Chương 146: Nội giáp thần bí. (1 2)
Vô Thường
Tác giả: Mạc Mặc
Chương 146: Nội giáp thần bí. (1 2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn
Chương 146: Nội giáp thần bí. (Thượng)
Nhận được sự cho phép của Lâm Nhược Diên, Đường Phong thuận tiện vỗ mông ngựa, miệng toàn lời ba hoa, chọc cho Lâm Nhược Diên rất vui vẻ.
Còn trang viên thì dễ kiếm hơn nhiều, với danh tiếng của Đường Phong còn sợ không tìm được sao?
Trước kia tam đại gia tộc lũng đoạn sản nghiệp của Tĩnh An Thành, hiện tại tất cả lại trở về tay Đường Phong, tất cả đều không thay đổi, chỉ là đổi sang họ Đường mà thôi.
Bên cạnh việc kiếm tiền, Đường Phong còn muốn thu thập tình báo! Những nơi tam giáo cửu lưu tụ tập, cho dù bên ngoài có bất cứ gió thổi cỏ lay gì đều có thẻ nghe được tin tức. Thiên Tú trước kia tự phong bế mình quá mức, đến nổi khi địch nhân đến tấn công các nàng cũng không biết, cho nên Đường Phong nhấy định phải đem những nơi tang ô nạp cấu (ý nghĩa là bẩn thỉu) này nắm vào trong tay, dùng hệ thống này chế tạo ra mạng lưới tình báo của riêng mình.
Bận rộn ba ngày thời gian, Đường Phong đã đem đại thế nắm chặt, những việc còn lại toàn bộ giao cho Vu Trung. Chỉ trong vòng ngắn ngủi ba ngày, Vu Trung sử dụng kim tiền và võ lực uy hiếp, hiện tại đã nắm giữ trong tay một nửa thế lực hắc đạo của Tĩnh An Thành,hơn nữa nhân số còn đang khuếch trương, làm việc đúng là thuần buồm xuôi gió, huống chi nếu hắn không hiểu cũng sẽ có người dưới tay hắn hiểu việc mà làm.
Yêu cầu của Đường Phong đối với hắn chỉ có một, tuyệt đối không làm mấy chuyện lấy mạnh hiếp yếu, khi nam bá nữ.
Xử lý xong việc, Đường Phong còn phải lo đến chuyện của riêng mình. Hắn đang chờ cơ hội để lấy thanh Thần Binh đánh tráo được ra xem rốt cục là vật gì. Lấy cớ tu luyện, Đường Phong chào hỏi mọi người một tiếng, sau đó nhét đầy Mị Ảnh không gian thức ăn và đồ dùng cho mấy ngày, sau đó một mình đi lên Khúc Đình Sơn.
Hiện tại Mị Ảnh không gian đã không phải là không gian lúc ban đầu Đường Phong tao ra, chỉ lớn bằng chậu nước rửa mặt.
Sau khi Đường Phong đột phá Vô Thường Quyết tầng thứ ba, hắn thay mấy cái âm hôn ban đầu bằng năm âm hồn của Thiên Giai cao thủ.
Hiện tại năm âm hồn duy trì không gian thì có hai Thiên giai trung phẩm và ba Thiên giai hạ phẩm, thay đổi hiện ra vô cùng rõ rệt, không gian trở nên khổng lồ vô cùng.
Đường Phong cũng không xem xét tỉ mỉ, nhưng ngó chừng cũng phải lớn bằng một căn phòng. Trước kia không gian có chút chật chội, bây giờ lại trở nên trống rỗng, dù cho nhét nhiều thứ hơn nữa thì cũng không sợ chật.
Đường Phong bên ngoài nói với mọi người sẽ đi Khúc Đình Sơn, tự nhiên phải mang theo một ít đồ dùng bình thưởng. Bây giờ cũng khác với trước kia, không phải là sáng đi tối về, mà Đường Phong muốn ở lại Khúc Đình Sơn một thời gian ngắn.
Đối với điều này, bất kể là Thang Phi Tiếu hay là Lâm Nhược Diên đều giơ hai tay tán thành. Người trẻ tuổi nên có long cầu tiến, có tinh thần phấn đấu, chịu được khổ nhọc.Đường Phong tư chất mặc dù rất cao, thăng cấp cũng rất nhanh, nhưng dù sao hắn cũng chưa thể nghiệm được sự khổ cực của cảm giác thực lực tăng trưởng một cách từ từ. Lần này, dù cho Đường Phong có không đề cập tới thì Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích cũng muốn hành hạ hắn một chút, để cho hắn biết được, thực lực cũng không phải dễ dàng đạt được, dùng cái này để tôi luyện tâm tính của hắn.
Để tránh Đường Phong gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, Lâm Nhược Diên còn cẩn thận giảng giải cho Đường Phong một chút về nguyên tắc phân chia thực lực của linh thú.
Linh thú cùng nhân loại giống nhau, cũng có cấp bâc, bất quá cấp bâc của bọn chúng là dùng con số để phân chia. Lâm Nhược Diên còn dặn đi dặn lại Đường Phong tuyệt đối không nên xâm nhập vào sâu trăm dặm Khúc Đình Sơn.
Đường Phong tự nhiên gập đầu đáp ứng, nhưng ngày đầu tiên vào Khúc Đình Sơn hắn cứ như vậy chạy như điên, một đường xông ào vào trong phạm vi ba trăm dặm.
Khúc Đình Sơn vô cùng khổng lồ, được danh xưng đệ nhất sơn mạch ở Lý Đường đế quốc. Dù cho ba trăm dặm cũng chỉ là rìa bên ngoài mà thôi.
Mặc dù thân thể thực lực đã được cải tạo một phen, nhưng chạy như điên trong thời gian dài như vậy, bất kể là thân thể hay cương khí đều tiêu hao khổng lồ. Đầu tiên Đường Phong tìm một chỗ an toàn, sau đó nổi lửa làm một chút đồ ăn lấp đầy cái bụng, rồi sau đó bò lên trên một cái cây khô ngồi xuống tu luyện Vô Thường Quyết, bổ sung lại cương khí đã tiêu hao. Đến khi tinh thần đã đạt đến đỉnh phong, hắn mới mở mắt ra, hít một hơi thật sâu.
Mạo hiểm vô cùng, hao hết tâm tư mới lấy được Thất Thải thần binh, rốt cuộc lúc này đã có thể hiện nguyên hình trước mắt, Đường Phong làm sao có thể không cẩn thận? Vạn nhất nó lại tự bay đi giống như lúc trước, một phen tâm tư, kế hoạch của mình lúc trước chẳng phải theo nước trôi đi sao? Cho nên hắn phải chuẩn bị thật tốt để ngăn cản nếu Thần Binh bay đi.
Kiềm chế xúc động trong long, Đường Phong từ từ lấy Thất Thải thần binh ra từ trong Mị Ảnh không gian, tinh thần tập trung đến cực điểm, mắt cũng không them nháy một cái, cả người ở vào tư thế chuản bị công kích.
Một luồng thất thải quang mang tương đối mờ hiện ra, so với lần trước còn muốn mờ hơn rất nhiều, Thần Binh rốt cuộc đã xuất hiện trên tay Đường Phong, cảm giác vô cùng mềm mại. Lần này Đường Phong đã có thể thấy rõ rang Thần Binh rốt cuộc là cái gì.
So với dự liệu của mình cũng không khác lắm, nó cũng không phải là một thứ binh khí, mà là một cái nội giáp mỏng như cánh ve, bên ngoài có màu ám hắc, cảm giác tơ lụa mềm mại vô cùng.
Thần Binh vừa xuất hiện, từ sâu bên trong rừng tiềng gầm thét, thú rống vang vọng, kinh động đám phi cầm tẩu thú đang an giấc ban đêm, trong lúc nhất thời bốn phương tám hướng chim chóc bay toán loạn.
Đường Phong cũng cảm giác được một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trên tay mình truyền tới, vật này lại muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của hắn, hắn vội vàng vận khởi cương khí, vững vàng nắm chặt không buông.
May mắn là cỗ lực đạo này cũng không phải rất cường đại, bản thân hắn vẫn còn có thể thừa nhận được. Sau khi tranh đấu cùng nó nửa canh giờ, thất thải quang mang trên nội giáp bắt đầu mờ nhạt, khi có khi không, ngay cả khí thế bang bạc cũng vậy, phảng phất hoàn toàn biến mất.
Sau đó một lúc nữa, rốt cục nội giáp không còn động tĩnh gì nữa, tia sáng tản đi, cùng lúc đó, tiềng gần rú gào thét cũa lũ linh thú cũng im bặt, xung quanh lại hoàn toàn yên tĩnh.
Đường Phong nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy nội giáp, không hề buông lỏng, vẫn duy trì cương khí trên tay, sẵn sàng đối kháng cùng nội giáp.
Lúc này nhìn đi nhìn lại, nội giáp không hề bình thường, tính chất nội giáp vô cùng tốt, dáng vẻ vô cùng tinh tế, vừa nhìn là đã biết là làm từ tay danh gia.
- Thần Binh cũng có thể mang loại hình dáng này sao?
Đường Phong vẻ mặt buồn bực, Thập đại Thần Binh hắn chỉ nghe qua những người bên cạnh hắn nói qua vài lần, cũng chỉ biết có Viêm Nhật Kiếm trong tay Tần Tứ Nương, chin cái còn lại hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng vật này hẳn đúng là một kiện Thần Binh, nếu không làm sao có thể chịu được sự công kích của Viêm Nhật Kiếm trong thời gian dài như thế? Chẳng lẽ là Thần Binh loại hình phòng ngự, phòng ngự Thần Binh?
Đường Phong mơ mơ màng màng, vật này là hán lén lén lút lút đánh tráo được, dĩ nhiên hắn muốn che dấu, nếu không sẽ có phiền toái rất lớn, vì vậy hắn không tiện thắc mắc với mấy người Thang Phi Tiếu.
Nhưng nếu nó Thần Binh thỳ có thể nhận chủ, chỉ cần để nó nhận mình làm chủ thì cái gì cũng trở nên đơn giản rồi. Nghĩ tới đây, Đường Phong cả người phấn chấn.
Chương 146: Nội giáp thần bí. (Hạ)
Cả Lý Đường đế quốc chỉ có hai cây Thần Binh, mà tất cả lại đều là vũ khí, không ngờ lại có một kiện phòng ngự Thần Binh rơi vào tay mình. Rốt cục giữa vũ khí và phòng ngự cái nào tốt cái nào kém, nhưng đối với Đường Phong mà nói, vũ khí còn xa không tốt bằng thần giáp phòng ngự, trừ phi vũ khí là ám khí.
Nhưng rốt cuộc làm sao để cho Thần Binh nhận chủ, trên trán Đường Phong hiện lên một đại hắc tuyến. Đối với chuyện này hắn hoàn toàn giống như một cô dâu mới lên kiệu hoa a.
Ngồi ở trên cây khô trầm tư một lát, Đường Phong lại lấy ra một mảnh vỡ của Thiên Binh, nhẹ nhàng cắt một vết thương trên tay mình, sau đó nhỏ vài giọt máu lên trên thần giáp.
Đường Phong sợ không đủ còn cố ý nhỏ them vài giọt nữa lên thần giáp.
Rất thần kỳ máu tươi nhỏ lên thần giáp dần dần bị hấp thu, hơn nữa màu sắc lại không có bất cứ sự thay đổi nào, giống như đá chìm xuống biển vậy, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Đợi thời gian một nén nhang sau, Đường Phong không khỏi chửi ầm lên:
- Lời đồn đãi quả thật là rất hại người a! Ta XX tên nào nói rằng Thần Binh có thể trích máu nhận chủ? Không biết mà cứ đem ra nói lung tung, hại thiếu gia ta tốn mất nửa chén máu!
Sau khi mắng xong, Đường Phong cũng khẽ cười một tiếng, mình quả thật là u mê, nếu để cho Thần Binh nhận chủ đơn giản như vậy thì tên ngoại vi chấp sự họ Thạch kia còn không phải là chủ nhân của Thần Binh từ rất lâu rồi, cần gì phải hao hết tâm tư đi trấn áp nó? Cũng có thể nói, Đường Phong biết rõ việc này rất không có khả năng thành công, nhưng vẫn không nhịn được mà làm thử.
Sau khí bình phục tâm tình, Đường Phong cẩn thận suy nghĩ một chút.
Nếu muốn để cho Thần Binh nhận chủ, vậy mình tất phải câu thông với nó. Tần Tứ Nương cũng nói rằng nàng có thể câu thong cùng Viêm Nhật Kiếm, bất quá Viêm Nhật Kiếm dù sao cũng không phải con người, không cách nào có thể nói chuyện giống như con người. Những thứ mà Viêm Nhật Kiếm biểu hiện ra, tất cả đều cần Tần Tứ Nương tỉ mỉ dùng tâm tới cảm nhận.
Câu thông? Câu thông như thế nào? Nếu không giải quyết được vấn đề này thì cũng đừng mơ tưởng để cho Thần Binh nhận chủ.
Thần Binh đều có linh tính, có linh tínhs là có thể cảm ứng, vậy mình có thể dùng lực lượng tinh thần thử câu thông cùng nó xem sao! Nghĩ tới đây, Đường Phong lập tinh thần phấn chấn, dẹp khuôn mặt đưa đám qua một bên.
Khoanh chân ngồi trên cây khô, Đường Phong hai tay cầm thần giáp, cẩn thận nâng niu, ôn nhu như là đang đối đãi với nữ nhân của mình vậy. Nhẹ nhàng đặt thần giáp lên đầu gối của mình, Đường Phong nhắm hai mắt lại, chìm sâu vào trong thế giới tinh thần, cố gắng câu thông, thấy hiểu sự huyền bí của thần giáp!
Dần dần, Đường Phong tiến vào trạng thái giống như lúc tu luyện, trong long trống không, bên cạnh không có bất kỳ chim hót hoa thơm, không có bất kỳ tiêng động, tiếng côn trùng kêu vang, ngũ quan cảm giác hoàn toàn bị phong bế. Lúc này nếu có người nào tới đánh lén Đường Phong mà nói, hoàn toàn dễ dàng đắc thủ.
Đường Phong cũng biết một thân một mình ở sâu trong Khúc Đình Sơn, bản thân lại không có nửa điểm phòng ngự thuần túy là tự đi tìm chết, nhưng hắn cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có ở nơi này hắn mới yên lòng lấy ra Thần Binh. Hơn nữa nơi này cũng chỉ là bên ngoài rìa Khúc Đình Sơn, hẳn là không có nguy hiểm gì xuất hiện.
Sau hồi lâu, một con đại xà màu sắc sặc sỡ từ trên một cái cây từ từ bò xuống, quấn một vòng quanh hông Đường Phong, sau đó lại một vòng nữa quấn quanh thân thể hắn, leo lên đến cổ hắn, lưỡi rắn phun phì phì chỉ cách gương mặt Đường Phong có một tấc.
Đó cũng không phải một con rắn độc, nhưng nếu một người bình thường bị một con đại xà to bằng hai ngón tay quấn quanh thân thể khẳng định sẽ khiếp sợ không thôi.
Đường Phong giống như không có cảm giác gì cả, thân thể bất động không nhúc nhích, một lúc lâu mới chậm rãi hít vào một hơi, trái tim mới đập một tiếng.
Qua một hồi thật lâu, đại xà từ cổ Đường Phong quấn quanh sau đó từ từ leo lên cây khô rồi biến mất trong màn đêm.
Đối với tất cả những chuyện này, Đường Phong vẫn không hề biết, tâm thần đang cùng thần giáp tiếp xúc. Thời điểm bắt đầu, Đường Phong thậm chí không cảm thấy bất kỳ sự thần kỳ nào trên thân giáp, vật trên tay mình hoàn toàn giống như một cái y phục bình thường, làm cho hắn có cảm giác như con chó cắn phải con nhím, không thể cắn vào được.
Nhưng dần dần, Đường Phong lại có thể cảm nhận được từ trong thần giáp truyền tới một tia ba động cực kỳ yếu ớt, tia ba động này rất nhẹ, nếu không dùng tâm cảm nhận thì căn bản không có cách nào phát hiện ra, hơn nữa tần số rất chậm, cơ hồ một nén nhang lại có một tia ba động xuất hiện.
Dưới sự khống chế của lực lượng tinh thần, Đường Phong dường như đang thấy mình đứng trên một mặt hồ trơn bóng như gương, hồ nước vững vàng, không có chút động tĩnh nào. Cả thân thể hắn tựa như một cây tiêu thương thẳng tắp, đứng yên nơi đó, dường như muồn vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.
Bỗng nhiên, ở nơi nào đó trên mặt hồ đột nhiên xuất hiện một chút chấn động, giống như quăng một viên đá nhỏ lên trên mặt hồ, từng vòng rung động nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.
Chỉ trong sát na ba động mới xuất hiện, tân thần Đường Phong tựa như một mũi tên rơi cung, lao vút về phía trung tâm rung động phóng tới.
Cảnh tượng mặt hồ này cũng là do tâm thần của Đường Phong tưởng tượng ra, àm vòng tròn rung động trên mặt hồ lại chính là ba động của Thần Binh quấy nhiều tâm thần của Đường Phong. Chỉ có thể nắm được ba động này thì Đường Phong mới có thể để tinh thần mình câu thông cùng Thần Binh.
Đó tuy là một biện pháp ngu ngốc, nhưng lại cực kỳ hữu hiệu.
Sự thật quả nhiên đúng như mình dự đoán, thời điểm lực lượng tinh thần xông vào trong vòng tròn rung động kia, trước mắt Đường Phong dường như sang hẳn lên, cảnh tượng hồ nước biến mất, trước mặt Đường Phong là một cánh cửa lớn! Một cánh cửa vô cùng kiên cố, phảng phất như đã trả qua vô số năm tháng ngâm gió phơi sương, đã sớm rỉ sắt loang lổ, nhưng cánh cửa này vẫn cứ đứng sừng sững nơi đây, ngăn cản bất kỳ ai có ý đồ tìm hiểu huyền bí của Thần Binh
Cánh cửa này tất nhiên chỉ là hư ảo, dùng mắt thường căn bản không thể nhận ra được, chỉ có thông qua tâm thần cảm nhận mới có thể cảm thấy được.
Nhưng quả thực nó to lớn hơn so với bất kỳ cánh cửa thật sự nào.
Cánh cửa cao gần mười trượng, Đường Phong đứng trước mặt nó giống như là một con kiến vậy. Phía trên mặt cánh cửa có vô số đồ án chữ viết kỳ lạ, một cỗ khí tức tang thương nặng nề ép tới, làm cho Đường Phong không thở nổi.
Quay đầu nhìn lại, phía sau là cả một con đường lớn, cuối con đường là một cái cửa ra, chính là nơi mà lực lượng tinh thần của mình xông vào.
Xem ra, chỉ có mở được cánh cửa này mới có thể thấu hiểu được huyền bí của thần giáp.
Nhưng dù sao cánh cửa này cũng không có thực, không thể nào sử dụng biện pháp cứng rắn để mở, huống chi cánh cửa khổng lồ như vậy, cho dù sử dụng biện pháp cứng rắn cũng chưa chắc có thể thành công.
Đứng ở ngoài cửa, Đường Phong ngưng mắt nhìn kên cánh cửa, muốn từ trên văn tự đồ án trên đó tìm ra chút manh mối. Hắn quan sát vô cùng cẩn thận, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào, nhưng làm cho hắn thất vọng, những chữ viết và đồ án này vô cùng huyền diêu, khó giải thích, căn bản không thể nào hiểu được chứ đừng nói là tìm hiểu bí mật gì đó.