Chương 468: Hàn Hàng Trần.
Vô Thường
Tác giả: Mạc Mặc
Chương 468: Hàn Hàng Trần.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn
- Hiện tại hắn là Huyết Ma, là một đại ma đầu, hắn dám hiện thân ở Bạch Đế thành, nhất định chết không chỗ chôn! Nếu hắn thật sự dám đến, ta rất bội phục đảm lượng của hắn.
- Hắn sẽ đến!
Khéo miệng Bạch Tiểu Lại nở nụ cười.
- Ta cá hắn sẽ không đến.
Bạch Nguyệt Dung nói:
- Nghe nói hắn và cung chủ Đại Tuyết Cung Phi Tiếu Nhã có tình cảm thâm hậu, nói không chừng hắn đã sớm quên ngươi, thiếu niên cuồng ngôn, ước hẹn hai năm, chỉ là thuận miệng nói ra.
- Hắn ưu tú như vậy, bên người có nhiều nữ nhân vây quanh có gì là kỳ quái chứ.
Bạch Tiểu Lại không chút phật lòng.
- Ngươi tội gì phải làm khổ chính mình? Trong Bạch Đế thành có rất nhiều tuổi trẻ tuấn kiệt cho ngươi lựa chọn, còn quan tâm đến tên tiểu tử xuất thân thấp kém đó làm gì?
- Trong lòng ta, hắn chính là trời!
Bạch Tiểu Lại ôn nhu cười nói.
- Nói không chừng, hắn đang trên đường tới tìm ta.
- Si mê bất ngộ!
Bạch Nguyệt Dung thở dài một tiếng, phất tay áo rời đi.
Không thể không nói, người yêu nhau đều có cảm ứng với nhau, Bạch Tiểu Lại chỉ thuận miệng nói, nhưng không ngờ Đường Phong đang trên đường đến thật, chẳng nhưng ở trên đường, hơn nữa đã ở bên ngoài Bạch Đế thành.
Ở trên đỉnh núi chờ đến lúc nửa đêm, Đường Phong mới theo dây thừng hạ xuống vách núi, sau khi hạ xuống đất, phát hiện không có trạm gác ngầm, lúc này mới yên lòng.
Nếu như có người phát hiện, Đường Phong sẽ trở thành chim trong lồng, cá trong chậu, chạy không thoát.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy một tòa kiến trúc to lớn rất bắt mắt in bóng dưới trăng, Đường Phong đi thẳng về phía tòa kiến trúc đó.
Mới đi được hai dặm, trên đường tuyết xuất hiện hai thân ảnh đi đến, Đường Phong sớm đã phát hiện bọn họ, tự nhiên biết rõ bọn họ là ai.
Bạch Tùng Tùng nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói:
- Ngươi thật sự dám đến.
Bạch Tử Nho giật mình không thôi:
- Ngươi làm sao từ trên vách núi đó xuống được đây?
- Dùng sợi dây thừng.
Đường Phong giải thích.
- Ngươi đã chuẩn bị từ sớm rồi à.
Bạch Tùng Tùng dở khóc dở cười, ai không có việc gì mang theo dây thừng làm gì chứ.
Bạch Tử Nho sớm chuẩn bị một bộ quần áo, giờ đưa cho hắn:
- Sư muội muốn dây vào phiền toái, ta không thể khoanh tay đứng nhìn, ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu đột nhập bị phát hiện, ngàn vạn lần đừng khai chúng ta ra, chúng ta đảm đương không nổi đâu.
- Ta rõ rồi.
Đường Phong tiếp nhận bộ quần áo kia, mặc lên người mình, lập tức giả dạng thành một hạ nhân, bộ quần áo này là quần áo người hầu trong Bạch Đế thành, dùng thủ đoạn của hai người Bạch Tùng Tùng, muốn lấy một bộ rất đơn giản.
Sau khi mặc bộ quần áo này, Bạch Tùng Tùng cùng Bạch Tử Nho dẫn theo Đường Phong thản nhiên mà đi.
Trong Bạch Đế thành hơn vạn người sinh sống, trong đó có rất nhiều gả gia nô và sai vặt như Đường Phong, những người này đều không có tư chất tu luyện, chuyên xử lý một số việc vặt vãnh. Cho nên Đường Phong đi vào đây, chỉ cần không nói ra tên của mình, ngược lại không ai để ý làm gì.
Dù thân phận Bạch Tùng Tùng cùng Bạch Tử Nho không cao, dù sao chỉ là cô nhi do Bạch gia thu dưỡng mà thôi, thực lực chỉ đạt tới Huyền giai, cùng nhau đi tới, Đường Phong phát hiện bọn hắn thường xuyên thối lui ra hai bên đường, khom người mà đứng, đợi những người này đi rồi, mới dám tiếp tục đi vào con đường lúc nãy.
Mà những người kia, ngay cả liếc nhìn cũng không thèm nhìn, cứ thế mà rời đi.
Mỗi khi gặp chuyện này, Bạch Tử Nho có chút không phục, ngoài miệng đều nói bọn người sinh ra có số mệnh tốt hơn bọn họ, thời gian tu luyện của bọn họ lâu hơn mình, nếu thời gian tu luyện bằng nhau, thực lực của mình phải cao hơn bọn họ rất nhiều... Mỗi lần như thế, Bạch Tử Nho đều bị sư muội mắng chửi một trận.
Thời gian đi hơn nửa nén nhang, xuất hiện trước mặt hai người, một già một trẻ, lão già tóc bạc mặt mũi hồng hào, một thân khí thể mười phần, tướng mạo uy nghiêm, thiến niên tuấn tú, phong độ phiêu nhiên.
Bạch Tùng Tùng cùng Bạch Tử Nho tranh thủ thời gian lùi bước tránh qua một bên, hạ cái đầu xuống, Đường Phong tự nhiên không cần phải nói, theo hai người lùi về sau, chỉ có điều lặng lẽ đánh giá hai người trước mặt này.
Bởi vì thực lực hai người này đều đạt tới Thiên giai, người trẻ tuổi kia lớn hơn mình vài tuổi, đại khái khoãng hai mươi, nhưng lại có thể tu luyện đến Thiên giai, thật sự làm cho người ta sợ hãi thán phục không thôi, người này tất nhiên kinh tài tuyệt diễm, tư chất xuất chúng, làm cho Đường Phong nổi lên tâm tình muốn so sánh một phen.
Thiên giai, mặc dù tại Bạch Đế thành cũng không có nhiều người trẻ tuổi đạt tới Thiên giai như vậy, ngày sau nhất định tiền đồ sẽ rộng mở.
Lão già kia cũng không để ý ba người Đường Phong, ngược lại người trẻ tuổi kia lại quay đầu liếc nhìn Bạch Tùng Tùng, khóe miệng hiện ra nụ cười ngả ngớn, đôi mắt nhìn thẳng vào bộ ngực ngạo nghễ của Bạch Tùng Tùng, thời điểm cẩn thận dò xét, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Phong đang nhìn hắn.
Người trẻ tuổi kia dừng bước lại, ánh mắt trở nên âm trầm. Hắn không nghĩ tới, trong Bạch Đế thành lại có người dám không kiêng nể gì dò xét hắn. Hơn nữa, ánh mắt vừa rồi của hắn khi nhìn bộ ngực của Bạch Tùng Tùng khẳng định bị Đường Phong phát hiện, lập tức thẹn quá hóa giận.
Người trẻ tuổi kia dừng bước, lão già kia cũng dừng lại theo, nghi hoặc nhìn hắn, nói:
- Tiểu Trần Nhi, có chuyện gì sao?
Người trẻ tuổi mỉm cười, quay đầu nhìn lão già nói:
- Không có việc gì.
Vừa nói vừa cười lạnh nhìn qua Đường Phong, sau đó đi tới trước mặt Bạch Tùng Tùng. Hai người Bạch Tùng Tùng cùng Bạch Tử Nho không dám thở gấp, nhưng khi thấy ánh mắt người trẻ tuổi kia nhìn sư muội mình có chút ác ý, Bạch Tử Nho bạo dạng bước về phía trước một bước, ngăn ở trước mặt Bạch Tùng Tùng.
Người trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, khí thế Thiên giai bành trướng ép tới Bạch Tử Nho, Bạch Tử Nho rên lên một tiếng, hai chân run rẩy, mồ hôi trên trán ứa ra.
Lúc này người trẻ tuổi kia mới nhìn Bạch Tùng Tùng hỏi:
- Sư muội tên gọi là gì?
- Bẩm Hàn thiếu gia, ta gọi là Bạch Tùng Tùng.
Bạch Tùng Tùng kinh sợ đáp.
- Người Bạch gia sao?
Khóe miệng Hàn thiếu gia hiện lên một nụ cười giễu cợt, lại hỏi:
- Sư muội làm chức gì trong thành?
- Hai huynh muội chúng ta phụ trách trông coi của Nam.
- Đây chính là khổ sai, cả ngày đứng bất động không nhúc nhích, chắc hẳn vô cùng tịch mịch.
Hàn thiếu gia mở miệng nói.
- Không bằng ngươi đi theo ta, không cần phải làm những việc bình thường của đám thị nữ, chỉ cần thời điểm ta ngủ ngươi xếp chăn màn cho ta, thời gian còn lại ngươi có thể tu luyện, thế nào?
Thần sắc Bạch Tùng Tùng hoảng hốt, thời điểm muốn trả lời, Bạch Tử Nho bạo dạng đi về phía trước một bước, mở miệng nói:
- Hàn thiếu gia, hai sư huynh muội chúng ta, đều là người của Bạch gia, trừ phi thành chủ có lệnh, nếu không hai người chúng ta không thể rời bỏ chức vụ.
Hàn thiếu gia cười lạnh một tiếng, Bạch Tử Nho cảm giác mắt mình hoa lên, hắn bị tát, má phải hiện lên một dấu bàn tay màu đỏ, cả người lảo đảo không đứng vững, thiếu chút nữa ngã xuống đất, lại thấy ánh mắt Hàn thiếu gia gần như phun ra lửa.
- Ta hỏi ngươi sao? Bạch gia hết người hay sao mà thu nhận loại hạ nhân không biết lễ phép như ngươi.
Thời điểm nói lời này, hắn lại nhìn Đường Phong.
Vừa rồi bản thân nhìn trộm bị Đường Phong nhìn thấy, hắn muốn giày vò ba người này một chút, chỉ có điều Đường Phong ăn mặc quần áo của một gã sai vặt, hắn cũng không muốn nhục nhã Đường Phong làm gì, làm như vậy càng thêm mất thân phận của mình. Nhưng hai người Bạch gia này lại khác, làm như vậy có thể giáo huấn cả ba người, thứ hai thăm dò phản ứng của Bạch gia.
Ngũ đại gia tộc trong Bạch Đế thành, những năm này Hàn gia càng ngày càng hung hăn càn quấy.
- Chẳng lẽ ngươi muốn động thủ với ta hay sao?
Hàn thiếu gia mỉa mai nhìn Bạch Tử Nho.
Bạch Tử Nho ủy khuất vạn phần, vô cùng phẫn nộ, nắm đấm nắm chặt, làm sao hắn không nhìn ra Hàn thiếu gia này có ý đồ với sư muội của mình chứ? Hơn nữa hắn đã nghe qua tiếng xấu của tên thiếu gia này, hắn không muốn sư muội bị đưa vào miệng cọp.
Đang muốn lý luận một phen, một tay của hắn bị Bạch Tùng Tùng nắm lại, Bạch Tùng Tùng nhìn hắn lắc đầu, trong mắt tràn đầy khổ sở cầu xin.
Nếu Bạch Tử Nho nhất thời xúc động động thủ, tuyệt đối chỉ có chết. Huyền giai trước mặt Thiên giai, thực không đủ nhìn.
Hai người bọn họ chẳng qua là cô nhi do Bạch gia thu dưỡng mà thôi, dù Hàn thiếu gia giết bọn họ, chỉ sợ cũng không bị trách phạt gì, nhiều lắm là bị khuyển trách vài câu.
Cho tới bây giờ, lão già kia mới mở miệng nói:
- Được tiểu Trần Nhi vừa ý là phúc phận của ngươi. Việc này không cần thành chủ hạ lệnh, bây giờ ngươi hãy theo tiểu Trần Nhi đi thôi, ngày mai ta sẽ nói với thành chủ.
Nước mắt ủy khuất trong mắt Bạch Tùng Tùng chảy ra, hé đôi môi đỏ mọng, nói với Bạch Tử Nho vài lời.
Bạch Tử Nho sững sờ, lập tức hít một hơi thật sâu, đè nén phẫn nộ ức uất trong lòng.
Hắn hiểu môi ngữ của sư muội, nàng nói bốn chữ:
- Tiểu Lại sư thúc!
Nàng muốn mình đi tìm Tiểu Lại sư thúc cứu nàng thoát khỏi biển khổ.
- Ta biết rồi.
Bạch Tử Nho gật đầu.
Hàn thiếu gia ra vẻ tiểu nhân đắc chí, chỉ tay vào Đường Phong nói:
- Ngươi tới đây. Vừa lúc bổn thiếu gia đang thiếu một hạ nhân cầm bô, ta nhìn ngươi rất thích hợp.
Vừa rồi chính tên sai vặt này phá chuyện tốt của mình, để tránh hắn nói lung tung, Hàn thiếu gia muốn giữ hắn ở bên người.
- Vâng.
Đường Phong gật đầu, khóe miệng không khỏi hiện ra một nụ cười lạnh.
Hàn thiếu gia này quả thật khinh người quá đáng, xem ra hôm nay Bạch Tùng Tùng và Bạch Tử Nho là bị mình liên lụy, nếu không phải mình nhìn thấy bộ dạng thấp hèn bỉ ổi của hắn, có lẽ không xảy ra chuyện này, dù Hàn thiếu gia hắn thích mỹ nữ, cũng không phải gặp ai cũng bắt về.
Cho nên Đường Phong phải có nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho Bạch Tùng Tùng, vừa vặn Hàn thiếu gia muốn dẫn mình đi theo, Đường Phong cầu còn không được.
Hàn thiếu gia và lão già kia cất bước ròi đi, Đường Phong cùng Bạch Tùng Tùng theo sát phía sau, Bạch Tùng Tùng bước đi cẩn thận, trong mắt rưng rưng nhìn theo Bạch Tử Nho.
Bạch Tử Nho duỗi một tay ra, cuối cùng cũng không dám giữ sư muội lại, đợi đến lúc thân ảnh mọi người biến mất trong màn đêm. lúc này hắn mới dậm chân một cái, tranh thủ thời gian chạy như bay đến nơi ở của Bạch Tiểu Lại.
Chỉ có điều giờ búc này đêm dài tĩnh lặng, Bạch Tiểu Lại đã thiếp đi, hắn biết rõ mình phải chờ đến ngày mai, mới có thể nhìn thấy Tiểu Lại sư thúc.
Một đêm này, dày vò hắn rất nhiều.
Đi theo hai người phía trước, Đường Phong cùng Bạch Tùng Tùng cũng im lặng trầm mặc.
Tại đây chính là giao giới thuộc về Đông thành trong Bạch Đế thành, cho nên trên thân cây cối đều có dấu vết tuyết đọng, khắp nơi trên mặt đắt đều có băng mỏng, trên đạp lên truyền ra tuyết vang răng rắc, khí trời rất lạnh.
Hai người đi về phía trước, xem hai người sau lưng như nhân vật không quan trọng, cho nên lúc nói chuyện cũng không phòng bị.
Chỉ nghe lão già kia nói ra:
- Tiểu Trần Nhi, mấy ngày tới ta chuẩn bị thay ngươi hướng thành chủ cầu hôn, cho nên ngươi không được sinh sự lung tung, miễn làm mọi chuyện phức tạp.
Lời lão già kia nói tuy không rõ ràng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Tên Hàn thiếu gia kia bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Vâng.
Lần cầu hôn này rất trọng đại, không phải do Hàn thiếu gia không cẩn thận, xem ra hôm nay mang nữ nhân này trở về không cách nào động đến, động nữ nhân này cũng không sao, vạn nhất tính tình nàng cương liệt, trực tiếp tự vẫn, ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của mình, chuyển tròng mắt ngẩm lại, Hàn thiếu gia đã có chủ ý.
Mình không thể động, vậy thì tiện nghi cho người khác. Bên cạnh mình có không ít người, cũng không cần quan tâm đến một nữ nhân như vậy, gã sai vặt này nhìn mình bằng ánh mắt xem thường, ta ngược lại muốn nhìn, nếu hắn làm ra loại chuyện gièm pha này, có dám nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường hay không.
Hạ quyết tâm, Hàn thiếu gia nhịn không được cười mỉm, đêm nay sẽ là một đêm đặc sắc.
Trên nửa đường, Hàn thiếu gia cùng lão già kia cũng tách ra, Đường Phong cùng Bạch Tùng Tùng tự nhiên phải đi theo Hàn thiếu gia.
Bị một thị nữ dẫn vào một gian phòng, cửa bị đóng lại, trong phòng chỉ còn một mình Đường Phong cùng Bạch Tùng Tùng.
Dưới ánh nến lờ mờ, Bạch Tùng Tùng nhịn không được thở ra một hơi, ánh mắt nhìn Đường Phong tràn đầy ái náy nói:
- Đường công tử, là ta liên lụy ngươi rồi.
- Không, là ta liên lụy ngươi mới đứng.
Đường Phong khoát tay, hắn biết rõ tất cả là do mình gây ra, không trách được người khác, dù sao khi tên Hàn thiếu gia nhìn bộ ngực của Bạch Tùng Tùng bị hắn nhìn thấy, đành phải thay đổi chủ đề hỏi:
- Hai người vừa rồi là ai thế?
- Người Hàn gia. Lão già kia là thủ tịch trưởng lão, mà tên trẻ tuổi kia tên là Hàn Hàng Trần, chính là thiên tài xuất sắc nhất của Hàn gia, một đời thiên kiêu, trừ Bạch sư thúc ra, hắn là người lợi hại nhất, hôm nay đã đạt tới Thiên giai hạ phẩm.
- Hàn già? Gia tộc của Hàn Đông?
Đường Phong hỏi.
- Ngươi nhận thức Hàn Đông thành chủ?
Bạch Tùng Tùng có chút kinh ngạc hỏi.
- Ân, đã từng gặp mặt.
Đường Phong gật đầu, chỉ là khi gặp mặt hai người không quá hữu hảo.
Hai người đang nói chuyện, cánh cửa mở ra lần nữa, lại thấy hai thị nữ bưng trên tay một ít bánh ngọt thơm ngon và rượu, mỉm cười nói:
- Hàn thiếu gia quan tâm người hầu, niệm tình các ngươi mới tới, đặc biệt dặn dò chúng ta mang chút đồ ăn mang tới nơi này cho các ngươi, sau khi ăn no thì ngủ một giấc, ngày mai còn có sức làm việc.
Vừa nói, đặt các thứ trên tay xuống bàn.
- Ngủ ở chỗ này?
Bạch Tùng Tùng cả kinh, mặc dù trong phòng có giường và chăn đệm, chỉ có một cái giường lớn mà thôi, nàng cùng Đường Phong cô nam quả nữ ở chung một phòng, chuyện gì sẽ xảy ra?
Thị nữ cười cười, cũng không đáp lời, quay đầu nhìn Đường Phong, đại khái cảm thấy tên sai vặt này khá tốt, mị nhãn ném ra, che miệng cười duyên một tiếng, đóng cửa đi ra ngoài, ngoài cửa truyền đến tiếng răc rắc, rõ ràng nàng đã khóa cửa lại rồi.
Bạch Tùng Tùng gọi cả nửa ngày cũng không thấy có ai phản ứng lại, không khỏi buồn bực, tức giận ngồi xuống ghế, căm tức nói:
- Không có ai cả!