Chương 24: Đại cục làm trọng
Dịch giả: rolland
Ken lét!
Hai quả cầu sắt trong tay bị ép thành vụn, Quan Thông hừ lạnh một tiếng, lộ ra sát cơ.
Hắn nhiều lần yêu cầu Lý Phù Trần, đối phương lại không thèm để ý.
- Quan Bằng thua?
Quan Nhạc cùng Quan Thiên nửa ngày chưa hồi thần, hai người chưa từng nghĩ tới, Quan Bằng sẽ rớt lại trong vòng bốn mươi cường.
- Tiểu súc sinh ghê tởm, đoạn tiền đồ của con ta, ta sẽ không để yên.
Quan Thiên nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vặn vẹo.
Quan Nhạc nhíu mày, trước kia hắn đối với Lý Phù Trần chỉ là vô cảm, nhưng hiện tại rất chán ghét Lý Phù Trần.
Trên đài chủ tịch, hai người Quan Hồng và Quan Diễm giống như ăn phải một con rười chết, rất khó chịu. Lúc trước, hai người không đem Lý Phù Trần để vào trong mắt, cho rằng dưới sự giáo dục của bọn họ, Quan Bằng hoàn toàn có năng lực cạnh tranh trước ba, hiện tại ngay cả trước hai mươi Quan Bằng cũng không thể vào.
Tâm trạng tương phản với Quan gia, Lý Thiên Hàn và Trầm Ngọc Yến đều rất kích động. Vẻ mặt của Lý Thiên Hàn cười không thôi, phiền muộn do Lý Hồng Khải mang tới đã quét sạch, Trầm Ngọc Yến giống như trẻ lại vào tuổi.
"Người của Quan gia đúng là vô sỉ."
Một kiếm đánh bay Quan Bằng, Lý Phù Trần liếc mắt nhìn lão già bên cạnh Quan Nhạc.
Lão già này chính là Quan Thông, Võ giả Địa Sát cảnh duy nhất của Quan gia, đã là Địa Sát cảnh nhị trọng.
Võ giả Địa Sát cảnh vô cùng cường đại, cũng không thể nói, căn cốt nhị tinh liền có thể trở thành Địa Sát cảnh, chỉ là hy vọng lớn hơn mà thôi.
Thực lực của Võ giả Địa Sát cảnh không chỉ kinh người, mà còn có thủ đoạn khó tin, truyền âm nhập mật là một trong đó, có thể trong một khoảng cách, đem âm thanh truyền vào trong tai của mục tiêu, tu vi càng cao, khoảng cách truyền càng xa.
Trong tiếng hoan hô củ mọi người, Lý Phù Trần đi xuất đài thi đấu.
Hai mươi cuộc chiến kết thúc, hai mươi cường sinh ra, Dương gia chỉ còn bốn người, Thân Đồ gia có ba người, Quan gia có hai người, Lý gia vẫn là hai người. Bốn gia tộc lớn chiếm hết mười một người, chín người còn lại là đệ tử của gia tộc nhỏ, trong đó có bốn người nổi danh nhất, là đệ nhất thiên tài phương bắc Hạ Bình, đệ nhất thiên tài phía nam Tư Phi, đệ nhất thiên tài phía đông Chúc Hồng Tú, đệ nhất thiên tài phía tây Tôn Địch.
Tiếp theo là vòng đấu xếp hạng.
So với vòng đấu loại, vòng đấu xếp hạng quan trong hơn rất nhiều, cũng không vì thua cuộc mà bị loại.
Đương nhiên, thua năm lần cũng sẽ bị loại, dù sao thiên tài chiến chủ yếu là chọn năm người, người thứ sáu đến người thứ hai mươi, không cần xếp hạng.
Vòng thứ nhất, Lý Phù Trần đấu với đệ nhất thiên tài phía tây Tôn Địch.
Thực lực của Tôn Địch rất mạnh, nhưng chỉ mạnh hơn so với người khác mà thôi, theo Lý Phù Trần, cũng tương đương với Dương Kỳ, không cần phí chút sức lực nào, Lý Phù Trần thắng lợi trận đầu tiên của vòng xếp hạng này.
Vòng thứ hai, Lý Phù Trần đấu với đệ tam của Thân Đồ gia,Thân Đồ Hải. Lý Phù Trần nhanh chóng đánh bại hắn.
Vòng thứ ba, Lý Phù Trần đụng phải đệ nhất thiên tài phía nam Tư Phi.
- Thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng thắng lợi cuối cùng sẽ là ta.
Khoái kiếm của Tư Phi, đi vào lòng người, cho tới bây giờ, cũng chưa bại lần nào, khí thế như hồng (cầu vồng).
- Chỉ sợ ngươi sẽ thất vọng.
Lý Phù Trần nhìn ra được kiếm của Tư Phi rất nhanh, hơn nữa rất tàn nhẫn, kinh nghiệm thực chiến chắc là rất phong phú. Nhưng trong thế giới này, cũng không phải có năng lực thực chiến phong phú liền mạnh mẽ, còn phải xem thiên phú chiến đấu như thế nào.
- Cuồng vọng thì phải trả giá lớn, mà ta chính là người khiến ngươi phải trả giá thật lớn.
Tư Phi nhếch miệng cười, ba mươi sáu đường khoái kiếm của Tư gia điên cuồng tấn công Lý Phù Trần.
Kiếm của Tư Phi quá nhanh, một chiêu hợp một chiêu, một kiếm hợp một kiếm, từng kiếm đâm thẳng vào sơ hở của Lý Phù Trần, người bình thường đấu với Tư Phi, không đỡ được vài kiếm.
Đáng tiếc Lý Phù Trần không phải người bình thường, cho tới bây giờ, Lý Phù Trần vẫn chưa toàn lực ứng phó, ít nhất là Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu chưa bại lộ.
Hồng Ngọc Công tầng thứ năm vận chuyển, Lý Phù Trần chém ra Thanh Phong Kiếm Pháp, nghênh đón ba mươi sáu đường khoái kiếm.
Đương đương đương. . .
Âm thanh giao chiến của kiếm gỗ giống như mưa, liên miên không dứt, nháy mắt, mộc kiếm của hai người đã giao chiến năm lần.
- Đón một chiêu Tật Phong Kính Thảo của ta.
Ba mươi sáu đường khoái kiếm của Tư gia, bao gồm rất nhiều chiêu kiếm, chiêu Tật Phong Kính Thảo này, kiếm thế cực nhanh, giống như cỏ nghiêng trong gió, sắc bén vô cùng.
Vù!
Kiếm gỗ cắt qua không khí, phát ra âm thanh kinh tâm động phách, bất ngờ tấn công vào ngực của Lý Phù Trần.
- Buông tay.
Thanh Phong Kiếm Pháp của Lý Phù Trần từ lâu đã đạt tới cảnh giới Đại Thành, nháy mắt có thể chém ra sáu kiếm, chiêu Tật Phong Kính Thảo của Tư Phi, ở trong mắt hắn chỉ nhanh hơn bình thường mà thôi, nhìn đúng đường xuất kiếm của đối thủ, Lý Phù Trần bước tới, đánh một kiếm vào đuôi kiếm của đối phương.
Bàn tay tê rần, kiếm gỗ trong tay Tư Phi bay ra ngoài.
Sắc mặt của Tư Phi đỏ bừng, không cam lòng chịu thua mà nhảy lên, đạp một cước vào đầu của Lý Phù Trần.
- Múa rìu trước mặt Lỗ Ban.
Thân hình của Lý Phù Trần xoay tròn, giống như gió xoáy, đá liên tục ba cước vào ngực của Tư Phi, làm đối phương phun đầy máu, hung hăng rơi xuống đài.
- Lý Phù Trần, ngươi dám đả thương ta?
Tư Phi bị quăng xuống đài, trong cơn giận dữ, tay chỉ Lý Phù Trần giận dữ hét.
Tư gia cũng vô cùng giận dữ, kháng nghị với trọng tài.
Lý Phù Trần hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi xuống đài.
- Tên Lý Phù Trần này hạ thủ quá độc ác, trưởng lão, chúng ta có nên cảnh cáo hắn một lần không, lần sau tái phạm, trực tiếp thủ tiêu tư cách của hắn.
Quan Hồng nói với Trần Tông Minh.
Trần Tông Minh lắc đầu, nói:
- Tư Phi gieo gió gặp bão, không trách Lý Phù Trần.
Mặc dù hắn xem trọng Quan gia, nhưng không có nghĩa là hắn thay đổi lập trường của mình, lập trường của hắn, là ai có tiềm lực, thì hắn xem trọng người đó, đối xử công bằng.
Nghe vậy, sắc mặt của Quan Hồng và Quan Diễm biến đổi mấy lần, cuối cùng vẫn không nói gì.
Vòng thứ ba kết thúc, sắc trời đã tối, Thành chủ Thân Đồ Kiếm Hà tuyên bố thiên tài chiến sáng mai tiếp tục.
Buổi tối, tất cả mọi người ở lại Vân Vụ Thành.
- Vân Hải, ngươi có nắm chắc Lý Phù Trần không.
Trong phòng trọ, Lý Thiết Sơn hỏi Lý Vân Hải.
Lý Vân Hải cắn chặc răng, nói:
- Cha, ta sẽ cố hết sức.
Vốn hắn tự tin đánh bại Lý Phù Trần, nhưng Lý Phù Trần lại đánh bại Quan Bằng lần nữa, hắn không còn lòng tin rồi, hắn không thể tưởng tượng được, năng lực thực chiến của Lý Phù Trần là từ đâu tới, đối phương cũng không có tiếp thu Lý Sơn Hà giáo dục.
Trong phòng, Lý Sơn Hà chậm rãi nói:
- Chúng ta có thể nói với Lý Phù Trần, kiến hắn khi gặp Vân Hải, thì cố ý bại dưới tay Vân Hải.
Hắn là biểu thúc của Lý Vân Hải, quan hệ thân cận hơn so với Lý Phù Trần, huống chi hắn nhìn Lý Phù Trần không vừa mắt.
- Cố ý thua Vân Hải?
Lý Thiết Sơn có chút động lòng, nói:
- Sợ rằng đối phương sẽ không đồng ý!
Lý Sơn Hà cười lạnh nói:
- Không phải do hắn, căn cốt phổ thông cuối cùng là căn cốt phổ thông, không có tiền đồ gì, nhường cơ hội cho Vân Hải mới là chính đạo, hắn phải lấy đại cục làm trọng, dù sao Lý gia nuôi hắn nhiều năm như vậy, cũng nên vì Lý gia cống hiến.
- Nếu hắn lấy đại cục làm trọng tất nhiên là tốt nhất.
Lý Thiết Sơn gật đầu, hắn quyết định tìm lão tổ của Lý gia thương lượng một chút.