Chương 288: Rắn! (Thượng)
Vô Thường
Tác giả: Mạc Mặc
Chương 288: Rắn! (Thượng)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn
Mà bây giờ Không Dư Hận rõ ràng lại trực tiếp quay mũi mâu chỉ về phía hắc y nhân của Ô Long Bảo, quả thực nằm ngoài dự liệu của độc nhãn quái nhân, hắn không ngờ tên tiểu bối này lại to gan như vậy. Trầm như một lát, độc nhãn quái nhân hướng tới hắc y nhân nhẹ gật đầu, truyền âm nói:
- Xuất thủ đi, nhưng đừng lấy mạng của hắn, bảo chủ đại nhân vẫn muốn giữ lại mạng của tên này.
Thấy độc nhãn quái nhân cho phép, hắc y nhân cười âm hiểm, ném trường tiên trong tay qua một bên, đi đến bên cạnh nhưng cái thùng, trực tiếp cầm lấy một cái thùng đem hắc thủy dội lên trên người. Cho dù hắn tiêu chuẩn là Địa giai, cũng không nhịn được run rẩy một hồi, sau đó chậm rãi đi tới chỗ Không Dư Hận. Không ai biết được Không Dư Hận đang nghĩ gì, nhưng Đường Phong có thể ẩn ẩn đoán được. Hắn hẳn là bị chính mình sáng nay đả kích, vì vậy muốn trở nên mạnh mẽ hơn, cường đại hơn so với mình, báo thù một tên sáng ngày hôm nay. Nếu chọn đối thủ là hắc y nhân có thực lực địa giai, tuy hắn sẽ bị đánh vô cùng thảm, nhưng đây là một phương pháp rèn luyện tốt vô cùng, là một loại phương pháp khổ tu.
- Muốn hay không ta cũng tìm cho ngươi một cao thủ Địa giai làm đối thủ?
Bên tai Đường Phong chợt vang lên tiếng nói của độc nhãn quái nhân, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy tên quái nhân này đang mỉm cười nhìn mình, Đường Phong chỉ lắc lắc đầu. Nói giỡn à, Không Dư Hận muốn tự làm khổ mình, không có nghĩa là hắn cũng có xu hướng tự ngược. Với trạng thái hiện tại mà đụng phải cao thủ Địa giai, chẳng khác gì làm cái bị thịt cho người ta đánh hay sao? Dù sao cũng chỉ là không ngừng tiêu hao cương khí, bức đến cực hạn mà thôi, không cần Địa giai cũng làm được.
Giờ phút này, không mấy ai quan tâm đến cách làm của Không Dư Hận, có lẽ mọi người đã có chút lực bất tòng tâm, ai còn dư hơi mà đi quan tâm chuyện người khác? Dưới sự áp bách của những cây trường tiên trên thân đầy gai ngược kia, từng bước từng bước bức bách ra tiềm năng, đột phá cực hạn của bản thân, gắng cho mình không gục ngã, bởi vì nếu gục ngã tất nhiên là sẽ phải ăn roi.
Suốt cả một buổi sáng, gần hai trăm người máy móc lặp đi lặp lại cùng một việc. Độc nhãn quái nhân cũng không phải là không để cho mọi người nghỉ ngơi, sau khi liều mạng đối chiến với nhau một canh giờ, đều cho mọi người khôi phục thể lực trong thời gian nửa nén nhang, sau đó mới tiếp tục đứng lên chiến đấu.
Giữa trưa, thời gian nghỉ ngơi sẽ nhiều hơn một chút, bởi vì tính cả thời gian dùng cơm trưa. Cơm trưa cũng không có khiến người ta thất vọng, không có bất kỳ hạn chế nào, thức ăn vô cùng phong phú, ăn bao nhiêu cũng được. Một đám người chẳng khác gì một đám ác lang bị bỏi đói lâu ngày, ngay cả nữ hài vốn rụt rè, cũng vứt tuốt yểu điệu thục nữ qua một bên, cầm chén cơm trưa nên từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, không giữ một chút hình tượng nào cả.
Bởi vì nếu không ăn no sẽ không có thể lực, không có thể lực liền không có cách nào chèo chống qua đợt huấn luyện buổi chiều. Ví hai trăm người này là những tên ăn mày cũng không đủ, quần áo mỗi người đều tả tơi, khuôn mặt tiều tụy, bộ dáng quả thực là vô cùng thảm. Ngày hôm nay tuyệt đối là một ngày gian nan nhất, mặc dù trong dĩ vãng, có khó khăn nguy hiểm nhưng không có cách nào đánh đồng cùng với sư tra tấn nội trong một ngày hôm nay, trong cơ thể chỉ cần khôi phục một chút cương khí, ngay lập tức sẽ bị rút ra ngoài. Trong đan điền thủy chung lúc nào cũng lâm vào tình trạng cùng kiệt đến suy yếu, khiến cho cả người cảm thấy vô cùng khó chịu. Thể lực cùng với tinh thần dường như mỗi giây mỗi khắc qua đi đều đã đạt đến cực hạn, nhưng rồi dưới sự chống đỡ rồi lại tiếp tục chống đỡ cuối cùng lại vượt qua.
Ô Long Bảo huấn luyện xác thực tàn nhẫn, không tiến hành theo quá trình bài bản, lại để cho mọi người ở đây vốn đã quen với sinh hoạt an nhàn, trực tiếp bước vào đợt huấn luyện địa ngục này. Chênh lệch chẳng khác gì giữa sống nơi tiên cảnh cùng với vật lộn trong thâm uyên. Chiều muộn, trời về khuya, trong nội tâm mọi người đều cho rằng một ngày huấn luyện dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Thế nhưng vượt quá dự liệu của mọi người, huấn luyện cũng không có chấm dứt!
Sau khi dùng bữa tối, độc nhãn quái nhân dẫn mọi người đến một địa phương bí mật của Ô Long Bảo, địa phương này không người qua lại, cũng chưa từng có ai nghe nói đến.
Nơi này là một cái sân cực lớn vô cùng trống trải, chính giữa sân có một cái hô sâu, chiếm diện tích cũng khá lớn, đủ để dung nạp mấy trăm người ngồi bên trong mà không cần chen chúc. Dưới tình trạng kiệt sức đứng trước cái hố này, mọi người đều cảm thấy nghi ngờ, không biết đêm hôm khuya khoắt còn muốn huấn luyện cái gì. Đường Phong lại ngửi thấy gió thổi tới trước mặt mang theo một ít mùi vị tanh tưởi, đúng là mùi của rắn, thần tình trở nên chấn động, khẽ kéo chéo áo Cừu Thiên Biến đang đứng bên cạnh nói:
- Nơi này chẳng lẽ chính là Xà Quật nổi tiếng trong Ô Long Bảo.
Cừu Thiên Biến nhịn không được khẽ run rẩy, cười gượng nói:
- Đường huynh, ngươi đừng làm ta sợ. Nơi này nếu quả thực là Xà Quật. . . . hắn mang chúng ta đến nơi này làm gì? Chẳng lẽ muốn cho rắn ăn?
Ngẫm lại cũng đúng, nếu nơi này quả thực là Xà Quật, chỉ có phạm nhân mới bị ném vào. Thế nhưng nếu như nơi này không phải là Xà Quật, vậy mùi rắn tanh tưởi kia truyền từ đâu tới? Độc nhãn quái nhân đứng ở một bên nói:
- Huấn luyện buổi tối vô cùng đơn giản
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn hắn.
Ban ngày, hắn nói cái gì mà huấn luyện rất đơn giản, kết quả đem mọi người tra tấn thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Lúc này hắn lại nói như vậy, khẳng định không phải là chuyện tốt lành gì.
- Ta nói quả đúng là sự thực
Độc nhẫn quái nhân lơ đãng, nhún nhún vai nói:
- Toàn bộ đều nhảy vào bên trong hố, tìm một chỗ đả tọa khôi phục, chỉ vậy thôi.
Tất cả lặng ngắt như tờ, thật lâu sau, kẻ ban ngày liều mạng sau đó bị hắc y nhân đánh thành đầu heo Không Dư Hận mới nghi hoặc hỏi:
- Chỉ như vậy?
- Lão nói là rất đơn giản mà!
Độc nhãn quái nhân liếc mắt nhìn hắn.
- Các ngươi không tin ta cũng chẳng có biện pháp nào cả?
Thế nhưng. . . nếu như chỉ cần đả tọa khôi phục. . . người nào trở về phòng người ấy không phải là tốt hơn sao? Vì cái gì hết lần này đến lần khác lại phải tới nơi này? Có cổ quái, tuyệt đối có cổ quái, sự tình tuyệt đối không giống như lời của độc nhãn quái nhân đơn giản như vậy?
- Còn đứng đó làm gì? Có muốn ta tìm vài người đến cho các ngươi cùng đối luyện không?
Độc nhãn quái nhân âm trầm nói. Cả đám lập tức phi thân nhảy xuống cái hố trước mặt, tự tìm một khoảnh đất, khoanh chân ngồi xuống. Sau khi chạm đất, Đường Phong lập tức phát hiện, trong cái hố sâu này, khắp nơi đều là những cái động nhỏ to bằng ngón cái, cũng không biết những cái động này có tác dụng gì, nhìn kỹ một chút cũng không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt.
Đường Phong khẽ nhíu mày nói:
- Mọi người cẩn thận một chút, ta cảm thấy có điều cổ quái.