Chương 120: Một kiếm cụt tay
Dịch giả: rolland
- Đan dược tăng phúc chân khí.
Lý Phù Trần nhíu mày.
Chuyện này tựa hồ trái với quy tắc của Phong Vân Đài, nhưng ngay cả Chấp Sự Nội Tông phụ trách Phong Vân Đài cũng không lên tiếng, hắn cũng không nói được gì.
Vù vù vù...
Cách Lý Phù Trần còn mười thước, Địa Khuyết kiếm khí vặn vẹo, đột nhiên thoát kiếm phóng ra.
Chân khí ngoại phóng.
Sau khi nuốt Bạo Khí Đan, Liêu Thiên Quân đạt tới tầng thứ Chân khí ngoại phóng, có thể cách không giết người.
Lý Phù Trần híp mắt lại, bước chân biến ảo, cả người biến mất vô ảnh vô tung.
Thối pháp Huyền cấp Sơ giai, Vô Ảnh Thối.
Cheng cheng cheng!
Kiếm khi vặn vẹo cọ sát mặt đất, bộc phát ra hoả tinh trắng nhạt.
- Chạy thoát sao?
Liêu Thiên Quân hả miệng cười gằn, một kiếm lại một kiếm xuất ra, từng đạo Địa Khuyết kiếm khí vặn vẹo giống như con cá đang bơi lội, phong toả chu vi mười thước.
Mười thước này, không thể nghi ngờ là tử vong cấm khu.
Bất kể ai có thực lực không bằng hắn đi vào cấm khu này, tất nhiên sẽ bị vô số kiếm khí cắt thành huyết nhân.
Bộ pháp của Lý Phù Trần cực nhanh, cả người tựa như mất đi sức nặng vậy, hoá thành một cái bóng quỷ mị, xuyên tới xuyên lui trên Phong Vân Đài, Địa Khuyết kiếm khí như cá bơi không cách nào tới gần hắn.
Sắc mặt của Liêu Thiên Quân dần dần âm trầm:
- Ngươi chỉ biết trốn sao? Đồ hèn nhát.
Hắn làm sao không nhìn ra, thối pháp của Lý Phù Trần chỉ sợ đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, nếu không, tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi nhiều Địa Khuyết kiếm khí như vậy.
- Trốn, cũng chưa chắc.
Thân hình của Lý Phù Trần lăng không biến chuyển, bàn chân liên tục đạp ba bước trên đất, giống như một luồng khói xanh, xuyên qua vô số Địa Khuyết kiếm khí, trong nháy mắt xuất hiện bên trái Liêu Thiên Quân.
Liêu Thiên Quân bị bộ pháp của Lý Phù Trần làm hoa mắt dẫn đến thất thủ, phản ứng nhất thời chậm đi một tia.
Nhưng ngược lại Liêu Thiên Quân cũng lợi hại, thời khắc mấu chốt, thân hình xoay tròn như một con quay, thuận thế thi triển ra tuyệt chiêu của Địa Khuyết Kiếm Pháp, Thiên Tàn Địa Khuyết.
Vù vù vù vù...
Cả người như con quay, kịch liệt xoay tròn, cùng lúc đó, từng đạo kiếm khí hình cung hướng bốn phương tám hướng phóng ra, Lý Phù Trần bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không né tránh kịp nữa, chỉ đành phải giơ kiếm triệt tiêu từng đạo kiếm khí.
Bất tri bất giác, Lý Phù Trần liền bị bức lui ra mười mấy thước.
- Lần này ta nhìn ngươi làm sao tránh? Cuồng Phong Khoái Kiếm.
Liêu Thiên Quân dừng xoay tròn, quát lớn một tiếng, kiếm thế biến đổi, Địa Khuyết Kiếm Pháp đổi thành Cuồng Phong Khoái Kiếm.
Mặc dù Cuồng Phong Khoái Kiếm chỉ là kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, không huyền ảo bằng Địa Khuyết Kiếm Pháp, uy lực cũng không bằng Địa Khuyết Kiếm Pháp, nhưng thắng ở tốc độ rất nhanh, không chỉ nhanh, hơn nữa còn mãnh liệt, giống như cuồng phong thổi tới, làm người ta không cách nào ngăn trở.
- Lý Phù Trần phải thua.
Dưới đài, có người không nhịn được nói.
Bộ pháp của Lý Phù Trần đúng là rất lợi hại, có thể dễ dàng tránh thoát Địa Khuyết kiếm khí.
Nhưng khi Liêu Thiên Quân thi triển Cuồng Phong Khoái Kiếm, không gian để Lý Phù Trần tránh né sẽ thu nhỏ lại gấp mấy lần, đừng nói là người, chỉ sợ biến thành một con chim cũng không thoát được.
Kiếm khí chằng chịt cuốn tới, phạm vi vô cùng rộng, cơ hồ trãi qua hơn phân nữa Phong Vân Đài.
"Không thể thi triển kiếm ý, chỉ có thể làm như vậy."
Lý Phù Trần thu lại Xích Hỏa Huyền Công, vận chuyển Phong Ảnh Quyết, hắn nhẹ nhàng nhúng một cái, như mũi tên rời cung vậy, lập tức phóng ra mấy chục thước, tốc độ như vậy, làm người ta vô cùng kinh ngạc, căn bản không phải Võ giả Quy Nguyên cảnh tầm thường có thể làm được.
- Tại sao lại nhanh như vậy.
Mọi người bị tốc độ của Lý Phù Trần làm sợ choáng váng.
- Ta không tin, ngươi có thể tránh thoát tất cả công kích của ta.
Liêu Thiên Quân cuồng bạo, chân khí trong cơ thể không kiềm chế chút nào quán chú lên Huyền Thiết Kiếm, mật độ kiếm khí lại tăng lên lần nữa, cùng lúc đó, tay trái của Liêu Thiên Quân thỉnh thoảng phát ra một quyền, quyền phong cách không bao phủ Lý Phù Trần.
Trước có quyền phong, sau có kiếm khí dày đặc, nếu là người khác, cho dù là đệ tử Nội Tông Nhất đẳng có tu vi Quy Nguyên cảnh cửu trọng đi nữa, lúc này cũng không cách nào tránh né, chỉ có thể chống cự.
Nhưng, Lý Phù Trần không ở trong nhóm này.
Hoàn toàn không để ý đến quán tính do tốc độ nhanh mang tới, bàn chân của Lý Phù Trần bàn nhàng điểm mặt đất một cái, thân hình bay ngược lên, chẳng những tránh né quyền phong mà còn vượt qua vô số kiếm khí.
Nếu chỉ như vậy thì thôi, đằng này, Lý Phù Trần vượt qua kiếm khí, tay trái cách không hút một cái, dưới tác dụng của lực hút cuồng bạo, tốc độ của Lý Phù Trần giống như mũi tên gió, trong nháy mắt rơi xuống đất, bất quá lúc này hắn đầu dưới, chân trên.
Huyền Thiết Kiếm hướng xuống đất, Lý Phù Trần lộn nhào, thân hình đổi ngược lại, phóng tới sau lưng Liêu Thiên Quân.
Từ đầu tới cuối, Lý Phù Trần cho người khác cảm giác không tuân theo quy luật tự nhiên, tư thế phản trọng lực giống như thiên địa này không có gì có thể giữ được hắn.
- Đây còn là người sao?
- Hắn là quái vật đi?
Mọi người ngơ ra.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới, thân thể con người, có thể lấy tốc độ như vậy làm một động tác vô cùng khó khăn, chuyện này chính là khiêu khích thị giác cực hạn của họ.
- Phong Ảnh Quyết, cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, Vô Ảnh Thối, cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực! Người này thú vị a.
Con ngươi của lão giả hơi co rúc một cái.
Hắn cũng phải thừa nhận, ngộ tính của Lý Phù Trần tuyệt đối là cấp bậc yêu nghiệt.
Không chỉ tu luyện kiếm pháp đến cảnh giới cực cao, mà khinh công cùng thối pháp cũng vượt qua bình thường, người bình thường làm được một chuyện như vậy cũng đáng giá kiêu ngạo rồi.
- Ngươi thua.
Không đợi Liêu Thiên Quân xoay người lại, Lý Phù Trần đã gác kiếm trên cổ đối phương.
Ánh mắt của Liêu Thiên Quân đỏ bừng, hắn điên cuồng hét lên:
- Thua, ta lúc nào thua.
Phanh!
Liêu Thiên Quân đột nhiên đánh một quyền trúng ngực Lý Phù Trần.
Dù lực lượng thân thể của hắn là 2 vạn cân, lực phòng ngự kinh người, cũng không nhịn được mà phun máu, thân thể bay ra ngoài.
- Hèn hạ.
Trần Phương Hoa tức giận mắng.
- Thật vô sỉ.
Triệu Minh Nguyệt cũng không nhịn được, cả giận nói.
Lý Phù Trần đã cho hắn một con ngựa, không nghĩ đối phương không nhận thua, ngược lại ra tay đánh lén Lý Phù Trần.
- Lý Phù Trần, đừng giả nhân giả nghĩa, ngươi cho là ngươi chiến thắng sao, trên Phong Vân Đài, ngoại trừ không thể giết người, không có bất kỳ quy tắc nào khác, ngươi muốn không chiến mà thắng, đó là chuyện không thể nào, bây giờ nằm xuống cho ta đi! Yên tâm, ta không chỉ chém đứt tứ chi của ngươi, mà đan điền, ta cũng thay ngươi bảo tồn, ha ha ha...
Liêu Thiên Quân thừa thắng truy kích, Địa Khuyết Kiếm Pháp bao phủ tới Lý Phù Trần.
"Khinh thường."
Lý Phù Trần than thầm.
Đối phương biết mình không dám giết hắn nên không kiêng kỵ gì.
Hơn nữa mình cũng đánh giá thấp trình độ vô sỉ của đối phương, dưới khoảng cách gần như vậy, thân pháp của mình căn bản không kịp thi triển, dù sao phạm vị bao phủ của quyền phong quá rộng, trừ khi mình có thể thuấn di, bằng không, không còn cách nào.
Lý Phù Trần hộc máu bay ngược, mạnh mẽ hít sâu một hơi, phóng lên cao.
- Nếu không chịu nhận thua, vậy cũng đừng trách ta.
Lý Phù Trần loé lên hàn quang.
Phong Ảnh Quyết kết hợp cùng Vô Ảnh Thối, không chỉ có trình độ như thế này.
Thân như phong, phong như ảnh, ảnh vô tung.
Lúc này, Lý Phù Trần để cho mọi người thấy được, cái gì là khinh công, cái gì là vượt qua thị giác cực hạn.
Trong nháy mắt, Lý Phù Trần lại phóng tới sau lưng Liêu Thiên Quân, tốc độ nhanh hơn trước kia không chỉ một bậc.
Liêu Thiên Quân không nghĩ tới Lý Phù Trần bị thương, tốc độ lại nhanh hơn.
Nhưng hắn cũng không lo lắng, hắn không tin Lý Phù Trần dám đắc tội Liêu gia, dám động thủ đả thương hắn.
Nhưng, hắn đánh giá thấp quyết tâm của Lý Phù Trần.
Lưu quang thoáng qua, Lý Phù Trần một kiếm đâm xuyên qua tay trái của Liêu Thiên Quân, Huyền Thiết Kiếm xoay tròn, hất một cái, một cách tay bay lên, huyết vũ tung toé.
A!
Liêu Thiên Quân thét lên thê lương.