Chương 15: Cậu ta như thế…

Cúp máy rồi, Lâu Thành vẫn còn ngẩn ngơ. Sao tự nhiên lão Thi lại bảo cậu đến thành phố Bình Giang?

Cậu đột nhiên nghĩ về mấy con buôn, về những người đa cấp. “Đừng nói lão Thi còn có “nghề tay trái”khác nhé? Chuyến đi này sẽ không có nguy hiểm gì đấy chứ?”

Thái Tông Minh trông thấy vẻ mặt khác lạ của Lâu Thành, cậu ta vỗ nhẹ lên vai cậu một cái: “Cam, ra ngoài hút với tôi một điếu nào!”

Suy nghĩ một lát, Lâu Thành quyết định đi với Thái Tông Minh. Cậu ra ban công, hai tay dựa vào lan can và nhìn xuống sân tòa nhà số bảy. Còn chưa tới thời gian tắt đèn nên bên dưới có rất nhiều sinh viên đi qua đi lại. Có người thì mang theo bình thủy, có người thì ôm theo một chồng sách vở, có người lại mang đồ ăn khuya về, và có cả những cặp đôi đang lưu luyến không muốn rời xa nhau ở bên ngoài cổng.

Ký túc xá của Đại học Tùng Thành được xây thành bốn tòa cư xá nhỏ vây quanh một cái sân. Bên trong có bồn hoa, có đèn đường và có bàn chơi bóng bàn. Cư xá mà Lâu Thành đang ở đối diện với cổng ra vào.

“Sao vậy, Cam? Có chuyện gì sao?” Thái Tông Minh lấy điếu thuốc ra, ngậm trong miệng nhưng không châm lửa.

Hôm qua, Lâu Thành tuyên bố với đám bạn cùng phòng rằng cậu sẽ cai thuốc. Thái Tông Minh cứ tưởng rằng cậu ta nói đùa nên trong lúc nói chuyện video với bạn gái đã vô tình nhắc đến. Sau đó cậu ta bị bạn gái cưỡng chế cai thuốc, còn nói phải học tập tấm gương tốt của Lâu Thành. Điều này làm cậu ta cảm thấy thèn thẹn.

Lâu Thành quyết định nói với cậu ta một ít chuyện mà cậu đang giấu giếm: “Tình Thánh, à không, Khẩu Vương, để cậu khỏi thắc mắc, tôi muốn nói với cậu một chuyện. Lúc trước tôi đăng ký tham gia huấn luyện đặc biệt, một phần là vì theo đuổi Nghiêm Triết Kha, một phần là vì lúc tập luyện Âm Dương Trang, tôi phát hiện ra bản thân có khả năng trời sinh trong chuyện tiến vào trạng thái “tĩnh”. Sau đó lão Thi phát hiện ra và muốn tập trung bồi dưỡng tôi.”

Khóe miệng Thái Tông Minh nhếch lên: “Cậu đừng có khoác lác.”

“Tôi nói thật.” Lâu Thành cố gắng làm cho ánh mắt của mình trông có vẻ chân thành.

Thái Tông Minh nhìn cậu chằm chằm: “Cậu nói thật?”

“Thật!” Giọng điệu Lâu Thành đầy chắc chắn.

“Ghê nha! Tôi không nhìn ra luôn đấy!” Thái Tông Minh hiểu khá rõ Lâu Thành nên cậu ta quyết định tin lời cậu nói. Cậu ta vỗ vai Lâu Thành và cười hì hì: “Một người làm quan, cả họ được nhờ! Sau này cậu thành người giỏi nhất câu lạc bộ Võ đạo, tôi là bạn thân của cậu cũng cảm thấy hãnh diện. Xem ra câu kia khá đúng, kẻ ngốc có suy nghĩ đơn giản, thật thà mới có thể tiến vào trạng thái “tĩnh”.”

“Cậu nói dễ nghe một chút thì chết à?” Lâu Thành liếc cậu ta một cái.

“Chậc chậc chậc. Đúng là không thể xem mặt mà bắt hình dong. Tôi đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn. Đại ca Lâu Thành, à không, Cam đại gia, cho tôi ôm bắp đùi cậu cái nào!” Thái Tông Minh tinh nghịch diễn trò.

Hai người cười một trận. Sau đó Lâu Thành nói: “Lúc nãy, không biết tại sao lão Thi lại gọi điện bảo tôi đặt vé tàu đi thành phố Bình Giang vào tối ngày mai.”

“Bình Giang?” Thái Tông Minh vô thức hỏi lại: “Tỉnh Sơn Bắc?”

“Đúng vậy. Không biết đến đó làm gì nữa. Tôi thấy hơi lo.” Lâu Thành thở dài.

“Lão Thi là người mà hiệu trưởng đích thân mời tới, nên chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Với lại, Cam à, cậu vừa không đẹp trai, vừa không có tài năng, lại không có tiền. Vậy lừa cậu thì được gì chứ? Có lẽ là vì chuyện của hội Võ đạo Đại học thôi, Đại học Sơn Bắc nằm ở thành phố Bình Giang mà.”

“Có lý.” Lâu Thành gật đầu.

Chẳng lẽ lão Thi muốn điều tra tỉ mỉ tình hình của quán quân hội Võ đạo Đại học năm ngoái, Đại học Sơn Bắc? Rồi tiện tay mang theo đồ đệ, là cậu, đi du lịch bằng tiền công?

Nhưng tại sao lại muốn cậu tự bỏ tiền mua vé?

Thấy Lâu Thành thở phào nhẹ nhõm, Thái Tông Minh lập tức nở một nụ cười đê tiện: “Nghe nói có mấy lão già biến thái vì thân thể đã trở nên già cỗi, không còn trẻ nữa nên cực kỳ ham thích cơ thể của những đứa bé và thanh niên, để tìm lại cảm giác ngày xưa. Cậu nói xem, không phải lão Thi sẽ...”

“Ôi trời!” Chỉ mới tưởng tượng, cậu đã cảm thấy buồn nôn rồi. Trong lòng cậu lại cảm thấy lo lắng và e ngại.

Lỡ như thế thật thì sao?

Cậu chỉ sợ có điều bất trắc xảy ra...

Thái Tông Minh cười sặc sụa, sau đó bỉ ổi nói: “Nhưng mà, Cam à, cậu không cần lo lắng đâu. Cho dù lão Thi đúng là tên già biến thái thật thì người lão nhắm tới cũng là một người có sắc có tài như Lâm Khuyết, sẽ không để mắt tới cậu đâu.”

“Lời an ủi của cậu thật làm tôi cảm động.” Lâu Thành nghiến răng nói.

Bị Thái Tông Minh trêu chọc một trận, tâm trạng của Lâu Thành cũng ổn định hơn. Cậu dùng nước nóng còn trong bình thủy để đánh răng, rửa mặt, ngâm chân rồi leo lên giường. Cậu không dám mở máy tính lên, cậu sợ sẽ bị cám dỗ rồi không muốn ngủ nữa.

Cậu nằm ngửa và lấy di động ra đăng nhập vào QQ. Trên diễn đàn không có cập nhập gì mới.

Cậu gửi icon cười lớn cho Nghiêm Triết Kha: “Kể cho cậu nghe một chuyện.”

Mấy chục giây sau, Nghiêm Triết Kha trả lời lại: “Chuyện gì? Cấp ba hả?”

“Không phải, không phải. Lúc nãy tan học, tôi quay lại phòng ngủ thì phát hiện ra đám bạn cùng phòng mới đi giao lưu kết bạn trong đó có gặp một người học ngành Trung văn mà cậu quen. Cậu biết người đó là ai không? Là Quách Thanh đó!” Lâu Thành nói bóng gió rằng cậu ta không có tham gia buổi hẹn ấy.

Nghiêm Triết Kha gửi một icon hình con chó ngốc nghếch đang trừng mắt. Cô nhắn lại: “Sao trùng hợp thế? Sao các cậu lại hẹn được buổi giao lưu kết bạn với phòng của cô ấy vậy?”

“Lão Khâu của phòng bọn tôi nhìn thấy một dãy số được viết trên bàn kèm theo lời nhắn muốn giao lưu ở phòng tự học. Dãy số ấy là số bên ký túc xá nữ. Bọn tôi sợ cái đó là trò đùa ác ý của người nào đó nên sửa số đuôi lại. Phòng của bọn tôi là 302 nên sửa số đuôi thành 32. Không ngờ số điện thoại ấy lại là số của phòng Quách Thanh.” Lâu Thành thành thật kể lại mọi chuyện.

“Hai phòng của các cậu thật có duyên. Mà các cô ấy cứ thế đồng ý hẹn gặp sao?” Nghiêm Triết Kha thích thú hỏi.

Lâu Thành gửi icon cười trộm: “Chắc là vì mới vào đại học, cái gì cũng thấy mới mẻ, cái gì cũng thấy tò mò nên mới muốn nếm thử cảm giác của một buổi hẹn gặp ngẫu nhiên. Lên năm hai, khi đã biết nhiều thứ rồi, có lẽ sẽ không còn cảm giác như bây giờ nữa.”

“Chắc là vậy.” Nghiêm Triết Kha gửi một icon mười ngón tay đan vào nhau và nâng cằm đầy suy ngẫm: “Nếu như phòng tôi cũng vậy, có lẽ tôi cũng sẽ đồng ý, như thế rất thú vị.”

“Đúng rồi, nghe nói Quách Thanh có cảm tình với lão Khâu của phòng tôi!” Lâu Thành lại tiếp tục nhiều chuyện.

“Hử?” Nghiêm Triết Kha gửi icon hai mắt sáng rực: “Thật hả?”

Lâu Thành không dám chắc, nói: “Nghe nói thế. Mấy tên cùng phòng tôi đều cảm thấy như vậy, bạn cùng phòng của cô ấy cũng bảo thế.”

“Ồ...” Nghiêm Triết Kha ngay lập tức nhắn lại: “Lão Khâu này là người như thế nào? Tôi muốn kiểm định giúp A Thanh một chút.”

“Tướng tá to cao, cũng xứng với Quách Thanh. Cậu ta khá chất phác, dễ sống chung. Và cậu ta khá cuồng học...” Lâu Thành nói ấn tượng của bản thân với lão Khâu cho Nghiêm Triết Kha nghe.

Đương nhiên, lão Khâu sẽ là cầu nối quan trọng của cả phòng, là người tốt tạo phúc cho các anh em trong phòng. Mà chuyện này vẫn không nên nói ra thì hơn.

Hai người tiếp tục nói chuyện say sưa. Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến mười giờ rưỡi. Lâu Thành dù cảm thấy luyến tiếc nhưng vẫn bấm bụng lấy cớ mỗi ngày đều mệt nhọc vì bận rộn tham gia huấn luyện đặc biệt và đi học, rồi chúc Nghiêm Triết Kha ngủ ngon.

...

Sau khi đấu tập xong, lão Thi tuyên bố buổi huấn luyện đặc biệt hôm nay kết thúc. Buổi tập vào sáng chủ nhật, tức là sáng ngày mai, vì lão có việc đột xuất nên sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ.

Tin này làm mọi người reo hò một trận. Những người tham gia huấn luyện đặc biệt đều cảm thấy vui mừng. Cuối cùng bọn họ cũng được ngủ nướng thêm một tiếng.

Trải qua mấy ngày “đau khổ” vừa rồi, số sinh viên năm nhất tham gia huấn luyện vì Nghiêm Triết Kha đã giảm hơn một nửa, chỉ còn lại hai người vẫn tiếp tục kiên trì. Nhưng dựa theo sự quan sát của Lâu Thành, hai người đó thể nào cũng bỏ cuộc trong tuần tới thôi.

Lúc này, Lâu Thành nhìn thấy Nghiêm Triết Kha và Quách Thanh đi tới chỗ cậu, không cần cậu chủ động đi tới như mấy hôm trước nữa.

“Cậu là Cam? Thì ra phòng chúng tôi giao lưu chính là phòng của cậu.” Vừa đến gần, Quách Thanh đã vào thẳng vấn đề. Cô thẳng thắn nói: “Thật là khéo! Đúng rồi, sao cậu lại không tham gia?”

“Lúc đó tôi có việc bận, nên để bạn học Tiểu Minh, à, chính là cậu bạn tên Thái Tông Minh đi thay.” Lâu Thành nhìn thoáng qua Nghiêm Triết Kha. Vẻ mặt của cô không có gì khác lạ.

Quách Thanh không hỏi thêm nữa. Cô cười nói: “Chúng ta đều là thành viên của câu lạc bộ Võ đạo, phòng ngủ cả hai lại kết bạn với nhau. Đây cũng xem như có duyên. Với lại, buổi gặp mặt hôm qua rất vui. Chi bằng chọn lúc nào đó như cuối tuần sau, hoặc là cuối tuần sau nữa đi, hai phòng chúng ta sẽ đi hát karaoke? Hoặc đi đâu đó làm một bữa tiệc dã ngoại?”

Cô gái này, tính tình thẳng thắn, lại thuộc phái hành động... Lâu Thành do dự một chút. Cậu không tính đồng ý ngay. Cậu đang nghĩ bản thân có nên tìm cái cớ nào đó để không phải đi hay không.

Với lại, chuyện này phải thương lượng với lão Khâu, A Cường và Chiến sĩ thi đua, không thể tự ý quyết định được. Nhưng xem sự yêu thích của bọn họ với Trang Tiểu Quân, cậu dám chắc bọn họ sẽ đồng ý ngay.

Trong lúc cậu còn đang do dự, Quách Thanh quay đầu lại nói với Nghiêm Triết Kha: “Hôm qua có Thái Tông Minh, nếu lần gặp tiếp theo không mời cậu ta thì phải phép lắm. Lần này lại có thêm Cam, bên nữ có thiếu một người cũng không sao, nhưng cậu với Cam là bạn học cũ, cũng quen biết nhau. Cậu có muốn đi cùng không?”

Nghiêm Triết Kha thích thú đáp: “Được! Đây là lần đầu tiên tôi đi giao lưu đó.”

“Cứ quyết định vậy đi! Tuần sau hoặc tuần sau nữa chúng ta sẽ gặp nhau!” Lâu Thành đồng ý ngay lập tức.

“Về phần ý kiến của bọn A Cường, Tiểu Minh ấy hả? Kệ xác bọn nó đi!”

Quách Thanh vui mừng nói: “Vậy được. Mỗi người về xem lại thời khóa biểu xem ngày nào rảnh, rồi thống nhất lại ngày hẹn.”

Lần nói chuyện này, mọi người đều cảm thấy vui vẻ.

...

Sau khi nghe lời đề nghị ấy, một đám trai tráng sung sức và dư thừa hormone không hề do dự mà đồng ý ngay. Thái Tông Minh cũng khá thích thú chuyện này.

Chiều thứ bảy là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của Lâu Thành. Cậu dạo một vòng trên diễn đàn, xem tiểu thuyết, nói chuyện phiếm với Nghiêm Triết Kha và đánh quái với đánh bạn cùng phòng. Cậu tận hưởng cảm giác thảnh thơi mà lâu rồi không cảm nhận được.

Đến năm giờ, cậu xếp quần áo vào ba lô. Sau đó cậu ngồi xe vào nội thành rồi đi đến ga tàu hỏa.

“May mà tháng này mẹ gửi thêm tám trăm đồng, nếu không thì không đủ tiền xài rồi...” Lâu Thành thuận tay sờ ví tiền, rồi xuôi theo dòng người đi qua cửa kiểm tra anh ninh.

Khi cậu đến gần cửa soát vé, đồng hồ mới điểm sáu giờ. Thời gian còn sớm, cậu vừa lên diễn đàn và tán dóc trong nhóm chat QQ vừa đợi lão Thi đến.

Sáu giờ bốn mươi phút. Lão Thi mặc một bộ quần áo có hoa văn cổ xưa bước đến. Lão khen Lâu Thành: “Tốt! Cậu rất đúng giờ!”

Buổi tu luyện sáng nay, Lâu Thành tập rất chuyên chú, không hề mở miệng hỏi về chuyện đi Bình Giang. Lúc này nhìn thấy lão Thi, trong đầu cậu lập tức nghĩ đến lời nói biến thái của Thái Tông Minh. Cậu vô thức lui về sau một bước, kéo dài khoảng cách với lão Thi.

“Ánh mắt cậu có ý gì đấy?” Lão Thi nghi hoặc nhìn cậu.

“Không, không có gì. Con chỉ tò mò chúng ta đi Bình Giang làm gì thôi.” Lâu Thành khô khan nói.

“Ôi trời, chỉ tại tên Tiểu Minh kia ăn nói tung lung, hại mình cũng suy nghĩ lung tung theo!”

“Lúc cần biết thì cậu sẽ biết!” Lão Thi không để ý nói.

Đến khi đã soát vé và ngồi trên tàu rồi, Lâu Thành vẫn cảm thấy bất an và rất không tự nhiên. Chỉ khi nào lão Thi hỏi thì cậu mới mở miệng trả lời.

May là hai người không ngồi chung một toa. Điều này làm cậu thở phào nhẹ nhõm.

Từ Tùng Thành đến Bình Giang chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, Lâu Thành ngủ một lát là tới ngay tỉnh thành có nền lịch sử lâu đời này.

Sau đó, hai người cùng đi taxi. Không có gì bất ngờ, mục đích của lão Thi là Đại học Sơn Bắc. Điều này làm Lâu Thành thả lỏng một chút. Nhưng rất nhanh sau đó, cậu lại cảm thấy căng thẳng, vì cả hai bước vào một khách sạn.

“Nếu lấy một gian phòng có giường đôi thì…” Lâu Thành cảm thấy hơi căng thẳng.

“Hai phòng.” Lão Thi lấy tiền và giấy chứng nhận ra.

Nghe thấy câu này, tâm trạng lơ lửng của Lâu Thành cuối cùng cũng buông xuống. Sau đó cậu hung hăng mắng thầm tên Thái Tông Minh chuyên nói năng linh tinh kia một trận.

“Ngày mai, giờ cũ.” Trước khi vào phòng, lão Thi dặn dò một câu.

Một đêm yên bình trôi qua. Thỉnh thoảng Lâu Thành nghe thấy tiếng ho khan nặng nề từ phòng bên cạnh truyền tới. Năm giờ bốn mươi phút ngày hôm sau, rửa mặt xong, cậu cùng lão Thi rời khách sạn và đi vào sân trường Đại Học Sơn Bắc.

Đi vào một bãi tập lớn, khá vắng vẻ, lão Thi quan sát một lúc rồi chỉ vào một chàng trai đang tập luyện ở đằng xa: “Thấy người kia không?”

Lâu Thành tập trung nhìn qua. Đại học Sơn Bắc vẫn còn chìm trong đêm tối, dưới một gốc cây Bạch Quả rơi đầy lá vàng, một chàng trai mặc một bộ võ phục trắng đang luyện quyền. Vì trời vẫn còn tối nên cậu không thấy rõ khuôn mặt anh ta. Nhưng nhìn vào bộ quyền cước mà anh ta đang đánh, cậu có thể thấy được trình độ Võ đạo của đối phương thâm hậu như thế nào.

“Thấy ạ.” Lâu Thành khó hiểu đáp.

“Đến Bình Giang là vì anh ta?”

Lão Thi cười một tiếng: “Cậu ta tên là Bành Nhạc Vân, năm ngoái nhập học vào Đại học Sơn Bắc, lúc đó cậu ta đã luyện đến Đại Đan, đạt đến cảnh giới Khí Tự Thể Sinh, đạt được cấp tám chuyên nghiệp. Sau đó cậu ta đánh bại chủ nhiệm của Câu lạc bộ Võ đạo và dẫn dắt Đại học Sơn Bắc lọt vào bán kết và đạt giải quán quân của hội Võ đạo Đại học toàn nước.”

“Anh ta là Bành Nhạc Vân?” Lâu Thành đã nhìn thấy cái tên này rất nhiều lần trên diễn đàn, không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy người thật ngoài đời.

Nghe nói anh ta là thiên tài trong thiên tài, là một người tài giỏi có triển vọng tiến xa hơn cấp ba chuyên nghiệp.

Lão Thi khẽ vuốt cằm: “Cậu ta là đích truyền của phái Thượng Thanh, là sư chất của Võ Thánh hiện nay, Tiền Đông Lâu. Thuở nhỏ rất ham học, cậu ta thường nói: “Võ đạo dựa theo tự nhiên, mà tự nhiên là gì? Là vật lý và sinh học!” Cho nên năm ngoái, trong sự kinh ngạc của mọi người, cậu ta đã lựa chọn nhập học vào ngành vật lý của Đại học Sơn Bắc.”

“Ta mang cậu đến đây để cho cậu biết một điều rằng loại thiên tài chân chính, thiên tài có thân phận, có bối cảnh trong giới Võ đạo đều không dám buông lỏng bản thân dù chỉ một chút. Cho dù người đó bình thường ham chơi, thích chơi đùa hay thích làm gì đó thì năm giờ rưỡi sáng mỗi ngày, người đó đều đúng giờ tu luyện. Cho dù cậu đến vào ngày nào cũng đều nhìn thấy cậu ta. Cậu xem, chúng ta tới bất ngờ như vậy mà vẫn nhìn thấy cậu ta tập luyện.”

“Dạng thiên tài này lúc nào cũng biết cố gắng. Muốn đuổi kịp bọn họ, cậu phải ăn khổ nhiều hơn, ăn mệt nhiều hơn nữa thì may ra mới được.”

Lúc đầu Lâu Thành còn bị bối cảnh của Bành Nhạc Vân làm kinh ngạc, nhưng sau đó lại bị lời nói của lão Thi làm chấn động. Nếu như không phải cậu tận mắt chứng kiến, nếu như cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý, thì có lẽ hình ảnh này đã không có hiệu quả với cậu như vậy. Khi trình độ nhóm các cậu bắt đầu nâng cao hơn một chút thì Bành Nhạc Vân lại đều đặn thức dậy vào lúc năm giờ, luôn quyết tâm bền bỉ, chăm chỉ, kiên trì luyện tập đều đặn. Đều này thật sự làm cậu chấn động.

Có so sánh mới biết bản thân yếu ở chỗ nào, mới có thể tỉnh ngộ!

Đây mới là thiên tài chân chính, cậu ta đã như thế, bản thân cậu có sá gì?

“Nếu cậu đã nhìn thấy và hiểu được thì chúng ta cũng nên quay về thôi.” Lão Thi quay người lại, chắp tay ra sau lưng và bỏ đi.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện