Chương 169: Về nhà
Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao
Ngoại trừ đổi Phần Thiên Chân Công, Lý Phù Trần còn đổi thêm một môn Huyền Cấp cấp thấp kiếm pháp Quang Mang Kiếm Pháp.
Môn kiếm pháp này thập phần bá đạo, nếu như nói Lưu Tinh kiếm pháp không thể hiện sự bá đạo qua vẻ bề ngoài, thì ngược lại vẻ ngoài của Quang Mang Kiếm Pháp vô cùng bá đạo.
Một cái như sao băng, một cái như mặt trời.
Trong đình viện rất rộng lớn, Lý Phù Trần đang tập luyện Quang Mang Kiếm Pháp, giống như là ánh sáng do mặt trời phát ra, Quang Mang Kiếm Pháp không hề chậm hơn so với Lưu Tinh Kiếm Pháp, thậm chí còn nhanh hơn một bậc.
“Húc Nhật Đông Thăng!”
Tia sáng chói mắt lan tỏa, Lý Phù Trần đánh ra một kiếm trúng vào khối Huyền Thiết Khoáng Thạch cao cỡ một người, một tiếng nổ lớn vang lên, Huyền Thiết Khoáng Thạch bị đánh ra một cái lỗ lớn, to cỡ chậu rửa mặt.
Nếu như là Lưu Tinh Kiếm Pháp, đã trực tiếp đánh xuyên qua Huyền Thiết Khoáng Thạch, lỗ thủng chỉ lớn chừng nắm đấm.
“Một cái chú trọng phá hoại phạm vi lớn, còn một cái chú trọng lực xuyên thấu.” Lý Phù Trần lý giải chỗ khác nhau giữa 2 loại kiếm pháp.
Kiếm pháp không phải tốc độ càng nhanh, thì lực công kích càng lớn.
Quang Mang Kiếm Pháp về mặt tốc độ thì nhanh hơn so với Lưu Tinh Kiếm Pháp, còn nếu như chỉ xét về lực phá hoại thì, so với Lưu Tinh Kiếm Pháp, chẳng qua chỉ là phạm vi phá hoại lớn hơn một chút.
Có đôi khi muốn tốc độ tăng lên, thì phải hi sinh lực đạo.
Trong vô số Huyền Cấp cấp thấp kiếm pháp, thì Lưu Tinh kiếm Pháp có tốc độ cùng với lực đạo khá cân bằng, gần như là hoàn mỹ.
Đương nhiên, mỗi loại kiếm pháp đều có những nét riêng.
Quang Mang Kiếm Pháp tốc độ nhanh, phạm vi phá hoại lớn, cũng rất khó có thể phòng ngự, dù sao thì không phải bất cứ võ giả nào cũng có lực phòng ngự cao, nếu gặp phải võ giả có lực phòng ngự cao, Quang Mang Kiếm Pháp tất nhiên sẽ hiệu quả hơn nhiều so với Lưu Tinh Kiếm Pháp.
“Quang Mang Kiếm Pháp đã có chút thành tựu, là thời điểm trở về.”
Lý Phù Trần không có vội vàng đem Quang Mang Kiếm Pháp tu luyện tới đại thành, trong khoảng thời gian trở về này, hắn có thể từ từ mà luyện.
Chẳng qua trước khi trở về, Lý Phù Trần dự định đổi lấy một số tài nguyên.
Trong hành trình Bách Thảo Bí Cảnh, Lý Phù Trần thu thập được rất nhiều thảo dược, một ít thảo dược được Lý Phù Trần giữ lại, ví dụ như Quy Nguyên Thảo, Địa Sát Quả cùng với Thất Thải Lưu Ly Bồ Đào Quả, và một số ít thảo dược có tác dụng đặc thù, đều được Lý Phù Trần giữ lại, trừ thảo dược ra, Lý Phù Trần muốn đổi thêm một ít đan dược để mang về, ở Vân Vụ Thành, Hoàng Cấp cao giai đan dược đã được coi là vô cùng trân quý, có thể thấy tài nguyên vô cùng thiếu thốn.
Một hơi, Lý Phù Trần bỏ ra 50 vạn điểm cống hiến đổi lấy đan dược, trong đó có Hoàng Cấp cao giai cùng với đỉnh giai đan dược.
Sau khi đổi đan dược xong, Lý Phù Trần đi tới Đại điện đệ tử chân truyền, xin phép về nhà.
Đệ tử cấp bậc khác nhau, mức độ tự do cũng khác nhau.
Đệ tử ngoại tông thì không được phép xin về nhà, còn đệ tử nội tông thì tự do hơn rất nhiều, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ có thể về nhà mà không cần phải xin phép. Về Phần đệ tử chân truyền, nhiệm vụ phải chấp hành không nhiều lắm, do đó hàng năm có thể xin về nhà ba tháng.
Dưới chân núi, cưỡi Huyết Mã Yêu cấp hai, Lý Phù Trần thúc vào bụng ngựa, hướng về phía Vân Vụ Thành chạy như bay.
….
Vân Vụ Thành, Lý gia.
Tộc Trưởng hiện tại của Lý gia là Lý Thiết Sơn, cha của Lý Vân Hải cùng Lý Vân Hà.
Từ khi trở thành tộc trưởng Lý gia, Lý Thiết Sơn rất hăng hái, mỗi ngày đều có thể huy động rất nhiều tài nguyên, bằng vào những tài nguyên này, hắn đã từ Quy Nguyên Cảnh thất trọng tấn chức đến Quy Nguyên Cảnh bát trọng, không đến mấy năm nữa, hắn có thể tấn chức đến cửu trọng, nếu như trước khi đến 50 tuổi hắn có thể tấn chức đến Quy Nguyên Cảnh cửu trọng, liền có hi vọng trở thành Địa Sát Cảnh võ giả.
Ở Vân Vụ Thành, bất kỳ một võ giả Địa Sát Cảnh nào, cũng đều là nguồn sức mạnh lớn nhất, phải biết rằng coi như là thành chủ cũng chỉ là Địa Sát Cảnh ngũ trọng tu vi mà thôi.
“Tộc Trưởng, xin ngài vì Tiểu Điệp, vì cha của Tiểu Điệp mà làm chủ.”
Bên ngoài phòng khách, một cô nương có dung mạo tú lệ, sắc mặt tái nhợt, tên là Lý Tiểu Điệp không phục quỳ ở nơi đó, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Lần thứ hai nhìn thấy Lý tiểu Điệp, Lý Thiết Sơn có chút tức giận, đã một tháng nay, ngày nào cũng vậy, cứ đến giờ này là nha đầu Tiểu Điệp lại tới đó quỳ, xin mình vì nàng chủ trì công đạo.
“Lý Tiểu Điệp, chuyện này là cha ngươi tự làm tự chịu, Thân Đồ Lãng có thân phận gì, còn cha ngươi cùng với ngươi có thân phận gì, hắn coi trọng ngươi đã là phúc phần của ngươi, cha ngươi không nhìn lại thân phận mình, lại muốn đi liều mạng với Thân Đồ Lãng, bị hắn đánh chết, điều này có thể trách được ai, mau trở về đi, không nên ở đây gây rối, bằng không đừng trách ta lấy gia pháp trừng phạt ngươi.”
Hắn đã nhận của Thân Đồ Gia 5 viên Hoàng Cấp cao giai đan dược, cho nên không có khả năng vì Tiểu Điệp chủ trì công đạo, hơn nữa hắn cũng không muốn ra mặt vì Lý Tiểu Điệp chủ trì công đạo.
Một lúc lâu sau, Lý Tiểu Điệp thần sắc buồn bã, lặng lẽ rời đi.
“Nha đầu chết tiệt, tìm một cơ hội đem nàng gả ra ngoài, còn ở lại Lý gia, chính là một cái tai họa ngầm.” Lý Thiết Sơn thầm nghĩ.
Ở một góc vắng vẻ trong Lý gia, Lý Thiên Hàn cùng với Trầm Ngọc Yến thấy Lý Tiểu Điệp như người mất hồn trở về, không khỏi âm thầm thở dài, bọn họ rất muốn ủng hộ Lý Tiểu Điệp, nhưng đáng tiếc bọn họ không làm chủ được chuyện này.
“Lý Thiết Sơn tên khốn kiếp này, ngay cả tộc nhân của mình cũng không bảo vệ được, sao xứng đáng làm Tộc Trưởng!” Lý Thiên Hàn tức giận nói.
Trầm Ngọc Yến nói: “Thiên Hàn, không vội, Phù Trần đã tấn chức đến Quy Nguyên Cảnh thất trọng cảnh giới, qua thêm mấy năm nữa, hẳn là có thể trở về, đến lúc đó, Lý gia sẽ trở về như trước đây.”
Đây là tin tức bọn họ nhận được là từ mấy tháng trước, tin tức gần nhất, còn chưa có truyền về.
Lý Thiên Hàn lo lắng nói: “Ta chỉ lo lắng, khi Phù Trần trở về, Lý gia đã không còn nữa.”
“Sẽ không đâu, chàng phải có lòng tin, thiếp đi mang chút cơm nước cho Tiểu Điệp.” Trầm Ngọc Yến nói xong, liền mang cơm đến cho Tiểu Điệp.
Thương Lan Tông cách Vân Vụ Thành không tính là xa, cũng không tính là gần, sau nửa tháng, Lý Phù Trần rốt cuộc cũng về tới Vân Vụ Thành.
Nhìn nơi chốn quen thuộc, phong cảnh quen thuộc, Lý Phù Trần trong lòng xúc động vô cùng, lúc mới rời đi, hắn mới 15 tuổi, khi trở về, đã 19 tuổi, gần 5 năm trôi qua trong chớp mắt, khiến cho hắn có loại cảm giác không chân thật.
Ngồi trên Huyết Mã Yêu, Lý Phù Trần đi về hướng Lý gia.
“Huyết Mã Yêu cấp hai, ngựa tốt.”
Dọc theo đường đi, không ít binh lính đang tuần tra chú ý tới Lý Phù Trần, nhất là Huyết Mã Yêu cấp hai mà hắn đang cưỡi.
“Đội trưởng, ta nhìn hắn thấy quen quen.” Một gã binh lính tuần tra hướng tiểu đội trưởng nói.
“Chúng ta mỗi ngày đều ở ngoài thành tuần tra, nhìn quen mặt nhiều người, có lẽ là thiếu gia của gia tộc nào đó, từ bên ngoài trở về.” Tiểu đội trưởng nói.
“Đội trưởng, ta nhớ ra rồi, hắn là Lý Phù Trần, từng là thiếu tộc trưởng Lý gia.”
“Ngươi không có nhớ nhầm chứ! Theo tin tức ta nhận được, Lý Phù Trần ở Thương Lan Tông tiến bộ nhanh chóng, đã là Quy Nguyên Cảnh thất trọng tu vi.”
“Hắc hắc, Lý gia sắp có náo nhiệt, hắn chỉ là một Quy Nguyên Cảnh thất trọng võ giả, hơn nữa còn là phổ thông căn cốt, cả đời này không biết có thể tấn chức đến Địa Sát Cảnh hay không, ở Lý gia, ít nhiều gì cũng có mấy vị Địa Sát Cảnh võ giả, hắn không thể lật được trời đâu.”
“Người đến là ai, nơi này là Lý gia, còn không mau mau xuống ngựa.”
Trước cửa chính Lý gia, có hai con sư tử bằng đá một phải một trái, uy nghiêm vô cùng, ở phía ngoài còn có võ giả Lý gia xếp thành hai hàng, võ giả đứng đầu quát lên.
Lý Phù Trần vẫn ngồi trên lưng ngựa không có xuống, “Các ngươi mở to mắt ra, nhìn kỹ xem ta là ai.”