Chương 295: Thủy triều lên xuống. (Thượng)

Vô Thường

Tác giả: Mạc Mặc

Chương 295: Thủy triều lên xuống. (Thượng)

Nhóm dịch: Dungnhi

Nguồn: Vipvandan.vn

Hai tháng trước, Sở Văn Hiên gọi mọi người là đám phế vật, mà sau thời gian hai tháng này, hai chữ phế vật này không còn nhắc tới nữa. Bởi vì mỗi người ở đây đều đã dùng hành động thực tế chứng minh cho hắn thấy mình không phải là phế vật.

- Sở tiền bối, giai đoạn huấn luyện tiếp theo sau đó là gì?

Chợt có một người tò mò hỏi.

Sở Văn Hiên cười cười, nụ cười thực âm trầm:

-Đến lúc đó các ngươi sẽ biết. Hiện tai cho dù các ngươi có hỏi, ta cũng sẽ không trả lời. Tốt rồi, đừng ồn ào nữa, hai tháng đã trôi qua, các người cũng đã hoàn tất giai đoạn huấn luyện thứ nhất. Hiện tại sắc trời đã tối, ta cho các người nghỉ ngơi trong thời gian một ngày, sau đó sẽ là….Hậu Thiên.

Hậu Thiên chính là giai đoạn huấn luyện thứ hai sao? Đường Phong nhịn không được bắt đầu có chút mong chờ.

Nhưng không ngờ, Sở Văn Hiên nói tiếp:

- Hậu Thiên chính là kiếm tra thành quả tập luyện của các ngươi trong hai tháng này, ta phải cảnh báo trước, đợt kiểm tra này chính là một buổi thí luyện, bên trong quá trình thí luyện sẽ gặp phải chết người, hơn nữa ta có thể cam đoan với các ngươi, tổng số người chết sẽ vượt quá thời gian hai tháng này! Đây không phải là ta nói dối, cũng không phải là ta đang hù dọa các ngươi. Căn cứ vào nhiều năm kinh nghiệm ta mới rút ra được cái kết luận này, muốn hảo tâm đề tỉnh các ngươi một câu, nếu như không muốn chết, thì thừa dịp ngày mai đem bản thân khôi phục đến trạng thái đỉnh phong đi.

Trong khoảng hai tháng vừa qua, đã có ba mươi người chết, nói cách khác, ngày mai ít nhất cũng phải chết thêm ba mươi người nữa. Nghe được tin này, không ít người biến sắc, lập tức trở nên nghiêm túc.

- Không còn gì nữa, hiện tại các ngươi muốn làm gì thì làm đi!

Sở Văn Hiên khoát tay áo nói.

Mọi người lập tức tản ra, có mấy người đuổi theo bóng dáng của Sở Văn Hiên, hẳn là muốn dò hỏi qua nội dung thí luyện Hậu Thiên , nhưng độc nhãn quái nhân cũng không phải dễ dàng dò xét như vậy, bọn hắn cuối cùng cũng không có thu hoạch được gì.

Thí luyện dạng gì mà có thể khiến rất nhiều người chết? Đường Phong cũng không khỏi tò mò, cúi đầu suy tư thật lâu, sao đó hắn chợt thản nhiên cười, thầm nghĩ bất kể là thí luyện dạng gì, bản thân mình muốn vượt qua có lẽ không có vấn đề gì. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy Cừu Thiên Biến đang khoác vai đi cùng Thiết Đồ. Thu Tuyệt Âm cùng Hà Hương Ngưng cũng đã dắt tay nhau đi rồi, chỉ còn lại một mình hắn. Đang chuẩn bị triển khai bộ pháp, hắn chợt cảm thấy một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, sau khi nghi hoặc Đường Phong lập tức quay đầu nhìn lại, hắn không khỏi cười mỉa mai một tiếng.

Lại là ả tiểu nha hoàn đầu ba ba thống hận mình, nàng giờ phút này đang lấp ló bên cạnh một tòa kiến trúc, mắt liếc ngang liếc dọc khắp tứ phía, không khác gì một tên trộm, khi hắn hướng nàng nhìn lại, chợt thấy nàng thần sắc hoảng loạng, bối rối, vội vàng rụt đầu vào. Mặc dù chỉ thấy thoáng qua, nhưng Đường Phong vẫn có thể lập tức nhận ra nàng.

Hai tháng bị tra tấn này, có thế nói toàn bộ là do nàng "ban tặng", cho dù lúc trước mình có làm gì không phải, nhưng là nàng giày vò bản thân mình hai tháng này, cũng nên bớt giận rồi a? Hiện tại hai người không còn thiếu nợ gì của nhau nàng lại chạy đến tới nơi này làm gì? Vừa nãy rõ ràng là đang rình coi mình, chẳng lẽ lại muốn tính toán làm hại bản thân mình sao?

Nghĩ vậy, Đường Phong lông mày nhảy dựng lên, ra vẻ mỏi mệt, chầm chậm đi về hướng phòng mình. Khi đến bên cạnh một tòa kiến trúc, bất chợt tăng tốc, vòng qua đúng một vòng, trực tiếp lẻn về phía sau lưng nàng. Phi Tiểu Nhã tốt xấu gì cũng là một Thiên giai cao thủ, một chút thủ đoạn ấy của Đường Phong sao có thể qua được mắt nàng, vốn nàng cũng muốn vội vàng né tránh, đột nhiên có chút không nỡ.

Suốt hai tháng nay, nàng ngoại trừ chỉ dám đứng từ xa nhìn hắn một lúc ra, cùng không nói chuyện với hắn một câu nào.

Cho nên khi Đường Phong lẻn đến sau lưng nàng, Phi Tiểu Nhã chẳng những không né tránh đi, mà ngược lại đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

- Ngươi tới đây làm gì?

Đường Phong đột nhiên mở miệng hỏi.

Phi Tiểu Nhã chậm rãi xoay người, vốn đang định ôn nhu trò chuyện cùng hắn, chỉ là lời đến miệng không biết tại sao lại thay đổi khẩu vị, ngữ khí trở nên trào phúng nói:

- Chẳng làm gì cả, ngươi quản được ta sao?

- Ta đương nhiên là không có tư cách xen vào.

Đường Phong chăm chú nhìn nàng, sợ nàng đột nhiên trở mặt, lập tức đánh đập hắn.

- Nhưng là ta sợ ngươi lại có cái âm mưu gì muốn nhắm vào ta.

- Người ta làm gì có âm mưu gì? Tiểu tặc ngươi đừng ngậm máu phun người!

Phi Tiểu Nhã quát một tiếng, cảm thấy vô cùng oan uổng, bản thân mình đến chỗ này cũng chỉ muốn nhìn hắn mà thôi, trong nội tâm làm gì có cái âm mưu gì?

- Không có sao?

Đường Phong cười lạnh một tiếng:

- Bắt ta buổi sáng chạy sáu trăm dặm, ban ngày thì sai Địa giai cao thủ đến ngược đãi ta, cái này còn không phải là chủ ý của ngươi? Đủ loại tra tấn ta phải chịu đựng trong suốt hai tháng này còn không phải là do ngươi ban tặng hay sao?

- Tiểu tặc ngươi đừng có hiểu lầm ý tốt của ta, ta làm như vậy cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi.

Phi Tiểu Nhã mặt đầy nộ khí.

- Ngươi quả thực là cái gì cũng dám nói!

Đường Phong dở khóc dở cười:

- Đường Môn ta muốn trở nên mạnh mẽ, cũng không cần người khác gây áp lực!

Phi Tiểu Nhã mắt trắng dã nói:

- Chẳng muốn cùng ngươi nói nhảm.

- Cũng được! Ngươi nếu còn hận ta chuyện lúc trước thì cứ quang minh chính đại đối phó ta, đừng có dùng loại âm mưu quỷ kế này, làm như vậy chỉ khiến cho người bên ngoài cảm thấy ngươi là loại người ti tiện, ngay cả một chút áy náy trong lòng ta đối với ngươi cũng bị sự chán ghét thay thế.

Phi Tiểu Nhã sắc mặt tái nhợt, còn chưa một ai dám nặng lời với nàng như vậy... Hơn nữa lời này lại từ miệng người nam tử kia, mặt âm trầm nói:

- Ngươi không sợ ta trong lúc tức giận, giết chết ngươi sao?

- Sợ! Ta đường nhiên là sợ! Nhưng ta chán ghét bị một kẻ tiểu nhân tính kế.

Phi Tiểu Nhã hít sâu một hơi, oán hận nhìn Đường Phong, sau đó xoay người lại, lập tức bước đi, vừa đi vừa nói:

- Yên tâm, ngày sau nếu ta còn giày vò ngươi, sẽ trực tiếp đến trước mặt ngươi. Mặt khác, ngươi cũng đừng có chết ở bên trong Hậu Thiên, nếu ngươi chết rồi ta sẽ rất thương tâm đấy, bởi vì sẽ thiếu đi một kẻ để cho ta giày vò, nhân sinh lại ít đi một niềm lạc thú!

Tức chế ta rồi! Quả thực là tức chết ta rồi! Phi Tiểu Nhã cảm thấy thật uổng tấm lòng mình không được trân trọng càng nghĩ càng thêm ảo não. Hơn nữa, bản thân mình vốn cũng không muốn dùng loại ngữ khí này nói chuyện cùng hắn, chỉ là tên tiểu tặc này quả thực vô cùng đáng giận, không nên chọc giận bản thân mình. Hiện tại thì hay rồi, hình tượng của mình trong lòng hắn quả thực chính là một kẻ tiểu nhân độc ác so với rắn độc còn muốn độc hơn.

A! Chẳng nhẽ sau này mỗi khi cùng hắn đối mặt, cũng chỉ có thể dùng phương thức này để đối thoại? Chẳng lẽ hắn không biết tôn trọng mình một chút thôi sao? Bản thân mình tốt xầu gì cũng là một vị nữ tử a.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện