Chương 104: Cơn Giận Của Đỗ Tướng
Lúc chạng vạng, một vầng tà dương thấp thoáng, đại địa ánh màu huyết hồng. Bí thất Linh Thiên Các Bắc Hầu Phủ.
Vân Thiên Hà ngồi trước bàn, bàn tay đặt trên mặt bàn, ngón tay không ngừng nhịp nhịp, tựa hồ rất có quy luật, phảng phất như đang suy nghĩ cái gì đó.
Chỉ chốc lát sau liền thấy Thu Hàn dẫn theo Đồ Lục cùng nhau tiến vào bí thất.
Lúc này Vân Thiên Hà mới mở mắt nói:
- Thu thúc, kế hoạch ban đầu cần phải thay đổi một chút rồi!
- A, có phải là xảy ra biến có gì? Thu Hàn hói.
- Suy nghĩ ban đầu của ta là muốn từ hạch tâm dần dần khuếch tán ảnh hưởng rộng lớn, sau đó giống như rung động lan tràn, dùng loại hình thức rung động như vậy sẽ rất thuận lợi, thế nhưng ngày hôm nay gặp mặt Túc Tĩnh Vương, ta mới phát hiện, Viêm Hoàng muốn mọc rễ phát triển trong vũng nước đục Kinh Thành này cũng không hề dễ dàng, vì vậy ta muốn lợi dụng một ít cơ cấu thám tử Đồ thị từ sát rìa ngoài phát triển, chậm rãi tiến vào sâu hơn, cũng chính là loại hình thức "tằm thực" mà trước đây ta đã từng nhắc với các ngươi!
Thu Hàn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hiện tại mới chỉ thực thi sơ bộ, đôi mới hình thức cũng không có ảnh hường gì, chỉ là tiêu tốn khả năng sẽ lớn hơn một chút!
Vân Thiên Hà hỏi:
- Lục bá hiện tại tiến triển thế nào rồi?
- Ngoại trừ việc thiếu nhân thủ ra, hiện tại Lục thúc đã cơ bản xây dựng được khung ban đầu rồi, địa điểm tập huấn cũng đã lựa chọn xong, cần ngươi tự mình đi nhìn một cái, sắp xếp một vài chuyện đi vào hoạt động, như vậy thì bước kế hoạch thứ hai có thể bắt đầu!
- Uhm, hiện tại nhân thủ tương đối thiếu, xác thực là một vấn đề, chỉ là không biết điều thêm người từ Lợi Châu có ảnh hường gì hay không?
Vân Thiên Hà trầm tư nói.
Thu Hàn nói:
- Trong Thiên Đồ, tổng cộng có ba đợt. Lục bá thống lĩnh một nhóm, cũng chính là hơn ba mươi người chúng ta hiện nay, Đồ Nguyên Ân thống lĩnh một nhóm, tông cộng có chín mươi mốt người, phân biệt tại thành Lợi Châu với quận Vĩnh Sơn, là lực lượng trụ cột chủ yếu của Đồ thị, còn nhỏm thứ ba cho Đồ Chính Huy thống lĩnh, tổng cộng có sáu mươi hai người, tương đối phân tán, các cơ cấu thám tử phương bắc đều có, chủ yếu cũng là thu thập tình báo,nếu như điều đi mà nói cộng thêm Giang thị chưa hoàn toàn triển khai kế hoạch trả thù thì hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, thế nhưng hiện nay Giang thị nhìn chằm chằm, trong thời điểm trước mắt này, xác thực có ánh hưởng.
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Nếu không như vậy đi, địa điểm tập huấn, chuyển thành tính di động, có thể bào hiểm cho Lợi Châu một chút, không cần cố định, sau đó toàn bộ thành viên trong tổ chức tình báo hình thành liên hệ một tuyến, hiện tại tổ sát thủ tạm thời do tổ tình báo kiêm nhiệm phụ trách, chờ sau này nhân thủ sung túc, cơ sở cũng có phần củng cố hơn, tiếp tục tiến hành điều phối lại một lần nữa, như vậy có thể mở rộng hơn rồi!
Sau đó, Vân Thiên Hà ngẫm lại chính mình có khả năng phải bế quan một thời gian, liền kể lại rất nhiều nội dung chi tiết, phương thức thực hiện, còn có những chỗ Thu Hàn không rõ, một lần nữa giải thích cặn kẽ, mãi cho tới khi Thu Hàn hoàn toàn lãnh hội được, lúc này mới gật đầu rời khỏi.
Thu Hàn đi rồi, Vân Thiên Hà quay sang Đồ Lục hỏi:
- Thương thế của Mạc mập mạp kia, ngươi xác định chính là bộ vị mà ta đã dặn sao?
Đồ Lục đáp:
- Thuộc hạ hạ thủ rất có chừng mực, để đâm bảo chính xác thuộc hạ đã từng làm người cỏ diễn luyện qua vài lần, hoàn toàn không có vấn đề, hơn nữa muốn chữa loại thương thế như thế này, thuốc thang và châm cứu bình thường tuyệt đối không được, mà loại hàn linh thảo mà thiếu gia đã nói qua, thuộc hạ cũng đã từng hỏi qua y sư, xác thực là loại dược thảo vô cùng quan trọng đối với thương thế kịch độc hoặc là thương thế mà thuộc hạ gây ra cho Mạc mập mạp!
Vân Thiên Hà gật đầu, lại nói:
- Ta dạy cho các ngươi phương thức liên hệ bằng ký hiệu, hiện tại các ngươi đã nắm giữ đến giai đoạn nào rồi?
- Hiện tại bọn thuộc hạ đã có thể sơ bộ nhận rõ, chỉ là muốn viết thành thạo thì còn cần phải có một chút thời gian luyện tập!
Vân Thiên Hà gật đầu nói:
Uhm, từ từ sẽ được, thời gian cũng không quá vội vàng, nhưng thứ ta viết trong bộ tài liệu đó đều là những thứ cơ bản nhất, sau này có khá năng phải học thêm một số thứ phức tạp hơn nhiều, điều này cần thời gian, mà tạm thời gần đây các ngươi tại Kinh Thành không có chuyện gì cần làm, trước tiên im lặng một chút vậy!
-Rõ!
Đồ Lục đáp một tiếng liền ra cửa.
Phủ thừa tướng!
Rầm!
Thừa tướng Đỗ Viễn La nặng nề đập mạnh một cái lên mặt bàn, chén trà trong tay cũng hung hăng ném xuống đất, hai mắt phàng phất như muốn phun lửa đến nơi, vô cùng phẫn nộ trừng mắt nhìn Đỗ Chi Lương đang quỳ gối trước mặt, biểu tình giống như con cừu non ngoan hiền.
Nhìn chén trà bị ném xuống đất vỡ tan tành, thân thể Đỗ Chi Lương không nhịn được bỗng nhiên run lên.
- Hỗn trướng, phế vật, lão tử thế nào lại sinh ra một tên tôn tử hỗn đản không có đầu óc như vậy chứ?
Chôm râu dài của Đỗ Viễn La lúc này vì tức giận mà run lên, trên khuôn mặt vuông vắn rộng rãi từ lâu đã mất đi vẻ lõi đời thường ngày, hiển nhiên hiện tại có chút không thể khống chế được tâm tình, nhất là nhãn thần bình thường luôn thông minh cơ trí, hôm nay đã hoàn toàn bị lửa giận thay thế. Hắn liên tục rít gào giận dữ, phẫn nộ vô cùng, thậm chí còn muốn một kiếm chém chết tên tử tôn không nên thân trước mắt này.
Làm một thừa tướng đại quốc, hắn có thể an ôn ngồi trên cái vị trí này tới tận bây giờ, cũng không phải dùng hai chữ may mắn để hình dung, nhất định cần cơ trí và thủ đoạn, càng phải có một đôi con mắt có thể nhìn thấy rõ mọi tình thế biến đổi, và cái đầu luôn lãnh tình trước mọi hoàn cảnh.
Thế cục trong triều hiện nay vô cùng vi diệu, mỗi một bước đi hắn đều phải vô cùng cẩn thận, giống như đi trên miếng băng mỏng, thủy chung khống chế lực lượng rất tốt, cân đối cơ thể, chỉ trung thành với hoàng đế, bị vây trong vị trí trung lập, cũng không kết đảng bồi dường thế lực của chính mình, càng không có khuynh hướng theo bất kỳ một phe phái nào trong triều đình, có như vậy mới làm cho hoàng thượng duy trì tín nhiệm đối với hắn.
Chỉ là hắn thực sự không ngờ được chính là, ngày hôm qua hắn chỉ để tôn tử đi ra làm một chuyện đối với hắn chỉ vô cùng bé nhỏ không đáng kể, nhưng không nghĩ tới tôn tử này không chỉ không hoàn thành, ngược lại còn rước cho hắn một cái sọt vô cùng to lớn.
Hiện tại khắp Kinh Thành đều đã biết chuyện sáng hôm nay tôn tử của hắn chuẩn bị một phần đại lễ chạy đi bái phòng Bắc Hầu Phủ, hơn nữa ngay sau đó tại giờ ngọ còn thay đệ tử Bắc Hầu Phủ xuất đầu, đả thương tôn tử Mạc thị lang, tuy rằng hiện tại hắn xem ra chỉ là tiểu hài tử chơi đùa đánh nhau mà thôi, thế nhưng người bên ngoài lại không nhất định nhìn như vậy, từ nhỏ thấy lớn, bọn họ rất có thể sẽ cho rằng thừa tướng có thiên hướng chuyển sang phe bắc phái, điều này sẽ làm cho hắn rơi vào tình thế tương đối khó khăn trong cục diện triều đình.
Xảy ra chuyện như vậy, sao không làm cho Đỗ Viễn La giận dữ, thậm chí còn muốn chặt bỏ tên tử tôn không nên thân trước mắt này, nhưng khi nghe được lời nói của tử tôn, tên tiếu tử Mạc gia kia cư nhiên dám phát ngôn bừa bãi trước mặt mọi người, nói muốn lấy đi tính mệnh tôn tử trước mặt chính mình, để chính mình phải xuống ngựa, điều này không đơn giản chỉ là xé rách da mặt như vậy, mà còn nói lên Mạc gia đã ý định dòm ngó chức vị thừa tướng này của hắn rồi.
Trong lòng Đỗ Viễn La cười nhạt, Mạc gia các ngươi thực lớn miệng, cư nhiên đám đánh chủ ý lên đầu nội các thủ lão, xem ra không chèn ép khí thế kiêu ngạo không coi ai ra gì của Mạc gia thì các ngươi còn không biết thủ đoạn của lão phu.
Nghĩ tới đây, Đỗ Viễn La lạnh lùng liếc mắt nhìn Đỗ Chi Lương nói:
- Từ hôm nay trở đi, cấm túc ba tháng, phải đọc thuộc toàn bộ sách vở giá sách thứ nhất trong thư phòng, ba tháng sau lão phu đến kiểm tra người, nếu không làm được, chính ngươi biết hậu quả như thế nào, cút!
- Dạ dạ dạ, cháu liền đi!
Đỗ Chi Lương vừa nghe lão gia tử muốn xử lý lần nữa, làm hắn nghĩ không ra có đánh hắn hay không, vừa nghĩ đến đánh liền run bắn cả người, nếu dùng gậy gỗ đánh thì không có vài ngày không nằm ngửa được mới là lạ, nhưng dù sao hiện tại đã qua được cửa này, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:
"Chủ ý của Thiên Hà huynh thực diệu a, nói ra sự thực, chỉ là nói thêm một câu không tồn tại đã hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của lão gia tử, thành công thoát khỏi trách phạt nặng của gia gia, khi nào có cơ hội nhất định phải lãnh giáo tuyệt chiêu làm vui lòng lão gia tử."
Trong lòng nghĩ, Đỗ Chi Lương nhanh chóng lên tiếng đáp ứng, liền như chớp chạy ra ngoài cửa.
- Quản gia!
Lúc này, Đỗ Viễn La quay ra ngoài hô lớn, ngoài cửa liền có một vị lão giả đi vào, Đỗ Viễn La nói:
- Lập tức chuẩn bị xe ngựa, lão phu muốn lập tức tiến cung gặp mặt hoàng thượng!