Chương 123: Nhị Oa Đầunhị Oa Đầu
Khí trời mát mẻ.
Vân Thiên Hà trở lại bí thất mang theo hai bình rượu, một bình lớn một bình nhỏ, từ đống lễ vật lần trước Đỗ Chi Lương mang tới chọn ra mấy thứ nho nhỏ dễ cầm, rồi hướng về phía Lạc phủ ngay bên cạnh bước đi.
Gần đây Lạc Khai Dương lên cơn nghiện rượu, hơn nữa còn nghiện rất nặng, từ lần trước uống bình rượu Vân Thiên Hà mang tới tặng, sau đó uống loại rượu khác vào, cảm giác vô vị, không thể nào nổi hứng.
Tuy rằng rất muốn tới Đồ phủ bái phỏng một chút rồi kiếm một ít rượu, thế nhưng Đồ Suất còn chưa trở về, hơn nữa hắn làm một trưởng bối, làm sao có khả năng mang mặt dày tới bái phỏng tiểu bối, mấy ngày nay Lạc lão gia tử liên tục đi giục Lạc Như Đồ, mà Lạc Như Đồ cũng chạy trốn mười phần nhanh nhẹn.
Lạc Như Đồ phi thường phiền muộn, mỗi lần lão gia tử tới chỗ hắn, đều là dạy dỗ kiếm tra một ít tri thức trong sách vở, hơi không hài lòng chính là một trận răn dạy, thực giống như ăn thẳng một tràng pháo, mấy ngày nay đành phải tỏ ra là cháu ngoan, dụng công đọc sách, sang năm chính là văn khoa cử thí hai năm một lần, lão gia tử còn trông cậy vào hắn có thể mang một chút công danh trở về.
Bất quá cho dù Lạc Khai Dương có tới dạy Lạc Như Đồ văn chương, thế nhưng mỗi lần dạy xong, chung quy đều hỏi xem Lạc Như Đồ gần nhất thế nào lại không tới Đồ phủ cùng với vị tiểu bằng hữu kia chơi đùa một hồi.
Lạc Như Đồ vừa nghe, trong lòng liền suy nghĩ, từ lúc trước mắt thấy lão gia tử mang theo bình rượu Vân Thiên Hà tặng giống như của quý giấu biệt, mỗi ngày đều tìm cơ hội lén uống một chút, có một lần bị hắn nhìn thấy, tuy rằng trong chén rượu chỉ còn có một chút, thế nhưng hắn không nhịn được lén thường thức một chút, liền biết được vì sao lão gia tử lại thường xuyên nhắc tới Vân Thiên Hà như vậy, nguyên lai là nhớ tới hảo tửu vị bằng hữu này tặng.
Bất quá trong lòng hắn cũng càng ngứa, cũng mười phần muốn nếm thử tư vị rượu ngon kia, thế nhưng bị lão gia tử mỗi ngày trông coi như phạm nhân, hắn căn bản không hề có cơ hội rời khỏi nhà, chỉ có thể cầu khẩn trong lòng.
- Thiên Hà huynh đệ, ngươi nhanh nhanh đi cứu ta a!
Mà đúng lúc này, quản gia chạy vào thư phòng bám báo nói:
- Lão gia, vị tiểu bằng hữu Thiên Hà của Đồ phủ tới bái phỏng!
- A, mau mau, mau mời vào!
Lạc lão gia tử vừa nghe, phảng phất như cái mông có gắn lò xo, bỗng nhiên nhảy bật dậy.
Đang muốn ra ngoài nghênh đón, nhưng nghĩ có chút không thích hợp, liền quay sang trừng mắt nhìn Lạc Như Đồ nói:
- Còn đực người ra cái gì, không mau đi nghênh tiếp?
- A, cháu đi liền!
Lạc Như Đồ tỉnh hẳn người, trong lòng vui vẻ, thầm hô rốt cuộc đã được giải thoát rồi, bước đi nhẹ nhàng phơi phới chạy ra khỏi thư phòng.
Vân Thiên Hà đi tới Lạc phủ, chỉ thấy Lạc Như Đồ vẻ mặt vui mừng chạy tới nghênh đón, cũng không khách sáo, phảng phất giống như gặp cứu tinh, tiến tới ôm chặt, hô:
- Thiên Hà huynh đệ, ngươi rốt cuộc rơi rồi, ngu huynh mấy ngày nay như thân hãm tù ngục, đang chờ ngươi tới giải thoát đây!
Nghe vậy, Vân Thiên Hà cười cười, thừa lúc không ai phát hiện, đã dúi một bình rượu lớn hơn bàn tay một chút nhét vào trong lòng Lạc Như Đồ nói:
- Nếu Đồ huynh nghĩ buồn chán, có thể dùng cái này giải buồn!
Lạc Như Đồ vừa thấy, vui mừng vô cùng, nhìn xung quanh trái phải, giống như kẻ trộm, lập tức cầm bình rượu nhỏ giấu vào trong người, lo lắng buồn chán mấy ngày gần đây thoáng cái hóa thành mặt trời mùa đông, mặt mày rạng rỡ, chờ khi quản gia tới, nhanh chóng dẫn theo Vân Thiên Hà tiến vào trong phủ.
Sau khi Vân Thiên Hà dẫn vào trong phủ, quản gia liền mang theo bình rượu ngon đi tìm Lạc Khai Dương.
Lạc Như Đồ dẫn hắn du ngoạn xung quanh một hồi, sau đó tìm một đình viện, thừa lúc không ai phát hiện, không nhịn được lén lấy ra bình rượu nhỏ kia, vừa mở bình rượu ngửi, liền cảm thấy có một mùi thơm nồng nặc áp vào mũi, thấm đậm tinh thần, không nếm đã muốn say.
Vân Thiên Hà nhìn thấy bộ dáng si mê của Lạc Như Đồ, chỉ cười cười nói:
- Như Đồ huynh, loại rượu này coi như ít có, rượu hương nồng hơn bình thường rất nhiều, tiểu đệ mang theo một bình nhỏ chỉ là cho ngươi giải buồn, bình thường đọc sách buồn chán, có thể lấy ra uống một ngụm, tỉnh táo nâng cao tinh thần.
- Hay, Thiên Hà huynh, ngươi thực hiểu ta!
Lạc Như Đồ uống một ngụm rượu nho nhỏ, thật lâu không nói, trên mặt hiện lên thần tình say sưa, phảng phất như thân ở trên chín tầng trời, tư vị tuyệt vời kia xác thực khó dùng từ ngữ miêu tả, hôm nay hắn mới biết được, trước kia hắn bình phẩm là rượu ngon, chính là ngự tửu mà hoàng thượng ban cho cũng không hơn gì cái này.
Một lúc lâu, Lạc Như Đồ mới lấy lại tinh thần nói:
- Huynh đệ, rượu này ngươi lấy từ đâu, ngu huynh cảm thấy trong đó có tinh hoa ngũ cốc tạp lương, cũng đã từng uống qua một số loại rượu tương đối nổi danh, trong đó có Thanh An Tửu của Lợi Châu, xác thực là thiên hạ ít có, ngu huynh mặc dù tự nhận uống qua không ít rượu ngon, thế nhưng hôm nay uống loại rượu này, mới phát giác ra đây mới là rượu ngon chân chính.
- Không nghĩ ra Như Đồ huynh đối với phàm rượu lại lành nghề như vậy, ngươi nói không sai, đây chính là tiểu đệ dựa theo men rượu Thanh An Tửu, tự mình pha chế nhưỡng ra, để Như Đồ huynh chê cười rồi!
Lạc Như Đồ đối với phẩm rượu mười phần hứng thú, lúc này thảo luận với Vân Thiên Hà cũng vô cùng hứng khởi, nói đến thao thao bất tuyệt, hầu như rang đậu liên tục nói về kinh nghiệm phẩm rượu trong bao nhiêu năm hắn đúc kết ra, cũng với nhường tửu chỉ đạo lý giải như lòng bàn tay, chia xẻ toàn bộ với Vân Thiên Hà.
Lúc Vân Thiên Hà nghe nói, không khỏi thầm nghĩ, xem ra vị huynh đệ này không quá muốn đọc sách, thích phẩm rượu và nhưỡng rượu, sợ rằng Lạc Khai Dương biết được việc này, chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình.
- Huynh đệ, loại rượu này tên là gì?
Cuối cùng Lạc Như Đồ hỏi tên loại rượu này. Vân Thiên Hà nói:
- Loại rượu này tiểu đệ gọi là Nhị Oa Đầu!
- Nhị Oa Đầu?
Lạc Như Đồ tỉ mỉ phỏng đoán, không giải thích được ý nghĩa, không khỏi nói:
- Một cái tên cổ quái!
Đúng lúc này, Lạc Như Đồ nhìn thấy quản gia đang đi về phía mình, vội vàng đóng nắp rượu nhét vào trong người, quản gia tới đình viện nói Lạc Khai Dương muốn gặp Vân Thiên Hà, mời hắn tới Vân Thính Đường.
Khi Vân Thiên Hà và quản gia tới nơi, chỉ thấy Lạc Khai Dương đã mở bình rượu hắn tặng, dùng chén rượu nhỏ tinh tế thường thức, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.
Mới gặp sơ vị Lại bộ thượng thượng thư này, đặc biệt nhất chính là cái mũi của hắn, so với bình thường khá lớn, chóp mũi cao nhất, hốc mắt có chút lồi, có điểm giống như mắt cá, cảm giác là một người rất chất phác.
- Tiểu bối ra mắt Lạc lão gia tử!
Vân Thiên Hà hơi khom người thi lễ, lúc này Lạc Khai Dương đứng dậy, quan sát hắn vài lần, vuốt vuốt chôm râu, nói:
- Không cần đa lễ!
Khi ngồi xuống ghế, Lạc Khai Dương trực tiếp đi thẳng vào vẫn đề hỏi:
- Hài tử, rượu mà ngươi mang tới rốt cuộc từ đâu tới, tên gọi là ai, lão phu chưa bao giờ uống qua?
Vân Thiên Hà nói:
- Rượu này là do tiểu bối tự mình nghịch ngợm chế ra, tên gọi là Nhị Oa Đầu, không được tốt lắm, để Lạc lão chê cười!
- Một cái tên rất kỳ quái!
Lạc Khai Dương hiếu kỳ nhìn Vân Thiên Hà:
- Ngươi nói loại rượu này là do chính ngươi chế ra?
- Tiểu tử không dám nói dối, đúng vậy!
Lạc Khai Dương nghe lời này, cảm thấy rất hứng thú, kết quả không khác biệt gì so với Lạc Như Đồ, liền bàn luận với Vân Thiên Hà về lai lịch, đặc sắc, còn có một ít công nghệ sản xuất và lịch sử truyền thừa các loại rượu trong thiên hạ, nói liền nửa thời thần, hứng thú vẫn chưa hề giảm.
Trong lòng Vân Thiên Hà âm thầm kinh ngạc, xem ra hai gia tôn nhà này đều là kẻ thích rượu, đối với lão nhân này cũng có lý giải nhận thức đại khái, hắn cùng với Vân Thiên Hà thảo luận nhưỡng tửu chỉ đạo lại giảng về một ít chuyện về rượu khi còn trẻ, Vân Thiên Hà nghe xong, nghĩ thầm, quả thực cùng với Lạc Như Đồ một đức hạnh.
Mãi cho tới khi Lạc Khai Dương nói có chút miệng khô lưỡi mỏi, lúc này mới hiểu được chính mình quá mức hưng phấn, cư nhiên quên mất trước mặt chỉ là một tiểu bối, liền uống một ngụm trà, không tiếp tục đàm luận với Vân Thiên Hà về đề tài này, cũng chỉ dặn dò hắn một số điều mà trường bối thường nói, dặn hắn chăm chỉ luyện võ, chớ dồn tâm tư đặt trên các loại rượu.
Hàn huyên gần một canh giờ, lão gia tử có việc, liền dặn Lạc Như Đồ dẫn Vân Thiên Hà thăm thú trong phủ chơi đùa.
Vân Thiên Hà Cũng muốn hỏi Lạc Khai Dương một ít vấn đề, nhưng suy nghĩ một chút cảm giác không quá thích hợp, cũng không mở miệng, bất quá tại lúc Lạc Như Đồ đi ra, thì gặp Thương Thiếu Dung cùng với thúc phụ bộ binh thượng thư mang bái thiếp tới chơi, đi cùng còn có nội các học sĩ Ngư Cơ Duẫn.
Vân Thiên Hà và Thương Tử Kiều, còn có Ngư Cơ Duẫn, Thương Thiếu Dung chạm mặt nhau, thi lễ một chút, Lạc Như Đồ giới thiệu một phen, nhưng hai lão đầu thoạt nhìn đều rất vội vàng, tựa hồ có chuyện gì đó muốn thương nghị với Lạc Khai Dương, chỉ vội vã gật đầu chào hỏi Vân Thiên Hà, dặn hắn rảnh rỗi tới phủ nói chuyện, cũng để Thương Thiếu Dung và Lạc Như Đồ tự do đi lại, hai người vội vàng theo Lạc Khai Dương vừa mới đi ra tiến vào phòng trong.
Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Vân Thiên Hà âm thầm suy nghĩ, mấy nhân vật quan trọng trong Bắc phái tề tụ nơi này, thoạt nhìn tương đối vội vàng, lẽ nào là có chuyện gì đó phát sinh?
Trong đình viện.
Vân Thiên Hà, Lạc Như Đồ, Thương Thiếu Dung, cả người ngồi một chỗ, tên bàn có bày đặt mấy món điểm tâm, trà nước, Lạc Như Đồ và Vân Thiên Hà không mở miệng nói, đều nghe Thương Thiếu Dung kê về những chuyện trong đợt thi Hương vừa rồi.
Trong đạt thi Hương lần này, Thương Thiếu Dung xếp vị trí thứ chín, đối với Thương thị mà nói, coi như là một thành tích tốt nhất trong nhiều năm qua.
Bất quá từ miệng của Thương Thiếu Dung thì mục tiêu của hắn chính là vị trí thứ năm, lòng tin tràn đầy, tại cuộc thi cũng biểu hiện vượt qua so với bình thường, kết quả cuối cùng lại không như ý người, mà lần này an trì lúc thi Hương, cũng đã trở thành tiêu điểm để quần thần quan tâm.
Theo lời Thương Thiếu Dung nói, vốn nhân lần này đạt được thành tích thứ chín, thúc phục Thương Tử Kiều dự định bố trí hắn vào trong Bắc quân, thế nhưng từ lúc Thương Tử Kiều từ phủ Túc Tĩnh Vương trở về, lại đột nhiên thay đổi chủ ý, chuẩn bị bố trí hắn vào trong Tây quân, để Thương Thiếu Dung có chút buồn bực.
Vân Thiên Hà nghe mấy lời này, trong lòng liền suy nghĩ, tầm hỏi Thương Thiếu Dung về vấn đề phân công những người khác, bất quá Thương Thiếu Dung cũng chỉ biết tin tức liên quan tới chính mình, những điều khác còn bảo mật, đành thôi, không tiếp tục hỏi.
Ngay lúc mấy người nói chuyện, Sử Trường Đức từ bên ngoài tìm tới, nói bên tai Vân Thiên Hà mấy câu, Vân Thiên Hà bất động thanh sắc, cáo lỗi với Thương Thiểu Dung và Lạc Như Đồ, liền cùng với Sử Trường Đức rời đi.
Ra khỏi Lạc phủ, lúc đi trên đường, Vân Thiên Hà nhíu mày trầm tư nửa ngày, quay đầu lại hỏi:
- A Lai, người nọ tên là gì, tìm tới phủ có nói chuyện gì hay không?
- Không có, người nọ chỉ nói là từ Lợi Châu tới, có quen biết với thiếu gia! Sử Trường Đức nói, sau lại nghĩ tới việc gì, tiếp tục nói:
- Bất quá, người nọ khi tới mang theo mấy cái túi, bất quá đều là khoai lang không đáng tiền, rất kỳ quái!
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, trong lòng đột nhiên nhớ tới vài người, cũng không nói tiếp điều gì, liền trực tiếp trở về phủ.