Chương 943: Hạ lạc Ngự Thần
Huyết Vân Lưu không thể tưởng tượng được, nhìn một tiểu tử trẻ tuổi chưa ráo máu đầu, nhưng lại có thể tu luyện tới cảnh giới Linh giai thượng phẩm.
Linh khí chấn động nồng đậm, khí thế giống như thủy triều, cổ uy thế oai chấn tứ phương này chỉ có người đạt tới Linh giai thượng phẩm mới có được.
Dùng thực lực Linh giai thượng phẩm, chém giết Linh giai hạ phẩm, quả thực giống như nắm mười ngón tay, đơn giản nhẹ nhõm giống như lật bàn tay. Tuy người của Huyết Vụ Thành dùng sức lui về phía sau, nhưng Đường Phong chỉ lóe lên một cái, năm sáu người còn lại ngã xuống như cây rạ.
Tiện tay tự nhiên, một kiếm này chất chứa nhiều loại tinh túy của kiếm thuật.
Trong sơn cốc, Đường Phong không bộc phát ra đòn sát thủ mạnh nhất, bởi vì khi vận dụng âm hồn mạnh nhất này hao phí quá nhiều sức lực, nếu không thể giết hết toàn bộ kẻ địch, sẽ lâm vào cục diện bị động.
Nhưng hiện tại đã khác, chỉ còn lại mấy người, Đường Phong có mười phần nắm chắt sẽ lưu lại toàn bộ bọn họ.
Khi Đường Phong bộc phát ra thực lực Linh giai thượng phẩm, Huyết Vân Lưu đã biết rõ chuyện này không ổn. Hắn hận mình nhìn lầm, nếu biết đối phương có thực lực Linh giai thượng phẩm từ sớm, hắn không dám tới đây gây chuyện. Không cần cân nhắc, hắn không nghĩ cách cứu viện người của mình, Huyết Vân Lưu chỉ lo chạy, chạy càng xa càng tốt.
Thời điểm Đường Phong giết chết toàn bộ đệ tử Huyết Vụ Thành quay đầu lại, đã không thấy Huyết Vân Lưu, hắn lại vận dụng lực lượng cương tâm của mình, dung nhập thành một thể với đại địa.
Nhưng thần thức của Đường Phong đã sớm tập trung lên người hắn, dù hắn dùng khí tức của đại địa che dấu, nhưng hắn không thể che dấu được sinh cơ của người sống.
Trong nháy mắt, Huyết Vân Lưu đã đi được thêm ba mươi trượng.
Đường Phong dõi mắt theo phương hướng hắn chạy trốn, thần thức khóa chặt người hắn.
Thu Độc Ảnh kiếm vào trong Mị Ảnh không gian, đổi lấy một thanh Thiên binh khác.
- Phó thành chủ đại nhân, ngươi sẽ chết dưới một chiêu này, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi.
Âm thanh của Đường Phong rất quỷ dị, xuyên qua khoảng cách mười trượng truyền xuống mặt đất, truyền vào lỗ tai của Huyết Vân Lưu.
Huyết Vân Lưu cảm thấy mát lạnh toàn thân, đơn giản là vì trải qua vô số lần đại chiến sinh tử đã làm cho hắn cảm thấy quen thuộc cảm giác này, chỉ vào thời điểm gặp nguy hiểm tính mạng thì nó mới xuất hiện.
Khi thần thức của người trẻ tuổi này tập trung lên người hắn, giống như giòi bọ trong xương, làm cho hắn cảm thấy không thể nào tiếp tục che dấu ẩn trốn, dù đã dùng lực lượng cương tâm để ẩn tàng cơ thể xuống đất, nhưng Huyết Vân Lưu cũng cảm thấy tim đập nhanh.
Hắn có thể làm mình tổn thương sao? Cách mặt đất mấy trượng, hắn làm cách nào để gây tổn thương cho mình?
Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu Huyết Vân Lưu, tóc gáy toàn thân dựng đứng lên, ngàn vạn lỗ chân lông khắp toàn thân mở ra, thiếu chút nữa hồn phách cũng xuất khiếu.
Trong nháy mắt, hắn đã phát hiện Đường Phong đã ra tay, kiếm ý dày đặc xuyên thẳng vào tim, hình như trái tim của hắn đã bị kiếm đâm xuyên qua.
Kiếm chiêu này cường đại đến cỡ nào, đại địa mấy trượng cứ như tờ giấy mỏng, không thể nào ngăn cản được kiếm chiêu công kích, một kiếm này, xuyên qua hộ thân cương khí, trực tiếp chém vào trên lưng của hắn.
- Két...
Có âm thanh của vật nào đó vừa vỡ nát, Huyết Vân Lưu kêu một tiếng đầy đau đớn, thân thể đã không cách nào ẩn tàng dưới mặt đất, trực tiếp thoát ra khỏi mặt đất, đi về phía trước mấy chục trượng, sau đó ngã xuống mặt đất.
Toàn thân không có một vết thương, nhưng tâm mạch cảm thấy đau đớn, chắc là bị chém đứt.
Huyết Vân Lưu không hổ là Linh giai trung phẩm đỉnh phong, tâm mạch đã đứt, nhưng vẫn có thể chống lại một hơi, nhìn bên ngoài thì không có chút thương tổn nào, nhưng sắc mặt tái nhợt không thể tưởng tượng nổi.
Năm đó Âu Dương Vũ bị Lý Thiên Cừu đánh đứt tâm mạch, cũng dùng thực lực cường đại kéo dài một hơi, chạy đến Thiên Tú tông tìm Đường Phong ủy thác, Âu Dương Vũ có thể làm được, đương nhiên Huyết Lưu Vân cũng làm được.
Tâm mạch bị hủy, trong thiên hạ trừ Bất Tử Kim Đan có thể tu bổ ra, không còn thứ nào có thể cứu chữa. Huyết Vân Lưu dùng cương khí che chở tâm mạch, cho nên không lập tức chết đi.
- Đây là kiếm pháp gì?
Huyết Vân Lưu giãy dụa ngồi dậy, tay che ngực, kinh nghi nhìn Đường Phong đang đi từng bước về phía hắn.
- Ha ha, phó thành chủ chỉ cần an tâm ra đi, hỏi những chuyện này làm gì.
Đường Phong cười cười, đối với người chết, hắn cũng lười tranh đấu miệng lưỡi với đối phương.
Huyết Vân Lưu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Ta xem thường ngươi! Thua không oan! Nhưng bổn phó thành chủ vẫn còn nghi hoặc, mong Đường công tử giải đáp.
Đường Phong đứng cách hắn một khoảng cách mười trượng, mỉm cười nhìn hắn. Huyết Vân Lưu nói:
- Thực lực Linh giai thượng phẩm của ngươi, là do tu luyện, hay là dùng bí pháp?
- Ngươi đoán xem!
Đường Phong chau mày.
Huyết Vân Lưu nhìn Đường Phong, sau nửa ngày mới cười nói:
- Đây là bí pháp! Bằng vào tuổi của công tử chắc chắn không thể nào tu luyện đến cảnh giới Linh giai thượng phẩm, xem ra bản phó thành chủ cũng an tâm một chút! Đường công tử ngươi tới đây, ta còn có câu này muốn nói với ngươi.
Đường Phong híp mắt nhìn hắn, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Huyết Vân Lưu cười khổ nói:
- Đường công tử quá cẩn thận rồi, dù ta và ngươi có hiểu lầm, nhưng bổn phó thành chủ ta cũng đã vì chuyện này mà trả giá rất nhiều, người sắp chết, chỉ nói điều thiện, lúc này ta chẳng thể làm gì ngươi cả, chỉ muốn nhờ ngươi chuyển cáo cho thành chủ một câu mà thôi.
Đường Phong suy nghĩ một chút, lúc này mới gật đầu nói:
- Được rồi, nếu là như vậy, ta sẽ giúp ngươi chuyển đạt.
- Đa tạ!
Huyết Vân Lưu gật đầu cảm kích.
Đường Phong từng bước tiến gần tới hắn, khoảng cách mười trượng nhanh chóng được rút ngắn, Huyết Vân Lưu từ từ nhắm hai mắt lại, thời điểm Đường Phong đi tới trước mặt hắn khoảng một trượng, đột nhiên Huyết Vân Lưu mở to mắt, cười lên điên cuồng, nói:
- Đường công tử đi cùng với ta, trẻ tuổi như đã có thực lực Linh giai thượng phẩm, chưa diệt trừ ngươi làm sao ta an tâm...
Vừa nói, đột nhiên cương khí toàn thân Huyết Vân Lưu hỗn loạn, từ trên người hắn bắn ra mạnh mẽ, trực tiếp vọt tới trước mặt Đường Phong, hai tay như khóa sắt bắt lấy tay Đường Phong.
Linh giai trung phẩm đỉnh phong sắp chết bạo phát, dù là Linh giai thượng phẩm trong nhất thời nửa khắc cũng không thể giãy giụa.
Đường Phong lẳng lặng nhìn gương mặt điên cuồng của hắn, Độc Ảnh kiếm đang đong đưa trên tay, bắn ra một đường cong, đâm vào đan điền của đối phương, cương khí đình chỉ, Huyết Vân Lưu nghe thấy ở đan điền truyền ra tiếng nổ cực lớn.
Cương khí chấn động hỗn loạn biến mất.
Nụ cười điên cuồng của Huyết Vân Lưu cứng ngắc trên mặt, kinh ngạc nhìn Đường Phong.
- Phó thành chủ đại nhân, một chiêu Ngọc Thạch Câu Phần này bổn thiếu gia ta chịu không nổi.
- Ngươi...
Tròng mắt Huyết Vân Lưu mở lớn, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Đường Phong, tất cả đệ tử của Huyết Vụ Thành đều biết chiêu này, đây là chiêu số đồng quy vu tận với địch nhân trước khi chết, từ Huyết Thiên Hà, cho tới đệ tử bình thường, đều biết phương pháp sử dụng nó.
Nhưng nếu chưa từng tận mắt nhìn thấy chiêu này, chắc chắn không có phòng bị, nhưng Đường Phong có thể ứng phó thuận buồm xuôi gió như thế, là vì trước kia hắn có cảnh giác, điều này cũng nói rõ trước kia hắn đã thấy người khác sử dụng qua chiêu này.
- Ngươi... Ngươi đã gặp qua đệ tử Huyết Vụ Thành của ta sử dụng nó?
- Người muốn giết ta, ta liền giết người!
Đường Phong lạnh lùng nhìn Huyết Vân Lưu.
Khóe miệng Huyết Vân Lưu cười khổ, thần thái hung thần ác sát trên mặt biến mất, đan điền bị hủy, không có cương khí để bảo vệ tâm mạch, cho nên không có khả năng sống sót.
Thời điểm Huyết Vân Lưu gọi Đường Phong đi qua, Đường Phong đã biết rõ hắn muốn làm gì, đơn giản là muốn đồng quy vu tận với mình, lúc trước một Linh giai hạ phẩm dùng chiêu Ngọc Thạch Câu Phần này có uy lực khủng bố như vậy, đừng nói chi đến Linh giai trung phẩm đỉnh phong như Huyết Vân Lưu, nếu hắn vận dụng thành công, Đường Phong không chết cũng trọng thương.
Huyết Vân Lưu chết, đệ tử của Huyết Vụ Thành chết, Đường Phong cũng buông lỏng một hơi. Nếu như đám người Huyết Vân Lưu thật sự đem chuyện lần này về phẩm báo, Đường Phong đoán rằng Huyết Vụ Thành chắc chắn sẽ ra tay với mình, không vì cái gì khác, chỉ vì nước của hàn đàm kia thôi.
Lần lượt ngưng luyện âm hồn của người Huyết Vụ Thành, Đường Phong lại ném thi thể của bọn họ vào Mị Ảnh Không Gian. Lúc này Đường Phong nhảy lên lưng Hắc Phượng, bảo nó chở mình bay về hướng Thiên Tú.
Kể từ ngày đó ở bên ngoài Đường Gia Bảo thi triển Thắng Giả Vi Vương, ngàn vạn âm hồn trong đan điền chỉ còn một, cho tới bây giờ cũng không vượt qua mười, nhưng âm hồn trong đan điền, mỗi một còn đều cường đại vô cùng, không có con nào dưới Linh giai, tất cả đều là âm hồn Linh giai cao thủ.
Trong lúc rảnh rỗi, Đường Phong ngồi trên lưng Hắc Phượng xem xét trí nhớ của âm hồn, trí nhớ của những Linh giai cao thủ này có rất nhiều thứ, dù là phương pháp tu luyện, hay công pháp võ điển của bản thân bọn họ và có một ít thứ Đường Phong không để vào mắt, nhưng tổng thể mà nói, cũng có thu hoạch không nhỏ.
Đường Phong xem xét âm hồn đầu tiên chính là Huyết Vân Lưu, bởi vì hắn là Linh giai trung phẩm đỉnh phong, chắc chắn có lý giải rất đặc biệt về phương pháp tu luyện.
Sau khi xem xét, hắn không tìm ra thứ gì, nhưng lại thu được một tin tức ngoài ý muốn.
Huyết Vân Lưu biết nơi hạ lạc của Ngự Thần.
Đây là thanh Thần binh không có bài danh trong Thần Binh Phổ, từ xưa đến nay chưa từng có người nào chiếm được, theo như lời của Tư Đồ ngày đó, vị trí của Ngự Thần, ngàn năm trước có rất nhiều người biết, cũng có rất nhiều người tự ngạo có thực lực cao thâm muốn đi vào thu phục, ngay cả Thiên Cốc sát thần Thọ đồng tử cũng đã thử qua, nhưng tất cả đều lấy thất bại mà chấm dứt.
Ngự Thần khó thu, cũng làm cho không người nào biết được chân diện mục của nó, nó là kiếm hay là đao, hoặc là thương... Không ai biết được.
Chính vì thế, nó là Thần binh duy nhất không có bài danh trên Thần Binh Phổ, kỳ nhân năm đó chế định ra Thần Binh Phổ, cũng là người không định ra vị trí đệ nhất.
Ngày đó, từ trong miệng của Tư Đồ biết được tin tức của Ngự Thần, tâm của Đường Phong đã rục rịch, nhưng nhiều người đã thất bại, chỉ sợ mình cũng không có hy vọng gì, hơn nữa khi đó còn có chuyện muốn làm.
Nhưng hôm nay, tâm tư này lại rục rịch. Thiên Tú tông và Bạch Đế thành đã không còn điều gì lo lắng, không cần hắn quan tâm cái gì, có chiếm được Ngự Thần hay không cũng không sao, đi một lần cho biết cũng được! Nếu có thể lấy được Thần binh này cũng tốt.
Huyết Vân Lưu biết rõ nơi hạ lạc của Ngự Thần, là vì hắn cũng đi thu phục một lần, nhưng hắn chỉ đi được một phần mười lộ trình, không thể nào tiến lên được nữa, ra sức phấn đấu hơn nửa năm, cuối cùng đành buông tha.
Tin đồn vĩnh viễn không thể nào biết được gian khổ trong quá trình thu phục Ngự Thần, Đường Phong nhìn trộm trí nhớ Huyết Vân Lưu, giống như có kinh nghiệm tự mình trải qua, cho nên cũng có thể phỏng đoán được một hai.
Đáng quý là, vị trí của Ngự Thần, cách nơi của hắn hiện tại không xa, cách vị trí Hắc Phượng hiện giờ khoảng năm sáu ngày đường.
Đi xem! Đường Phong đã làm ra quyết định, vỗ vỗ cổ Hắc Phượng, bảo nó chuyển hướng, Đường Phong cẩn thận xem xét đủ loại kinh nghiệm mà Huyết Vân Lưu trải qua, dung nhập vào bản thân.
Năm sáu ngày sau, Đường Phong đã tới được một nơi khỉ ho cò gáy, ở đây là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, không có một ngọn cỏ, nhìn nó hoang vu đến cực điểm. Ngay cả mặt đất cũng không có sinh cơ, không khí trầm lặng.
Loại địa phương này, từ trước đến nay không ai thích, cũng không ai đến chỗ này, nhưng những người biết rõ chi tiết, nhất định sẽ đào sỏi đá khô cằn ở đây lên, tìm kiếm bóng dáng của Ngự Thần.
Ngự Thần là Thần binh, hơn nữa là Thần binh thần bí nhất, cho nên không có khả năng tồn tại ở nơi như thế này. Đào sỏi đá khô cần lên, bởi vì có một cửa vào Linh Mạch Chi Địa, đi vào theo lối này, mới có thể nhìn thấy phong thái của Ngự Thần.
Đường Phong đứng nguyên tại chỗ, sau đó lấy Sơn Hà Đồ từ trong Mị Ảnh Không Gian ra.
Hỏa Phượng vẫn ngồi trên người Bạch Ngọc Long để khôi phục, Tư Đồ hưng phấn chạy tới, trên miệng nói:
- Đại thiếu, lần này muốn làm gì?
- Không có chuyện gì, chỉ muốn đem Hắc Phượng giao cho ngươi chiếu cố vài ngày.
Đường Phong muốn đi thu phục Thần binh Ngự Thần, cho nên không thể mang theo Hắc Phượng bên người, tuy Hắc Phượng hiện giờ có cảnh giới Thất giai linh thú, nhưng nơi sắp đi quá nguy hiểm, càng nghĩ, vẫn để nó vào trong Sơn Hà Đồ thì tốt hơn.
- Đại thiếu...
Khuôn mặt Tư Đồ lập tức sa sầm xuống, Hắc Phượng khi còn bé hắn đã không thể làm gì, hôm nay đã dài đến hai ba trượng, hắn có thể chế ước sao? Nghĩ tới tính tình của con thượng cổ linh thú này, khóe miệng của Tư Đồ đắng chát.
Đường Phong không cho Tư Đồ bất cứ cơ hội cự tuyệt nào, trực tiếp điểm lên Sơn Hà Đồ một cái, ném Hắc Phượng vào. Hắc Phượng đứng bên cạnh Tư Đồ, đôi mắt Phượng quay tròn nhìn hắn, Tư Đồ bài ra nụ cười mĩm vui vẻ, gật đầu với Hắc Phượng.