người quá phức tạp.
- Vật chất chưa hoàn thiện, sao Lâm Phi có thể sử dụng. Thực lực của hắn bị tổn hại, là bởi vì công pháp hắn tu luyện khiến đại não và chân khí của hắn nảy sinh xung đột.
- Nguyên nhân cụ thể chúng tôi cũng không biết, nhưng bởi vì chịu kích thích nên hắn càng ngày càng không thể khống chế được trạng thái tinh thần của mình, vậy nên đành phong bế một thân nội công.
- Nói như vậy….
Tô Ánh Tuyết nhớ lại, trong buổi lễ đính hôn hôm đó, biểu cảm dữ tợn của Lâm Phi:
- Lần đó anh ấy rời khỏi buổi lễ đính hôn, là bởi vì phát bệnh?
Diệp Tử Huyên gật đầu:
- Cũng gần như vậy, Victor sử dụng một loại vật chất có thể nhanh chóng kích thích sóng điện quấy nhiễu, rồi bảo người mẹ kế tên Diêu Lam của cô bôi vào bên trong chiếc nhẫn.
- Đại não của Lâm Phi cũng không biết là do nguyên nhân từ bản thân hắn hay là nguyên nhân công pháp mà khác hẳn với người thường. Trải qua khảo thí, tế bào não của hắn có công suất hoạt động gấp mấy chục lần người bình thường, thậm chí là mấy trăm lần, không những có thể có trí nhớ siêu việt, mà độ mẫn cảm cũng vượt xa người thường.
- Lấy một ví dụ, đại não của người bình thường giống như một chiếc điện thoại đồ cổ, màn hình đen trắng có thể gọi điện và nhắn tin, còn đại não của hắn, giống như một chiếc máy vi tính đời cao.
- Không phải nói tư tưởng của hắn chín chắn đến đâu, cách xử sự làm người thông minh đến mức nào, chỉ là công năng của hắn vượt xa người bình thường chúng ta, muốn hiểu hay học cái gì cũng rất nhanh chóng.
- Bởi vì hắn không thể khống chế được nhiều công năng trong não mình, khiến hắn mắc loại bệnh gần giống như bệnh mất cân đối tinh thần của con người, được xem là một chứng bệnh nghiêm trọng đặc thù, giống như đa nhân cách.
- Cho nên, cô đừng cho rằng hắn cố ý hù dọa người, có lúc hắn chỉ là không khống chế được bệnh của mình mà thôi…
Tô Ánh Tuyết nghe đến đó, nước mắt đã rơi tí tách trên mặt bàn.
Cô tỉ mỉ hồi tưởng lại, từ lần đầu tiên gặp mặt, Lâm Phi chưa từng yêu cầu cô điều gì, ngược lại là bản thân cô luôn sai khiến hắn, luôn nóng nảy với hắn, luôn làm ra bộ dạng cao cao tại tượng với hắn.
Còn hắn chỉ lặng yên không liên tiếng, hết lần này đến lần khác bảo vệ cô, thậm chí sau khi chia tay hắn cũng không giải thích gì, chỉ lẳng lặng tiếp tục bảo vệ cô.
- Chị…chị dâu này.
Khương Tiểu Bạch nhịn không được nói:
- Mặc dù nói Đao ca hy vọng chị có thể sống cuộc đời của riêng mình, có một cuộc sống an nhàn, nhưng em thấy, chúng ta khó mà có thể tìm được người vừa mắt mình, bởi một số hiểu lầm mà chia tay, quả thật là rất đáng tiếc.
Tô Ánh Tuyết mở tròn mắt:
- Nếu tôi xin lỗi anh ấy, anh ấy có tha thứ cho tôi không?
- Cô hoàn toàn không cần xin lỗi, cô cũng không biết mấy người chúng tôi làm cái gì. Với góc độ của cô, đương nhiên là hắn làm không đúng, nếu không phải Lâm Phi sợ cô có nguy hiểm, e là hắn đã sớm làm lành với cô rồi.
Diệp Tử Huyên cười nói.
Đúng lúc này, Natasha nhận được điện thoại của Khuyển Nha.
Sau khi nghe điện, Natasha nhếch miệng cười:
- Ồ, đã trở về rồi? Kaysone cũng về rồi? Ừm…chúng tôi tới ngay.
Ba người nghe xong, mặt lộ vẻ vui mừng.
- Ha ha, Đao ca đã trở về! Tôi biết ngay mà, anh ấy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!
Khương Tiểu Bạch vui vẻ nói.