Chương 670: Lĩnh Vực Bí Mật. (1+2).
Trong cơ thể Tinh Tổ đã bị Thiên Nữ đánh vào một đoàn lực lượng quy tắc biến dị, mà loại quy tắc lực lượng này chính là bổn nguyên Dị Linh Vương.
Bởi vì cỗ lực lượng quy tắc biến dị này chỉ có thể bị suy yếu khi không dùng bất cứ phương pháp nào chống đối nó trong thời gian tái biến dị. Lúc đó cỗ lực lương quy tắc này mới có thể tự động tiêu tán.
Trữ Vọng kiên trì muốn chết đi, có lẽ loại ý nghĩ này để rất nhiều người cảm thấy rất kỳ quái, mọi người đều nghĩ đến trường sinh, nghĩ đến thế nào thu được vĩnh cửu sinh mệnh, nhưng nàng lại muốn chết.
Vân Thiên Hà có thể lý giải được tâm tình bức thiết của Trữ Vọng, nàng tại phiến hắc ám thế giới trong nghìn vạn năm, nàng sống tại hắc ám trong tuyệt vọng, toàn bộ năm tháng đều cùng Dị Linh Vương bị phong ấn làm bạn.
Nàng vốn chán ghét cái loại cuộc sống khô khan này. Thế nhưng Vân Thiên Hà đã đi tới phiến không gian đó, mang nàng tới một thế giới muôn màu, nàng học được rất nhiều điều nàng chưa từng tiếp xúc qua hoặc thấy được.
Nhất là nàng biết được Nhân Tộc nhỏ yếu đến thời khắc mấu chốt, có nguy cơ bị diệt vong thì bọn họ có khả năng phát ra lực lượng vô cùng cường đại. Mặt khác điều quan trọng nhất chính là nàng mong ước mình cũng có được tình cảm giống như Nhân Tộc mà Long tộc xa xa đều không bằng được.
Bởi vì tình cảm phong phú, mới khiến cho Nhân Tộc tràn ngập mị lực đến như vậy, rất đáng để nàng hướng tới. Ngay cả khi nàng dùng quy tắc lực lượng biến thành hình dạng người nhưng nàng không cách nào thoát hỏi thân phận của một Long Nhân, nàng không có cách nào chân chính trở thành “người”.
Nàng cũng đã lĩnh ngộ được Nhân Tộc tương thông tạo hoá. Nàng cũng biết được những câu truyện về kiếp trước kiếp sau của Nhân Tộc, cho nên nàng mới bức thiết muốn chân chính trở thành một nữ nhân của Nhân Tộc. Hưởng thụ cảm giác được người khác che trở, được người yêu mến, sinh con để cái, có một cuộc sống tình cảm muôn màu. Nàng hi vọng có kiếp sau, nàng có thể làm một con người chân chính, đơn giản chỉ như vậy thôi.
Vân Thiên Hà biết, Trữ Vọng vẫn rất đơn thuần, nàng cũng không có chân chính hiểu hết được Nhân Tộc, bất quá nàng đã có khát vọng cường liệt, cho dù hắn có thể cứu sống Trữ Vọng nhưng nàng cũng sẽ không vui sướng gì. Bởi vì nàng sống lại thì không thể nào thực hiện được nguyện vọng đó.
Bởi vì nàng biết, nàng có sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng chưa từng có được chân tình, bao gồm hữu tình, thân tình...thậm chí là ái tình. Cho nên khoảnh khắc này, hướng tới Vân Thiên Hà nói ra tâm nguyện trong lòng. Nàng không có để lại cái gì nhưng lưu lại cảm ngộ của nàng cùng với tình cảm.
Trước đây, Vân Thiên Hà không sinh ra một loại cảm giác cô độc. Vì mặc kệ thế nào, vẫn luôn có Trữ Vọng ở bên cạnh, sẽ không cảm thấy tịch mịch, có thể nói chuyện thì nói chuyện, bất cứ lúc nào hắn muốn thì Trữ Vọng đều ở bên cạnh hắn.
Thế nhưng lần này Trữ Vọng đã bỏ hắn mà đi, sau khi Trữ Vọng mất đi, lại mang đến cho hắn cảm giác cô độc. Hắn nhất thời cảm thấy sinh mệnh vĩnh hằng còn thua xa một cuộc đời ngắn ngủi nhưng có những tình cảm phong phú.
Hắn phát hiện, Trữ Vọng rất đúng. Cô độc sẽ làm tình cảm của một người dần dần trôi qua năm tháng bị ma diệt. Cuối cùng trở nên lạnh lùng, vô tình. Trữ Vọng muốn chết đi là nàng nghĩ bắt đầu một cuộc sống mới. Có nhiều khi cuộc sống vĩnh hằng không thể đổi lại một cuộc đời ngắn ngủi.
Mà hắn, hắn có thân nhân, có vợ, có hài tử, có gia đình....
Nghĩ tới đây, trong đôi mắt Vân Thiên Hà vốn có chút lạnh lùng, bỗng nhiên lộ ra tình cảm. Hoài tưởng đến thân nhân, hài tử. Trong nháy mắt đó, tâm tình hắn giống như được thăng hoa.
Ánh mắt của hắn tựa hồ xuyên thấu không gian và thời gian, thấy được một người phụ nữ cùng với hài đồng đang vất vả làm lụng. Còn có ở Tạo Hoá Thần điện, ban đêm tại bộ thự đang cùng chiến đấu với Dị Linh, còn có khắp nơi trong nhân gian đang thực thi cứu trợ.
Thậm chí, vào giờ khắc này Vân Thiên Hà còn thấy được con của hắn đã lớn khôn, hắn cũng đã có tôn tử, cùng với con cháu nhiều đời sau của hắn, một mực kéo dài truyền thừa của hắn.
Thời gian làm chúa tể tất cả chỉ trong chốc lát, vô luận ở trong không gian nào thì bọn họ không thể nghịch chuyển thời gian. Sinh lão bệnh tử, sự vật vẫn phát triển theo quy tắc của nó. Bọn họ chính là như vậy, vòng tuần hoàn vẫn không ngừng luân chuyển.
Mà thời gian lại chính là quy luật, không thể nào nghịch chuyển. Đây là tâm tình Vân Thiên Hà trong lúc thăng hoa lĩnh ngộ được.
Oanh.
Ngay khi hắn lĩnh ngộ được thì trong sát na, đột nhiên bổn nguyên lực trong cơ thể hắn, hình thành một khối cầu thần bí, lúc này Vân Thiên Hà cảm giác khối cầu này nhảy ra khỏi người hắn, khiến cho lực lượng cùng cảnh giới của hắn gần như quy về hư vô. Chỉ lưu lại cho hắn một chân lý bất diệt.
Hắn biết, loại ý cảnh thăng hoa này, trong thời gian hắn lĩnh ngộ quy luật cảnh giới lại có biểu hiện đề thăng, mọi thứ trong thời gian này thực sự quy về hư vô, hắn lần thứ hai thăng hoa.
.................
Cùng lúc đó, trong lúc Vân Thiên Hà lĩnh ngộ quy luật, thì Tạo Hoá Thần Điện, lục kiện Tạo Hoá Thánh Khí trong sát na có phát sinh biến hoá mới.
Hắn nguyên bản hội tụ một loại quang mang thần bí, trên đỉnh đầu Tạo Hoá Pháp Tướng hình thành khoả quang mang vạn trượng, trong lúc này hắn bất chợt đi vào bên trong khối cầu.
Bên trong khối cầu, nguyên bản vẫn hỗn độn, tựa hồ cũng có trật tự, tự động hình thành quy tắc lực lượng tuần hoàn, chậm rãi dọc theo khối cầu mà vận chuyển.
Mà lúc này bên ngoài Tạo Hoá Thần Điện, một người mặc y phục thủ vệ của Tạo Hoá Thần Điện, đột nhiên xuất hiện trên quảng trường trước Tạo Hoá Thần Điện.
Khi hắn chậm rãi đi tới Tạo Hóa Thần Điện dừng lại trước Tạo Hoá Môn, hắn hơi do dự. Sau khi quan sát xung quanh, rồi mới tiến nhập vào bên trong Tạo Hoá Môn.
Hắn liền tiến nhập vào tầng không gian thời gian, tại đó có diễn biến tinh cảnh sinh mệnh cùng với tạo hoá. Tinh không không có gì dị thường, thế nhưng khi hắn bước vào đệ bát trọng không gian bên trong. Đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện một tình cảnh làm cước bộ hắn đình trệ, thần tình ngây dại, hắn không thể nào cất bước thêm được nữa.
Hắn thấy trước mặt mình là một vị lão giả, vị lão giả này khá thấp bé, chòm râu nồng đậm, đúng hơn là dưỡng phụ của hắn. Nhưng lúc này sắc mặt dưỡng phụ hắn rất âm trầm. Dùng một loại ánh mắt thất vọng nhìn hắn.
-Phụ thân, hài tử bất hiếu.
Người này thấy tình cảnh đó liền lập tức quỳ gối trước mặt lão nhân.
- Nếu thẹn lòng, vì sao còn đến đó?
Lão giả kia chậm rãi nói, bất quá âm thanh của lão giống như đến từ viễn cổ, khiến người ta khó có thể nhận ra.
- Phụ thân, ngài đã từng đã dạy ta, đạo cũng có từng loại không đạo nào giống đạo nào, đối với ngươi thủy chung không có lĩnh ngộ, mặc dù đang tại dân gian có được hư danh Đạo Thánh, nhưng rất nhiều sự tình đều là thân không thoát khỏi, ta không biết phải làm sao bây giờ?
- Nếu trong lòng mê man, vì sao lại hổ thẹn, nếu thân không thoát khỏi, vì sao lại mê man, nhân quả tạo hoá, khỏi là đạo, ngươi cần gì phải lừa mình dối người?
- Không, ta không có, ta là bất đắc dĩ
Đạo Thánh gào thét, vội cãi cọ.
- Bản thân ngươi một mực lừa dối ngươi, ngươi nên cải biến hành vi của bản thân đi, đi đi, ngươi không có tư cách tiến nhập vào phiến tâm linh làm sạch thánh địa.
-Phụ thân, không...
Oanh.
Ngay khi Đạo Thánh còn muốn giãy giụa lại tình thế thì lúc này bất chợt một cỗ lực lượng thần bí trùng kích, làm hắn giống như chiếc lá bị gió thổi xuống. Sau đó bay ra khỏi đệ bát trọng điện lướt qua Tạo Hoá Chi Môn, nặng nề té rớt xuống trước thiên giai Tạo Hoá Thần Điện.
- Ngươi có tư cách bước trên phiến tạo hoá thánh địa, nhưng ngươi không có tư cách tiến nhập vào tâm linh thánh đàn.
Trong đầu Đạo Thánh, những lời này giống như búa tạ, không ngừng giày vò tâm linh hắn, làm khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo vì thống khổ.
- Ta không có tư cách, ta không có tư cách, ta càng muốn có tư cách.
Ngay sau đó, trong đôi mắt của Đạo Thánh đột nhiên hiện lên một đạo u quang. Khi hắn lần thứ hai muốn tiến nhập Tạo Hoá Môn thì bất chợt một đạo thanh quang bắn ra từ trong Tạo Hoá Môn.
Đạo thanh quang bắn tới, Đạo Thánh muốn né tránh, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì đạo thanh quang đã xuyên thấu mi tâm hắn, phảng phất mang đi một mảng u ảnh. Thân thể hắn chấn động, giống như mất đi linh hồn, mềm nhũn ngã xuống.
Ngô.
Đạo Thánh rên lên một tiếng, hắn phát hiện hắn vẫn chưa chết, chẳng qua là cảm giác bên trong thân thể của hắn, bất cứ cái gì đều bị mất đi làm hắn có cảm giác vắng vẻ, không quen.
Nhưng loại cảm giác vắng vẻ này làm hắn sinh ra một cỗ tình cảm vô cùng phong phú mà trước đó chưa từng có. Cảm giác như trước đây mình sống trong ảo cảnh, không giống như thật.
Chẳng qua, tại sao mình đến nơi này, đây là nơi nào. mang theo nghi vấn, Đạo Thánh xem xét Tạo Hoá Thần Điện rồi đi xuống thiên giai.
Hắn không biết, Tạo Hoá quang mang đã mang đi một phần hồi ức của hắn, hoàn nguyên hắn một mực kiên trì, đạo cũng có câu đoạn nhân sinh lý tưởng. Tạo Hoá thông tất cả nhân quả, hắn thiện nhân, đổi lấy hậu quả cũng không phải là xấu. Nhân nhất thời vô ý ngộ nhập lạc lối, nhưng tạo hóa sẽ cho bất luận kẻ nào một cơ hội sửa sai.
Cơ hội này phải xem mỗi người có hay không có thể nắm bắt được
Ám Tinh vực.
Vân Thiên Hà lại rót vào trong Thiên Tháp vài đạo lực lượng phù văn, gia cố lực lượng trấn áp phong ấn.
Sau khi cảm ngộ về quy luật thời gian, làm tâm tình hắn có chút thăng hoa, vốn muốn trở về xem xem, đảo mắt một cái thấy một vật thể đen sì nhúc nhích vài cái, phát ra tiếng rên nhẹ.
Vân Thiên Hà có chút vô cùng kinh ngạc, Tinh Tổ trúng một kích của lực lượng ý chí Lôi Đình. Một đòn nghiêm trọng như vậy, thân thể đều cháy xém vậy mà còn chưa có chết.
Nhìn quét qua, chỉ thấy hắn trợn tròn mắt, một đôi mắt tro tàn, trong cơ thể không hề có một tí lực lượng nào, sinh mệnh yếu đuối đến mức tận cùng, tuỳ thời đều tử vong.
Nhưng hắn dù chết thì con ngươi vẫn trừng trừng nhìn Vân Thiên Hà, nhúc nhích vài cái, tựa hồ có chuyện muốn nói.
Vân Thiên Hà phất tay, đem một đạo lực lượng phù văn tiến vào bên trong cơ thể hắn, thản nhiên nói:
-Có lẽ ngươi trong lúc sinh mệnh sắp kết thúc có chút cảm ngộ, có lời gì cứ nói đi, bản tôn cho ngươi cơ hội.
Sau khi thân thể Tinh Tổ tiếp nhận một đạo lực lượng phù văn, tựa hồ có chút tinh thần, miệng hơi nhúc nhích, cũng có thể phát âm, yếu ớt nói:
- Thiên Tộc dùng lực lượng quy tắc nguỵ biến để tạo nên Dị Linh, phát hiện vô pháp khống chế. Sau lại muốn dùng bổn nguyên chi hoả tiêu diệt. Nhưng Dị Linh hấp thu bổn nguyên chi hoả lại phát sinh biến dị, trở thành Dị Linh Vương, vô pháp triệt để giết chết.
- Thiên Nữ đã từng giết chết Huyền Nữ, đoạt mạng cách của Huyền Nữ, còn sử dụng bốn đạo tinh phách trong thể nội Huyền Nữ tạo nên một Dị Linh Hoàng không giống như bình thường, thập phần đáng sợ, nghĩ có thể không chế. Mà ba đạo tinh phách của Huyền Nữ cùng với thần hồn rơi lả tả, hạ lạc thất minh. Thiên Nữ một mực nghĩ biện pháp tìm kiếm ba đạo tinh phách cùng thần hồn.
- La Sát Nữ chính là một trong ba tinh phách của Huyền Nữ, lại là giáo chủ Trường Sinh Giáo, Thiên Nữ muốn ngoài việc chế tạo thành công mà còn có thể khống chế toàn bộ Dị Linh Hoàng. Hơn nữa La Sát Nữ giáo chủ Trường Sinh Giáo lại xuất thân từ Thiên Tộc, lại liên quan tới Tạo Hoá, Thiên Nữ lại mưu toan thông Tạo Hoá, lấy thần cách Ngự Giả để trở thành Thiên Thù Ngự Giả.
Chuyện này, Vân Thiên Hà cũng đã tìm được một số đầu mối, biết được một ít. Bất quá lần này Tinh Tổ nói cho hắn biết tương đối tỷ mỉ. Hắn ngược lại vô cùng kinh ngạc khi Tinh Tổ trước lúc diệt vong lại nói cho hắn biết bí mật của Thiên Tộc.
Sinh mệnh lực của Tinh Tổ được Vân Thiên Hà đánh vào một đạo phù văn nên hắn vẫn còn sống được thêm một lúc nữa, tiếp tục yếu ớt nói:
- Kỳ thực ta lúc trước là Tử Vi Đế Tinh biết được mạng cách người xuất hiện nhưng cũng chỉ biết Tinh Khung Đại Đế sớm muộn gì cũng thống ngự Tinh Tú Chi Hải.
- Nhưng ta cũng từng sinh ra tư tưởng mâu thuẫn, có lúc thì muốn giết chết Tinh Khung Quân Vương, nhưng có lúc lại nghĩ quy hàng hắn. Tuy nhiên bởi vì trước đây đã làm rất nhiều sự tình, đều là bất khả tha thứ. Cho nên ta cũng hơi do dự.
- Mà ngươi hôm nay trở thành Tinh Khung Đại Đế, ngươi biết được Tinh Khung quy luật. Ngươi cũng biết Minh Đế Tử Tinh là thần thuộc về Tinh Khung Đại Đế. Hắn sẽ không tiêu diệt, chủ yếu là tiêu phệ chết đi. Tinh Thần phóng xuất tử khí để sinh tồn, chính mình thử tinh mệnh nhân, cũng chỉ có thể dùng phương pháp này để tu luyện.
- Ta đã từng nghĩ tới, ngươi hẳn là sẽ không tiêu diệt Minh Đế Tinh. Bởi vì khi Minh Đế Tinh bị tiêu diệt thì Tử Tinh sẽ hình thành tử khí lan tràn ra khắp nơi. Sẽ tràn đến cả Tinh Khung, nhất định sẽ gây ra thiên tai vô cùng khủng khiếp khiến cho đại lượng sinh linh chết đi.
- Ta biết dù cho ngươi đem toàn bộ tinh thần tạo ra sinh cơ cũng sẽ lưu lại Minh Đế Tinh. Chỉ cần ta an phận, không làm bất cứ chuyện gì, ngươi dù có căm hận ta sâu hơn cũng sẽ không giết ta. Nhưng ta cuối cùng cũng không thể khắc chế được ý niệm trong đầu. Hôm này, trở thành khôi lỗi trong tay Thiên Nữ, nhận được kết cục này, ta không có oán hận. Chẳng qua là trước khi ta chết ta còn có bí mật, ta không muốn nó cùng ta mà chết đi.
Vân Thiên Hà nghe được vô cùng kinh ngạc, bí mật trên người Tinh Tổ đúng là không ít. Bất quá hắn cũng không có biểu hiện ra biểu tình gì mà lẳng lặng lắng nghe.
Tinh Tổ nói:
- Ở phía sau Minh Đế Tinh, kỳ thực có một mảnh tàn phá không gian mà không hề có chủng tộc nào phát hiện. Ta đã từng rất muốn đem nơi này biến thành của mình. Cho nên mới mở rộng Minh Đế Tinh, triệt để che dấu không gian này.
- Nhưng thực lực của ta từ khi ngươi xuất hiện, cũng chậm chạp yếu đi. Ta vô pháp tiến vào bên trong không gian kia. Nhưng phiến tàn phá không gian này có hiện tượng rất đặc thù. Ta cũng đã từng làm thực nghiệm. Đó chính là sinh linh tử vong về sau nếu tới nơi đó, tinh phách cùng thần hồn của họ sẽ bị một cỗ lực lượng thần bí hút đi. Nhưng nếu sinh linh còn sống tiếp cận nơi này thì sẽ không có xuất hiện hiện tượng này.
- Ta không biết cỗ lực lượng thần bí này rốt cuộc là thế nào. Thế nhưng ta biết, theo như truyền thuyết của nhân tộc thì nhất định đây chính là một phiến không gian trọng yếu mà Thiên Thù Ngự Giả lưu lại. Ta cũng đã từng nghiên cứu qua. Nơi đó cũng phát hiện được di tích của nhân tộc. Cũng tìm được một vài mảnh nhỏ ghép lại với nhau, thì ta thấy được văn tự có hàm nghĩa:
- Luân Hồi Lĩnh Vực.
Sau khi nghe được bí mật này, rốt cục tâm thần Vân Thiên Hà cũng sản sinh ra một trận ba động cường liệt. Hai chữ 'Luân hồi' khiến cho hắn dậy sóng. Bởi vì trong tư tưởng kiếp trước của hắn, thì có nói đến sinh linh tử vong Luân Hồi.
Mà giờ lại nghe được Tinh Tổ nhắc tới. Nếu như Luân Hồi Lĩnh Vực thực sự có thể cho sinh linh tử vong đạt được luân hòi. Vậy truyền thuyết về kiếp cùng với âm tào địa phủ, phải chăng là giống nhau?
Đây là Thiên Thù Ngự Giả lưu lại bí mật, có lẽ liên quan tới thời gian, không gian, mệnh lý tất cả tập hợp quy luật. Sợ rằng nơi này, cũng là do Thiên Thù Ngự Giả tạo ra. Hắn cùng tạo hoá liên quan, triệt để cách ly sinh linh, bất luận sinh linh không hiểu biết cái gì. Như vậy hắn là một tồn tại thần bí, liên quan tới sự hình thành Tử Vong Luân Hồi thế giới.
Chẳng qua hiện tại, Luân Hồi thế giới này cũng không có Thiên Thù Ngự Giả định chế quy luật vận chuyển bình thường không có. Chắc hẳn là tồn tại vấn đề mà Thiên Thù Ngự giả không giải quyết được. Cho nên phiến không gian tàn phá này tồn tại độc lập sẽ cất giấu bí ẩn gì đó. Mà Tinh Tổ lại phát hiện tồn tại của nó, điều này cũng cùng với Minh Đế Tinh của Tinh Tổ có liên quan. Cho nên hắn chỉ cần đi qua Tử Tinh Minh Nhãn là có thể đến được Luân Hồi Lĩnh Vực thần bí.
Nghĩ như vậy, lúc đó Vân Thiên Hà, đột nhiên trong lòng khẽ động, có một chủ ý.
Hắn cảm thấy, Tinh Tổ không thể cứ như vậy mà diệt vong, hắn còn có giá trị để tồn tại.
Tỉ mĩ suy ngẫm, Vân Thiên Hà nói:
- Ngươi tồn tại, vốn là siêu thoát mệnh lý quy luật ràng buộc. Nếu như sinh mệnh ngươi kết thúc, chỉ có tiêu vong Hình Hồn Cụ Diệt. Cũng không thể lưu lại cái gì, mà cũng không giống như những người bình thường, chết đi lưu lại tinh phách, thậm chí không có triệt để tiêu tán ý thức thần hồn. Ngươi đã nói cho bản tôn biết bí mật về Luân Hồi Lĩnh Vực, điều này ngay cả Thiên Nữ cũng không biết. Có thể thấy được sự ăn năn của ngươi. Vậy bản tôn cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi có muốn hay không?
Tinh Tổ nghe vậy, cũng không có biểu hiện ra tâm tình gì, vẫn yếu ớt nói:
- Tinh Khung Đại Đế bệ hạ cho ta cơ hội, Tử Tinh lão tổ vô cùng cảm kích. Nhưng ta biết tội nghiệt của mình đã làm những việc bất khả tha thứ. Coi như là sống, cũng chỉ có thể là khôi lỗi. Nhận sự thoá mạ của hàng vạn người. Còn không bằng chết, coi như là một sự giải thoát.
Vân Thiên Hà nói:
-Bản tôn muốn ngươi đi làm một chuyện. Bất quá trước tiên cần phải rửa thần hồn cùng ý chí của ngươi. Sẽ khiến ngươi mất tất cả tinh thần, lực lượng cùng ký ức. Quên tất cả, tựu như một đứa trẻ thơ ngây. Ngươi có thể bắt đầu lại từ đầu, ngươi có đồng ý hay không?
Sau khi nghe được những lời này, tâm tình Tinh Tổ mới xuất hiện ba động, có chút kích động nói:
- Bệ hạ có bằng lòng hay không cho ta cơ hội bắt đầu lại từ đầu?
Tự nhiên Vân Thiên Hà gật đầu nói:
- Về phần cho ngươi biết cần phải làm chuyện gì. Hiện tại không thể nói cho ngươi biết. Nếu như ngươi nguyện ý, bản tôn trước tiên sẽ đem tinh phách cùng thần hồn của ngươi rút ra, rửa sạch rồi cho vào Minh Đế Tinh hạch cho đến khi ngươi khôi phục trưởng thành. Sau đó đợi bản tôn giao phó. Mà việc ngươi cần làm thì suốt đời ngươi cũng chỉ làm có đúng một việc mà thôi, ngươi có nguyện ý hay không?
- Nguyện ý, bệ hạ cho ta quên hết tất cả, bắt đầu lại một lần nữa. Tất nhiên ta vô cùng cảm kích, tất cả sẽ do bệ hạ an bài.
Tinh Tổ gian nan gật đầu.
Vân Thiên Hà lập tức xuất ra vài đạo lực lượng phù văn giúp Tinh Tổ đứng lên. Chốc lát sau, hắn phất tay một cái, một cỗ lực lượng phù văn mang theo Tinh Tổ hoá thành một đạo lưu quang. Trong thời gian ngắn tiến nhập hư không tiêu thất không thấy đâu.
Trong mơ hồ, ngân hà sát biên giới Minh Đế Tinh xa xôi, đột nhiên hé ra một cỗ quang mang nhưng ngay sau đó liền ẩn vào trong ngân hà.