Chương 77: Lấy đạo của người trả cho người.
Vô Thường
Tác giả: Mạc Mặc
Chương 77: Lấy đạo của người trả cho người.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn
Chúng nữ bên dưới liền cười rộ lên, những lời này nguyên bản là Biên Nam Phong nói với Đường Phong, không ngờ bây giờ lại bị Bạch Tiểu Lại trả lại nguyên vẹn, quả nhiên là báo ứng!
Lúc Biên Nam Phong nói ra mấy lời này chắc cũng không ngờ được là có lúc này, bất quá bây giờ hắn cũng biết được cảm nhận của Đường Phong lúc nãy.
Bạch Tiểu Lại tức giận những câu đe dọa vừa rồi hắn nói với Đường Phong, cũng không muốn tiếp tục nhiều lời với hắn, song chưởng vung lên đánh tới chỗ Biên Nam Phong.
Biên Nam Phong vuống quít ứng chiến, vung lên cự kiếm, quyết tâm phòng thủ là chính sau đó sẽ tùy thời mà phản công.
Hắn cũng biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của nữ nhân này, nếu sớm muộn gì cũng thua thì phải thua đẹp mắt một chút, ít nhất cũng phải đánh được với nàng hơn mười chiêu, dù sao thì Đường Phong vừa rồi đấu với hắn cũng trụ rất lâu mới bại.
Chủ ý của hắn cũng không tồi, nhưng Bạch Tiểu Lại hoàn toàn sẽ không cho hắn cơ hội này, đối mặt với thanh cự kiếm này, Bạch Tiểu Lại không tránh không né, song chưởng chộp lấy sống kiếm.
Biên Nam Phong dùng sức kéo lại nhưng phát hiện cự kiếm chẳng chút suy suyễn.
Bạch Tiểu Lại cười lạnh một tiếng, trên tay lưới điện đại phóng.
Trải qua nhiều ngày giải độc như vậy, cương tâm lực lượng của Bạch Tiểu Lại đã có thể dùng được một chút.
Tiếng điện nổ bùm bùm vang lên, theo cự kiếm truyền tới người Biên Nam Phong, Biên Nam Phong hét thảm một tiếng vội vàng buông tay ra, lảo đảo lui về sau vài bước.
Bạch Tiểu Lại cầm lấy cự kiếm trên tay, lạnh lùng nói:
- Đánh ngươi ta cũng ngại làm bẩn tay mình!
Vừa nói vừa cầm cự kiếm quét tới mặt Biên Nam Phong.
Bạch Tiểu Lại dáng dấp vốn nhỏ bé xinh xắn, thanh cự kiếm này cầm trên tay chỉ thấp hơn nàng một cái đầu, nhìn qua có vẻ khoa trương cực điểm, bất quá lại có một phen đặc sắc riêng.
“Bốp!” một tiếng, sống kiếm đánh lên mặt Biên Nam Phong, khiến hắn lộn mấy vòng giữa không trung, chờ sau khi đứng lên một bên má đã sưng phù lên, còn có một ngấn đỏ rộng khoảng ba ngón tay.
Biên Nam Phong còn chưa đứng vững thì Bạch Tiểu Lại lại nhắm vào má bên kia của hắn đánh tới, đánh cho hắn tối tăm mặt mũi.
Đường Phong đứng dưới đài câm như hến, trong lòng run lên sợ hãi, thầm nghĩ nữ nhân nổi giận đúng là quá khủng bố, quả nhiên độc ác nhất vẫn là lòng dạ nữ nhân mà! Bất quá Đường Phong cũng phát hiện cự kiếm của Cự Kiếm Môn còn có một ưu điểm rất khá, đó chính là nếu dùng nó đánh người thì rất tốt, hiệu quả không thua gì khi dùng gậy gộc để đánh.
Biên Nam Phong cũng không ngờ nữ nhân này lại lợi hại như vậy, hơn nữa xuống tay quá độc ác, vội hô:
- Ta thua rồi, ta đánh không lại cô!
Bạch Tiểu Lại làm gì chịu bỏ qua cho hắn, vừa dùng kiếm đánh vào mặt hắn vừa nói:
- Ta cũng không cần ngươi quỳ xuống xin tha, đã nhận thua rồi thì mau lăn xuống đài đi, ngươi không xuống tức là muốn tìm đánh!
Biên Nam Phong vội hướng về phía mép đài phóng đi, Bạch Tiểu Lại vội di chuyển chắn trước mặt hắn, lại đánh thêm một kiếm khiến hắn văng về chỗ cũ.
Hắn bây giờ mới biết mục đích của nữ nhân này chính là làm nhục mình, trong lúc nhất thời nộ khí công tâm, bi phẫn vô cùng.
Nhưng bản thân căn bản không phải đối thủ của nàng ta, chỉ có thể vừa chạy vừa cao giọng hô:
- Bạch tông chủ, Cự Kiếm Môn ta đã kết thành đồng minh với Thiên Tú, lẽ nào đây là đạo đãi khách của Thiên Tú sao?
Bạch Tố Y hừ lạnh một tiếng, tuy nàng cũng không muốn ngăn Bạch Tiểu Lại giáo huấn Biên Nam Phong, nhưng người ta một khi đã là khách nhân, hơn nữa cũng đã mở miệng cầu cứu rồi, Bạch Tố Y nếu vờ như không nghe thì cũng không tốt.
Nghĩ một hồi, Bạch Tố Y cao giọng hô:
- Một khi thiếu môn chủ đã nhận thua, vậy thì Bạch…. Khụ, dừng ở đây đi.
Bạch Tố Y hiện tại cũng không biết phải xưng hô với Bạch Tiểu Lại như thế nào, gọi nàng là sư muội cũng không ổn, gọi tên của nàng cũng không được, loạn thành một đoàn.
Nghe Bạch Tố Y nói vậy, Bạch Tiểu Lại mới tạm dừng tay, nói:
- Một khi tông chủ đã lên tiếng thì ta tạm tha cho ngươi vậy!
Đợi sau khi Bạch Tiểu Lại dừng tay, mấy đệ tử Cự Kiếm Môn mới vội vàng chạy lên đỡ Biên Nam Phong.
Giờ phút này gương mặt anh tuấn không kém gì Đường Phong của Biên Nam Phong đã sưng phù như cái đầu heo, xấu xí vô cùng chứ anh tuần đâu ra? Biên Nam Phong chậm rãi đứng dậy, ánh mắt oán độc nhìn Bạch Tiểu Lại, trầm giọng nói:
- Những gì các ngươi ban tặng hôm nay Cự Kiếm Môn ta sẽ nhớ kỹ, ngày sau nhất định trả lại gấp đôi! Đi!
Hắn vừa ra lệnh thì mấy đệ tử Cự Kiếm Môn còn lại liền đỡ hắn rời khỏi Thiên Tú.
Đường Phong đứng sau hô:
- Thiếu môn chủ, sắc trời bây giờ cũng muộn rồi, không không bằng đêm nay nghỉ lại Thiên Tú, ngày mai hẵng lên đường có được không?
Biên Nam Phong tức tối giậm chân, lạnh giọng nói:
- Không cần!
Đường Phong cười lớn:
- Thật sự rất cảm tạ thiếu môn chủ, lần này đã được ngài ưu ái, vừa đến chơi đã tặng Thiên Tú một thanh Thiên binh. Thiếu môn chủ xuất thủ hào phóng như thế thật khiến ta kính nể, hoan nghênh thiếu môn chủ lần sau lại tới.
Biên Nam Phong nghe được lời này, nghĩ đến một thanh Thiên binh cứ thế cho không người khác, nhất thời nộ khí công tâm, phun ra một ngụm tiên huyết, mặt mũi tái nhợt, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Nhìn cả đám người Cự Kiếm Môn tức giận rời đi, Thiên Tú đệ tử liền hoan hô không ngớt, lần luận bàn này rất hả giận, rất vui sướng.
Trên khan đài, Bạch Tố Y nghiêm mặt:
- Cự Kiếm Môn lần này bị như vậy, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Lâm Nhược Diên cũng gật đầu:
- Thực lực của bọn họ mạnh hơn chúng ta, Thiên giai cao thủ của họ có tới năm người, trong đó có hai người đã là Thiên giai trung phẩm, thật sự nếu họ muốn gây bất lợi cho Thiên Tú thì chúng ta khó mà cản nổi.
Dịch Nhược Thần hừ lạnh:
- Việc gì phải sợ hắn, lần này do mấy kẻ bên Cự Kiếm Môn gây sự trước, không phải lỗi của chúng ta. Bọn chúng còn không phân tốt xấu gây sự với Thiên Tú ta sao?
Bạch Tố Y trầm giọng nói:
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Lúc Thiên Tú cao tầng còn đang bận rầu rĩ thì Đường Phong đã chạy lên Nguyệt Hiên Đài rút thanh vũ khí Thiên binh cắm trên đó xuống.
Quay đầu nhìn lại cũng không thấy Bạch Tiểu Lại đâu, chỉ thấy xa xa, bóng lưng của nàng biến mất ở hướng đi về Yên Liễu các.
Thanh Thiên binh này là một thanh chủy thủ, toàn thân đen như mực, thỉnh thoảng lại có một hai đạo quang mang tím nhạt lướt qua chính giữa, mặc dù chỉ mới cầm trên tay nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cỗ hàn khí ập vào mặt, mang theo sát khí dày đặc.
Trên chuôi chủy thủ có khắc hai chữ lớn:
- Toái tinh!
- Tên rất hay!
Đường Phong thử vung hai cái, Toái Tinh tựa như có sinh mệnh lướt qua đầu ngón tay hắn, chỉ cách tay khoảng một tấc cũng không rơi xuống.
Đường Phong quen dùng ám khí, đối với những thứ vũ khí ngắn cũng thiên vị một chút, điều này cùng cách hành sự của Đường Môn đệ tử cũng có chút liên hệ, chủy thủ nhỏ gọn nhanh nhẹn, đây gọi là ngắn một tấc hiểm một tấc, phi thường thích hợp cho những lúc cận chiến cùng người khác, khiến địch nhân khó lòng phòng bị.
Nếu phối hợp cùng thân pháp và tốc độ của Đường Phong thì uy lực có thể phát huy được còn lớn hơn nữa.
Đáng tiếc…. Đây là chiến lợi phẩm của Bạch Tiểu Lại.
Thiên Tú đệ tử vốn muốn tới chúc mừng Bạch Tiểu Lại, nhưng lại không tìm được người, đành phải dời tầm mắt lên người Đường Phong, nói sao đi nữa thì Đường Phong hôm nay cũng là đại công thần.