Chương 69

Mấy ngày qua mình đã cố đặt mình vào hoàn cảnh của một số người để thấu hiểu. Có lẽ cuộc sống có những lúc khó khăn, đôi khi vì lợi nhuận, vì miếng cơm manh áo mà con người ta phải bất chấp tất cả. Vì mình bỏ ra rất nhiều tâm sức nên có những lúc mình cảm thấy buồn và bất công. Nhưng thôi, dẫu sao mỗi người mỗi phận, một người khi biết một điều gì đó không đúng mà vẫn bất chấp làm, chắc cũng có nỗi khổ riêng. Giả như sung túc đại gia rồi thì ai mà hành động như vậy nữa, phải không? Việc của mình, mình sẽ cố gắng bảo vệ những gì mình tâm huyết. Tuy nhiên mình cũng chúc tất cả mọi người đều sớm thành công, no đủ, hạnh phúc, để không bao giờ phải làm những việc mà các bạn không muốn.

Lan Rùa

Giám đốc Hậu sau đó mải việc này việc kia nên cũng quên béng mất cô người yêu đỏng đảnh, mãi tới khi về văn phòng mới nhìn thấy mẩu giấy viết tay nắn nót đặt trên mặt bàn.

“Đã có những giây, em đau đến nghẹt thở. Đã có những khoảnh khắc, em chỉ muốn buông bỏ tất cả. Nhưng đây là nơi làm việc của người mà em yêu thương nhất.

Em chẳng nhẫn tâm gây điều tiếng cho người ấy. Em chỉ mong, một ngày nào đó, người ta hiểu, tình yêu của em lớn nhường nào.”

Sếp sực nhớ tới vụ tự tử ban nãy, đành gọi trợ lý vào hỏi han.

-“Cái chị đập phá trong phòng sếp phải không ạ? Lúc sếp đi em nhảy vào phòng bảo chị có cắt thì cắt nhanh lên không xe cấp cứu tới mà không thấy người bị nạn họ chửi cho đấy. Thực ra em trol chút thôi chứ sếp vừa ra khỏi phòng em đã gọi lại cho bệnh viện rồi, cũng may họ chưa điều xe nào đi cả, tại em nghĩ ai mà muốn chết thật thì người ta chẳng doạ như thế đâu”

-“U, thế cô ấy sao rồi?”

-“Ông ẹo khóc lóc một lát thì về ạ, mà chị ý là ai thế? Bồ nhí của sếp à? Sếp có tuyển bồ nhí thì tuyển em đây này, yêu làm quái gì cái loại bánh bèo như thế.”

Cô Nhung vô tư đề xuất, sếp mắng cô nhiều chuyện rồi thu dọn hợp đồng văn kiện đem về xem thêm. Sếp bà ở nhà rảnh cái là vào web công tg sếp ông xem trộm, ban chiều thấy 58 chữ ký tự dưng cũng não hết cả ruột cả gan. Chuẩn bị rất nhiều món ngon mà anh chẳng động đũa mấy, toàn ngồi đút cho Hến Sò không à. Đợt này nặng thì mất chức, nhẹ thì bị khiển trách, ông xã không buồn mới là lạ đấy.

Các nàng hôm nay ở trên lớp nô nhiều hag sao ý, đi ngủ rõ sớm. Ba Hậu đắp chăn cho hai đứa rồi qua phòng khách làm việc, mẹ Hà nằm bên trong cứ thấp tha thấp thỏm, đến khi đồng hồ điểm một giờ sáng thì không kiềm nổi nữa, bật dậy ra ngoài với chồng.

Anh ngồi thẫn thờ một góc, đầu hơi ngả vào thành ghế sô pha, đôi chân mày nhíu chặt đầy căng thẳng.

Chị rón rén đến gần, cầm tay ba Hến nhẹ nhàng xoa bóp.

-“Mình nhọc à? Công việc của mình vẫn tốt chứ?”

Có thể anh sẽ không nói, nhưng chị sẽ đợi tới khi anh tình nguyện chia sẻ. Cứ ngỡ ông xã lảng tránh như mọi khi, ai ngờ anh kéo chị ngồi xuống cùng, chậm rãi trút bầu tâm sự. Từng chuyện, từng chuyện một, anh kể rất rõ ràng mạch lạc.

-“Mình làm như vậy chẳng khác nào một con voi chọi với cả đàn kiến”

-“Ý mình là…kiến chúa…”

Chị khẽ gật đầu, ba Hến rất nhanh liền hiểu ý mẹ Sò, đột nhiên nghĩ lại những ngày tháng qua thấy mình ngốc dễ sợ.

-“Anh…có lẽ anh chỉ giỏi chuyên môn thôi…anh không có tố chất làm lãnh đạo, con mắt nhìn người của anh hơi kém thì phải? Đến tận bây giờ anh cũng không thể hiểu sao họ lại phản mình.”

-“Làm sao mình có thể hiểu cấp dưới khi không đứng trên phương diện của họ để suy xét? Mình nghĩ mà xem, đâu phải ai cũng đam mê với công việc như mình. Có rất nhiều người họ chọn trái ngành nhưng vì miếng cơm manh áo nên vẫn phải cố bám trụ. Vì vậy làm thêm giờ quá nhiều là khổ hình à, hơn nữa ai bị quát mà chả ức, lúc đó nóng giận họ chỉ ghét mình thêm chứ làm gì bình tĩnh thấu đáo mà hiểu được mình vì muốn tốt cho họ nên mới vậy”

Ba Hến tựa vào vai mẹ Sò, vừa nghịch tóc vợ vừa trầm ngâm nghe chị giảng giải phân tích.

Cuộc sống đúng là muôn màu muôn vẻ thật đấy. Mỗi người một quan điểm, mỗi người một góc nhìn. Có những chuyện, ngay vào giờ phút này bạn sẽ chẳng bao giờ tin. Khăng khăng bảo vệ luận điểm của mình, nhất quyết cho rằng người khác vô lý. Nhưng biết đâu đến một ngày nào đó nhớ tới, lại bất chợt mỉm cười. Ồ, thì ra xưa kia, chẳng qua là do mình chưa đủ trải nghiệm.

Giọng của bà xã rất nhỏ nhẹ êm tai, ông xã nghe hoài mà không chán à. Vợ chồng Hậu Hà tâm sự tới tận ba giờ sáng, đói quá vào bếp úp bát mì húp chung rồi lại buôn dưa tiếp, rôm rôm rả rả mãi tới sáu giờ kém thì Sò nhỏ tỉnh giấc, lon ton chạy ra đòi bế.

-“Ba Hậu mẹ Hà dậy sớm thế ạ? Sò cũng dậy sớm giống ba mẹ nè, Sò ngoan nè, chị Hến hư nha, đến giờ chị Hiến vẫn còn ngủ khì khì nha”

Con gái nhỏ chu môi phụng phịu, con gái lớn ở bên trong bức xúc Vọng ra.

-“Ơ đâu có đâu, chị đang gấp chăn mà. Sò hay thế chứ nị”

Nhà nuôi hai con vịt trời có khác, chí choé suốt từ sáng đến tối. Ba Hậu phì cười, ba chiều nên ba đánh răng cho hai nàng, đến lúc rửa mặt thì rửa cho cả ba nàng một thể. Nàng Hến nàng Sò hưởng đãi ngộ quen rồi nên vô tư lắm, chỉ có nàng Hà ngượng ngượng ngại ngại, ngồi văn phòng soạn giáo án mà đầu óc toàn hình ảnh trìu mến dịu dàng của ai đó ban sáng thôi, má cứ hây hây đỏ ửng hết cả lên à.

Dì Hợi trông thấy lại trêu bác Hà cứ như gái đang yêu mới chết dở chứ nị.

Trong khi đó việc làm đầu tiên của bác Hậu khi tới công ty là xử lý con kiến đầu đàn. Chị Bùi Như Lạc, phó phòng tài chính kế toán, chính thức được lên thớt. Với tội danh biển thủ công quỹ, chị bị đình chỉ công tác pho re vờ. Thực ra biển thì biển lâu rồi ấy, chẳng hiểu sao bây giờ sếp mới khui ra thôi. Mất đi chị Lạc, anh Đạt như chim gãy cánh. Cũng phải, chính chị là người âm thầm giúp anh xúi giục cổ động tinh thần anh chị em trong công ty chống đối giám đốc.

Về phía anh Hậu, một mặt cho cô Nhung đi ngồi lê đôi mách, tung tin rằng sếp đã thâm nhập được vào hệ thống máu chủ, bây giờ ai ký đơn là sếp biết liền à. Bà con cô bác cứ cẩn thận, chưa biết đứa nào sẽ là người thất nghiệp tiếp theo đâu. Mặt khác sếp trích lợi nhuận của ba dự án game vừa rồi thưởng nóng cho anh chị em, nhà nào có con nhỏ thì thêm năm trăm ngàn mỗi cháu. Trong buổi liên hoan cuối ngày sếp cũng đứng dậy chủ động tâm tình.

-“Anh ngày xưa từng khó khăn nên lúc nào cũng mong đồng lương của các cô các chú mỗi tháng lại được rủng rỉnh hơn một ít. Vì vậy hễ có dự án cấp trên rót về liền nhận làm, cứ nghĩ là tốt, tập thể chúng mình cùng giàu, ai dè bây giờ mới nhận ra bản thân quá mức khắt khe với nhân viên, thực tình mong các anh chị em thông cảm.”

Xong xuôi sếp xin phép mọi người về trước đón con, để lại cô Nhung tha hồ chém gió.

-“Nói đùa làm việc với cái ông Hậu này nhiều khi em cũng phát bực mấy chị ạ, nóng tính khó chiều, cho xuống đi cho chừa, để sếp Đạt lên. Tuy thưởng lợi nhuận bị ít đi nhưng được về sớm là thích rồi!”

–“Sao lại ít đi nhỉ?”

-“Ơ hag bà này ngốc, ông Đạt thì làm sao mà đủ trình thầu dự án như ông Hậu được, nếu ông Đạt làm giám đốc có khi chỉ được ăn lương gốc cũng nên.”

Cậu Thắng thấy các mẹ hoang mang liền đổ thêm dầu vào lửa.

-“Cũng phải, sếp Đạt ba tháng sợ không quản xong được một cái game ý chứ. Nhưng không sao, Mấy chục củ là em thấy đủ tiêu rồi.”

-“Eo, chú trợ lý giám đốc thì lương chả cao, còn chưa vợ con nữa chứ. Bọn chị đây này, lương ba cọc ba đồng mà không có thưởng nữa thì chết à.”

Sếp Hậu kể ra có hai đứa trợ lý được việc ra phết, vừa đấm vừa xoa thế nào mà hôm ấy chỉ có thêm hai người kí tên. Sang đến thứ năm, cả ngày liền không ma nào thèm vào nữa. Tới hôm thứ sáu lũ lũ lượt lượt rủ nhau đăng nhập rút chữ ký, tiếc rằng hệ thống chỉ cho những người ký sau người thứ 5O mới được rút, thành ra sếp Hậu vẫn phải đối mặt với cuộc họp cuối tháng. Tuy nhiên sự tình xoay chugển được như thế là sếp cũng mừng lắm rồi. Khổ nỗi còn chưa kịp sướng hết cơn đã nhận được điện thoại của con trai nuôi, thằng bé mếu ma mếu máo bảo mẹ Liên đi đâu mấy hôm chưa về rồi ba à, Bi bị đau bụng lắm.

Ba Hậu vội vàng tới đưa thằng nhóc đi khám, cũng mag không quá nghiêm trọng, chỉ là bụng Bi hơi nhiều giun ý. Ba chở Bi về nhà cho cô Hà chăm, Bi ở Rogal Mấy ngày liền mà mẹ Bi không hề liên lạc, ba bắt đầu thấy lo lo nên nhờ vả chị dâu.

Đột nhiên mất tăm mất tích, chỉ sợ điềm không lành.

Phía bác Vân thực chất có động tĩnh gì đâu, nhưng lúc nào chú Hậu gọi tới hỏi thăm miệng bác cũng dẻo như kẹo kéo à, rồi, rồi, chú cứ yên tâm, người của chị đang lùng sục khắp nơi khắp chốn rồi, có tin là chị báo liền.

Bi thỉnh thoảng hay tủi thân vì nhớ mẹ lắm, nhưng thà ở nhà ba còn hơn ở với cô giúp việc ý. Cô Hà chẳng bao giờ tranh ba của Bi Hến Sò như mẹ Liên đâu, tụi nhóc được chơi với ba Hậu thoải mái luôn. Cô Hà dọn dẹp nhà cửa xong thì mang hoa quả vào cho các em nha, Sò nhỏ thấy mẹ liền bò ra ôm ôm hít hà. Bi với Hến còn đang mải xếp nhà năm tầng cùng với ba Hậu.

-“Em Hến ơi em nhặt hộ anh cái miếng ghép kia với”

-“Ơ ơ hay thế nhỉ? Bi kém tuổi chị mà, Bi phải gọi chị là chị, chị Hến.”

-“Nhưng mà hôm nọ chú hàng xóm nhà em bảo với cô hàng xóm rằng con trai thì được làm anh ý”

Bi chu môi giải thích, chị Hiến xị mặt không chịu, chị thích làm chị cơ. Ba chị trêu thôi thì bây giờ Hến làm chị, nửa tiếng sau đổi cho Bi làm anh, nửa tiếng sau nữa lại quag về như cũ, cứ thế mà thực hiện.

Lằng nhằng rắc rối vậy mà bọn trẻ cũng tuân thủ răm rắp được mới sợ chứ. Mẹ Hà tủm tỉm cười, níu tay ba Hậu hỏi nhỏ.

-“Bi đáng yêu nhỉ? Mình thích có con trai không?”

-“Đáng yêu giống mình thì thích”

Ông xã buột miệng, bà xã nghe cứ thấy bùi bùi kiểu gì ấy, không biết còn tưởng người ta đang thả thính chứ ly thân ly thiếc cái nỗi gì. Cả vợ lẫn chồng tự dưng cùng ngượng ngượng chẳng dám nhìn nhau, mặt cứ đỏ ưng ửng à.

-“Ý là giống Sò nề. Sò xinh đẹp dễ thương Sò nhỉ.”

Anh Hậu nịnh nọt con gái chữa thẹn, Sò có hiểu gì đâu, ngây thơ trả lời ba.

-“Vâng, Sò xinh mà. Xinh giống mẹ Hà ý. Mẹ Hà thơm ơi là thơm nha.”

Nhóc con hí hửng rúc vào lòng mẹ ngửi ngửi, nàng đang đùa với mẹ thì bị ba véo má à, tưởng ba Hậu ghen tụ nên cục bông nhỏ bi bô an ủi.

“Ba Hậu cũng muốn ngửi mẹ Hà à? Nhưng mà Sò chiếm mẹ Hà trước rồi ý, ba Hậu đợi lúc khác nha”

Cái mồm xoen xoét xoen xoét cưng dễ sợ, ba già giả bộ buồn thiu thử gái cưng. Sò thấy ba rầu rĩ quá thì lại thương thương, rốt cuộc qugết định chia sẻ mẹ Hà.

Góc kia chị Hến anh Bi mải miết cùng mấy em búp bê chơi đóng kịch vợ chồng, góc này bạn Sò bạn Hậu chọc ghẹo nhau cười cứ khanh khách ấy. Mẹ Hà trìu mến ngắm “hai đứa trẻ” nũng nịu nằm trong lòng mình, bất giác thấy ngọt ngào khó tả.

Sáng hôm sau ông xã đưa các nàng đi học, Bi lại bị đau bụng nên bà xã gọi điện tới trường nhờ đổi tiết rồi ở nhà với bé. Thằng nhóc ngoan lắm, đau ơi là đau mà cũng chỉ rơm rớm thôi chứ không gào thét nũng nịu như Hiến Sò. Cô bồng em ra ban công hóng gió, ru à à ơi ơi một lát thì nhóc con lim dim ngủ, thế nào mà vừa mới đặt Bi xuống giường đã nghe tiếng chuông réo inh ỏi.

“Chị Hà lật đật ra ngoài, chưa kịp mở cửa mẹ Mây, chị Thơm với cô Thắm đã hùng hục xông vào đòi gặp Bi.

-“Mọi người nho nhỏ một chút, thằng bé đau bụng, sốt, vừa mới ngủ thôi.”

mẹ Mây xót cháu đích tôn, chửi con dâu xối xả.

-“Đau bụng? Sốt? Mới hôm nào tôi gặp nó vẫn còn khoẻ mạnh mà ở với cô có mấy ngày đã ra nông nỗi này hả? Con rắn độc, thằng bé nhỏ như thế mà màu nỡ hành hạ nó.”

-“Có khi lại cố ý cho ăn đồ bẩn cũng nên, ghét mẹ thì ghét cả con mà”

Cô Thắm xỉa đểu, mẹ Mây càng lồng lộn, chẳng cần nghe con dâu giải thích đã xông vào vả cho một cái rồi ra sức giật tóc. Bà già rồi nhưng hung hăng lắm, hại chị cả một mảng đầu đau rát luôn, chị cố gắng gỡ tay mẹ chồng ra, hai người giằng co một hồi thì bà ngã lăn ra đất bất tỉnh.

Chị Thơm kêu oai oái luôn, vừa khóc thét vì thương mẹ vừa lo trì chiết em dâu.

-“Con súc sinh nhà mày nữa, mày cố tình giết mẹ. Đúng là đồ đàn bà lòng dạ ác độc, trẻ không tha già không thương.”

Cô Thắm chớp thời cơ tới tấp phụ hoạ, hai người làm ầm ĩ cả lên, rêu rao bêu xấu hết cái này đến cái kia. Được ông ngoại dạy nên chị Hà cũng biết bắt mạch qua qua, muốn tiến tới xem tình hình mẹ Mây như nào, là bà giả bộ hay nguy thật thì còn gọi cấp cứu mà chị Thơm cô Thắm nhất quyết không chịu. Nhà có cái camera nhưng lại lắp ngoài cổng cơ, chuyện ra cơ sự này nhân chứng không có vật chứng cũng không. Chị Hà ức phát nghẹn, cứ như ba người này cố tình gài bẫy chị vậy. Hàng xóm kéo đến ngày một đông, chị chồng em chồng nhà mẹ Sò gào thét lúc một to.

“Ôi chao ôi bà con đến đây mà xem này, xem cái con cô giáo nó hãm hại mẹ chồng này.”

-“Ôi mẹ ơi, sao số mẹ lại khổ thế hả mẹ ơi. Mẹ sống đức độ là thế mà sao lại có đứa con dâu trơ tráo láo toét như vậy cơ chứ?”

Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, mẹ Sò cố nhịn, nhẹ nhàng bảo cô bác bên đằng nội nhà Hiến Sò dìu mẹ Mây vào giường nghỉ đã rồi có gì thì tính sau.

-“Đừng hòng giở trò mèo, không qua mặt được Thơm này đâu. Từ giờ nghỉ dạy đi, tao thấy nhục thay mày đó, ngữ mày thì dạy dỗ cái gì, tao sẽ gọi cho chồng mày về xử lý vụ này. Đợt này mẹ mà làm sao thì mày cút ra khỏi nhà tao nghe chưa con.”

Chị Thơm doạ doạ nạt nạt, cô Thắm bức xúc bổ sung.

-“Đúng đấy chị, gọi đi, gọi anh Hậu mau đi, anh toàn bênh bà ấy mà, hôm nay phải để cho anh sáng mắt ra, xem lòng dạ con này nó đen tối độc ác đến nhường nào”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện