Chương 279: Bảo đường tinh khanh tới gặp tôi
“Nói! Rốt cuộc mọi người đã xảy ra chuyện gì ở tập đoàn quốc tế Đông Phùng! Vì sao đều bày ra bộ dạng này! Lẽ nào câm hay sao!”
Cuối cùng vẫn là ông chủ tức giận nặng nề gõ mặt bàn, đồng nghiệp phòng marketing có lá gan khá lớn mới thuật lại buổi gặp lúc sáng ở tập đoàn quốc tế Đông Phùng.
Thì ra, khi bọn họ đi qua được đối xử trịnh trọng, vừa đến trước quầy lễ tân, nghe bọn họ đến từ công ty thiết kế, lập tức có người đón tiếp họ, thái độ cung kính vô cùng.
Sau đó không biết vì sao, cô gái duy nhất đi theo được gọi vào phòng làm việc, đồng nghiệp phòng marketing tưởng muốn bàn chuyện hợp tác, bày tỏ hắn cũng muốn theo vào thì lại bị ngăn ở bên ngoài.
Ngay từ đầu đồng nghiệp phòng marketing đã cảm thấy kỳ quái, sau đó nghĩ đến có thể đối phương muốn nghe về nguyên lý thiết kế nên không để ý nữa, đứng bên ngoài chờ.
Thế nhưng, chuyện kỳ quái cũng bắt đầu xảy ra vào lúc đó.
Đồng nghiệp phòng marketing nói đến đây liền ngừng lại, không nói thêm nữa.
Ông chủ không vui nói: “Nói tiếp đi, tại sao không nói?”
Đồng nghiệp nam phòng marketing nhìn Dương Thiến Thiến, chần chờ nói với ông chủ: “Chuyện kế tiếp phải do Dương Thiến Thiến bắt đầu nói rõ với anh.”
Nghe người khác nhắc đến tên mình, Dương Thiến Thiến khẽ run, cô bất an nhìn ông chủ, lại nhìn Đường Tinh Khanh, lúc tâm trạng ông chủ sắp bùng nổ, cô ta mới quanh co nói: “Là như vậy, sau khi tôi vào phòng làm việc...”
Đến phiên Dương Thiến Thiến thì đặc sắc hơn nhiều.
Không biết vì sao, khi Dương Thiến Thiến đi vào phòng làm việc, phát hiện trong phòng làm việc chỉ có một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông kia thật đáng sợ, như muốn ăn cô luôn vậy. Vừa nhìn thấy Dương Thiến Thiến đã lớn tiếng hỏi cô là ai, Dương Thiến Thiến sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, hồi lâu mới nói mục đích bản thân đến đây.
Kết quả, người đàn ông kia nghe được tên của mình và công ty, sắc mặt càng khó coi hơn, nổi cơn thịnh nộ bảo Dương Thiến Thiến cút đi, sau đó còn nói rõ họ tên rồi bảo..
“Bảo cái gì? Nói cho rõ ràng hết xem!” Ông chủ có chút không hài lòng với Dương Thiến Thiến nhát gan, giọng nói cũng không tốt.
Lời của ông chủ khiến Dương Thiến Thiến sợ đến mức chấn động, Đường Tinh Khanh đứng bên cạnh nhìn không nỡ, tự tay vỗ vỗ bả vai của cô ta, ý bảo cô ta thả lỏng tinh thần.
Dương Thiến Thiến cảm kích nhìn thoáng qua Đường Tinh Khanh, trong ánh mắt vẫn mang theo chút khác thường đối với cô, Dương Thiến Thiến nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn về phía ông chủ, một lúc lâu sau mới lấy dũng khí nói: “Người đàn ông kia nói... bảo Đường Tinh Khanh tự mình lăn đến đây gặp anh ta! Đó là nguyên câu...”
“...”
Dương Thiến Thiến vừa nói ra, toàn bộ phòng làm việc đều im phăng phắc, không chỉ Đường Tinh Khanh hoảng hồn, ngay cả ông chủ cũng ngây ra.
Câu quan trọng nhất đã nói ra, phía sau cũng không có gì đáng sợ nữa, nhưng sắc mặt Dương Thiến Thiến vẫn có chút khó coi nói ra câu tiếp theo.
Người đàn ông kia gào xong câu đó, bảo Dương Thiến Thiến lập tức cút đi, Dương Thiến Thiến bị dọa sợ không nhẹ, sắc mặt tái nhợt đi ra khỏi phòng làm việc. Sau đó Dương Thiến Thiến còn nói chuyện riêng với Đường Tinh Khanh, lúc đó ánh mắt người đàn ông kia như muốn giết cô, nhiệt độ và không khí bên trong phòng làm việc cực thấp, trong thời tiết nóng bức vẫn thấy sợ nổi da gà.
Đồng nghiệp phòng marketing còn cảm thấy kỳ quái, nhưng không đợi hắn hỏi gì, lập tức có người tới mời bọn họ rời đi, thái độ hoàn toàn cách biệt một trời một vực so với sự cung kính trước đó.
Như cố ý muốn đuổi bọn họ đi vậy.
Trên đường trở về, đồng nghiệp phòng marketing hỏi Dương Thiến Thiến tình hình bên trong, nghe Dương Thiến Thiến kể lại, sắc mặt đồng nghiệp phòng marketing cũng trở nên khó coi.
Ngay cả ông chủ và Đường Tinh Khanh nghe xong Dương Thiến Thiến kể lại, sắc mặt cũng khó coi. Đoán rằng không ai nghĩ tới sự việc lại phát triển như một tuồng kịch vậy.
Bây giờ có mấy câu hỏi chính là, người đàn ông Dương Thiến Thiến gặp rốt cuộc là ai, theo Dương Thiến Thiến miêu tả, tuyệt đối không phải là giám đốc thảo luận công việc hoặc người phụ trách, mà là một người họ không ngờ đến.
Vấn đề thứ hai chính là, tại sao lại muốn Đường Tinh Khanh tự mình đi tìm hắn, tìm hắn làm gì? Thảo luận công việc là việc riêng? Rốt cuộc có quan hệ gì với Đường Tinh Khanh?
Các câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu của tất cả mọi người, ông chủ, Dương Thiến Thiến và đồng nghiệp phòng marketing cũng không nhịn được đưa mắt về phía Đường Tinh Khanh, bọn họ tựa như cũng muốn tìm kiếm đáp án trên người Đường Tinh Khanh.
Nhưng lại không ai lên tiếng hỏi cô.
Người biết tất cả câu trả lời chỉ có Đường Tinh Khanh, cô biết người đàn ông kia là ai, cũng biết tại sao người đàn ông kia muốn tìm cô.
Thế nhưng, tâm trạng lúc này của cô vô cùng phức tạp, cô tuyệt đối không ngờ rằng, Đông Phùng Lưu lại phát hiện mình làm ở công ty này.
Đồng thời, trong đầu Đường Tinh Khanh nhanh chóng vận động, cô đang đoán xem đối phương làm thế nào biết được mình làm ở công ty này, nếu Đông Phùng Lưu phát hiện mình, anh phát hiện như thế nào, theo lý mà nói, đáng lẽ anh không biết mới đúng!
Trong lòng Đường Tinh Khanh hoảng sợ, đừng nói là ba người bọn họ, ngay cả chính cô cũng có một đống câu hỏi chờ người khác giải đáp thay cô!
Cuối cùng, ông chủ từng va chạm xã hội phản ứng trước tiên, hắn ho nhẹ một tiếng, ý bảo Dương Thiến Thiến và đồng nghiệp phòng marketing ra ngoài trước.
Tuy trong lòng có rất nhiều câu hỏi, đồng thời nghi ngờ quan hệ giữa Đường Tinh Khanh và người đàn ông thoạt nhìn không hề đơn giản kia, nhưng trước mặt ông chủ của mình, Dương Thiến Thiến và đồng nghiệp nam phòng marketing cũng phải đè xuống câu hỏi trong lòng, giữ lại hỏi riêng sau.
Sau khi đáp lời lui ra ngoài, bên trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Đường Tinh Khanh và ông chủ.
Yên lặng một lúc lâu, ông chủ mới lên tiếng: “Đường Tinh Khanh, ngồi xuống trước rồi nói.”
Nói rồi, hắn đứng lên khỏi vị trí của mình, đi tới bên cạnh Đường Tinh Khanh, đẩy Đường Tinh Khanh đang trong trạng thái trầm tư tới sofa ngồi.
Cảm nhận được lực đẩy sau lưng, Đường Tinh Khanh mới hồi phục tinh thần lại, ngồi xuống sofa, cô xấu hổ nhìn thoáng qua ông chủ, khó xử nói: “Ông chủ...”
Ông chủ ngắt lời Đường Tinh Khanh, hắn ngồi đối diện Đường Tinh Khanh, hiểu lòng người nói: “Tôi biết, mỗi người đều có quá khứ của mình, lúc làm việc cũng không thích hợp thảo luận việc riêng, nhưng... Đường Tinh Khanh... có phải cô đã đắc tội người nào trong công ty của bọn họ không?”
Uầy... Nói là đắc tội người nào thì cũng có, có điều không thể gọi là người.
Đường Tinh Khanh thầm nhổ nước bọt trong lòng, cô ngẩng đầu nhìn ông chủ, nổi lên một mạch suy nghĩ, mới lên tiếng nói: “Là như vậy, đúng là tôi từng có khúc mắc với một người trong tập đoàn quốc tế Đông Phùng, có điều không phải là chuyện lớn, chỉ có chút hiểu lầm mà thôi.”
So với những thứ này, điều ông chủ lo lắng hơn chính là dự án hợp tác không thể thành công.