Chương 18
18. Cha mẹ tôi thành đặc công
Khi chúng tôi xuống đến bên dưới, mọi sự đã quá muộn màng.
Các trại viên và Thợ Săn bị thương nằm la liệt trên mặt đất. Clarisse chắc đã đánh thua tên khổng lồ Hyperborean, vì cô ta và cỗ xe bay bị đông cứng trong một khối nước đá. Không thấy bóng dáng bất cứ nhân mã nào. Họ, hoặc tháo chạy vì hoảng loạn, hoặc bị tan biến.
Đội quân Titan bao vây lấy tòa nhà, đang đứng cách các cửa chính khoảng sáu mét. Đội quân tiên phong của Kronos đi đầu gồm – Ethan Nakamura, nữ hoàng dracaenae trong bộ áo giáp màu xanh lục và hai gã khổng lồ Hyperborean. Tôi không thấy Prometheus đâu cả. Chắc gã chồn hôi xảo quyệt ấy chắc đang trốn biệt trong tổng hành dinh của chúng rồi. Nhưng bản thân Kronos lại đứng ngay phía trước với lưỡi hái lăm lăm
Vật duy nhất đang đứng cản đường hắn là...
“Bác Chiron,” Annabeth nói, giọng cô ấy đầy lo sợ.
Nếu có nghe, bác ấy cũng không trả lời. Bác ấy giương cung tên chĩa thẳng vào mặt Kronos.
Ngay khi nhìn thấy tôi, đôi mắt vàng của Kronos tóe lửa. Mọi cơ bắp trong người tôi đông cứng lại. Rồi gã đứng đầu các thần Titan đó chuyển sự chú ý của mình sang bác Chiron.“Bước sang một bên nào, con trai bé nhỏ.”
Việc Luke gọi bác Chiron là con trai của hắn ta nghe đã không lọt tai chút nào, thế nhưng Kronos thêm sự coi thường trong giọng nói của hắn, như thể từ con trai là từ tệ nhất mà hắn có thể nghĩ đến.
“Tôi e là không.” Giọng bác Chiron nghe thật bình tĩnh và cứng rắn, đó là cách nói bác ấy thường có khi bác ấy thật sự giận dữ.
Tôi cố chuyển động, nhưng chân tôi giống như được phủ bê tông. Annabeth, Grover, và Thalia cũng cố sức, như thể họ cũng bị kẹt cứng như tôi.
“Bác Chiron!” Annabeth nói. “Cẩn thận!”
Nữ hoàng dracaenae sốt ruột và lao đến tấn công. Mũi tên của bác Chiron bay thẳng và găm giữa hai mắt và mụ ta tan biến ngay tại chỗ. Bộ áo giáp trống rỗng rơi loảng xoảng xuống mặt đường.
Bác Chiron với tay lấy một mũi tên khác nhưng ống tên hết nhẵn. Bác ấy quăng cung xuống và rút kiếm ra. Tôi biết bác ấy không thích đánh nhau với kiếm. Nó chưa bao giờ là vũ khí yêu thích của bác ấy.
Kronos chặc lưỡi. Hắn ta tiến lên một bước và phần ngựa của bác Chiron lùi lại đầy sợ hãi. Cái đuôi của bác ấy đung đưa qua lại.
“Ngươi là thầy giáo,” Kronos chế nhạo. “Không phải là một anh hùng.”
“Luke là một anh hùng,” bác Chiron nói. “Cậu ta là một người tốt, cho đến khi ngươi làm hỏng cậu ta.”
“Nói dối!” Tiếng Kronos làm rung chuyển cả thành phố. “Ngươi chỉ đưa vào đầu nlời hứa xuông. Ngươi nói các thần quan tâm đến tôi sao?”
“Tôi,” bác Chiron nhanh trí nhận ra. “Ngươi nói tôi.”
Kronos trông khá bối rối, và ngay thời điểm đó, bác Chiron tấn công. Đó là một thế tấn công rất điêu luyện – một đòn nhử theo sau bởi một cú đâm vào mặt. Tôi có thể sẽ không thể nào đỡ được cú đâm đó, nhưng Kronos rất nhanh. Hắn ta có mọi kỹ năng chiến đấu của Luke, mà điều đó là đã quá nhiều. Hắn ta đánh bay lưỡi kiếm của bác Chiron và hét lớn, “Lùi lại!”
Một ánh sáng trắng chói mắt nổ tung giữa gã Titan và nhân mã. Bác Chiron bay thẳng đến một bên tường của tòa nhà với một lực mạnh đến nỗi bức tường vỡ vụn và đổ sập lên phía trên người bác ấy.
“Không!” Annabeth gào lên. Câu thần chú bất động bị phá vỡ. Chúng tôi chạy về phía người thầy giáo của mình, nhưng chẳng thấy bác ấy đâu cả. Thalia và tôi tuyệt vọng đào bới đống gạch khi một tiếng cười xấu xí vang lên khắp quân Titan.
“ Ngươi!” Annabeth quay sang Luke. “Nghĩ rằng ta... rằng ta đã nghĩ...”
Cô ấy rút dao của mình ra.
“Annabeth, đừng.” Tôi cố nắm lấy tay cô ấy, nhưng cô ấy đã hất tay tôi ra.
Cô ấy tấn công Kronos, và nụ cười tự mãn trên khuôn mặt hắn biến mất. Có thể phần nào đó của Luke nhớ được rằng hắn ta đã từng thích cô gái này, đã từng chăm sóc cho cô ấy khi cô ấy còn bé. Cô ấy đâm mũi dao vào giữa các sợi dây buộc áo giáp, ngay cạnh xương đòn của hắn. Lưỡi dao đáng lẽ sẽ ngập sâu vào ngực hắn ta. Thay vì thế nó bật ngược trở lại. Annabeth gập người lại, nắm chặt tay mình vào vùng bụng của cô ấy. Cú bật ngược đó có thể đủ lực để làm trật khớp vai của cô ấy thêm lần nữa.
Tôi ôm lấy lưng cô ấy và kéo mạnh cô ấy lùi lại khi Kronos vung lưỡi hái, chém một lát vào ngay đúng nơi Annabeth vừa đứng.
Cô ấy đánh tôi và hét lên, “Ta hận ngươi!” Tôi không chắc cô ấy đang nói về ai – tôi hay Luke hay Kronos. Nước mắt chảy dài thành vệt trên gò má đầy bụi của cô ấy.
“Tớ phải đấu với ,” tôi nói với cô ấy.
“Đó cũng là trận chiến của tớ, Percy!”
Kronos cười khùng khục. “Thật can đảm. Ta có thể hiểu tại sao Luke muốn tha cho ngươi. Không may, điều đó là không thể.”
Hắn ta vung lưỡi hái. Tôi sẵn sàng để phòng ngự, nhưng trước khi Kronos kịp ra tay, tiếng chó tru vang lên đâu đó đằng sau quân của thần Titan. “Arroooooooo!”
Tôi không dám hy vọng gì nhiều, nhưng tôi gọi lớn, “O’Leary?”
Đội quân của kẻ thù chuyển động không yên. Rồi điều kỳ lạ nhất đã xảy ra. Chúng bắt đầu tách ra hai, tạo ra một lối đi trống rỗng khắp con đường như thể có thứ gì đó phía sau chúng đang buộc chúng làm thế.
Thật nhanh sau đó, một lối đi hẹp xuất hiện kéo dài đến giữa Đại lộ Năm. Đứng ở cuối một dãy nhà là con chó khổng lồ của tôi và một hình người nhỏ bé trong bộ áo giáp đen.
“Nico?” tôi gọi to.
“GÂU GÂU!” Con O’Leary đâm bổ về phía tôi, chẳng thèm để ý đến các con quái vật đang gầm gừ ở cả hai bên. Nico thong thả tiến tới. Đội quân kẻ thù lùi lại trước cậu ta như thể bản thân cậu ta tỏa ra sự chết chóc, và dĩ nhiên cậu ta đã làm điều đó.
Qua tấm lưới bảo vệ mặt của chiếc mũ sắt hình đầu lâu, cậu ta mỉm cười. “Đã nhận được lời nhắn. Liệu có quá trễ để tham gia tiệc tùng không?”
“Con trai của Hades,” Kronos nhổ nước bọt lên mặt đất. “Ngươi thích cái chết đến nỗi muốn trải nghiệm điều đó sao?”
“Cái chết của ngươi,” Nico ăn miếng trả miếng, “sẽ là điều rất tuyệt đối với ta.”
“Ta là bất tử, đồ ngốc! Ta đã thoát khỏi Tartarus. Ngươi không có chuyện gì ở đây, và không có cơ hội để sống đâu.”
Nico rút kiếm của cậu ta ra – một cây kiếm bằng sắt Stygian sắc bén, cực kỳ nguy hiểm dài khoảng chín phân, và có màu đen như một cơn ác mộng. “Ta không đồng ý.
Mặt đất rung chuyển. Các khe nứt xuống hiện trên đường phố, vỉa hè, và tường của các tòa nhà. Những bàn tay xương vươn lên trong không khí khi những người chết ngoi lên thế giới của người sống. Hàng ngàn người xuất hiện, và khi họ xuất hiện, các con quái vật của thần Titan nhảy dựng lên và thối lui.
“Giữ vững hàng ngũ!” Kronos ra lệnh. “Lũ người chết đó không phải là địch thủ của chúng ta.”
Bầu trời trở nên tối đen và lạnh lẽo. Bóng tối ngày càng dày đặc. Một hồi tù và xung trận chói tai vang lên, và khi các chiến binh người chết tập trung thành các hàng với súng, gươm, và giáo thì một cỗ xe ngựa khổng lồ gào thét phóng đến từ Đại lộ Năm. Nó thắng két bên cạnh Nico. Đàn ngựa kéo xe là những cái bóng sống, được tạo thành từ bóng tối. Cổ xe được dát vàng và khảm các tinh thể núi lửa, được trang trí bằng các hình ảnh của những cái chết đầy đau đớn. Đích thân thần Chết Hades cầm cương, nữ thần Demeter và nữ thần Persephone đi phía sau ông ta.
Thần Hades mặc áo giáp đen và một chiếc áo choàng màu đỏ tươi như máu. Phía trên cái đầu trắng bệch là một chiếc mũ sắt của bóng tối: một cái vương miện phát ra sự kinh hãi thuần túy. Nó thay đổi hình dạng khi tôi nhìn – từ đầu một con rồng sang một vòng tròn lửa màu đen và một cái vòng nguyệt quế được kết bằng xương người. Nhưng đó vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất. Cái mũ đi vào đầu tôi và khơi dậy các cơn ác mộng tồi tệ nhất, các nỗi sợ bí mật nhất của tôi. Tôi muốn bò vào một cái lỗ và trốn trong đó, và tôi có thể nói rằng quân của kẻ thù cũng có cùng cảm giác như tôi. Chỉ có quyền lực và sức mạnh của Kronos mới giữ cho đội quân của hắn ta không quay đầu bỏ chạy.
Thần Hades mỉm cười lạnh lùng. “Chào cha. Cha trông... trẻ quá.”
“Hades,” Kronos gầm lên. “Ta hy vọng ngươi và các quý bà đây đến để thể hiện lòng trung thành.”
“Ta e là không.” Thần Hades thở dài. “Con trai ta đây đã thuyết phục ta rằng có lẽ ta nên sắp xếp lại danh sách các kẻ thù quan trọng của ta.” Ông ta liếc nhìn tôi với sự chán ghét. “Cho dù ta có không thích tên á thần mới nổi nào đó nhiều như thế nào, ta cũng sẽ không làm cho đỉnh Olympus bị thất thủ. Ta sẽ nhớ việc cãi nhau với các anh chị em trong nhà. Và nếu có một điều mà tất cả chúng ta đều đồng ý – đó chính là ngươ một người cha tồi tệ.”
“Đúng thế,” nữ thần Demeter lẩm bẩm. “Không biết thưởng thức nông nghiệp.”
“Mẹ!” nữ thần Persephone kêu ca.
Thần Hades rút kiếm, đó là một lưỡi kiếm hai lưỡi làm bằng sắt Stygian được khắc bằng bạc. “Giờ đấu với ta đi nào! Vì ngày hôm nay, Gia đình Hades sẽ được gọi là những vị cứu tinh của đỉnh Olympus.”
Kronos càu nhàu. “Ta không có thời gian cho điều đó.”
Hắn bổ lưỡi hái xuống đất. Một vết nứt tỏa ra ở cả hai phía, bao quanh Tòa nhà Empire State. Một bức tường năng lượng tỏa sáng lung linh dọc theo vết nứt, ngăn quân tiên phong của Kronos, các bạn của tôi và tôi khỏi phần còn lại của quân đội hai bên.
“Hắn làm gì thế nhỉ?” tôi làu bàu.
“Cô lập chúng ta,” Thalia giải thích. “Hắn ta đang triệt hạ các hàng rào ma thuật quanh Manhattan – chỉ để lại tòa nhà này và chúng ta.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, ở phía ngoài hàng rào bảo vệ, các động cơ xe lại hoạt động trở lại. Các khách bộ hành tỉnh dậy và nhìn một cách không thể nào hiểu được về phía các con quái vật và các xác ướp đang bao quanh họ. Không nói đến những gì họ đã nhìn thấy xuyên qua Màn Sương Mù, nhưng tôi có thể chắc một điều rằng nó khá là đáng sợ. Các cánh cửa xe được mở ra. Và ở phía cuối dãy nhà, dượng Paul Blofis và mẹ tôi bước ra từ chiếc Prius của họ.
“Không,” tôi nói. “Đừng...”
Mẹ tôi có khả năng nhìn xuyên qua Màn Sương Mù. Nhìn nét mặt bà, tôi đoán mẹ hiểu mọi việc nghiêm trọng như thế nào. Tôi hy vọng mẹ tôi quay đầu chạy. Nhưng mẹ nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi nói gì đó với dượng Paul, và cả hai chạy thẳng về phía chúng tôi.
Tôi không thể gọi lớn. Điều cuối cùng tôi muốn làm là khiến Kronos để mắt đến bà.
May thay, thần Hades đang làm cho hắn ta xao lãng. Ông ta tấn công vào bức tường năng lượng, nhưng cổ xe ngựa của ông ta đâm sầm vào nó và đã lật nghiêng. Ông ta đứng dậy, nguyền rủa, và chém mạnh với tia năng lượng màu đen. Bức tường vẫn đứng trơ trơ.
“Tấn công!” ông ta rống lên.
Các cánh quân người chết đánh nhau với các con quái vật của thần Titan. Đại lộ Năm hoàn toàn hỗn loạn. Con người kêu thét và chạy toán loạn tìm chỗ nấp. Nữ thần Demeter vẫy tay và toàn bộ một hàng quân các tên khổng lồ biến thành một cánh đồng lúa mỳ. Nữ thần Persephone biến các cây giáo của đám dracaenae thành những bông hoa hướng dương. Nico chém giết và luồn lách qua đội ngũ của kẻ thù, cố bảo vệ các khách bộ hành một cách tốt nhất có thể. Cha mẹ tôi chạy về phía tôi, né tránh các quái vật và xác ướp, nhưng tôi không thể làm bất cứ điều gì để giúp họ.
“Nakamura,” Kronos ra lệnh. “Theo ta. Hai tên khổng lồ – đối phó với chúng.”
Hắn chỉ về phía tôi và các bạn tôi. Rồi đi nhanh vào sảnh.
Trong một giây, tôi đã rất sửng sốt. Tôi đang mong đợi một cuộc đấu tay đôi, nhưng Kronos hoàn toàn lờ tôi đi như thể tôi không xứng là đối thủ của hắn. Điều đó khiến tôi giận điên lên.
Chùy của gã khổng lồ Hyperborean thứ nhất giáng xuống đầu tôi. Tôi chui qua háng hắn, đâm thanh Thủy Triều vào giữa lưng tên này. Hắn vỡ tung thành đống băng vụn. Tên khổng lồ thứ hai phun sương giá về phía Annabeth, người hiện khó có thể đứng vững, nhưng Grover đã kéo cô ấy ra khỏi đó trong khi Thalia đối phó với hắn. Cô ấy lao nhanh như một con linh dương gazen lên lưng gã khổng lồ, lướt các con dao săn của cô ấy ngang qua chiếc cổ màu xanh dương to lớn, và tạo ra bức tượng băng không đầu lớn nhất thế giới.
Tôi liếc ra phía bên ngoài của bức tường ma thuật. Nico vừa đánh vừa tiến gần đến chỗ mẹ tôi và dượng Paul, nhưng hai ngươi không chờ cứu viện. Dượng Paul nhặt cây kiếm của một anh hùng đã hy sinh và đã làm rất tốt việc giữ cho một mụ dracaena bận rộn. Ông đâm vào bụng ả ta và ả ta tan biến đi.
“Dượng Paul?” tôi nói với sự kinh ngạc.
Ông ấy quay sang cười với tôi. “Ta hy vọng mình vừa mới giết chết một con quái vật. Ta là diễn viên chính trong các vở kịch Shakespeare khi còn ở đại học! Học được một ít thuật đánh kiếm!”
Tôi thích ông ấy thậm chí còn nhiều hơn vì điều đó, nhưng rồi một tên khổng lồ Laistrygonian tấn công về phía mẹ tôi. Bà đang lục tìm thứ gì đó trong xe cảnh sát bị bỏ rơi – có lẽ đang tìm thiết bị liên lạc khẩn cấp – và lưng bà ấy quay ra ngoài.
“Mẹ!” tôi hét lớn.
Mẹ tôi xoay người khi tên khổng lồ gần như phủ lấy phía trên mẹ tôi. Tôi đã nghĩ thứ mẹ tôi cầm trong tay là một chiếc dù cho đến khi bà ấy bóp cò và phát bắn ra từ khẩu súng săn đẩy tên không lồ lùi xa đến sáu mét, rơi đúng vào mũi kiếm của Nico.
“Cú bắn đẹp đấy,” dượng Paul khen.
“Mẹ học bắn súng săn hồi nào vậy?” tôi hỏi.
Mẹ thổi lọn tóc xòa xuống mắt. “Khoảng hai giây trước. Percy, bố mẹ không sao đâu. Con cứ đi đi!”
“Đúng thế,” Nico đồng ý, “bọn em sẽ đối phó với quân của chúng. Anh phải tóm bằng được tên Kronos đó!”
Annabeth giục. “Đi thôi, Óc Tảo Biển!” Tôi gật đầu. Rồi tôi nhìn đống gạch vỡ ở một bên tòa nhà. Tim tôi đau nhói. Tôi đã quên bác Chiron. Sao tôi có thể làm thế?
“O’Leary,” tôi nói. “Làm ơn... bác Chiron đang ở bên dưới. Nếu có bất cứ ai có thể tìm và lôi bác ấy ra, chỉ có thể là mày. Tìm bác ấy đi! Giúp bác ấy nhé!”
Tôi không chắc nó hiểu được bao nhiêu, nhưng nó lao về phía đống gạch và bắt đầu đào bới. Annabeth, Thalia, Grover, và tôi kéo nhau chạy vào thanh máy.
19. Cảnh hoang tàn giữa thành phố vĩnh hằng
Cây cầu lên đỉnh Olympus đang dần tan biến đi. Chúng tôi bước ra khỏi thang máy, đặt chân lên con đường đá hoa cương màu trắng và ngay lập tức các vết nứt xuất hiện bên dưới chân chúng tôi.
“Nhảy đi!” Grover kêu lên. Điều đó khá dễ dàng với cậu ấy vì một phần trong cậu ấy là một con dê núi.
Cậu ấy nhảy đến một phiến đá khác trong khi chúng tôi thì nghiêng ngã đầy kinh sợ.
“Thánh thần, tớ ghét độ cao!” Thalia hét lớn khi cùng tôi nhảy theo Grover. Nhưng Annabeth không thể gọi là nhảy giỏi. Cô ấy trượt chân và hét lớn, “Percy!”
Tôi tóm được tay cô ấy khi mặt đường rơi xuống, vỡ tan thành bụi. Trong một giây, tôi nghĩ cô ấy sẽ kéo cả hai tôi cùng rơi xuống. Hai chân cô ấy lơ lửng giữa không trung. Tay cô ấy trượt dần cho đến khi tôi chỉ nắm được mấy ngón tay. Vừa lúc ấy, Grover và Thalia nắm chặt hai chân tôi, cho tôi thêm sức mạnh. Annabeth sẽ không thể rơi xuống.
Tôi kéo cô ấy lên và chúng tôi nằm run rẩy trên mặt đường. Tôi đã không nhận ra chúng tôi đang ôm choàng lấy nhau cho đến khi cô ấy đột nhiên cứng người lại.
“Ừm, cảm ơn cậu,” cô ấy thì thầm.
Tôi cố nói không sao, nhưng lời phát ra từ miệng tôi lại là, “Ừ, tớ biết rồi.”
“Đi tiếp nào!” Grover giật vai tôi. Chúng tôi vội buông nhau ra và chạy nước rút băng qua chiếc cầu trên không khi càng thêm nhiều tảng đá rã ra và rơi vào thinh không. Chúng tôi vừa đến được chân núi, mảng đường cuối cùng cũng vừa rớt xuống.
Annabeth ngoái đầu nhìn về thang máy, hiện hoàn toàn không thể nào đến được – một bộ cửa bằng kim loại sáng bóng đang treo lơ lửng giữa không gian, không còn gắn kết với bất cứ cái gì, ở độ cao sáu trăm tầng phía trên Manhattan.
“Chúng ta bị bỏ lại,” cô ấy nói. “Chỉ một mình chúng ta.”
“Be... e... eh!” Grover đồng tình. “Sự liên kết giữa đỉnh Olympus và nước Mỹ đang biến mất. Nếu nó thất thủ...”
Thalia nhận định:
“Lần này, các thần sẽ không chuyển sang một quốc gia khác,” Thalia nhận định. “Đây là ngày tàn của đỉnh Olympus. Cái kết
Chúng tôi chạy xuyên qua các con đường. Nhiều dinh thự đang bốc cháy. Các bức tượng bị kéo đổ. Cây cối trong các công viên bị chém thành từng mảnh. Trông như thể ai đó đã tấn công thành phố với một chiếc máy cắt cỏ cầm tay khổng lồ.
“Lưỡi hái của Kronos,” tôi nói.
Chúng tôi đi theo con đường uốn lượn về phía cung điện của các vị thần. Tôi nhớ con đường này cũng không dài lắm. Có lẽ Kronos đã làm cho thời gian trôi chậm hơn, hoặc có lẽ sự sợ hãi khiến tôi đi chậm lại. Toàn bộ thành phố trên đỉnh núi ở trong tình trạng đổ nát nghiêm trọng. Nhiều tòa nhà tráng lệ và các vườn cây xinh đẹp đã không còn.
Một vài tiểu thần và các tinh linh tự nhiên đã cố cản đường Kronos. Những gì còn lại của họ nằm rải rác trên con đường – các mảnh vỡ của áo giáp, quần áo bị xé rách, kiếm và giáo gãy làm đôi.
Ở đâu đó phía trước chúng tôi, giọng Kronos hét lên: “Từng viên, từng viên gạch một! Đó là lời hứa của ta. Kéo giật nó xuống. Từng viên, từng viên gạch một!”
Một đền thờ xây bằng đá hoa cương trắng với mái vòm bằng vàng bất ngờ nổ tung. Mái vòm bắn lên cao như nắp ấm trà rồi vỡ tan thành triệu mảnh, gạch vụn rơi như mưa xuống khắp thành phố.
“Đó là đền thờ nữ thần Artemis,” Thalia cằn nhằn. “Hắn ta sẽ sớm trả giá cho điều đó.”
Chúng tôi đang chạy bên dưới một mái vòm bằng đá hoa cương với các bức tượng khổng lồ của thần Zeus và nữ thần Hera khi toàn bộ ngọn núi kêu gào, lắc lư sang hai bên như một chiếc thuyền trong cơn giông bão.
“Coi chừng!” Grover hét lớn. Mái vòm sụp đổ. Tôi ngước lên đúng lúc để nhìn thấy bức tượng nữ thần Hera đang cau có nặng hai mươi tấn đổ ụp xuống phía trên chúng tôi. Annabeth và tôi sẽ bị đè bẹp, nếu như Thalia từ phía sau không đẩy chúng tôi ra khỏi phạm vi của bức tượng.
Grover hét lớn. “Thalia!”
Khi bụi tan dần và ngọn núi ngừng rung lắc, chúng tôi thấy Thalia vẫn sống, nhưng hai chân cô ấy bị mắc kẹt bên dưới bức tượng
Chúng tôi tuyệt vọng đẩy bức tượng, nhưng việc này phải có sự giúp sức của một vài Cyclops mới được. Khi chúng tôi cố kéo Thalia ra khỏi đó, cô ấy hét lên vì đau.
Con gái thần Zeus uất ức. “Tớ đã sống sót trong toàn bộ các trận chiến đó, và giờ tớ bị đánh bại bởi một khúc đá ngu ngốc này!”
“Đó là tượng của nữ thần Hera,” Annabeth nói đầy giận dữ. “Cả năm nay, bà ta đều cố tình hại tớ. Bức tượng của bà ta sẽ giết tớ nếu cậu không đẩy bọn tớ đi.”
Thalia nhăn nhó. “Được rồi, đừng đứng đó nữa! Tớ không sao đâu. Đi Đi!”
Chúng tôi không ai muốn để cô ấy lại, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng Kronos cười đắc thắng khi hắn đến được sảnh các vị thần. Có thêm nhiều tòa nhà khác bị nổ tung.
Tôi hứa, “Bọn tớ sẽ quay lại.”
Thalia rên rỉ. “Tớ sẽ chẳng đi đâu đâu.”
Một quả cầu lửa rơi trúng một bên sườn núi, gần ngay các cánh cổng của cung điện.
“Chúng ta phải chạy,” tôi nói.
“Tớ hy vọng ý của cậu không phải là trối chết đấy nhé,” Grover tràn trề hy vọng.
Tôi chạy như bay về phía cung điện. Annabeth ở ngay phía sau tôi.
“Tớ e là phải làm thế thôi,” Grover thở dài, chạy lộp cộp ở phía sau chúng tôi.
Các cánh cửa của cung điện rộng đủ lớn để lái một chiếc du thuyền chạy qua, nhưng chúng đã bị giật khỏi bản lề và đập tan từng mảnh như thể nó chẳng có gì nặng. Chúng tôi phải trèo qua một đống đá vỡ vụn và kim loại bị xoắn lại khổng lồ để vào được bên trong.
Kronos đứng giữa phòng ngai, hai cánh tay hắn dang rộng, đang nhìn chằm chằm lên trần nhà đầy sao như thể như đang muốn thâu tóm tất cả. Tiếng cười của hắn ta vang vọng thậm chí còn lớn hơn so với khi nó phát ra từ đáy Tartar
“Cuối cùng!” hắn gầm lên. “Hội đồng đỉnh Olympus – quá lộng lẫy và hùng mạnh. Ta nên phá hủy cái ghế nào trước nhỉ?”
Ethan Nakamura đứng sang một bên, cố để đứng ngoài đường đi của lưỡi hái trong tay chủ tướng. Bếp lửa gần như lụi tàn hẳn, chỉ còn vài mẩu than le lói vùi trong đống tro tàn. Không thấy bóng dáng nữ thần Hestia đâu cả. Cả Rachel cũng thế. Tôi hy vọng cô ấy vẫn bình an vô sự, nhưng tôi đã nhìn thấy quá nhiều sự tàn phá, vì thế tôi không dám nghĩ tiếp nữa. Con Ophiotaurus bơi trong quả cầu nước ở tít trong góc phòng, cố không gây một tiếng động nhỏ nào, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian trước khi Kronos chú ý đến nó.
Annabeth, Grover và tôi bước về phía ánh sáng. Ethan nhìn thấy chúng tôi trước.
Hắn nhắc, “Thưa ngài.”
Kronos quay lại và mỉm cười bằng khuôn mặt của Luke. Ngoại trừ đôi mắt vàng, hắn ta trông y hệt Luke của bốn năm trước, khi anh ta chào đón tôi vào nhà thần Hermes. Annabeth khẽ kêu đau đớn trong cổ cô ấy, như thể ai đó vừa cho cô ấy một cú cực mạnh vậy.
“Liệu ta có nên tiêu diệt mày trước không, hả Jackson?” Kronos hỏi. “Mày sẽ lựa chọn thế nào – chống lại ta và chết thay cho việc cúi đầu khuất phục trước ta? Các lời tiên tri sẽ không bao giờ có một cái kết tốt đẹp, mày biết điều đó mà.”
“Luke sẽ chiến đấu với một thanh kiếm,” tôi khích. “Nhưng ta cho rằng ngươi không có được kỹ năng như anh ta.”
Kronos gầm lên. Lưỡi hái của hắn bắt đầu biến đổi, cho đến khi hắn cầm trong tay vũ khí cũ của Luke – thanh Backbiter, với nửa lưỡi kiếm bằng thép, nửa còn lại là đồng celestial.
Đứng cạnh tôi, Annabeth há hốc miệng như thể cô ấy đột nhiên có ý tưởng gì đó. “Percy, con dao!” Cô ấy rút dao của mình ra. “Linh hồn của người anh hùng, vũ khí bị nguyền rủa sẽ đón lấy.”
Tôi không hiểu sao cô ấy lại nhớ về lời tiên tri đó ngay lúc này. Đó chắc chắn không phải là chất nâng tinh thần cho tôi, nhưng trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì, Kronos đã vung gươm.
“Đợi!” Annabeth hét lên.