Chương 1011: Bất tử kim đan (thượng).
Hai tay của Dung Thiếu nãi nãi vẫn như cũ vuốt ve trên gương mặt Đường Phong, miệng lẩm bẩm không ngớt:
- Nếu phu quân của ta không phải là... A…Vậy thì có phải là hay không… Khụ… Ha ha râu ria của ngươi đâm tay ta…
- Đợi lát nữa sẽ cạo nó sạch sẽ!
- Tám năm nay, tám năm nay ngày nào Tuyết nhi sống cũng không vui… Mỗi ngày đều có cảm giác mệt chết đi, hiện tại thật là thoải mái.
- Nàng đã trả hết nợ cho Dung gia rồi! Sau này là những ngày tươi đẹp của ngươi, không cần phải sống gian khổ như vậy nữa, lúc đó nàng muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm.
- Thực sự sao?
Khóe miệng Dung Thiếu nãi nãi nhếch lên một tia mỉm cười thê lương, suy yếu hỏi lại.
- Phải!
Đường Phong nặng nề gật đầu.
- Sợ rằng ta không còn cơ hội này nữa, ta cảm thấy lạnh, có thể ôm chặt ta thêm được không?
Dung Thiếu nãi nãi nhúc nhích thân thể co lại vào trong lòng Đường Phong.
Một bên Đường Phong dùng tay truyền cương khí, một tay ôm chặt Dung Thiếu nãi nãi, phân tâm nhị dụng, dùng hết lực lượng cương khí của bản thân thôi động dược hiệu của bất tử kim đan vào trong tâm mạch bị hao tổn của nàng, sau đó chậm rãi cầm lấy chuôi của thanh chủy thủ.
- Ta còn chưa biết tên của ngươi đâu.
Thanh âm Đường Phong trầm thấp, dời đi sự chú ý của Dung Thiếu nãi nãi.
- Nào có loại nam nhân nào như ngươi…ta… họ Tiêu, Tiêu Thiên…ách..
Dung Thiếu nãi nãi vừa dứt lời, cổ họng phun ra một tiếng kêu thê lương ngắn ngủi mà thảm thiết, sắc mặt lập tức tái nhợt yếu đuối nhìn qua Đường Phong đang ôm mình, sau đó ngất đi.
Vừa mới thừa dịp nàng trả lời vấn đề kia, trong nháy mắt Đường Phong đã nhanh tay rút thanh chủy thủ cắm ở trên ngực nàng ra. Nhưng đây mới là thời khắc cực kỳ nguy hiểm, cùng lúc rút chủy thủ ra thì Đường Phong vứt nó sang một bên, hết sức chuyên chú truyền cương khí vào điều trị vết thương trên ngực.
Sinh cơ cường đại của bất tử kim đan đã khuếch tán ra, thần thức Đường Phong quan sát trong tâm tạng của Tiêu Thiên Tuyết, cương khí vẫn duy trì liên tục, hiện giờ chỉ cần nàng còn mong muốn được sống thì mạng sống của nàng vẫn còn hy vọng được cứu.
Trừ phi trong lòng nàng đã quyết tâm muốn chết thì không còn cách nào có thể cứu lại được.
Ở bên ngoài nghị sự đường, một đám người Dung gia nóng như lửa đốt ở trong lòng! Mặc kệ là mọi người muốn khu trừ Tiêu Thiên Tuyết ra khỏi Dung gia hay là muốn nàng gả cho Đường Phong Đường gia bảo, không ai hy vọng nàng sẽ chết, càng không ai nghĩ tới tính tình của nàng cương liệt như vậy, dĩ nhiên lại tự sát trước mặt bao nhiêu người.
Vừa mới nghĩ tới vết thương trí mạng kia, già trẻ Dung gia buồn bã vô cùng, thương thế như vậy sợ rằng không còn có thể xoay chuyển lại được, cho dù là Đường Phong Đường gia bảo chỉ sợ cũng không thể cứu sống nàng.
Dung Thanh Thu càng hổ thẹn không gì sánh được, từ lúc đi ra ngoài một mực chỉ nhắc tới Dung gia đã hại Tiêu Thiên Tuyết. Nữ tủ này vì báo đáp ân tình của Dung Thanh Thu đối với Tiêu gia cho nên dù phu quân nàng đã chết nhưng vẫn làm quả phụ ở Dung gia tám năm. Nếu như hôm nay không phải các hộ pháp của Dung gia bức nàng quá mức thì làm sao nàng lại làm ra việc ngốc như vậy.
Nhưng mà hiện giờ tự trách mình cũng là vô dụng, chỉ cầu mong Đường Phong có thủ đoạn thông thiên, kéo đươc Tiêu Thiên Tuyết từ trong tay Diêm Vương quay về.
Chẳng qua già trẻ gái trai của Dung gia đứng chờ ở bên ngoài nghị sự đường được hơn một canh giờ rồi nhưng mà bên trong cũng không có động tĩnh gì, mọi người ai cũng muốn dùng thần thức thăm dò một chút nhưng rồi lại sợ chọc giận đến tiểu tử Đường gia kia nên không dám có động tác.
Đợi đến tận trưa, đột nhiên cửa lớn của nghị sự đường bị một cước đá văng ra ngoài, Đường Phong một thân đẫm máu ôm Tiêu Thiên Tuyết xuất hiện trong ánh mắt mọi người.
- Thiếu hiệp… Tuyết nhi nàng sao rồi?
Dung Thanh Thu đi về phía trước, bước chân không vững chắc suýt nữa ngã nhào xuống.
- Đệ muội nàng…
Một số người trong Dung gia cũng lo lắng cực kỳ, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn về phía Đường Phong, chỉ sợ nghe phải tin dữ từ trong miệng hắn.
Sắc mặt Đường Phong âm trầm quan sát mọi người đang đứng trước mắt, những người này từ lúc sáng sớm đã đề nghị khu trừ Tiêu Thiên Tuyết ra khỏi Dung gia hoặc những hộ pháp chấp sự đề nghị gả nàng cho Đường Phong bị ánh mắt của hắn nhìn không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ cũng biết Tiêu Thiên Tuyết đi đến bước này thì chính mình cũng có một ít trách nhiệm, nếu như nàng đã chết thì khó có thể bảo toàn nam nhân này không giận cá chém thớt chính mình.
- Cứu được rồi!
Đường Phong gật đầu về phía Dung Thanh Thu.
Lời này của Đường Phong làm cho sắc mặt tái nhợt của Dung Thanh Thu cuối cùng cũng hiện lên một tia hồng nhuận, lão không khỏi gật đầu nói:
- Cứu về là tốt rồi, cứu được về là tốt rồi!
- Chẳng qua thương thế còn quá nặng, còn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, thỉnh lão gia chủ phái mấy hạ nhân cẩn thận chiếu cố nàng.
- Hẳn là vậy, hẳn là vậy.
Dung Thanh Thu cũng không nhịn được thở dài một hơi.
- Nhờ thiếu hiệp đưa Tuyết nhi trở về phòng!
- Ừm.
Đường Phong lên tiếng, ôm Tiêu Thiên Tuyết đến gian phòng của nàng, dọc đường đi nhẹ nhàng cực kỳ cẩn thận, căn bản không dám dể có bất kỳ chuyện xóc nảy nào xảy ra.
Quả thực Tiêu Thiên Tuyết đã được cứu trở về rồi nhưng mà vết thương bị đâm trên ngực kia còn chưa khỏi hẳn được, trải qua chuyện này, có lẽ tinh thần của nàng cũng bị đả kích không nhỏ, muốn hoàn toàn khôi phục không mất một hai tháng thì không có khả năng xong được.
Để Tiêu Thiên Tuyết ở lại trong gian nhà, Đường Phong lấy từ trong không gian Mị Ảnh ra rất nhiều dược liệu tốt, dặn hạ nhân Dung gia tỉ mỉ pha chế. Những dược liệu này đều là hồi trước Đường Phong kiếm được, sau đại đa số đều đã đưa cho Mạc Lưu Tô nhưng mà ở trong không gian Mị Ảnh vẫn còn dự trữ một ít để đề phòng, hiện giờ đã có chỗ dùng. Hơn nữa những dược liệu này vô cùng quý trọng, ở trong Dung Thành căn bản không tìm thấy được.
Việc bận bịu dồn dập liên tiếp trong ba bốn ngày, cuối cùng thương thế của Tiêu Thiên Tuyết mới có thể bình ổn xuống, qua ba bốn ngày này Đường Phong vẫn chưa hề chợp mắt một lần nào, vẫn cứ canh giữ ở bên cạnh giường của nàng.
Không chỉ có Đường Phong, cả nhà Dung gia đều chưa từng được nghỉ ngơi thoải mái, ngay cả lão gia chủ Dung Thanh Thu cũng không ngủ yên giấc.
Chuyện này làm cho Dung Thanh Thu thoáng cái già đi không ít, lão gia chủ tuổi tác đã cao, hiện giờ làm sao chịu nổi nhiều dày vò như vậy?