Chương 22: Quý trọng, ngọc bội của đường tinh khanh

Không kìm được mà bĩu môi, Đường Tinh Khanh nói: “Vậy thì anh cứ đi xem xem, có thể là ngọc bội, cũng có thể không phải, dù sao tôi cũng không nhìn rõ!”

“Mấy người đi xem xem.” Đông Phùng Lưu ra hiệu cho mấy người giúp việc ở bên cạnh đi tìm kiếm ở xung quanh ghế sofa, sau đó lạnh lùng nói với Đường Tinh Khanh: “Nếu như không tìm được, Đường Tinh Khanh, hậu quả cô đã biết rồi đấy.”

“……”

Đường Tinh Khanh bất lực, cái tên Đông Phùng Lưu này…..bỏ đi, cô cũng thật là quá nhiều chuyện mà!

“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!” Đột nhiên, người giúp việc sau lưng Đường Tinh Khanh mừng rỡ kêu lên, sau đó cầm thứ đó bước nhanh về phía Đông Phùng Lưu: “Cậu chủ, ngọc bội của cậu!”

Đông Phùng Lưu liền cầm lấy miếng ngọc bội, khóe môi cong lên một nụ cười, không hề làm mất đồ vật của con mèo hoang nhỏ đó,

Đường Tinh Khanh có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn qua đó, muốn nhìn xem miếng ngọc bội đó có hình dạng như thế nào, thế nhưng không ngờ rằng, vừa thấy bản thân nhìn qua đó, bên phía Đông Phùng Lưu liền lập tức cất ngọc bội vào trong túi áo của anh ta.

Động tác đó rất rõ ràng, đó chính là không có ý định cho cô nhìn thấy.

Khóe miệng không nhịn được mà khẽ nhếch lên, Đường Tinh Khanh không hề nói gì cả, chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi, có gì hay ho chứ!

Bên Đông Phùng Lưu lại không hề giống như vậy, anh ta vô cùng quý trọng miếng ngọc bội này, sau khi lạnh lùng trừng Đường Tinh Khanh một cái, liền xoay người đi thẳng lên tầng.

“Xí! Còn xem như như là bảo vật nữa chứ, nhìn một cái cũng không được!” Khinh bỉ nhìn về Đông Phùng Lưu đã rời đi, Đường Tinh Khanh không kìm được mà khẽ lẩm bẩm.

Kết quả, vào lúc cô đang lẩm bẩm, đột nhiên có một người giúp việc đi từ bên ngoài vào, nói với Đường Tinh Khanh: “Cô chủ, ở cổng có hai người tìm cô, nói là bạn của cô!”

Có bạn tìm cô?!

Đường Tinh Khanh cảm thấy nghi hoặc, thế nhưng đồng thời cũng nhớ đến Phương Minh và Sở Lương Ngư, bạn của cô có lẽ cũng chỉ có hai người này, bọn họ là bạn thân của cô.

Đường Tinh Khanh từ nhỏ đã không có bạn bè nào cả, chỉ có Phương Minh và Sở Lương Ngư là thân với cô hơn một chút, mà thân thế của Sở Linh Nghĩ và cô rất giống nhau,cho nên tình cảm dành cho nhau cũng càng thân hơn một chút.

“Chỉ là, mình không hề nói với bọn họ địa chỉ ở đây mà, chắc không phải chứ…”

Đường Tinh Khanh tự độc thoại một câu, sau đó liền đứng dậy, đi ra ngoài cổng, kết quả vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.

“Minh Minh, Lương Ngư, sao các cậu lại đến đây?!”

Đường Tinh Khanh mừng rỡ kêu lên, nhanh chóng lao về phía trước, ôm chặt lấy hai người họ.

Hóa ra, hai người đẹp đang đứng ngoài cổng, chính là bạn thân từ nhỏ đến lớn của Đường Tinh Khanh---- Sở Lương Ngư và Phương Minh!

Hai người bị Đường Tinh Khanh ôm chặt lấy như vậy cũng cười nói: “Tinh Khanh, dù sao cũng tìm được cậu rồi, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi!”

“Đúng vậy, tớ rất nhớ các cậu!” Đường Tinh Khanh vừa kéo hai người đi vào trong nhà, vừa nghi hoặc hỏi: “Sao các cậu lại tìm được đến đây?”

“Còn nói nữa! Chính là do tiếng tăm của chồng cậu, còn có ngôi biệt thự sang trọng to lớn như thế này của anh ta, ai mà không tìm được chứ? Chúng tớ nhắm mắt cũng không thể đi sai được nữa là!” Người phụ nữ được gọi là Minh Minh cười lườm Đường Tinh Khanh một cái, trong ngữ khí còn mang theo một chút tinh nghịch.

Đường Tinh Khanh liền ngây người ra, không biết nên trả lời sao cho phải, đành phải cười trừ một tiếng, nói qua loa: “Cũng được thôi.”

Ba người đi vào trong phòng khách, Phương Minh và Sở Lương Ngư nhìn xung quanh, sau khi bọn họ nhìn thấy đồ nội thất trang trí bên trong căn biệt thự, không ngừng đưa ra lời cảm thán.

Đặc biệt là Phương Minh, cô ấy kéo tay Đường Tinh Khanh ngưỡng mộ nói: “Tinh Khanh, cậu coi thực sự đã gả cho đúng người rồi, chỉ riêng căn phòng này đã lộng lẫy như thế này rồi, nửa phần đời còn lại của cậu có lẽ sẽ không cần phải lo cái ăn cái mặc nữa rồi, ha ha ha….”

“Làm gì có.” Đường Tinh Khanh miễn cưỡng cười một cái, nghĩ đến Đông Phùng Lưu, cô căn bản là không thể vui vẻ nổi.

“Tinh Khanh, sao lại không thấy chồng cậu đâu vậy? Chúng ta từ xa đến đây mà….” Chính vào lúc Phương Minh đang nói, Đường Tinh Khanh liền nhìn thấy Đông Phùng Lưu, anh ta đang đi xuống cầu thang.

Bên tai truyên đến tiếng thét nhỏ của Phương Minh: “Oa, Tinh Khanh, chồng cậu đẹp trai thật đó!”

Sở Lương Ngư ở bên cạnh lại không hề kích động như Phương Minh, cô ấy đẩy đẩy Đường Tinh Khanh, nói với cô: “Tinh Khanh, cậu không giới thiệu chồng cậu một chút cho bọn mình?”

“Đây là….” Đường Tinh Khanh cắn môi, có chút khó xử.

Quan hệ giữa cô và Đông Phùng Lưu không hề tốt, kể cả cô có muốn giới thiệu, Đông Phùng Lưu khẳng định cũng sẽ không hợp tác mà, bây giờ cô biết phải làm sao mới tốt đây?!

“Chào mọi người.”

Vào lúc Đường Tinh Khanh đang cảm thấy khó xử, Đông Phùng Lưu đã tự mình đi đến đó, đưa tay về phía hai người ngồi bên cạnh Đường Tinh Khanh, lịch sự cười nói.

Đường Tinh Khanh liền thấy kinh ngạc, sửng sốt ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phùng Lưu, có chút không rõ anh ta đang muốn làm gì!

Anh ta không phải không thích mình sao? Sao lại lịch sự lễ độ với bạn của mình như vậy?

Vào lúc Đường Tinh Khanh đang vô cùng sửng sốt, Phương Minh và Sở Lương Ngư đã bắt tay xong với Đông Phùng Lưu, đã làm một cái giới thiệu đơn giản về bản thân,

“Ngồi ở bên đó đi.” Vậy mà Đông Phùng Lưu từ đầu đến cuối lại luôn giữ nụ cười, vô cùng tử tế nhã nhặn.

“Được, cảm ơn anh.” Phương Minh vừa nói, vừa kéo Đường Tinh Khanh, cười híp mắt nói: “Chồng cậu lễ phép thật đó, hahaha, tớ còn tưởng những người có tiền như anh ta đều sẽ không để ý đến chúng tớ chứ, Tinh Khanh cậu gả đi thật sự là rất đáng mà!”

“……”

Đường Tinh Khanh không biết nói gì, cô không hiểu Đông Phùng Lưu có ý định gì, sửng sốt đi theo, nhìn Đông Phùng Lưu nói chuyện phiếm, chuyện cười với Phùng Lưu và Sở Lương Ngư.

Qua một lúc, Đông Phùng Lưu hình như nhớ ra điều gì đó, anh ta mở lời nói: “Ngại quá, đột nhiên nhớ ra tôi còn có chuyện của công ty vẫn chưa giải quyết xong, không thế tiếp đãi mọi người được nữa rồi, để Tinh Khanh vui vẻ chơi với mọi người nhé!”

Anh ta nói xong, liền đi lên tầng.

Phương Minh và Sở Lương Ngư vội vàng gật đầu, liên tục nói không sao.

Đợi đến khi hai người quay lại tiếp tục nói chuyện với Đường Tinh Khanh, lại không hề có ai chú ý đến, sắc mặt của Đông Phùng Lưu ở phía xa liền trở nên u ám.

Đi lên cầu thang để quay về phòng, cái giây phút mà đóng cửa lại đó, Đông Phùng Lưu liền thu lại nụ cười ở trên môi, nụ cười trở nên hung ác, gian xảo, nham hiểm.

Ở một bên khác Đường Tinh Khanh đang ngẩn người, vẫn đang nghi ngờ, tại sao đột nhiên Đông Phùng Lưu lại có thể thay đổi trở nên lễ độ như vậy, Phương Minh và Sở Lương Ngư cũng đã đi vào, cười nói: “Không ngờ rằng chồng cậu không chỉ đẹp trai, mà con người lại còn tốt như vậy, Tinh Khanh, cậu thật là có phúc mà!”

Đường Tinh Khanh xua xua tay, không nói gì, không phản đối, cũng không đồng ý.

Cứ như vậy hồi lâu, Đường Tinh Khanh liền thẳng thắn đổi sang chủ đề khác, bắt đầu kể lại chuyện cũ.

Ba người phụ nữ ở cùng một chỗ đương nhiên là nói rất nhiều, dẫu sao cũng là bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, chuyện xấu hổ gì của nhau cũng đều biết, hơn nữa trêu đùa cũng chẳng phải kiêng kị gì cả.

“Các cậu có còn nhớ lúc nhỏ Tinh Khanh cả ngày đều mang theo chiếc khăn hình vuông, luôn cho rằng bản thân là một người phụ nữ cao quý không? Lúc đó tớ và Lương Ngư vẫn không để ý, chỉ nghĩ con bé ngốc kia toàn suy nghĩ viển vông, hôm nay vừa nhìn, không ngờ rằng Tinh Khanh của chúng ta cũng coi như là ước mớ đã thành sự thât rồi!” Phương Minh nói xong, không kìm được mà cười.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện