Chương 254: Cuộc pháo kích khủng bố
Tạm thời không nhắc đến chuyện Tây Hải đội đang thương lượng việc tập kích, phía Trung Châu đội thì đang vô cùng tự tin chuẩn bị để phản công. Trời có sụp xuống thì cũng có mấy gã cao to chặn lại rồi, Sở Hiên còn sống thì sẽ có vô hạn các khả năng,, Trịnh Xá còn sống thì không phải sợ chiến đấu chính diện. Đương nhiên, trước mắt chuyện khiến họ đau đầu không phải là những việc này, hiện tại tất cả đều đang khổ sở suy nghĩ xem làm thế nào đưa ra cho các nhân viên chính phủ Mỹ một lời giải thích hợp lý.
Vấn đề này cuối cùng vẫn phải dựa vào Vương Hiệp mới giải quyết được. Gã quân nhân này vốn thích đọc các loại tiểu thuyết huyền ào nên chỉ trong thời gian ngắn đã nghí ra một cách giải thích "hợp lý". Tất cả những người ở đây đều từng bị người ngoài hành tinh bắt cóc để làm thí nghiệm, bọn họ là một bộ phận vật thí nghiệm bị ngoài ngoài hảnh tinh bỏ lại, còn một bộ phận khác thì trở thành tay sai của người ngoài hành tinh, có thể gọi là phản nhân loại...
Tuy cách giải thích này thật sự khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi nhưng thế giới này vốn chẳng có gì là không thể xảy ra, cách nói như vậy lại khiến nhân viên chính phủ Mỹ bừng tỉnh. Rất rõ ràng, người ngoài hành tinh tổng tấn công, việc bọn chúng đã sớm điều tra về con người là hoàn toàn đáng tin cậy, mà như vậy cũng hoàn toàn có thể giải thích tại sao Trịnh Xá lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, thậm chí cả đạn bắn cũng có thể ngăn cản được.
Viên tổng thống Mỹ xuất hiện trong kịch bản gốc của phim sau khi nghe Vương Hiệp giải thích xong hắn lập tức bày tỏ ý hy vọng mấy người Trịnh Xá có thể hỗ trợ bọn họ chống lại sự xâm lược của người ngoài hành tinh, nếu có thể thì thông báo hết cả ngược điểm trong kỹ thuật của người ngoài hành tinh ra. Rất không khéo là, những người biết được kịch bản phim như họ cũng thật sự biết nhược điểm trong công nghệ của người ngoài hành tinh, nhưng nói ra thì thật là nực cười, khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh có vẻ mạnh mẽ vô song vậy mà lại sợ mấy con virus máy tính cỏn con của loài người, đây đúng là một câu chuyện đùa không hơn không kém.
Đương nhiên, do vấn đề kịch bản, dù bây giờ có nói cho nhân viên chính phủ biết nhược điểm này thì cũng vô dụng. Trước khi lấy được đĩa bay ngoài hành tinh trong căn cứ nghiên cứu bí mật thì loài người không có biện pháp nào để lây truyền virus tới phi thuyền của người ngoài hành tinh, vì thế cứ đợi đến lúc lấy được chiếc đĩa bay đó rồi hẵng nói thì tốt hơn.
Sau khi Vương Hiệp trao đổi xong xuôi, Trịnh Xá bấy giờ mới chấp nhận lời mời của đám nhân viên chính phủ. Tuy họ vốn đã chuẩn bị đi cùng những người này rời khỏi Washing ton nhưng nếu là do chính miệng đám nhân viên này yêu cầu họ đi cùng thì ý nghĩa sẽ khác hẳn, ít nhất là mức độ bị hoài nghi sẽ thấp hơn rất nhiều.
Viên tổng thống Mỹ vừa nghe Trịnh Xá đáp ứng lập tức định nói gì đó, bỗng nhiên có một cô gái bước nào, ghé vào tai hắn nói gì đó. Tổng thống ngẩn người, trên mặt lộ vẻ rất cổ quái, bất quá hắn vẫn gật đầu, tiếp đó nhìn Trinh nói xin lỗi rồi chuẩn bị rời đi.
Trịnh Xá trong lòng chợt động, vội vàng nói với tổng thống:
- Nhớ kỹ, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Nhà Trắng. Pháo đài trên không đó sắp sửa tấn công chúng ta, nếu chậm một chút, rất có thể tất cả sẽ phải chết hết tại đây...
Tổng thống thoáng sửng sốt, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi quay sang nói với một viên sỹ quan khoảng bốn, năm mươi tuổi:
- ....Rút lui đi. Sơ tán tất cả nhân viên trong Nhà Trắng, đồng thời phát lệnh sơ tán người dân. Bất kỳ thành phố nào có pháo đài vũ trụ bay phía trên thì dân cư nơi đó đều phải nhanh chóng sơ tán, rút lui.
Viên sỹ quan hơi ngạc nhiên, vẫn mang vẻ hoài nghi nhìn sang mấy người Trịnh Xá rồi mới nói với tổng thống:
- Vậy còn hai chiếc trực thăng tiếp đón đã xuất phát? Có nên gọi họ về không?
Tổng thống do dự một chút, vẻ mặt cũng có vẻ hoài nghi lần hắn không nhìn mấy người Trịnh Xá nữa, cuối cùng thì lắc đầu đáp:
- Để họ tiếp tục đi.. Cho dù thế nào chúng ta cũng phải xác nhận cho rõ.
Nói đoạn, tổng thống liền cùng cô gái kia rời đi.
Sau khi tất cả đi khỏi, Trịnh Xá mới cười khổ nói với các thành viên còn lại trong đội:
- Ha, đám người này vẫn không thể yên tâm về chúng ta, thế nào cũng phải để bản thân phải vỡ đầu chảy máu mới chịu. Nói như vậy, diễn viên nam chính trong phim hẳn là cũng đã tới rồi?
Independence Day, trong bộ phim chiến tranh giữa con người và người ngoài hành tinh này, nhân loại ở vào thế yếu tuyệt đối. Đối mặt với công nghệ ngoài hành tinh mạnh mẽ vô cùng, loài người thật sự đã tới bờ vực diệt vong, trong tình cảnh đó, diễn viên nam chính David chắc chắn là bước ngoặt của câu chuyện.
Trong phim hắn là một nhân viên công tác kỹ thuật vô danh chẳng ai biết tới nhưng lại có tài hoa hơn người, có trái tim nhân ái tự nhiên, luôn mơ mộng một ngày có thể trở thành đấng cứu thế, có thể để cho thế gian không còn ô nhiễm nữa. Trọng trận chiến cực kỳ quan trọng này, hắn phát hiện ra nhược điểm của người ngoài hành tinh, cũng chính hắn cảnh báo mấy người tổng thống Mỹ, nhờ đó họ mới có thể rời khỏi Washington trước khi pháo kích diễn ra, nếu không kết quả cuộc chiến giữa loài người và người ngoài hành tinh này sẽ hoàn toàn biến đổi.
- Sau đó thì sao? Chúng ta cứ như vậy lên máy bay tới khu vực 51?
Sau khi tất cả đều rời đi, Lâm Tuấn Thiên đột nhiên lên tiếng hỏi. Những lời này khiến cho mọi người đều ngạc nhiên, trừ Sở Hiên, tất cả những người còn lại, kể cả Trịnh Xá đều kỳ quái nhìn hắn.
- Ừm, đúng vậy. Chúng ta phải dùng máy bay rời khỏi Washington, nếu không khi chủ pháo bắn xuống, mọi người có thể sẽ đều phải chết ở đây. À à, cứ yên tâm, chúng ta đã sơ bộ thay đổi kịch bản, thời gian rút lui khỏi Nhà Trắng lần này sớm hơn trong kịch bản gốc nhiều, chắc là sẽ không chật vật như vậy nữa, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc mới tránh được dư ba từ vụ nổ…
Trịnh Xá nghĩ ngợi một thoáng rồi an ủi nói.
Lâm Tuấn Thiên mấp máy miệng, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi, rồi đến cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, nói"
- Chúng ta thì không sao rồi… Vậy còn bọn họ? Người dân của nước Mỹ thì sao? Bọn họ vẫn phải chết sạch giống như trong kịch bản gốc ư?
Trịnh Xá cùng những người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, tất cả cùng lắc đầu không nói, chỉ có Trịnh Xá thở dài đáp:
- Không có cách nào, chúng ta không cứu nổi họ… Nhớ cho kỹ, chúng ta chẳng qua chỉ là một đám người vì sinh tồn mà giãy giụa thôi, đối với những chuyện vượt khỏi sức mạnh của mình, chúng ta không thể quản nổi mà cũng chẳng có sức mà quản. Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy bọn ta rất tàn khốc, hoặc là giải dối nhưng trước khi ngươi có được sức mạnh… Ngươi chỉ có thể nhẫn nhịn mọi chuyện, giống như bọn ta vậy…
Khi Trịnh Xá nói ra những lời này, nhất thời mọi người trong phòng hội nghị đều lầm vào trầm mặc, tất cả im lặng không nói, giống như đã tự chìm vào trong suy tư. Trong phòng hội nghị chỉ còn lại tiếng gõ máy tính đứt quãng của Sở Hiên vọng đi vọng lại.
"Đúng thế, sức mạnh không phải là vạn năng, chỉ có sức mạnh không thì chắc chắn không đủ… Nhưng nếu cả sức mạnh để bảo vệ ước mơ của mình cũng không có thì đến cuối cùng chỉ có thể nhận lấy thất vọng cùng hối hận… Vậy sức mạnh của ta thì sao? Đã đủ để bảo vệ ước mộng của chính ta chưa?"
Trịnh Xá yên lặng nghĩ thầm, hắn khẽ siết nắm tay rồi lại nhìn ra ngoài cửa phòng hội nghị. Ở đó, rất nhiều nhân viên chính phủ Mỹ đang vội vàng chạy đi chạy lại, tay cầm một số tài liệu quan trọng, bận rộn chỉnh lý. Xem ra lệnh rút lui khẩn cấp này căn bản không thể nhanh chóng hoàn thành, ít nhất là trước khi đám nhân viên chính phủ này hiểu được sự khủng bố của chủ pháo thì đối với họ à nói, những tài liệu bí mật lưu trữ trong Nhà Trắng vẫn quan trọng hơn…
"Ít nhất là chúng ta cũng không phải hoàn toàn không có sức phản kháng, tuy bây giờ lực lượng vẫn còn yếu nhưng Ma động pháo chắc vẫn có thể phá hủy được một đến hai pháo đài vũ trụ. Tuy chưa chứng kiến tận mắt, cũng không rõ ràng tàu chính của người ngoài hành tinh cụ thể lớn từng nào nhưng trong phim nó bị một quả bom nguyên tử phá thành mảnh vụn, vậy thì nếu dùng Ma động pháo trực tiếp oanh kích… Có điều cũng thật đáng tiếc, Đông Hoàng chung cùng Tạo hóa ngọc điệp, nếu có thể sử dụng thì còn phải lo lắng tình hình thế này sao?"
Trịnh Xá đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài. Lúc này sắc trời đã dần tối, thời gian chủ pháo của pháo đài vũ trụ tấn công đã càng lúc càng gần. Hắn vừa suy nghĩ hành động tiếp theo, vừa nhìn về phía Sở Hiên. Không biết tại sao, Sở Hiên vốn là bộ não của cả đội nhưng trong bộ phim kinh dị này hắn lại chẳng hề có hành động gì, nếu như không phải hắn đang xếp đặt một thế cục nào đó không thể nói ra thì là tự bản thân hắn đã xuất hiện vấn đề… Mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp chăng?
Thời gian liên tục trôi đi, sau khoảng mười phút, mấy nhân viên đến gõ cửa phòng hội nghị chỗ mọi người đang ngồi, tiếp đó thông báo họ sẽ cùng tổng thống lên máy bay rời khỏi Washington, đồng thời nói với họ trực thăng đã tới sân Nhà Trắng, hy vọng họ có thể nhanh chóng lên trực thăng tới sân bay, từ đó chuyển sang Air Force 1.
Mọi người theo mấy nhân viên này đi dọc hành lang, quả nhiên nhìn thấy tổng thống đang ôm con gái, bên cạnh hắn là một nữ nhân viên cùng hai người đàn ông một già một trẻ, tiếp đó mới đến mấy quan chức chính phủ quan trong, những người này vội vã theo hành lang ra ngoài bãi cỏ quanh Nhà Trắng. Trịnh Xá cũng không để ý tới tổng thống, trực tiếp hỏi người trẻ tuổi sau lưng hắn:
- Còn bao nhiêu thời gian?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, tổng thống há hôc một nhìn người trẻ tuổi kia, người đó lại càng lộ vẻ kỳ quái vô cùng. Bất quá lúc này mọi người đều đang khẩn trưởng, hắn cũng không chần chừ, mở máy xách tay đang cầm lên, nhìn qua một chút nói:
- Ba phút năm mươi bảy giây….
- Từ đây đến lúc ngồi lên Air Force 1 tổng cộng cần bao nhiêu thời gian?
Trịnh Xá vội vàng hỏi tổng thống
Tổng thống hiển nhiên là cũng không biết thời gian chi tiết, hắn quay lại nhìn một viên sỹ quan cấp phía sau. Người này suy nghĩ một thoáng rồi đáp:
- Đại khái khoảng hai, ba phút…
- Vậy thì nhanh lên! Nếu không muốn mất mạng phải cố gắng chạy khỏi Washington trước khi chủ pháo khai hỏa… Nếu không, chúng ta đều sẽ chết!
Trịnh Xá giơ tay lên, hạn chế của Chủ Thần hiện trên đồng hồ đeo tay quả nhiên đã biến mất, bắt đầu từ lúc này… Cuộc chiến Independence Day đã thực sự khai mạc!
Mọi người lên trực thăng cỡ lớn tới sân bay, ở đó đã có mấy chiếc máy may xa hoa đậu sẵn, trong đó một chiếc chính là phi cơ chuyên dụng Air Force 01 của tổng thống Mỹ. Sau khi rời khỏi Nhà Trắng khoảng hai phút, mọi người đã yên vị trên máy bay. Đến lúc còn cách thời gian pháo kích khoảng hơn ba mươi giây, máy bay đã rời khỏi đường băng, tính toán thời gian tuy chỉ sớm hơn kịch bản gốc ba mươi mấy giây nhưng cũng đại biểu cho việc máy bay đã vượt xa khỏi phạm vi công kích lan truyền của chủ pháo, mọi người đã thật sự an toàn.
- ...Vậy thì, mọi người xem cảnh tượng chủ pháo công kích đi.
Sở Hiên vẫn một mực im lặng đột nhiên mở miệng nói, đồng thời lấy trong túi không gian ra một quả cầu nhỏ. Chỉ thấy hắn ấn ấn mấy lần lên quả cầu, ngay lập tức từ một lỗ nhỏ trên đó chiếu ra một chùm sáng, chùm sáng hắt lên vách tường máy bay, tạo thành một màn hình ánh sáng.
- Doraemon... Ngươi làm thứ này lúc nào thế? Ách, chuyện chế tạo thứ này tạm thời bỏ qua, dù sao cũng quen rồi... Ngươi giải thích một chút đi, sao trên màn ảnh lại thể hiện hình ảnh trên không Nhà Trắng?
Trịnh Xá gãi gãi đầu, có chút ngán ngẩm nói.
- Lực sỹ khăn vàng có công năng thuấn di và bay lơ lửng, sau đó phía trên nó...
Sở Hiên nhìn hình ảnh, lẩm bẩm đáp.
- Không cần nói nữa, ta hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi, xem phim đi, Doraemon...
Mô thức nói chuyện như vậy sớm đã vô cùng quen thuộc với các thành viên cũ của Trung Châu đội. Đương nhiên, các tân nhân vẫn sẽ cảm thấy rất kinh ngạc, có điều sức chú ý của mọi người lúc này đều tập trung vào màn ảnh lơ lửng đó, dù sao thì cảnh tượng nòng pháo của pháo đài không ngừng mở ra cũng thật sự quá ấn tượng. Phần dưới của pháo đài khổng lồ từ từ mở trộng, ánh sáng màu xanh lam từ bên trong chiếu ra, nhìn vừa mỹ lệ vừa thâm trầm. Nhưng cũng giống như phần lớn những thứ đẹp đẽ đều là thứ nguy hiểm, ánh sáng màu lam đậm đó đã không chỉ là nguy hiểm nữa, nó là màu của hủy diệt...
Dưới ánh mắt của mọi người, nòng pháo màu xanh lam càng lúc càng mở lớn, tiếp đó ở trong lòng pháo đài hai luồng ánh sáng một đen một trắng không ngừng xoáy tròn. Tiếp theo, hai luồng ánh sáng va chạm nhau ở chỗ nòng pháo, tỏa ra vô số màu sắc rực rỡ khó mà diễn tả nổi. Sau một khoảnh khắc, luồng sáng sặc sỡ đó đã vọt ra khỏi nòng pháo, bắn xuông mặt đất...
- Ma động pháo!
Mấy người Vương Hiệp đều đã chứng kiến quá trình bắn của Ma động pháo, bọn họ vụt nhảy dựng lên, cực kỳ kinh hoàng. Trương Hằng có phản ứng đầu tiên, hắn lập tức gào lên:
- Đó là Ma động pháo! Hoàn toàn không giống như trong kich bản... Trịnh Xá, chỗ này vẫn rất nguy hiểm! Vô cùng nguy hiểm!
Mấy người Trương Hằng từng tận mắt chứng kiến uy lực của Ma động pháo, tuyệt đối là vũ khí cấp châu lục đủ sức hủy thiên diệt địa. Nhìn hai luồng ánh sáng một đen một trắng của pháo đài trên không kia, cũng tức là chân nguyên lực cùng ma lực, không đạt được đến độ cô đọng như trong The Mummy, dù sao thì Sở Hiên cũng đã sử dụng công năng chuyển hóa năng lượng của chiếc nhẫn tối cao nhưng độ lớn của chùm sáng thì hoàn không có cách nào so sánh với nhau. Luồng sáng của Ma động pháo trong The Mummy bắn ra tối đa chỉ bằng 1% của khẩu pháo chủ này, nếu uy lực cũng chênh lệch nhau gấp trăm lần… Vậy thì cần gì nhiều pháo đài trên không như vậy, một phát bắn xuống là đủ làm biến mất cả một châu lục rồi, bọn họ có bay nhanh hơn, cao hơn cũng tuyệt đối không chạy nổi, thật sự chết chắc rồi.
- Khốn kiếp… Các ngươi đang lừa ai thế? Ma động pháo…. Thứ đủ sức một phát đánh chìm cả Tokyo?
Trịnh Xá cũng lập tức bật dậy, kinh hãi gần chết, quát lên.
Trương Hằng hơi thoáng chần chừ, Zero đã lập tức tiếp lời:
- Nhìn luồng ánh sáng không được ngưng luyện như thế nhưng hình dạng cùng cách thức phát pháo… Đúng là Ma động pháo, không thể sai được…
Trong lúc nói, sóng chấn động của vụ nổ đã từ sâu trong lòng đất truyền ra. Ầm một tiếng vang vọng, chỗ luồng ánh sáng bắn trúng mặt đất bùng lên một đám mây tro bụi khổng lồ cao mấy trăm mét, sóng xung kích điên cuồng tràn ra bốn phía, mấy tòa cao ốc ở gần đó căn bản còn không đợi được đến lúc sóng xung kích tới gần, sau nháy mắt đã biến thành bụi phấn. Tốc độ của luồng sóng nổ cực nhanh, thoáng cái đã vượt qua một phần mười phạm vị Washington, cứ với tốc độ này, tối đa là hơn hai mươi giây nữa nó sẽ đuổi kịp máy bay, tiếp đó trực tiếp xé nát tất cả thành mảnh vụn.
Nhất thời mọi người căn bản vẫn chưa kịp định thần lại được, một số ít còn tỉnh táo thì đã sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Tốc độ của sóng xung kích thật sự quá nhanh, tốc độ âm thanh hoàn toàn không thể so sánh được với nó, chỉ sau mấy giây, phần lớn địa phận Washington đã hoàn toàn bị biến thành tro bụi. Mãi đến lúc này, Trịnh Xá mới giật mình tỉnh lại, hắn cũng mặc kệ tất cả, chỉ có thể gào lến:
- Đeo dây an toàn vào, tất cả đeo chặt dây vào!
Tiếp đó, hắn đạp mạnh chân, lao về phía đuôi máy bay, vừa chạy, hắn vừa bắt đầu không ngừng mở cơ nhân tỏa. Khi đến được đuôi máy bay, hắn mới chỉ đến khoảng giữa mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai và tầng thứ ba nhưng lúc này căn bản không có thời gian để hắn từ từ tiến vào trạng thái tầng thứ tư. Khi đến tầng thứ ba, hắn đã tung cước đã thẳng vào thành máy bay ở gần phía đuôi, âm thanh sắt thép bị xé rách băng lên, Trịnh Xá từ khe nứt lao vọt ra ngoài.
Bên ngoài máy bay chính là khoảng không, Trịnh Xá vừa lao ra lập tức rơi thẳng xuống dưới, trong khoảng khắc đã rơi hơn mấy chục mét. Đến lúc này hắn mới từ tầng thứ ba tiến vào trạng thái tầng thứ tư, cả người bỗng dừng phắt lại giữa không trung, tiếp đó thân hình bắt đầu nỏ lớn, hai chiếc cách thịt kiểu rồng xộc ra từ sau lưng. Chỉ thấy hắn vỗ mạnh cánh, đồng thời dưới chân sử dụng cả Nguyệt bộ lẫn Thế, dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp, bắn ngược về phía Air Force 01.
- Bạo tạc!
Ở gần phần đuôi máy bay, Trịnh Xá vốn định sử dụng Hủy diệt, nhưng luồng sức mạnh đó thật sự quá dọa người, đừng nói là một chiếc phi cơ, đến cả vỏ thép của hàng không mẫu hạm cũng có thể dễ dàng xuyên qua. Nếu ý của hắn chỉ là đẩy máy bay tiến tới trước thì Bạo tạc đã là sức mạnh lớn nhất mà hắn có thể sử dụng.
Trịnh Xá tung một cước đã mạnh vào phần đuôi máy bay, một đòn nhìn như hung mãnh, lực lượng cũng cực lớn nhưng lực tác động lại vô cùng xảo diệu. Dưới kỹ xảo nhập vi của Trịnh Xá, sức mạnh của cú đá được phân bố đều lên toàn bộ chiếc máy bay, lực bạo phát vốn mạnh hơn một cước xé rách vỏ máy bay lúc trước cả trăm lần vậy mà lại chỉ khiến vỏ thép hơi lõm vào một chút, nương theo luồng lực đạo này, phi cơ vụt gia tốc, điên cuồng bay tới trước. Cứ như vậy, Trịnh Xá ở phía sau máy bay liên tục từng cước từng cước đá tới, tốc độ của máy bay cũng càng lúc càng nhanh. Đến lúc tốc độ máy bay tương đương với tốc độ của hắn trong trạng thái Bạo tạc thì cả máy bay đã dần dần kêu lên kin kít, chất liệu của nó sớm đã không thể gánh chịu nổi tốc độ kinh hoàng như vậy, còn những người ngồi bên trong cũng bị ép chặt vào ghế không nhúc nhích nổi, một số người bình thường bắt đầu chảy ra máu mũi, sức chịu đựng của họ cũng sắp tới cực hạn.
Trịnh Xá cũng cảm nhận được rõ ràng máy bay đang rung chuyển kịch liệt. Cảnh giới nhập vi không chỉ khống chế sức mạnh bản thân mà cả những biến hóa cực kỳ nhỏ bé của hoàn cảnh xung quanh cũng có thể cảm nhận được. Một số linh kiện bên ngoài vỏ cùng máy móc bên trong máy bay đã bắt đầu lung lay, tan vỡ, nếu cứ tiếp tục thế này thì không cần sóng xung kích tới nơi, cả chiếc máy bay đã bị hủy trong tay hắn rồi.
"…Ta đã cố hết sức rồi, tiếp theo chỉ có thể do số mệnh quyết định thôi…"
Trịnh Xá thở dài, dừng chân lại, hắn cũng không tiến vào trong máy bay mà vỗ cánh bay lên phía trên, tiếp đó quay người nhìn về phía sóng chấn động vô cùng vô tận phía sau.
Kịch bản đã bị thay đổi, uy lực chủ pháo của pháo đài ngoài hành tinh mạnh hơn trong phim gốc đến hơn mười lần, uy lực thậm chí còn vượt qua cả bom nguyên tử, không chênh lệch lắm với bom khinh khí. Tuy đã được xác nhận là nhỏ hơn sức mạnh của Ma động pháo mà Trung châu đội nắm giữ nhưng cũng đã vô cùng kinh khủng rồi, chỉ sóng xung kích từ vụ nổ đã bao trùm toàn bộ phạm vi Washington. Từ xa nhìn lại, pháo đài đen ngòm giống như một con quái vật khổng lồ ngày tận thế, hoàn toàn bộc lộ nanh vuốt hung tợn của nó….
Tốc độ của sóng nổ từ từ chậm lại, xuyên qua màn sóng có thể nhìn thấy đám mây hình nấm to lớn cùng vô số tro bụi bốc lên cao, cả thành phố Washington đã bị một phát pháo xóa bỏ khỏi bề mặt trái đất. Ở chỗ bị chủ pháo bắn trúng xuất hiện một hố lớn sâu hơn nghìn mét, thành phố Washington cùng diện tích gấp mấy lần xung quanh bị sóng xung kích san bằng hoàn toàn thành bình địa. Chỉ là theo khoảng cách xa như vậy, sóng chấn động cũng dần dần tiêu hao hết sức mạnh, đến khi máy bay rời khỏi trạng thái tốc độ cao theo quán tính, từ từ trở về tốc độ cũ thì sóng xung kích đã chỉ còn là mấy luồng gió mạnh thổi qua. Cát đá vụn nhỏ bé lẫn trong gió thổi tới làm Trịnh Xá cả người phát ngứa, vỏ ngoài máy bay cũng không ngừng vang lên tiếng loạt soạt…
- An toàn rồi… Thiếu chút nữa thì phải chết ở đây.
Trịnh Xá bước vào trong khoang máy bay. Lúc này bên trong máy bay đã loạn hết cả lên, chỗ nào cũng thấy nhân viên chạy đi chạy lại. Vừa nãy bay với tốc độ cực cao khiến cho rất nhiền quan chức chính phủ kiệt sức cùng hôn mê, may mà không có ai thương vong, mà Air Force dù sao cũng là chuyên cơ của tổng thống mỹ, phương tiện cùng nhân viên đều được bố trí hoàn hảo nên những người kiệt sức và hôn mê đều được nhanh chóng cấp cứu. Đến lúc này, tổng thống mới nhó đến người vừa cứu mạng bọn họ lúc này, hơn nữa phương thức cứu giúp còn vô cùng khó tưởng tượng.
Trịnh Xá nhân lúc người Mỹ đang bận rồi, hội họp với các thành viên Trung Châu đội, thấp giọng bàn bạc. Chủ đề nói chuyện không gì khác ngoài quan hệ giữa Ma động pháo cùng chủ pháo của pháo đào ngoài hành tinh. Lúc trước mọi người đối với bộ phim kinh dị này còn có chút ung dung, bọn họ dù sao cũng đã trải qua bao nhiêu thời khắc nguy hiểm, trải qua bao nhiêu thế giới kinh khủng như thế, bộ phim như kiểu Independence Day lần này thật sự không cần quá lo lắng mới đúng, nhưng một pháo vừa rồi đã hoàn toàn bóp nát chút thoải mái cuối cùng của mọi người.
- …Không cần biết thế nào, tạm thời mục tiêu tiếp theo của chúng ta vẫn không đổi, đi cùng chính phỷ Mỹ tới khu vực 51, sử dụng đĩa bay ở đó xâm nhập vào căn cứ người ngoài hành tinh, còn về chiến đấu sau đó thế nào thì tạm thời chưa cần nghĩ xa đến mức ấy… Sở Hiên, ta cần người cho ta một số ý kiến:
Trịnh Xá nhìn những thành viên trong đội, nói. Đến câu cuối cùng hắn chăm chú nhìn thẳng vào Sở Hiên.
Sở Hiên đang xem đi xem lại cảnh ghi hình pháo kích, nghe vậy, hắn ngẩng đầu lên đáp:
- Còn nhiều manh mối chưa hoàn chỉnh, hiện tại ta có hai câu hỏi lớn nhất. Đầu tiên, kịch bản bộ phim này thay đổi nhiều đến mức độ nào? Chỉ là uy lực của chủ pháo trở nên cực mạnh thôi sao? Hay là còn một loạt thay đổi khác nữa? Đó là vấn đề thứ nhất, có liên quan đến các khả năng phản ứng có thể của chúng ta, ví dụ như có nên theo đúng kê hoạch tới khu vưc 51 hay không, vân vân... Chuyện đó tạm thời chưa bàn, câu hỏi thứ hai của ta là…
- Nếu như chúng ta ở phe chính, cũng tức là thuộc phe loài người, vậy thì Tây Hải đội ở phe nghịch, thuộc phe người ngoài hành tinh, nguy hiểm của bọn chúng trong bộ phim này đến từ chỗ nào? Nếu như một đám người biết rõ kịch bản gốc, hơn nữa còn nắm được khoa học kỹ thuật cùng vũ lực tuyệt đối của người ngoài hành tinh, vậy thì trong bộ phim kinh dị này bọn chúng sẽ biến thành vô địch. Không có nguy hiểm, không có trách nhiệm, chuyện bọn chúng cần làm chỉ là chờ chúng ta chạy đến tận cửa, sau đó giết chết chúng ta đổi lấy điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình mà thôi…
Nói đến đay, Sở Hiên khẽ đẩy đẩy mắt kính rồi mới tiếp tục:
- Có lẽ nguy hiểm của chúng sẽ ở… Nếu là như vậy thì có lẽ mục đích của Chủ Thần sẽ là… Nhưng nếu thật sự là như vậy thì suy luận của chúng ta về trận chiến cuối cùng sẽ xuất hiện mâu thuẫn rất lớn, còn mục đích thực sự của Chủ Thần rất có khả năng là…
Khi Sở Hiên nói, Trịnh Xá đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, vừa nghe vừa không ngừng suy nghĩ. Nhưng mặc cho hắn suy luận kiểu gì đi nữa cũng không thể theo kịp mạch tư duy theo hướng nhảy vọt của Sở hiên, thậm chí đoạn sau cùng hắn căn bản chỉ có nghe mà chẳng có hiểu…
Trịnh Xá rút cuộc cũng không nhịn được nữa, lên tiếng:
- Này, nói cho rõ ràng chút, ngươi rút cuộc là đang nghĩ đến chuyện gì? Rút cuộc là đã hiểu được cái gì? Tại sao một chi tiết nhỏ trong một bộ phim kinh dị lại khiến ngươi liên tưởng tới mục đích của Chủ Thần hả? Cái đó thì có liên quan gì đến trận chiến cuối cùng? Xin lỗi, nếu phải chết thì ta cũng muốn chết cho nó rõ ràng!
Lần này Sở Hiên cũng không cố ý làm khó hắn, tên này thu máy truyền phát hình ảnh về rồi mới bình thản nói:
- Chủ Thần không thể sắp xếp một đội tiến vào một thế giới phim kinh dị để dạo chơi. Ví dụ nhưng dễ dàng kiếm được điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình, chuyện như vậy dù là nghĩ thôi cũng chẳng cần phải nghĩ. Nhưng theo tình hình trước mắt, Tây Hải đội rất có khả năng là loại hình như vậy. Bọn chúng ở trong căn cứ của người ngoài hành tinh đơn giản là không có chút nguy hiểm nào. Nếu như đúng theo kịch bản, phái ra hai người lái đĩa bay, vậy thì những kẻ biết rõ kịch bản gốc như bọn chúng hoàn toàn có vô số cách để hủy diệt đãi bay đó, cho nên bọn chúng đang đứng ở phe tất thắng. Vậy ngược lại, nguy hiểm của chúng ở chỗ nào? Nếu Chủ Thần không xuất hiện bug, vậy chỉ có một khả năng duy nhất, đó là điều kiện hạn chế sống sót ba ngày, điều kiện hạn chế để trở về Chủ Thần không gian của bọn chúng chắc cũng là sống sót ba ngày. Mặc dù bọn chúng thân ở trong căn cứ người ngoài hành tinh nhưng lại không có cách nào khống chế, hoặc ảnh hưởng đến người ngoài hành tinh, vì vậy căn cứ theo kịch bản phát triển, bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn vũ khí hạt nhân phá nổ căn cứ người ngoài hành tinh, mà thời gian chắc chắn cũng chỉ trong vòng ba ngày, đây là điểm mà chúng sẽ gặp nguy hiểm.
Trịnh Xá cùng những người xung quanh nghe mà đều sững sờ. Trịnh Xá ngắt một sợi tóc trán, ngẫm nghĩ cả nửa ngày rồi mới nói:
- Ý của ngươi là, bọn chúng hoặc là an toàn vượt qua phần lớn thời gian, sau đó trơ mắt nhìn vũ khí hạt nhân tiến vào căn cứ người ngoài hành tinh rồi bó tay chịu chết vì giới hạn ba ngày, hoặc là phải ảnh hưởng đến người ngoài hành tinh, ví dụ như đoạt lấy đĩa bay rời khỏi căn cứ. Nhưng bắt đầu từ giây phút đó, bọn chúng sẽ bị người ngoài hành tinh coi là kẻ địch, cũng sẽ bị người ngoài hành tinh tấn công?
- Không sai.
Sở Hiên búng tay một cái, nói:
- Không thể tồn tại một đoàn đội vô địch hoàn toàn, cũng không thể tồn tại "thế" hoàn toàn vô địch… Nhưng nếu dựa theo suy luận này thì ý tứ của Chủ Thần rất có khả năng là đưa hai đội chúng ta liên hợp lại. Bọn chúng có "thế" nắm giữ được các thông tin quan trong về địa hình, vị trí quan trọng của căn cứ người ngoài hành tinh, còn có phi thoạt đoạt được từ phía người ngoài hành tinh, còn Trung Châu đội chúng ta có sức chiến đấu mạnh mẽ, mạnh hơn tây Hải đội rất nhiều. Ý của Chủ Thần rất có khả năng là muốn hai đội chúng ta liên kết đánh bại người ngoài hành tinh, đó mới là nguyên ý của thế giới phim kinh dị lần này.
Trịnh Xa lập tức sững sờ, sắc mặt từ từ biến thành xanh mét, nói:
- Ý của ngươi là, Trung Chây đội chúng ta cùng sóng vai chiến đấu với lũ người chăn nuôi đó?
- Không.
Sở Hiên lại lắc đầu, đáp:
- Cái đó không phù hợp với mục đích ban đầu của chúng ta. Tuy làm như vậy càng có thể nắm chắc đối phó với người ngoài hành tinh cùng hoàn thành bộ phim kinh dị lần này nhưng chúng ra cần tinh thần lực khống chế giả của bọn chúng, và cũng tuyệt đối không thể dễ dàng làm như vậy dược. Cái ta đang muốn nói là, ý đồ muốn hai đội chúng ta liên kết lại của Chủ Thần rất đáng để suy nghĩ… Chủ Thân phải chăng đang hỗ trợ Liên minh Thiên Sứ? Đang muốn phần lớn các đoàn đội kết thành liên mình, dùng đó để chế trụ clone của ngươi? Cũng có nghĩa là… Clone của ngươi đã phát triển đến mức độ có thể uy hiếp được cả Chủ Thần?
Suy luận này chỉ có thể kết thúc ở đây. Sở Hiên dù sao cũng chỉ là người, không phải thần, cho dù là hắn thì với lượng tin tức có được trước mắt, chỉ có thể suy luận được đến đây là hết. Trừ phi có được tin tức xác thực hơn nữa, nếu không tính chính xác của suy luận này vẫn khiến cho người ta phải hoài nghi.
"Nhưng ta cảm thấy suy luận này rất có thể là sự thực. Chính miệng đội trưởng Tây Hải đội đã nói, clone của ta rất có khả năng đã sáng tạo một loại kỹ năng có thể vượt qua Chủ Thần khống chế thành viên tiểu đội luân hồi khác. Nếu như vậy, clone của ta đã có quyền lực tương đương với hơn một nửa Chủ Thần rồi…"
Trịnh Xá khẽ thở dài, nhắm mắt cẩn thận hồi tưởng lại cảnh giao chiến với Phục Chế Thể trong Chủ Thần không gian, Phục Chế Thể khi đó quyết chiến với hắn hiện tại, vậy mà hắn vẫn ở thế yếu tuyệt đối…
"Một kẻ như vậy… Clone của ta đã phát triển tới mức độ thật đáng sợ, ta thật sự có thể đuổi kịp hắn sao? Không… Ta thật sự có thể vượt qua hắn sao? Một kẻ đã trải qua những chuyện như thế, một kẻ trái tim đã biến thành ác ma… Ta có thể vượt qua được hắn không?"
Không cần biết Trịnh Xá đang suy nghĩ thế nào, máy bay vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Trên Air Force 1, tổng thống Mỹ cùng các viên chức chính phủ đã lên kế hoạch triển khai phản kích lại các pháo đài của người ngoài hành tinh, không quân Mỹ đã được tập hợp. Nhưng những người không biết được kịch bản như bọn họ căn bản không thể biết rằng, cuộc phản kích này sẽ chỉ phí công, quân đội loài người sẽ đại bại, toàn diệt…
Máy bay vẫn tiếp tục bay đi, theo thời gian dần trôi, màn đêm, từ từ phủ xuống…