Chương 1033: Đánh chim đầu đàn (hạ).
Tốc độ tụ lại linh khí của trận pháp này bắt đầu giảm đến ngày thứ ba, đến ngày này thì hiệu quả của trận pháp biến mất hoàn toàn, nguyên nhân vô cùng đơn giản, năng lượng linh thạch để bày bố trận pháp đã cạn kiệt.
Mà khoảng giờ tý buổi tối ngày hôm nay, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện bên cạnh trận pháp, hắn đứng bên chơi đùa một lát rồi rời đi.
Các thế lực ngầm đang ẩn nấp tại đấy chờ hắn rờii đi một lát bất ngờ phát hiện nguyên bản trận pháp đã mất tác dụng dĩ nhiên lại bắt đầu vận chuyển tiếp lần thứ hai.
Phát hiện này khiến cho mọi người vừa mừng vừa sợ! Tình huống này xuất hiện chỉ có thể nói đó là người bày bố trận pháp.
Đi mòn gót giày không tìm được nhưng đến giờ không uổng phí công phu mình bỏ ra! Thì ra người bày bố trận pháp cũng không rời khỏi Loa Thành, từ trước tới giờ hắn vẫn một mực ở đây.
Lập tức mọi người không dám chần chừ nữa, ai nấy đều nhanh chóng lén lút đi theo người này xuyên qua các con ngõ to nhỏ, cho đến tận biên giới của Loa Thành thì người này mới dừng bước, chậm rãi đi vào trong một tòa nhà.
Người kia ở chỗ này sao? Các thế lực ngầm ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy bức hoành phi ở trên cửa lớn của tòa nhà đề hai chữ như rồng bay phượng múa: Đường Phủ!
Chiếm được tin tức về người bày bố trận pháp ở nơi này, những mật thám của các cơ sở ngầm nhanh chóng truyền tin về.
Ở trong Đường phủ, nét mặt Đường Phong lộ ra một tia mỉm cười, Linh Khiếp Nhan đang ngồi ở trên ghế bên cạnh ánh nến chờ hắn, hai đùi thon dài lắc lư không ngớt, từ ngày hôm đó nha đầu kia vẫn duy trì thân thể như vậy, nhìn mãi vẫn thấy vô cùng đẹp mắt.
- Thật nhiều người theo đuôi.
Linh Khiếp Nhan xem xét ngoài cửa rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó nàng bưng chén trà đưa cho Đường Phong.
- Những người này đều sẽ giúp đỡ ta truyền tin tức ra ngoài thật nhanh, thật đúng là nên dựa vào bọn họ.
Đường Phong nhấp một ngụm trà, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc về phía ánh trăng bên ngoài phòng, sau lại than thở sâu kín:
- Cuối cùng cũng không biết có bao nhiêu người vì chuyện này mà chết!
- Vậy để xem bọn họ có thức thời hay không?
Linh Khiếp Nhan cười nhạt không thôi.
Qua tối nay, e rằng Loa Thành sẽ trở nên vô cùng náo nhiệt.
Sắc trời ngày thứ hai còn chưa sáng, ở bên ngoài cửa lớn truyền đến tiếng đập liên tiếp. Đường Phong giật mình tỉnh giấc, hắn phóng xuất thần thức ra bên ngoài kiểm tra một chút, ngay sau đó không khỏi lắc đầu.
Trận pháp giống như một miếng bánh ngọt vậy, nó lôi cuốn toàn bộ những người có uy tín và danh dự của Loa Thành về đây. Hiện giở ở trước cửa Đường phủ tụ tập hơn trăm người, ai nấy đều có vẻ mặt lo lắng đứng đó, không chỉ như vậy, những hạ nhân đi theo đám người này đều mang đủ các loại lễ vật trên tay.
- Phong ca ca, bọn họ tới rồi.
Linh Khiếp Nhan từ phòng sát bên cạnh chạy tới nói.
- Ta đã biết!
Đường Phong nói nhẹ nhàng.
Ngoài cửa có một cao thủ Thiên Giai đang gõ, lúc đầu hắn còn rất nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng đợi sau một lát cũng không thấy chủ nhân có phản ứng, chuyện này khiến lòng kiên nhẫn của hắn có chút không chịu được, thanh âm gõ cửa càng lúc càng vang dội, miệng la lớn nói:
- Mở cửa, mở cửa ra!
Cho dù vậy, nhưng bên trong vẫn không một ai đáp lại.
Một màn như thế khiến cho sắc mặt mọi người trầm xuống, dù sao đi nữa mọi người ở Loa Thành này đều là người có chút uy vọng, trời còn chưa sáng đã chạy tới đây bái phỏng, cho đến bây giờ chủ nhân cũng không thèm tiếp kiến, như vậy cũng không phải là quá khinh người hay sao?
- Định Viễn huynh, đệ tử của ngươi kêu lớn như vậy, e rằng sẽ làm tỉnh giấc chủ nhân tòa nhà này, nếu như hắn tức giận thì nên làm như thế nào?
Một người tai to mặt lớn nhìn sang bên một trung niên, cười tủm tỉm nói với hắn một câu.
Sắc mặt Lục Định Viễn âm trầm, mặc dù trong lòng hắn vô cùng căm tức nhưng không thể thừa nhận lời nói của Dư gia gia chủ có đạo lý, hiện giờ mọi người tụ tập ở chỗ này đều nhìn chằm chằm vào trận pháp kia, nếu như chọc giận người bày binh bố trận thì khẳng định sẽ không đươc lợi ích gì.
- Đa tạ Thiên Phách huynh nhắc nhở.
Lục Định Viễn nhàn nhạt trả lời một tiếng, ngay lập tức hắn gọi đệ tử của mình.
- Trở về đi.
- Vâng, gia chủ.
Người đệ tử kia nhanh chóng trở về.
Mọi người lại đợi thêm nửa canh giờ nữa, mặt trời đã lên cao nhưng bên trong phủ vẫn không hề có chút động tĩnh. Cứ ngồi đợi trong yên tĩnh thế này khiến cho tất cả mọi người đều khó chịu.
Rốt cục cuối cùng cũng có người bắt đầu thiếu kiên nhẫn, hắn kêu la nói:
- Chủ nhân nơi đây cũng quá coi thường người khác, đại gia muốn xem ngươi có phải là cao nhân hay không mà dám làm bộ làm tịch như thế!
Hắn vừa nói vừa để thăng cương khí, thân thể nhẹ nhàng bay qua tường vào trong phủ.
Đã có người đi đầu, tự nhiên có người theo sau, nếu như người bài binh bố trận kia là một tên yếu đuối thì có thể trực tiếp bắt hắn đi, đây là chuyện tình tiên hạ thủ vi cường a.
Không chờ cho những người khác có động tĩnh gì, ở phía trong tòa nhà truyền đến một ít thanh âm của quyền cước, đột nhiên có tiếng hét thảm truyền tới khiến cho tâm thần mọi người đều chấn động.
Trong lúc mọi người còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì một đạo nhân ảnh bay ra từ trong phủ, hắn ngã xuống đất chỏng chơ không ra thể thống gì.
Chăm chú nhìn lại, sắc mặt mọi người không khỏi biến đổi, bóng người bay ra từ trong phủ dĩ nhiên lại là người đầu tiên xông vào, mà hiện giờ mặt mũi người này đỏ bừng, hiển nhiên là bị người ta đánh đấm nát như tương rồi mới ném ra ngoài như ném túi rác.
Hai người Lục Định Viễn và Dư Thiên Phách liếc mắt nhìn nhau, họ đều có thể thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương.
- Đây không phải là vị phó gia chủ của Sở gia vừa mới tấn chức Linh Giai vào năm ngoái hay sao?
Lục Định Viễn nhẹ giọng hỏi.
- Phải!
Dư Thiên Phách gật đầu.
Tuy rằng vị kia vừa mới tấn chức nhưng dù sao cũng là một cao thủ Linh Giai. Hiện giờ bị người ta đánh cho thành như vậy, hơn nữa tốc độ thua lại nhanh vô cùng, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết được người bên trong có bao nhiêu lợi hại.
Tuy rằng thực lực hai người này cao thâm hơn rất nhiều so với vị phó gia chủ Sở gia nhưng chẳng qua cũng chỉ mạnh trong đám Linh Giai hạ phẩm, lấy thủ đoạn của người bên trong muốn đánh bại mình quả thực quá dễ dàng.
May mà chưa hề có xung đột nếu không kết cục của mình cũng giống như người này! Trong lòng Lục Định Viễn và Dư Thiên Phách một mặt sợ hãi còn một mặt lại âm thầm kêu may mắn liên tục.
Bị thương thường là chim đầu đàn, câu nói này quả nhiên là chí lý nha.