Chương 561: Ban thưởng một tỳ nữ sai sử. (Thượng)
Thối Thể, Luyện Cốt, Tố Kinh, ba loại đan dược này Đường Phong nói rõ công dụng của chúng, tuy chúng nữ vừa nghe qua tên cũng đoán được chúng có tác dụng gì nhưng nghe thêm vẫn chắc ăn hơn.
Những đan dược này, đối với các nàng đã vô dụng, bởi vì thời gian tu luyện tốt nhất của các nàng đã qua rất lâu, căn cơ cũng đã đánh tốt, không cách nào cải tạo thêm nữa. Nhưng mà, đối với những đệ tử mới nhập môn, đây mới là những đệ tử cần đặt nền móng, ba loại đan dược này không thể nghi ngờ là tốt nhất.
Có ba loại đan dược này tương trợ, thể chất và trụ cột của những đệ tử kia, sẽ tăng lên ba bốn thành, nếu tư chất tốt, tăng thêm năm sáu thành cũng có thể. Căn cơ vững chắc, thành tựu ngày sau sẽ rất cao.
Có thể tưởng tượng, qua thêm mười hai mươi năm sau, Thiên Tú tông sẽ phát triển thành một con quái vật khổng lồ, đến lúc đó, Thiên Tú vô cùng có khả năng sẽ xuất hiện không ít cao thủ Thiên giai thượng phẩm, lúc đó có thể khiêu chiến tam đại thế lực của Lý Đường.
Những đan dược này đều là có sẵn, tuy quý trọng, nhưng không thể quý trọng bằng đan phương! Thời điểm luyện đan, chỉ cần đan phương, chỉ có đan phương mới có thể không ngừng luyện chế ra đan dược.
Đường Phong vốn định đem đan phương giao ra, dù sao hắn không biết luyện đan, giữ lại chỉ tổ lãng phí. Nhưng khi thấy mắt của chúng nữ hồng lên như mắt thỏ, nhìn mình chằm chằm, trong lòng Đường Phong có chút sợ hãi.
Suy nghĩ và tính toán một chút, chẳng những không giao đan phương ra, hắn cũng không đem Thiên binh Cương binh trong Thần Binh Lâu ra.
Nữ nhân thật đáng sợ! Đường Phong cảm khái vạn phần.
Sau này sẽ tìm cơ hội lấy những Thiên binh Cương binh kia ra, về phần đan phương, tốt nhất là nên giao cho Mạc Lưu Tô sư tỷ.
Nhìn qua đống linh đan diệu dược trước mặt, Bạch Tố Y há hốc mồm, Lâm Nhược Diên há hốc mồm, bọn người Dịch Nhược Thần cũng há hốc mồm, trong phòng lúc này yên tĩnh vô cùng, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của mọi người.
Một lúc lâu sau, Bạch Tố Y mới thở dài một cái, mở miệng nói:
- Phong nhi, sư thúc không hỏi ngươi những thứ này từ đâu có, sư thúc chỉ muốn nói với ngươi, lần sau ngàn vạn lần không được mạo hiểm, ngươi còn sống, trọng yếu hơn bất kỳ linh đan diệu dược gì.
Vành mắt Lâm Nhược Diên đỏ lên, nói khẽ:
- Lần này đi ra ngoài, chắc đã ăn không ít đau khổ phải không?
Những linh đan diệu dược này, giống như chiến lợi phẩm khi hắn cướp sạch tông môn người khác lần trước, khó trách các nàng suy nghĩ sai lệch như vậy.
Đường Phong cười khan một tiếng, lần này đi ra ngoài xác thực ăn không ít đau khổ, nhưng không liên quan đến đám chiến lợi phẩm này, giải thích nói:
- Những vật này ta tìm được trong di tích hoang phế của một tông phái cổ xưa, cho nên không gặp nguy hiểm gì.
Bạch Đế Bí Cảnh là bí mật của Bạch Đế thành, cho nên Đường Phong không dám ăn nói lung tung. Tuy Bạch Đế Bí Cảnh hiện tại đã có thể nói là sỡ hữu tư nhân của Đường Phong.
- Không gặp nguy hiểm là tốt rồi.
Bạch Tố Y thở ra một hơi, thần sắc khôi phục như cũ, quay đầu nhìn qua mấy vị trưởng lão nói:
- Mấy vị sư muội, Phong nhi trao tặng cho Thiên Tú nhiều linh đan diệu dược như vậy, ta nghĩ không ra nên tặng hắn cái gì để đáp lễ bây giờ, các ngươi có đề nghị gì không?
Đường Phong cười hắc hắc nói:
- Có ban thưởng sao?
Bạch Tố Y cười cười nhìn hắn, hỏi:
- Phong nhi muốn cái gì? Chỉ cần Thiên Tú có thể lấy ra, dù ngươi muốn làm tông chủ, ta cũng lập tức tặng cho ngươi.
- Tuyệt đối không muốn!
Đường Phong dứt khoát cự tuyệt, đệ tử Thiên Tú hiện tại gần vạn người, tất cả đều là nữ tử, nếu hắn thật sự làm tông chủ, chẳng phải bị những nữ nhân này làm phiền chết sao? Bất quá hắn cũng không muốn thứ gì, thứ mà hắn cần Thiên Tú không có, thứ Thiên Tú có hắn không cần.
Đoán chừng bọn người Bạch Tố Y cũng nghĩ đến điểm này, ngồi nhìn nhau cả buổi, cũng không biết nên cho Đường Phong cái gì, không khỏi cảm thấy xấu hổ, dù sao Bạch Tố Y đã nói lời này ra khỏi miệng, nếu không có ít đồ ban thưởng cho Đường Phong, thật sự rất mất mặt a.
- Đúng rồi.
Hàn Nhu đột nhiên mở miệng nói:
- So sánh với tông môn khác, hiện tại Thiên Tú chúng ta căn cơ nông cạn, tài nguyên cũng không phong phú. Nhưng là Thiên Tú có một ưu thế tuyệt đối mà các tông môn khác không có.
- Ta cũng nghĩ đến.
Bạch Tố Y khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn Đường Phong, nghiêm mặt nói:
- Phong nhi, sư thúc không có thứ gì tốt để ban thưởng cho ngươi, nhưng trong Thiên Tú tông, nhiều nhất chính là nữ tử, nhất là đệ tử xinh đẹp, càng nhiều không kể xiết, ngươi thân là nam tử, hôm nay cũng đã lớn rồi, như vậy đi, sư thúc ban thưởng cho ngươi hai mươi đệ tử dung mạo xinh đẹp để phục vụ ngươi nhé? Yên tâm, lấy danh vọng và địa vị của ngươi hôm nay, những đệ tử này nhất định sẽ cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, không oán không hối.
- Điều này không thể được!
Đường Phong giật mình, trong nhà mình chỉ có hai người đã thu xếp không được rồi, nếu nhiều thêm hai mươi người, chẳng phải mình sẽ phiền muốn chết hay sao?
Lại nói, lấy sự nhiệt tình của các sư tỷ sư muội kia, nếu mang hai mươi người này về, không quá ba ngày, chắc chắn mình sẽ đi không vững, sẽ bị hấp thành thây khô.
Tưởng tượng ra điều này, mồ hôi lạnh trên trán Đường Phong ứa ra.
- Phong nhi, nam nhân phải có đảm sắc chứ.
Bạch Tố Y mở miệng trêu đùa, trên mặt lộ ra nét ranh mãnh.
Đường Phong lộ ra vẻ sầu khổ nói:
- Cũng không phải Phong nhi từ chối, chỉ là việc này... Tuyệt đối không được, không thể thương lượng.
Lâm Nhược Diên đột nhiên cười cười, xen vào nói:
- Hai mươi người không đủ sao?
- Cô cô, ngươi đừng làm khó dễ ta nữa.
Đường Phong ủ rủ cúi đầu.
- Phong nhi vốn không phải là kẻ háo sắc, lại nói, trong Yên Liễu Các đã có hai nha đầu Bảo nhi Mộng nhi để sai sử, các nàng rất thông minh, còn có Tứ Nương giúp đỡ, thật sự không cần nhiều người như vậy a.
Lâm Nhược Diên làm ra bộ dáng chực khóc, thần sắc ảm đạm nói:
- Ai, hài tử lớn rồi, đã không còn nghe lời cô cô nữa, bây giờ Phong nhi đã đủ lông đủ cánh, ngươi muốn làm thế nào thì làm đi.
Đường Phong đầu đầy mồ hôi, không biết cô cô hôm nay ăn nhầm cái gì, lại lấy thân phận trưởng bối ra dọa mình, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Cô cô, Phong nhi không có ý này...
Lâm Nhược Diên lập tức cười phá lên, nói:
- Ta biết ngay Phong nhi không phải là người như vậy mà, nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy mà một tiếng cô cô của ngươi ta còn khó nghe thấy. Nếu hôm nay ngươi đã cam tâm tình nguyện, cứ vậy mà làm, ban thưởng ngươi một tỳ nữ sai sử, ngàn vạn lần đừng bạc đãi người ta.
Đường Phong há hốc mồm, nghĩ thầm ta đã đáp ứng đâu, nhưng cô cô đã nói thế thì sao mà hắn có thể phản bác cơ chứ? Hôm nay cô cô ăn trúng cái gì sao?
Bất quá suy ngẫm một chút, nếu nói lời cự tuyệt, chắc chắn cô cô sẽ rất thương tâm, chỉ có thể nghe theo lời nàng. Đợi cho tỳ nữ này đến Yên Liễu Các, tự nhiên sẽ có người đối phó nàng, mấy ngày sau, nàng sẽ tự động chạy trốn.