Chương 166: Gặp lại Tứ Quý thành chủ. (Thượng Hạ)
Vô Thường
Tác giả: Mạc Mặc
Chương 166: Gặp lại Tứ Quý thành chủ. (Thượng Hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn
Chỉ trong nháy mắt, tiểu nhị kêu thảm một tiếng, máu tươi vẩy ra, cả thân thể bị Khiếu Thiên Lang cắn thành hai đoạn, nửa trên và nửa dưới rơi ở hai vị trí khác nhau.
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc vẫn không ngừng phát ra từ miệng của tiểu nhị, hắn dùng hai tay chống nửa người trên của mình, khuôn mặt không cảm lòng và hối hận, hắn vẫn còn có chút không dám tin, lầm bẩm nói:
- Ta chỉ bắt vài con Linh Thú.tại sao đối xử với ta như vậy?
Tại sao lại có nhiều Linh Thú cường đại như vậy đến báo thù như vậy?
Hơn nữa, nhưng lần này có vẻ hơi quá lớn rồi. Ta bất quá chỉ là một tên tiểu nhị, ta có tư cách này sao?
Khiếu Thiên Lang điên cuồng hét lên một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua mấy người chưởng quỹ, trong mắt nó đầy sát cơ, sau một khắc, vô số Linh Thú liền xông tới, mở ra cái miệng lớn đầy nanh nhọn, tiếp đón trên người đám người người này. Trong nhất thời, máu tươi bắn ra tứ phía, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong mảnh rừng rậm này, thật lâu vẫn không ngừng lại.
Mỗi người đều bị vài con Linh Thú cắn chết, trong nháy mắt liền chia năm xẻ bảy, những con Linh Thú kia tranh nhau cắn xé, nuốt tươi những khối thịt mình giành được, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
Trước khi chết, trong đầu chưởng quỹ không khỏi nhớ lại lời của dã nhân kia nói trước khi đi. Hắn đột nhiên phát hiện ra, lời nói của dã nhân đó rất có đạo lý, ác hữu ác báo, Linh Thú cũng là do cha mẹ sinh ra nuôi lớn, bắt nhiều sẽ có báo ứng.
Không được bao lâu, vụng đất này đã bị nhuộm thành một màu đỏ sậm, trên mặt đất chỉ còn sót lại mấy mảnh quần áo và vài đoạn xương. Tên tiểu nhị bị cắt thành hai khúc cũng không tránh được vận mệnh này, bị linh thú tranh nhau cắn xé.
Khiếu Thiên Lang từ từ đi tới bên cạnh lồng tre, nó há mồm cắn tan cái lồng, thả mấy con Linh Thú sơ sinh bên trong ra, những Tiểu Linh Thú này sinh ra chưa được bao lâu, hiện tại không có cha mẹ chăm sóc, chúng chỉ có thể dựa vào chính mình, ở nơi nhược nhục cường thực này, có lẽ chúng cũng không sống được bao lâu, nhưng lúc này Khiếu Thiên Lang cũng không quan tâm nhiều như vậy, nó chỉ muốn tìm Đường Phong báo thù.
Nhìn về hướng Đường Phong đã rời đi, Khiếu Thiên Lang tru lên một tiếng, dẫn đầu đàn Linh Thú chạy về phía Thiên Tú Tông.
Phía sau nó là cả một đội nhân mã, vô số linh thú điên cuồng chạy sát theo vua của chúng.
Đường Phong cũng không nghĩ tới, một câu nói đùa của mình lại có thể thành sự thật. Nếu hắn biết được cũng không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì. Lúc này hắn vẫn đang vận hết tốc lực chạy về Thiên Tú, hoàn toàn không hay biết chuyện tình phát sinh phía sau.
Càng đến gần Thiên Tú, tâm tình Đường Phong lại càng hưng phấn. Thời gian vào Khúc Đình Sơn thật sự quá dài, đoán chừng đã qua hai tháng rồi, thời gian lâu như vậy không có tin tức của mình, chắc hẳn cô cô đang lo lắng lắm.
Trên thế giới này nếu như có người để cho Đường Phong nhớ thương thì đó chính là cô cô hắn và Bạch Tiểu Lại.
Hắn nhất định phải mau chóng chạy về Thiên Tú, báo cho cô cô biết hắn vẫn bình an.
Giương mắt nhìn lên, Thiên Tú đã gần trong gang tấc, nơi này chính là ngọn núi nhỏ mà mình và Bạch Tiểu Lại từng tới tu luyện, đây là tảng đá mình đã ngồi, Bạch Tiểu Lại thì ở bên cạnh, cả ngày không nói lời nào, không ăn không uống để chờ mình.
Hồi tưởng lại, mọi việc cứ như mới diễn ra ngày hôm qua, nơi này dường như vẫn còn vương lại hương thơm trên người Bạch Tiểu Lại.
Đường Phong chưa từng trải qua yêu đương gì cả, nhưng có thể nói, hắn và Bạch Tiểu Lại có thể là lâu ngày sinh tình. TÌnh cảm này có thể nói là nước chảy thành sông, nhưng hiện tại nàng đã trở về Bạch Đế Thành, để lại trong lòng Đường Phong nỗi nhớ khôn nguôi
Hai năm, rốt cuộc thì mình có thể trưởng thành tới mức nào? Tới lúc đó nếu mình tới Bạch Đế Thành tìm Lại tỷ, nàng có giật mình khi nhìn thấy mình hay không? Trong đầu ảo tưởng đến thời khắc gặp lại Bạch Tiểu Lại, Đường Phong không kìm được liền bật cười một cách ngốc nghếch.
Đó nhất định là một việc rất hay.
Thu lại tâm tình của mình, Đường Phong lại triển khai thân hình chạy nhanh về Thiên Tú. Chẳng qua chỉ là quãng đường hai mươi dặm, không tới nửa nén nhang Đường Phong đã xuống tới chân Khúc Đình Sơn, thể này thì rốt cuộc cũng coi như là hoàn toàn chạy thoát!
Nhìn Dạ Vũ Hồ quen thuộc, Thiên Tú quen thuộc, mấy thân ảnh đứng gác quen thuộc, còn có Yên Liễu các nằm khuất trong một góc của Thiên Tú, Đường Phong vận khởi cương khí toàn thân, ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên:
- Thiếu gia ta đã trở về! Oa hahaha
Thanh âm vang tận mây xanh, truyền khắp cả Thiên Tú. Trong thiên địa không ngừng vang vọng tiếng cười lớn của Đường Phong.
Sau một khắc, từ bên trong Thiên Tú bắn ra vài đạo thân ảnh, động loạt bay tới chỗ Đường Phong. Trong những thân ảnh này, tới đầu tiên chính là Lâm Nhược Diên, sau đó là Thang Phi Tiếu, Tần Tứ Nương, Đoạn Thất Xích, Bạch Tố Y cũng tới. Bất quá làm cho Đường Phong có chút nghi ngờ, bóng người lao ra không chỉ có năm mà là chín.
Trừ năm người mình biết ra, còn bốn người cũng từ một nơi trong Thiên Tú bay ra, lao thẳng về hướng của mình.
Chín Thiên giai! Trong lòng Đường Phong không khỏi băn khoăn, thầm nghĩ cho dù có nhiệt tình chào đón thiếu gia đây trở về thì cũng không cần đội hình lớn như vậy. hơn nữa, mình đi bất quá chi khoảng hai ba tháng, bốn vị Thiên giai này lại là từ đâu mà ra nữa đây?
- Phong Nhi!
Lâm Nhược Diên người còn chưa tới, từ xa đã hô lên tên của Đường Phong, thanh âm run rẩy, nghẹn ngào.
Hai ba tháng! Lâm Nhược Diên cho rằng lần này Đường Phong đi vào núi tu luyện cũng chỉ như những lần trước mà thôi, sẽ không đi quá xa. Huống chi, trước khi hắn đi mình còn dặn dò hắn rất kỳ, không được xâm nhập vào quá phạm vi ba trăm dặm bên ngoài Khúc Đình Sơn.
Nhưng lần này Đường Phong đi mà không thấy trở lại, Lâm Nhược Diên làm sao lại không nóng lòng lo lắng cho được? Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt nàng lâu như thế. Nàng và mấy người Thang Phi Tiếu cũng đã vào Khúc Đình sơn tìm kiếm, nhưng núi rừng quá lớn, bọn họ cũng hoàn toàn không thể tìm được tung tích của Đường Phong.
nghĩ tới Đường Phong có thể gặp chuyện ngoài ý muốn gì đó trong Khúc Đình sơn, Lâm Nhược Diên đi ngủ cũng khó an giấc, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt. Đường Phong là do một tay nàng nuôi lớn, giống như con đẻ của nàng vậy, trước khi hắn mười năm tuổi, bởi vì nàng chưa dạy dỗ trẻ nhỏ bao giờ, không có kinh nghiệm nên mới làm cho Đường Phong trở thành nam không ra nam, nữ không ra nữ, nhưng sau này, Đường Phong đã thay đổi, càng ngày càng trưởng thành. Mắt thấy một nhân tài đỏ rực sắp xuất hiện, lại vì một lần vào Khúc Đình sơn tu luyện mà không thấy bóng dáng.
Mỗi lần nhớ tới Đường Phong, tim Lâm Nhược Diên như bị dao cắt. chỉ trong hai tháng mà nàng như gầy đi mấy vòng, hơn nữa Thiên Tú cũng xảy ra chút chuyện, còn có người tới tìm Đường Phong gây phiền toái, ức chế từ đủ chuyện tích tụ trong lòng, nếu không phải mấy người Thang Phi Tiếu can ngăn mình, Lâm Nhược Diên thậm chí đã chuẩn bị liều mạng cùng đám người kia.
Vừa rồi nàng đang ngồi ủ rũ trong phòng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu réo ầm ĩ của Đường Phong, lập tức liều mạng vọt ra ngoài.
Xa xa, một thân ảnh khắc sâu vào trong mắt Lâm Nhược Diên, thân ảnh thường ngày thoạt nhìn có chút gầy gò lúc này mặc dù vẫn gầy gò như vậy, nhưng có vẻ rắn rỏi hơn rất nhiều, chính là bề ngoài của hắn như vậy thật sự khiến cho người khác đau lòng, quần áo lam lũ, đầu tóc rồi bù, da thịt lộ ra ngoài đều đen thui, ngay cả gương mặt tuấn tú cũng hệt như vậy, nhìn thoáng qua chỉ thấy giống một tên khất cái ở đầu đường.
Bộ dạng hiện tại của Đường Phong, đổi lại là người khác còn chưa chắc đã nhận ra, nhưng Lâm Nhược Diên cho dù không cần nhìn, chỉ cần nghe thanh âm cũng có thể xác định người trước mặt chính là Phong nhi của mình.
Trong lòng Lâm Nhược Diên liền dâng lên nỗi chua xót, nước mắt bay theo gió rơi xuống, trực tiếp vọt tới trước mặt Đường Phong, không đợi Đường Phong chào hỏi đã kéo hắn vào ngực rồi gắt gao ôm chặt hắn, dường như vĩnh viễn cũng không muốn buông tay ra.
Lâm Nhược Diên nhẹ giọng nghẹn ngào, bờ vai mảnh mai không ngừng lay động, phát tiết lo lắng trong lòng mình mấy tháng này, để cho tâm tình tích tụ lại cuốn trôi theo nước mắt.
- Cô cô.
Đường Phong bị làm tới không kịp trở tay, hắn hoàn toàn không ngờ tới cô cô lại lo lắng như vậy, nụ cười treo trên mặt, bàn tay to vươn ra cứng ngắc giữa không trung, cảm thụ cái ôm của cô cô mình, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của Lâm Nhược Diên, an ủi:
- Cô cô, không có chuyện gì nữa rồi, Phong Nhi trở lại rồi!
Đường Phong cũng cảm thấy hơi đau lòng, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cảm giác khi có người lo lắng cho mình thật là tốt!
- Thật xin lỗi, Phong Nhi đã về trễ rồi.
Đường Phong nhẹ giọng nói, hắn ở trong Khúc Đình Sơn quá lâu, mặc dù không phải hắn muốn như vậy, nhưng để cho một người quan tâm tới mình thương tâm rơi lệ, Đường Phong không muốn thấy cảnh đó, hơn nữa, hình như cô cô gầy đi không ít.
- Không sao, trở lại là tốt rồi!
Lâm Nhược Diên buông Đường Phong ra, đưa tay lau nước mắt vui mừng trên mặt, một tay vịn vai Đường Phong, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, ôn nhu hỏi:
- Sao lại biến thành như vậy?
Đường Phong cười khổ một tiếng:
- Có chút nguyên nhân ngoài ý muốn!
Dĩ nhiên hắn không thể nói cho Lâm Nhược Diên, mình ở trên Khúc Đình Sơn bị một đàn Linh Thú đuổi giết, sau đó lại bất đắc dĩ mà chạy đến thú mộ ẩn núp nhiều ngày, sau đó lại một mạch chạy không ngừng về Thiên Tú, nếu hắn nói ra những điều này chỉ làm cho Lâm Nhược Diên thêm lo lắng.
- không muốn nói thì thôi, nhìn bộ dạng của con bây giờ kìa, giống hệt như khi nghịch bùn lúc bé vậy!
Lâm Nhược Diên lôi ra một cái khăn lụa, không để ý bẩn thỉu trên mặt Đường Phong, chỉ lau có hai cái mà cái khăn lụa trắng tinh đã giống như cái giẻ lau rồi.
- Lúc nhỏ con từng nghịch bùn sao?
Đường Phong lúng túng hỏi.
- Sao lại không có?
Lâm Nhược Diên nở nụ cười.
- Con không nhớ lúc đó con muốn trộm phấn sơn của ta, ta không cho con lấy, sau đó con liền lấy bùn vẽ bậy lên mặt, hại ta ngày nào cũng phải rửa cho con mấy lần.
Chuyện này thật đúng là khó ngửi, ngàn vạn lần không được để cho người khác biết.
ngay lúc Lâm Nhược Diên đang lau mặt cho Đường Phong, mấy người Thang Phi Tiếu cũng đã chạy tới, vẻ mặt Tiếu thúc như trút được gánh nặng vậy, chẳng những hắn, mà bọn Tứ Nương và Đoạn Thất Xích, Bạch Tố Y cũng vậy.
Đường Phong đi một lần tới hai ba tháng, chẳng những không có tin tức gì, ngay cả mọi người đi tìm cũng không thấy. Lâm Nhược Diên lo lắng cho Đường Phong, dĩ nhiên bọn họ cũng vậy. Mỗi ngày Lâm Nhược Diên đều lo lắng mất ăn mất ngủ bọn họ cũng thấy được, nhưng bọn họ có biện pháp gì chứ? Đường Phong giống như tính mạng của nàng, hiện tại không có hắn ở đây, tâm bệnh đương nhiên khó chữa.
Hiện tại thấy Đường Phong đã an toàn trở về, mấy người không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Trong mắt Tiếu thúc bao hàm nhiệt tình, cười nói:
- Phong thiếu gia, bộ dáng của ngươi bây giờ nếu muốn đi làm ăn xin cũng không cần hóa trang rồi.
Có thể thấy được Tiếu thúc cũng rất kích động, nhưng dù sao hắn cũng là đại nam nhân, không thể giống như Lâm Nhược Diên được, nam nhân luôn luôn che giấu cảm xúc của mình.
Đường Phong cười khổ một tiếng:
- Tiếu thúc, ngươi đừng trêu chọc ta nữa.
- trở lại là tốt rồi.
Tần Tứ Nương cũng nhẹ giọng nói.
Đoạn Thất Xích ở bên cạnh chậm rãi lắc đầu nói:
- trở lại chưa chắc đã là tốt đâu!
Đường Phong vừa nghe lời này lập tức sửng sốt, nhưng ngay sau đó hắn cảm nhận được mấy ánh mắt không có hảo ý đang nhìn mình chằm chằm, nhìn về phía mấy ánh mắt này, Đường Phong không khỏi có chút kinh ngạc.
Chín đạo thân ảnh bay ra từ trong Thiên Tú. Trừ năm người mình biết ra còn có bốn người khác, mà mấy đạo ánh mắt có chút bất thiện chính là bốn người này. Sở dĩ Đường Phong kinh ngạc là vì mình biết bốn người này.
Bốn người này chính là Tứ Quý thành chủ của Bạch Đế Thành đã từng tham dự cuộc chiến Thần Binh lần trước!
Sắc mặt Đường Phong không đổi nhưng trong lòng thì máy động. Lúc đó mình bày kế đánh tráo Thần Binh thành Thiên Binh, nhưng cũng không có ai phát hiện ra. Bây giờ Tứ Quý thành chủ lại xuất hiện ở Thiên Tú, hơn nữa rõ ràng bọn họ đến tìm mình, chẳng lẽ có liên quan tới chuyện lần trước?
Sự thật cũng đúng như Đường Phong suy đoán, sau khi Tứ Quý thành chủ giết chết Lâu Mãn Kinh, thành công đoạt được cái gọi là “Thần Binh”, không được bao lâu thì bọn họ cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Cấp bậc của Thần Binh và Thiên Binh chênh lệch quá lớn, chỉ cần hơi chú ý một chút là có thể nhìn ra được. Lúc ấy bọn họ vừa đoạt được Thần Binh, sợ hai trưởng lão của Thiên Công Sơn Trang không giữ lấy lời, âm thầm đánh lén, cho nên liền vội vàng chạy về phía Bạch Đế thành.
Sau khi chạy được nửa canh giờ, Dương Xuân tâm tình kích động, muốn nhìn hình dáng thật sự của Thần Bình, nhưng sau khi nhìn thấy, tâm linh của hắn lập tức bị đả thương nặng nề!
Thanh Thần binh kia chẳng qua chỉ là một thanh Thiên binh đại đao mà thôi.
Mấy người đầu óc mơ hồ, dù nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao Thần Binh lại biến thành Thiên Binh được.
Ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu họ chính là Lâu Mãn Kinh đã đánh tráo Thần Binh rồi, nhưng sau khi Lâu Mãn Kinh chiếm được Thần Binh, sáu vị Thiên giai thượng phẩm cao thủ vẫn truy đuổi sát phía sau, hắn căn bản không có cơ hội đánh tráo, hắn cũng không thể chơi trò này trước mặt sáu vị Thiên giai cao thủ mà không bị phát hiện.
nghĩ như vậy, nhưng vì điều tra rõ chân tướng, bốn người lập tức thay đổi phương hướng, trở lại nơi Lâu Mãn Kinh bị trọng thương. Sau khi trở lại thì bọn họ đã thấy Lâu Mãn Kinh đã sớm chết, không còn hơi thở nữa.
Lúc mấy người đuổi theo Lâu Mãn Kinh, bọn họ cũng đều biết phía sau còn có ba người, chính là bọn Trần Vô Xá, Lâu Mãn Kinh chết nhất định có liên quan tới bọn họ.
Nhưng bây giờ Lâu Mãn Kinh đã chết, bọn họ còn có thể tìm ai để hỏi chuyện Thần Binh chứ?
Còn nữa, Tứ Quý thành chủ của Bạch Đế Thành đồng thời xuất động, không tiếc đắc tội hại vị trưỡng lão của Thiên Công Sơn Trang, trải qua thiên tân vạn khổ mới đoạt được Thần Binh tới tay, nhưng sau đó lại phát hiện ra đó chẳng qua chỉ là một thanh Thiên Binh! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng những bốn người bọn họ xấu mặt, hơn nữa còn liên lụy đến danh dự của Bạch Đế Thành, làm cho anh hùng thiên hạ cười nhạo Bạch Đế Thành. Bọn họ cũng không muốn như vậy.
cũng chính vì nguyên nhân này mà bọn họ cũng không thể không câu nệ gì mà tìm ba người Trần Vô Xá để hỏi thăm, huống chi, ba người bọn họ cũng đã sớm rút khỏi cuộc chiến, cũng không cách nào chiếm được thần binh.
không giải thích được, Tứ Quý thành chủ đành ngậm hồ hòn làm ngọt, rốt cục im lặng không hỏi đối với chuyện này.
Bốn người có chút ủ rũ trở về Bạch Đế Thành, sau khi hồi báo một tiếng với thành chủ Bạch Liên Tâm, tất cả đều nhất trí dấu chuyện này ở trong bụng, không ai được phép nói ra. Xuân thành chủ càng nghĩ lại càng buồn bực, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng.