Chương 1057: Quản sự dược viên (thượng).
Tên đệ tử trông coi dược viên kia mạnh mẽ gật đầu:
- Vị sư huynh này nói không sai, ba vị sư huynh kia đều trúng độc chết vào ban đêm.
Dư Biển Chu không khỏi căm giận nói:
- Loại độc này dĩ nhiên lại bí mật như vậy, hại ba mạng người của Trảm Hồn Tông ta, Đường Phong, bản chấp sự yêu cầu ngươi đến dược viên ngay lập tức, rút hết tất cả những dược liệu sản sinh ra độc vật này ra ngoài.
- Đệ tử đang có ý này.
Dược viên phát sinh chuyện như vậy, Dư Biển Chu cũng không thể an tâm được, không phải hắn không quan tâm tới tính mệnh của các đệ tử trông coi, chỉ là tất cả các dược liệu ở dược viên đều đưa tới các phong khác, nếu bởi vì dược liệu có độc mà đắc tội với những cao thủ này thì Dư Biển Chu cũng khó thoát khỏi liên quan, nếu làm không tốt thì chức chấp sự ngoại môn có thể không làm được nữa.
Sự tình trọng đại, Dư Biển Chu tự mình mang theo Đường Phong tới trước dược viên.
Dược viên là một sơn cốc bên trong Phù Vân Sơn, chiếm diện tích vô cùng lớn, phóng mắt nhìn lại hơn mười mẫu dược liệu hội tụ tại nơi này, tuy rằng cũng không có nhiều thiên tài địa bảo trân quý nhưng số lượng nhiều như vậy cũng lộ ra nội tình của Trảm Hồn Tông.
Đám người Đường Phong tới nơi này gặp được người thu xác đệ tử bị chết hôm nay, đệ tử kia gặp được Dư Biển Chu đều cung kính vấn an.
Đường Phong kiểm tra một chút thi thể rồi để cho người khác mang đi.
- Đường Phong, đi diệt trừ những dược liệu kia thôi.
Dư Biển Chu đứng tại chỗ phân phó.
- Vâng.
Đi theo tên đệ tử bị trúng kịch độc may mắn chưa chết xuyên qua dược viên, theo chỉ dẫn của hắn Đường Phong nhổ một cây dược liệu lên tận gốc.
- Vị sư huynh này, ta sẽ không chết đi chứ?
Tên đệ tử trông coi dược viên kia khẩn trương hỏi thăm,
- Sẽ không đâu.
Đường Phong cười cười.
- Vậy là tốt rồi, đợi lát nữa phải làm phiền sư huynh cho ta phương thuốc chữa.
Sau một lúc, hắn lại gặng hỏi:
- Sư huynh, ta thực sự sẽ không chết đi chứ?
- Tin tưởng ta, sẽ không chết đâu.
Đường Phong bất đắc dĩ vô cùng.
Lại trong chốc lát, mắt thấy hắn định mở miệng hỏi tiếp thì Đường Phong nói luôn:
- Ngươi cứ lo lắng liên tục như vậy, tâm tình lại bất ổn thì độc tố cũng có thể lan tràn, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.
Vừa nghe lời này, tên đệ tử đang định ồn ào lập tức ngậm miệng. Hiện giờ phỏng chừng Đường Phong nói bất kỳ chuyện gì hắn cũng tin sái cổ không dám nghi ngờ.
Sau nửa canh giờ, Đường Phong rút được hơn hai mươi gốc dược liệu.
- Nhiều dược liệu như vậy sản sinh ra độc tố sao?
Tên đệ tử kia líu lưỡi không ngừng, hắn nghĩ tới chính mình ở bên cạnh những độc vật này đả tọa tu luyện ngày đêm khiến cho tim đập nhanh không ngừng.
- Cẩn thận là trên hết.
Đường Phong đáp, thực chất muốn thanh trừ độc tố kia chỉ cần rút ra một loại dược liệu là được, nhưng mà nhìn thấy nhiều loại dược liệu hiện ra trước mặt như vậy Đường Phong tự nhiên hồ lộng ăn bớt một chút. Tất cả những thứ này đều là tài phú của Trảm Hồn Tông, rất nhiều loại dược liệu khó có thể tìm được, những dược liệu mà Đường Phong rút ra đều mỗi thứ một loại.
Trở lại bên cạnh Dư Biển Chu, hắn nhìn đống dược liệu trên tay Đường Phong, sắc mặt có chút kiêng kỵ mở miệng hỏi:
- Mấy thứ này phải xử lý thế nào?
- Tốt nhất là thiêu hủy, chẳng qua phải tìm một địa phương thích hợp mới được.
Đường Phong đáp.
- Ngươi tinh thông dược lý, liền tự mình xử lý đi.
- Vâng.
Đường Phong gật đầu.
- Nếu sự tình nơi đây đã xong thì đệ tử xin cáo lui.
- Ngươi muốn đi đâu?
Dư Biển Chu đột nhiên hỏi Đường Phong.
- Đi thủ sơn a.
Đường Phong biết rõ nhưng vẫn giả bộ hồ đồ nói.
Dư Biển Chu lộ ra một tia mỉm cười hiếm có:
- Việc kia ngươi không cần làm nữa, từ hôm nay trở đi ngươi cùng hắn trông coi dược viên này đi.
Nghe được lời này ánh mắt tên đệ tử kia không khỏi ao ước nhìn Đường Phong, thấy hắn còn đang sững sờ không khỏi lay tỉnh hắn nói:
- Còn không mau tạ ơn chấp sự đại nhân, đây chính là ơn trời ban cho.
Đường Phong giả bộ vui mừng, vội vàng nói:
- Tạ ơn chấp sự đại nhân,
- Ừm. Ngươi cũng không cần quá khiêm tốn, hiếm có một đệ tử tinh thông dược lý, tự nhiên nên để ngươi tới trông giữ địa phương này, nếu không lại làm mấy phế vật ở đây bị chết không minh bạch thì rất phiền, nếu như ngươi có gì không rõ cứ việc hỏi hắn nhưng mà có một điều, tất cả dược liệu ở trong vườn đều do tông môn cung ứng, mỗi một đóa hoa cây cỏ đều được ghi chép ở trong danh sách, nếu ngươi dám tàng tư thì tự gánh lấy hậu quả.
- Đệ tử đã rõ.
Dư Biển Chu hòa ái vỗ vai Đường Phong nói:
- Làm cho tốt, đừng làm mất mặt Dư gia ta.
Lời vừa dứt, hắn liền xoay người đi.
Tên đệ tử kia trợn mắt há mồm mà nhìn Đường Phong:
- Sư huynh, ngươi và chấp sự có quan hệ gì vậy?
- Ta là đệ tử Dư gia.
Đường Phong cười cười.
Người nọ không khỏi bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là vậy, ta thủ sơn ở bên ngoài năm năm mới được chấp sự đề bạt tới dược viên. Mạng của sư huynh thật tốt, lại là người một nhà với chấp sự.
Đường Phong khẽ cười một tiếng không nói nữa.
- Ngày sau sư đệ và sư huynh là đồng bọn, mong sư huynh chiếu cố nhiều hơn.
Người nọ lải nhải liên tục.
Đường Phong nói:
- Hiện giờ chúng ta đi xử lý đống dược liệu này thôi.
Thần sắc người nọ chần chừ không ngừng, lúng túng nói:
- Sư huynh tự mình đi thôi, sư đệ có chút cảm giác uể oải, cũng không biết có phải do trúng độc hay không, ta ở chỗ này chờ sư huynh.
Đường Phong cầm trên tay thứ khiến cho hắn bị trúng độc, hắn nào dám đi cùng.
Đường Phong chính là muốn nghe được những lời này, hắn liền nói:
- Cũng được, ta đi một chút sẽ trở lại.
Ra khỏi sơn cốc, tùy tiện tìm một địa phương bí mật Đường Phong thu toàn bộ đống dược liệu này vào trong không gian Mị Ảnh, sau đó mới thản nhiên đi trở về. Đống dược liệu này ở một chỗ bị ánh trăng chiếu lên xác thực sẽ sản sinh ra độc tố nhưng nếu đặt ở bên trong không gian Mị Ảnh thì sẽ không có chuyện gì, hơn nữa chúng nó đều là những tài liệu luyện đan vô cùng tốt, làm sao có thể tùy ý tiêu hủy đây.
Trở lại sơn cốc, tên đệ tử trông coi dược viên giương đôi mắt trông mong nhìn Đường Phong:
- Sư huynh, khi nào ngươi cấp cho ta phương thuốc giải độc. Hiện giờ ta có chút cảm giác không được tự nhiên.
- Không cần phải kê ra, trực tiếp hái một chút dược liệu ở trong vườn.
- Nhưng mà chấp sự đại nhân vừa mới nói…
- Hiện giờ chấp sự có ở đây hay không.
Đường Phong đau đầu không ngớt.