Chương 273: Ta nhặt về. (Thượng)

Vô Thường

Tác giả: Mạc Mặc

Chương 273: Ta nhặt về. (Thượng)

Nhóm dịch: Dungnhi

Nguồn: Vipvandan.vn

Bọn chúng dám! Ai dám cười ta sẽ tự tay ném vào Xà Quật làm mồi cho rắn ! Ừm, lúc đó còn tự mình bày ra một bộ mặt nghiêm nghị tức giận, như vậy bọn chúng sẽ không dám suy đoán linh tinh.

Ngẩng đầu nhìn vào phía trước, một màn làm nàng không khỏi nghi hoặc.

Cửa chính Ô Long Bảo tụ tập rất nhiều người, ầm ĩ, không biết những người đó đang tranh luận gì, trong số đó có người mặt đỏ, lớn giọng, thậm chí có giọng la hét, muốn cứu người nào đó. Xem xét cẩn thận, thậm chí Mang chấp sự cũng ở đó.

Có chuyện gì nghiêm trọng sao? Mình chỉ rời khỏi Bảo có ba bốn canh giờ thôi, nghĩ tới đây, nàng nhướng mày đi tới.

Tới gần, nàng phát hiện những người đó là người ở tàu cùng người Ô Long Bảo ồn ào, người làm việc ở tàu cũng là người của Ô Long Bảo, tuy nhiên là loại người không có tiềm chất và thực lực cho nên địa vị những người này không cao. Bình thường những người trên tàu này đụng phải đệ tử Ô Long Bảo phải cung cung kính kính hôm nay ăn tim hùm mật gấu dám cãi nhau sao?

Theo những gì bọn chúng nói, hình như có một đệ tử Ô Long Bảo đang ngoài biển, gặp nguy hiểm lớn, yêu cầu người Ô Long Bảo phái cao thủ đi cứu viện, thực lực thấp không được, ít nhất là Thiên giai.

Đệ tử Ô Long Bảo nhiều không kể xiết, nhưng là đệ tử nào mà dám làm phiền một cao thủ Thiên giai xuất động?

- Đã xảy ra chuyện gì?

Một nhóm người ồn ào, không biết nàng đi tới, nghe nàng hỏi, đám người kia quay đầu lại, nhát mắt sắc mặt nghiêm túc, cung kính hành lễ nói:

- Bảo chủ đại nhân!

Đường Phong lúc này mà tỉnh, chắc chắn sẽ trừng mắt tức giận.

Lúc gặp Mang chấp sự, người này nói cho Đường Phong biết là đã đắc tội với nha hoàn thân cận của Bảo chủ Ô Long Bảo, mà thực tế, Mang chấp sự rõ ràng xảo biện, nữ nhân này căn bản chính là chủ nhân nơi này, bảo chủ Phi Tiểu Nhã làm gì mà nha với hoàn ở đây hả. Cũng không biết lúc ấy hắn nói vậy là có chủ ý gì, còn cố ý giật dây khiêu chiến Đường Phong, kêu hắn đi chinh phục Phi Tiểu Nhã .

Thời điểm những người này hành lễ, nhưng người trên tàu kia đương nhiên cũng phải cúi đầu, cũng không dám liếc nhìn Phi Tiểu Nhã, nhưng Sở lão cùng Mang chấp sự có chút ngang bằng, cũng quan hệ sâu với Phi Tiểu Nhã, Sở lão hành lễ chút rồi chuẩn bị mở miệng giải thích, ngẩng đầu chứng kiến bộ dạng lôi thôi của Phi Tiểu Nhã, mặt không tự chủ được nở một nụ cười quỷ dị.

Chẳng những hắn như thế, Mang chấp sự cũng vậy.

- Cười cái gì, cười đã chưa?

Phi Tiểu Nhã đỏ mặt quát.

Sở lão vội vàng thu liễm nụ cười, đứng nghiêm ở một bên.

Mang chấp sự ngược lại nghiêm túc nhìn Phi Tiểu Nhã nói:

- Bảo chủ, trán ngài… Chẳng lẽ lúc đi du lịch biển, không cẩn thận đụng phải đá ngầm? Làm sao đỏ một mảnh vậy?

Lời kia vừa thốt ra, Phi Tiểu Nhã cảm giác tức phát điên.

Khó trách tại sao thấy trán đau, ra là bị hắn gõ! Lúc ở trên bờ cát, tên tiểu dâm tặc ở trên người minh, dám dùng ngón tay dạy bảo mình.

Tiểu dâm tặc đáng chết, Mang chấp sự cũng đáng chết! Hết lần này tới lần khác tự vạch áo cho người xem lưng!

- Ai cần ngươi lo!

Phi Tiểu Nhã tức giận trợn mắt nhìn Mang chấp sự.

- Ngươi trước hãy lo tốt việc của mình đi.

Một đám đệ tử Ô Long Bảo cùng người trên tàu ngẩng đầu lén lút nhìn Phi Tiểu Nhã một cái sau đó cúi thấp nghĩ thầm:

- Chủ nhân tính tình tàn bạo trong truyền thuyết bách biến vô thường lần này lại bộc phát rồi a. Quá khó khăn rồi.

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Phi Tiểu Nhã mở miệng hỏi

Không đợi quái nhân độc nhãn mở miệng, lão La lần trước mang Đường Phong ra biển lập tức tiến lên một bước, phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt Phi Tiểu Nhã khuôn mặt tràn đầy nước mặt tự thuật lại câu chuyện một lần.

Lúc ấy Đường Phong dẫn con rùa đi ra biển đám người lão La cũng biết mình không phải đối thủ của nó, mặc dù có Đường Phong giúp một tay nhưng năng lực có hạn, chỉ có thể chạy về Ô Long bảo tìm viện binh.

Nhưng tại sao ba con thuyền giờ còn mấy người là sao. Mấy người các ngươi hành xử như thế nào?

Trên mặt biển hung hiểm vô cùng đường trở về còn gặp lốc xoáy may là lão La tinh thông Hải Vực này nên tránh được nếu không thiếu chút nữa là thuyền chìm người mất. Chạy thêm ba ngày nữa thì về đến bến tàu thì mười mấy người bị hành hạ kiệt sức chút cơm chưa kịp ăn miếng nước còn chưa kịp uống.uống chút nước La lão liền mang theo mười mấy huynh đệ còn sống sau tại nạn chạy tới Ô Long bảo, muốn cầu kiến Mang chấp sự, để cho hắn nghĩ biện pháp.

Đây là chuyện tình hai ngày trước. Chẳng qua bọn họ không lường trước được ở trước của Ô Long bảo lại bị lão nhân độc nhãn ngăn lại sau một hồi tranh luận thì không có kết quả.

Lão La cũng không dám đem chuyện mang Đường Phong ra biển tìm kiếm đồ để lộ ra cho Mang chấp sự biết, lấy bản thân của hắn muốn gặp Mang chấp sự thật khó khăn?

Chuyện vẫn kéo dài tới rồi hôm nay, kinh động tới Mang chấp sự coi là có một chút kết quả.

Thật ra thì Mang chấp sự cũng là vừa nghe được tin tức kia nhưng ngay sau đó Phi Tiểu Nhã liền chạy lại.

Nghe lão La trình bày, Đường Phong nghiễm nhiên trở thành quên mình vì người, hiệp can nghĩa đảm, trừng ác dương thiện, không sợ sinh tử, vì cứu mười mấy huynh đệ không tiếc đặt mình trong hiểm cảnh, lấy thân dụ con rùa, thẳng đến hiện tại cũng vẫn không biết có thoát khỏi hiểm cảnh hay không trở thành thiếu niên anh hùng, hình tượng Đường Phong trong nháy mắt trở thành con người hoàn hảo khiến cho người ta bất giác muốn sùng bái.

Nghe lão La nước mắt tràn đầy vẻ mặt chân thành tha thiết tự thuật, Phi Tiểu Nhã sắc mặt cũng không khỏi nghiêm túc, đích thân đem lão dìu dắt đứng lên sau nói:

- Thật không ngờ trong chúng ta lại có người có khí phách như thế này.

Lão La có chút thụ sủng nhược kinh, lau nước mắt nói:

- Bảo chủ đại nhân, ngài cũng không thể bất kể hắn a, con rùa lực lượng lớn vô cùng, hung tàn chí cực, chẳng qua là đem cái đuôi đảo qua đã khiến cho đội thuyền chúng ta phiền toái, lúc này hắn cũng không biết có hay không bất hạnh, chúng ta những người này tánh mạng là do hắn cứu tới, hắn đúng ân nhân của chúng ta, nếu như có thể đem hắn còn sống cứu ra tự nhiên là tốt vô cùng,còn nếu hắn là... Cho dù đem thi thể của hắn mang về tới cũng được a, ngày sau đến ngày giỗ của hắn,chúng ta cũng có địa phương mà bái tế hắn.

Một đám huynh đệ hai mắt đỏ bừng nhìn lão La mãnh liệt gật đầu,vẻ mặt đầy bi thương sống phải thấy người chết thì có xác.

Phi Tiểu Nhã sắc mặt nghiêm túc nói:

- Dĩ nhiên không thể không quản hắn ! Ô Long bảo có thể có huynh đệ như vậy đúng là vinh hạnh, Mang chấp sự!

- Có thuộc hạ.

Mang chấp sự đi nhanh lên trước hai bước.

- Chuyện này ngươi tự mình chịu trách nhiệm, hiện tại lập tức ra biển! Đúng rồi, người này tên gọi là gì?

- Đường Môn! Lão La đáp.

- Là hắn?

Phi Tiểu Nhã sắc mặt nghiêm túc một chút, lần trước Đường Phong giết người cũng có nghe thấy, cùng Mang chấp sự tán gẫu qua về Đường Phong, tự nhiên biết hắn là người có tư chất thật tốt nếu để chết sớm như vậy thật là đáng tiếc. Nhưng là khoảng cách hiện tại đã qua năm ngày, nếu như con rùa kia một kích đánh nát con thuyền mà nói..., một Huyền giai cảnh giới ở trước mặt nó, đoán chừng cũng là dữ nhiều lành ít.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện