Chương 202: Ngân Y Tông cùng Vô Ưu Môn
Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao
Bách Chiến Vực, ở nơi đâu cũng có thể thấy cảnh chém giết.
Có nhóm nhiều người chém giết, có cao thủ chém giết, cũng có cả võ giả cùng yêu thú chém giết.
Máu tươi nhuộm đỏ từng tấc đất ở Bách Chiến Vực.
Mười ngày sau, Lý Phù Trần đã rời đi rất xa Huyết Sắc Thành.
Nơi đây là một khe núi nhỏ, có một dòng suối trong vắt, từ trong khe núi chảy ra, hai bên khe núi là rất nhiều cây cối xanh um tùm tươi tốt.
Ngồi nghỉ trên tảng đá lớn, Lý Phù Trần lấy lương khô ra ăn.
Nói là lương khô, nhưng thực tế đồ ăn rất phong phú, có rượu có thịt còn có một vài món điểm tâm.
Có túi trữ vật, Lý Phù Trần không cần phải lo lắng về vấn đề ăn uống.
Ăn uống xong, Lý Phù Trần đang chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên, có tiếng xé gió truyền đến, trong sơn cốc, nhiều thêm 3 người, 2 người tới trước rõ ràng bị thương, máu từ trên người chảy xuống, làm dòng suối loang lổ màu đỏ, sau đó người thứ 3 đuổi tới, người này mặc trang phục màu trắng bạc, trước ngực có thêu hình móng vuốt màu đen, có tất cả 3 ngón tay.
“Ngân Y Tông?”
2 người tới trước, mặc y phục tùy ý, nhìn không ra là người của tông môn nào, thế nhưng người đuổi theo phía sau, Lý Phù Trần có thể nhận biết, đó là đệ tử của Ngân Y Tông.
Ngân Y Tông, Từ Tông Chủ cho tới đệ tử ngoại tông, đều giống nhau cùng mặc y phục màu trắng bạc, lấy hình thêu móng vuốt ở trước ngực để phân biệt đẳng cấp.
Móng vuốt màu đen có một ngón tay là đệ tử ngoại tông, 2 ngón tay màu đen là đệ tử nội tông, 3 ngón tay màu đen là đệ tử chân truyền, mà 3 ngón tay màu vàng kim chính là đệ tử chân truyền Hoàng Kim.
Hiển nhiên, đây là một vị đệ tử chân truyền của Ngân Y Tông.
“Phiền Thiên Tùng, Phiền Thiên Vũ, 2 người các ngươi chạy không thoát đâu, Lưu Nghiễm Phong ta một khi ra tay, không chết không dừng.” Thanh niên mặc y phục màu trắng bạc tỏ vẻ lạnh lùng.
Nam tử trẻ tuổi tên là Phiền Thiên Tùng cắn răng chịu đựng, nói: “Lưu Nghiễm Phong, nếu không phải bị ngươi hạ độc thì, ngươi cho rằng Phiền Thiên Tùng ta sẽ sợ ngươi sao.” Luận thực lực, hắn cũng không kém hơn so với Lưu Nghiễm Phong, thế nhưng hắn không ngờ tới, trong tay đối phương lại có độc đan, sau khi độc đan phát nổ, hắn và em gái Phiền Thiên Vũ đều bị trúng độc.
“Ha ha, thắng làm vua, thua làm giặc, bây giờ ngươi nói những lời này đâu có ý nghĩa gì.” Lưu Nghiễm Phong chế nhạo, nói.
“Có nên ra tay trợ giúp hay không?” Trên một thân cây lớn, Lý Phù Trần do dự.
Hắn có thể nhìn ra được, tu vi của Lưu Nghiễm Phong đã đạt tới Địa Sát Cảnh bát trọng, thực lực rất mạnh.
Chẳng qua, có người nói Ngân Y Tông có quan hệ rất tốt với Thiên Sát Môn, vợ của Tông Chủ Thiên Sát Môn, là người của Ngân Y Tông, hơn nữa có một vị Thái Thượng Trưởng Lão của Ngân Y Tông, có quan hệ mật thiết cùng Thiên Sát Môn.
Bằng hữu của kẻ địch, chính là kẻ địch, kẻ thù của kẻ địch, dĩ nhiên chính là bằng hữu.
“Cũng được, đúng lúc có cơ hội thử uy lực của mảnh vụn vũ khí Địa Cấp.” Suy nghĩ một chút, Lý Phù Trần quyết định sẽ ra tay.
Lưu Nghiễm Phong khoảng ba mươi mấy tuổi, còn Phiền Thiên Tùng khoảng hai năm hai sáu tuổi, vừa nãy Phiền Thiên Tùng nói, nếu như không bị trúng độc, thực lực của hắn cũng không kém hơn Lưu Nghiễm Phong, đã nói rõ đối phương ở trong tông môn, có mười phần là đệ tử chân truyền Hoàng Kim.
Cùng một vị đệ tử chân truyền Hoàng Kim có quan hệ tốt, tất nhiên là một chuyện tốt.
Lưu Nghiễm Phong xuất thủ, vừa ra tay đã dùng sát chiêu, mấy vết cắt màu trắng bạc như thực chất hướng phía Phiền Thiên Tùng cắt tới.
Vũ khí của Phiền Thiên Tùng là một cây thiết côn dài khoảng 2 mét, hắn múa may thiết côn, đánh tan vết cắt màu trắng bạc, thế nhưng lực đạo từ vết cắt màu trắng bạc truyền tới, khiến cho hắn phun ra ngụm máu, bay ngược lại.
Xoạt!
Trong hư không, truyền đến âm thanh của tiếng vải vóc bị xé rách, thình lình xuất hiện một đạo bóng đen, sau đó biến mất.
“Không tốt.” Lưu Nghiễm Phong tỏ ra kinh hãi, hắn cảm nhận được nguy cơ tử vong nồng đậm, thần kinh trở nên căng thẳng vì lo lắng.
Cầm trường đao màu trắng bạc múa may.
Phốc!
Thanh trường đao vẫn múa may ở khoảng không trước người, nhưng không ngăn cản được đạo bóng đen, đạo bóng đen bắn vào ngực Lưu Nghiễm Phong, đâm xuyên từ trước ngực ra sau lưng, kéo theo một mảng máu thịt cùng một ít nội tạng, mơ hồ còn có cả mảnh vụn xương trắng.
“Hiệu quả kinh người, so với trong tưởng tượng của ta còn mạnh hơn nhiều a!”
Uy lực của mảnh vụn vũ khí Địa Cấp, Lý Phù Trần không có hoài nghi chút nào, thế nhưng khi mảnh vụn vừa được bắn ra, trên đường đi bỗng nhiên biến mất, lại làm cho hắn rất ngạc nhiên, nếu như hắn đoán không sai, đây chính là một phần tính năng của vũ khí Địa Cấp.
Nếu như không có tính năng này, mảnh vụn vũ khí Địa Cấp rất có thể sẽ bị đối phương dùng đao đón đỡ được.
Ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống, Lưu Nghiễm Phong chết không nhắm mắt.
Phiền Thiên Tùng cùng Phiền Thiên Vũ cứ tưởng phải bỏ mạng nơi đây, tỏ ra vui mừng, không có ai muốn chết cả, bọn họ cũng không ngoại lệ.
“Đa ta ân nhân ra tay tương trợ, Phiền Thiên Tùng cùng Phiền Thiên Vũ vô cùng cảm kích.” Hai người hướng đại về một phía ôm quyền, nói.
Thân hình thoắt cái hiện ra, Lý Phù Trần hỏi: “Các ngươi là đệ tử của tông môn nào?”
Phiền Thiên Vũ nói: “Chúng ta là đệ tử của Vô Ưu Môn.”
“Vô Ưu Môn?” Lý Phù Trần đã rõ.
Vô Ưu Môn có thực lực gần bằng với Thương Lan Tông, thậm chí còn thấp hơn một bậc, bất quá tông môn này có danh tiếng rất tốt.
Vô Ưu Môn, từ cái tên có thể hiểu được, tông môn này không thích tranh đấu.
Vô Ưu Môn nổi danh nhờ Vô Ưu Bảo Điển, mà Vô Ưu Bảo Điển được chính Thủy Tổ khai tông Vô Ưu Môn là Vô Ưu Chân Nhân lưu truyền xuống, cái tên Vô Ưu Môn cũng từ đó mà ra.
“Các ngươi bị trúng độc không nhẹ, hay là giải độc trước đi!” Lý Phù Trần hướng 2 người nói.
“Được.” Hai người cũng không lo sợ Lý Phù Trần sẽ hãm hại bọn họ, nếu quả thật hắn muốn hãm hại, bọn họ cũng không có biện pháp để chống lại.
Hai người ngồi xếp bằng xuống, nuốt vào một viên giải độc đan, bắt đầu vận công giải độc.
Về phần Lý Phù Trần, hắn chú ý tới thi thể của Lưu Nghiễm Phong.
Phất tay hút một cái, trường đao màu trắng bạc của Lưu Nghiễm Phong rơi vào trong tay.
Đây là một bảo đao Huyền Cấp trung giai, có giá khoảng 20 vạn kim tệ, chẳng qua trên thân đao có khắc ký hiệu của Ngân Y Tông, nên không thể trực tiếp đem bán.
Rất nhanh, Lý Phù Trần từ trên người đối phương tìm thấy một cái túi trữ vật.
Trong túi trữ vật có không ít đồ, có 3 tấm thẻ vàng, có mấy nghìn kim tệ, còn có rất nhiều đan dược cùng một số thứ lặt vặt.
3 tấm thẻ vàng có thể đổi lấy 55 vạn kim tệ.
Tất cả đan dược đều là của Ngân Y Tông làm ra, có một vài loại, không giống với đan dược của Thương Lan Tông.
Ngoài ra, có không ít đồ vật dùng để giữ mạng, như thuốc nổ, độc đan, ám khí, cùng rất nhiều đồ vật linh tinh.
“Đáng giá!”
Sau một phen kiểm kê, tài sản của Lưu Nghiễm Phong đã vượt qua 200 vạn kim tệ, tuy rằng kém xa so với chính mình, nhưng cũng không thể khinh thường.
Cất đi túi trữ vật, Lý Phù Trần nhìn về phía Phiền Thiên Tùng cùng Phiền Thiên Vũ.
Tình trạng của hai người có vẻ không tốt, dường như là trúng độc quá nặng, nhất thời giải độc đan không có tác dụng gì.
“Có cần ta hỗ trợ không?” Lý Phù Trần hỏi.
Phần Thiên Chân Khí của hắn, có tác dụng trừ độc không hề nhỏ.
Phiền Thiên Tùng miễn cưỡng mở mắt ra, nói: “Ta vẫn còn có thể gắng gượng, hay là ân nhân giúp em gái ta trừ độc trước.”
“Được.”
Lý Phù Trần đi tới phía sau cô gái trẻ, tay phải đặt ở trên lưng, vận chuyển Phần Thiên Chân Khí truyền sang cô gái.
Được sự trợ giúp của Phần Thiên Chân Khí, giải độc đan bắt đầu phát huy tác dụng, nhanh chóng thẩm thấu khắp cơ thể cô gái trẻ, ngay cả chỗ sâu nhất trong cốt tủy cũng thẩm thấu đi vào.
Chỉ sau chốc lát công phu, cô gái trẻ liền mở mắt.
Sắc mặt ửng hòng, nói: “Đa tạ ân nhân tương trợ.”
Nàng cảm giác thân thể của mình bị đối phương nhìn thấu.
Lý Phù Trần cười cười, thu bàn tay về, rồi đi tới phía sau Phiền Thiên Tùng, bắt đầu giúp Phiền Thiên Tùng trừ độc.
Một lúc sau, Phiền Thiên Tùng cũng dần tỉnh lại, thầm nghĩ ban nãy thật nguy hiểm.
Bởi vì bọn họ bị trúng độc trong thời gian quá lâu, độc tố đã ăn sâu vào trong xương tủy, chỉ bằng vào lực lượng của bản thân, rất khó có thể giải trừ, quan trọng nhất là, bọn họ bị trúng độc quá nặng, khiến cho tay chân mềm nhũn vô lực, đến chân khí cũng khó lòng vận chuyển.