Chương 910 : Làm sao có thể cúi đầu trước ngươi
Tại sao lại như vậy? Sắc mặt Đường Phong bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lo lắng vạn phần, Hắc Phượng vừa sinh ra có một ngày, không có lý nào lại có thể phát triển đến loại trình độ này. Cho dù nó đã ăn không ít linh thạch, nhưng cũng không đủ để nó phát triển đến mức này.
Biểu hiện lúc trước của nó dù có chút không tốt, nhưng lúc đó nó là tiểu hài tử, có thể dạy dỗ, đợi đến lúc nó phát triển, đoán chừng Đường Phong đã giáo dục nó tốt hơn, nhưng hiện tại, bỗng nhiên Hắc Phượng biến thành loại hình thái này, cho dù Đường Phong muốn dạy dỗ cũng bất lực.
- Không biết vì cái gì, ta rất chán ghét các ngươi!
Tà Hỏa Hắc Phượng cao cao tại thượng, miệng không mở ra, đột nhiên phát ra một chuỗi âm thanh, đây không phải là âm thanh, mà là thần thức cường đại trực tiếp xuyên thấu, trực tiếp truyền tin tức vào trong não mọi người.
- Cho nên... Tất cả đều chết đi cho ta!
Cái mỏ mở ra, mỗi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, trong miệng của Hắc Phượng xuất hiện một đoàn hỏa diễm đen như mực, đó là màu sắc của sự tuyệt vọng, dù là ai cũng sinh ra loại cảm giác vô lực, không thể ngăn cản.
Tất cả mọi người muốn tránh, nhưng hai chân cứ như bị dính chặt vào mặt đất, không thể động đậy!
Chỉ có Đường Phong là có thể động, lúc Hắc Phượng há miệng ra, hắn đã đột phá được uy áp phong tỏa của Hắc Phượng, lao tới đầu của Hắc Phượng.
Cơ hồ không chút do dự, Đường Phong đánh ra một quyền thật mạnh, mạnh mẽ nện vào ót của Hắc Phượng.
Oanh một tiếng, cả không gian giống như bị đánh nát, một kích của Linh giai thượng phẩm, dù không xuất toàn lực, cũng không thể khinh thường.
Bị một quyền này đánh trúng, thân thể của Hắc Phượng run lên bần bật, hé miệng ra cũng không khép lại, một tiếng Phượng gáy đầy phần nộ, Hắc Viêm trong miệng biến mất vô ảnh vô tung.
Nguy cơ của mọi người trong Yêu Liễu Các tạm thời được giải trừ, có rất nhiều đệ tử Thiên Tú Tông nghe được động tĩnh, đang từ các nơi kéo tới đây, Đường Phong đứng trên đầu Hắc Phượng, nhìn đám người rậm rạp chằng chịt dưới kia, hai tay ôm mạnh cổ của Hắc Phượng, sau đó nhắc lên.
Dưới sức mạnh khổng lồ, làm cho Hắc Phượng kìm lòng không được ngẩn đầu lên, hai cánh vũ động, lao ra khỏi Yên Liễu Các, bay về hướng Dạ Vũ Hồ.
- Tiểu tử đáng chết, cút xuống cho ta.
Hắc Phượng cố gắng khống chế thân thể của mình, nó quay loạn xạ trên không trung, cố gắng hất Đường Phong xuống.
Hô một tiếng, đột nhiên trên người Hắc Phượng xuất hiện lửa và khói đen, không chỉ bao trùm cả nó, mà bao trùm cả Đường Phong đang đứng trên người của nó.
Uy lực của Hắc Viêm này, không kém hơn thiên địa tà hỏa do Tà Ngô Đồng hấp dẫn tới!
Nóng bỏng và không cách nào dập tắt được, đây chính là tà hỏa thiêu đốt hết thảy thế gian!
Thân hình Hắc Phượng khổng lồ, lực chiến đấu vô cùng mạnh, tuy không thể tránh được nhược điểm là có người nhảy lên người nó, nhưng nếu vận dụng Hắc Viêm thiêu đốt toàn thân, sẽ loại trừ được nhược điểm này. Ai muốn cưỡi lên người Hắc Phượng, trước hết phải ngăn cản được Hắc Viêm này.
Bị ngọn lửa bao trùm, Đường Phong liền vận dụng lực lượng của Băng hệ cương tâm, ý đồ ngăn cản nhiệt độ nóng bỏng, dù đã triển khai toàn bộ lực lượng cương tâm, nhưng cũng không cách nào ngăn cản được Hắc Viêm, lực lượng của Băng hệ cương tâm bị hòa tan, không thể nào xuất ra ngoài thân thể, hoàn toàn bị ngăn cản trong cương tâm.
Quần áo đã bị thiêu cháy sạch sẽ, hộ thân cương khí bị nhiệt độ cường đại công kích, đang từ từ biến mất.
Nóng quá! Dù bằng vào cảnh giới Linh giai thượng phẩm, cho nên thân thể tạm thời không bị đốt cháy, nhưng nếu tiếp tục như vậy, Đường Phong đoán chắc mình sẽ không chịu nổi, thượng cổ linh thú đúng là danh bất hư truyền!
Dưới đất chính là Dạ Vũ Hồ, Đường Phong không dám nghĩ nhiều, hai tay ấn chặt đầu Hắc Phượng, làm cho nó hạ xuống.
Lúc này Hắc Phượng chẳng khác nào con ngựa hoang thoát khỏi yên cương, đôi cánh vỗ điên cuồng, vô cùng cuồng bạo. Đường Phong hạ thấp xuống, nó liền ngước lên, muốn bay lên trên.
- Phượng tộc cao quý, làm sao có thể cúi đầu trước ngươi, nhất là cúi đầu trước nhân loại nhỏ bé?
Hắc Phượng nổi giận không thôi, dù thế, nó vẫn không thể địch nổi sức lực khổng lồ của Đường Phong, chỉ trong thời gian mấy tức Hắc Phượng đã đâm vào trong Dạ Vũ Hồ, bọt nước trắng xóa bắn lên tung tóe.
Trong phương viên trăm trượng của hồ nước, trong nháy mắt giống như bị đun sôi, bọt khí và hơi nước bị lửa của Hắc Phượng làm bốc hơi, đồ sộ phách lệ, trên Dạ Vũ Hồ sinh ra một đám mây cực lớn.
Dù là ở dưới nước, Hắc Viêm trên người Hắc Phượng cũng không có dấu vết bị dập tắt, ngược lại bùng nổ, nó đi tới đâu, hồ nước ở đó liền sôi trào lên.
Nhịn không được, sắp nhịn không được! Sự hung mãnh của Hắc Viêm làm cho Đường Phong líu lưỡi, dù Đường Phong đã vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn, nhưng vẫn không thể áp chế được Hắc Viêm.
Nhưng nếu bây giờ bảo hắn rời thân thể của Hắc Phượng, hắn không làm được, Thiên Tú tông có gần hai vạn đệ tử ở bên cạnh Tĩnh An thành, một khi mình rời khỏi, Hắc Phượng sẽ triệt để mất khống chế, mà Hắc Phượng dùng tà ác mà trứ danh, chỉ sợ nó sẽ tàn sát tất cả tánh mạng trong phương viên trăm dặm.
Còn cố tình đi đánh Hắc Phượng, hắn thực sự bất lực, toàn bộ tinh lực và cương khí của Đường Phong đều dùng để ngăn cản Hắc Viêm, nhưng dù có lựa chọn nào thì sự cân bằng sẽ bị đánh vỡ.
Xôn xao một tiếng, thân thể khổng lồ của Hắc Phượng lao ra khỏi Dạ Vũ hồ, bay lên không trung khoảng mười trượng, cố ý làm cho Đường Phong rơi xuống.
- Tiểu tử đáng chết, ngươi đắc tội tồn tại không nên đắc tội, ta muốn ngươi sống không bằng chết.
Hắc Phượng nổi giận không thể tưởng tượng nổi, nó mở cái miệng ra, một đạo Hắc Viêm mạnh mẽ bay về phía Thiên Tú tông, Đường Phong nhanh tay lẹ mắt, trong nháy mắt khi Hắc Viêm phun ra đã uốn cái đầu Hắc Phượng đi chỗ khác.
Mà đạo Hắc Viêm làm cho lòng người run sợ kia đã uốn lượn một đường cong, lao xuống Dạ Vũ Hồ, mặt nước Dạ Vũ Hồ, đã hạ xuống một tấc ngay lập tức.
Không thể ngăn cản, lúc này Hắc Viêm đang phát huy ra uy lực cường hoành của nó, làn da Đường Phong bắt đầu rạn nứt, máu tươi chảy ra từ các vết nứt, bắt đầu chảy xuống.
Làm cho người ta kinh ngạc, tại sao huyết dịch của hắn chảy ra lại không bị nhiệt độ nóng bỏng của Hắc Viêm làm cho bốc hơi, nhỏ xuống người của Hắc Phượng, dung nhập vào bên trong Hắc Viêm, mà Hắc Viêm kia lại xuất hiện một ít màu hồng. Không chỉ như thế, Hắc Viêm trên người Hắc Phượng, lại xuyên qua miệng vết thương, dũng mãnh tiến vào thể nội của Đường Phong, một người một linh thú, giống như có ngàn vạn mối liên hệ, không thể tách rời.