Chương 1065: Hắn tới (thượng).

- Qua đây!

Đường Phong ngoắc tay về phía nó, con linh thú rất nhu thuận đi tới bên cạnh Đường Phong, Đường Phong lấy thế đánh sét không kịp bưng tai chặt vào cái cổ của nó, sau đó lại lấy một bao trùm vào mũi miệng của nó.

Ngắn ngủi thời gian ba hơi thở, linh thú này liễn ngã xuống trên mặt đất.

- Hừ hừ…

Đường Phong cười nhạt không thôi, chính mình dự phối trí ra một ít mê dược đưa vào, đây chỉ là một đầu linh thú lục giai sao có thể chống chọi được.

Làm xong những chuyện này Đường Phong mới vội vàng chạy tới đỉnh núi, đi tới địa điểm ước định trước với Chu Tiểu Điệp.

Chỗ đỉnh núi này cách mấy gian nhà kia hơn trăm trượng ở trong đống loạn thạch, ở đó Chu Tiểu Điệp nóng như có lửa đốt trong lòng đang chờ đợi, thỉnh thoảng lồng ngực truyền tối tiếng tim đập kịch liệt, vẻ mặt tươi cười lộ ra niềm hạnh phúc vô cùng.

Từ một ngày bị Liễu Như Yên bắt đi khỏi Chu gia đưa tới Trảm Hồn Tông, Chu Tiểu Điệp đã cho rằng sẽ phải vĩnh viễn sống ở nơi này.

Chu gia là một tiểu gia tộc, lấy việc buôn bán làm gốc rễ cho nên cũng không có nhân vật lớn nào, kết bạn được với Đường gia bảo chẳng qua cũng do phúc khí của Đường Phong mà thôi.

Tuy rằng Chu Tiểu Điệp biết được vị sư phụ trẻ tuổi của mình rất lợi hại nhưng càng biết rõ ràng nội tình của Trảm Hồn Tông hơn.

Thân là thế lực lớn thứ hai trong thiên hạ, cho dù vị sư phụ trẻ tuổi kia muốn tới đây cứu mình cũng khó khăn vô cùng, cao thủ ở đây có vô số người, căn bản không phải một người như hắn có thể chống đối lại, làm không tốt còn có thể mất đi tính mệnh của chính mình.

Huống chi, hắn có đến cứu mình hay không còn là chuyện khó nói.

Từ khi bái nhập làm môn hạ của hắn, Chu Tiểu Điệp phát hiện ra hắn đối với chính mình cũng không quan tâm lắm, tuy rằng miệng của hắn nói quan tâm tới đôi tay của chính mình nhưng thời gian gặp mặt hắn mấy năm nay cũng không có nhiều, đại đa số thời gian hắn đều chạy tới chạy lui ở bên ngoài, thỉnh thoảng trở về cũng không dạy bảo chính mình.

Chỉ bằng vào quan hệ như vậy Chu Tiểu Điệp cũng không cho rằng hắn có thể mạo hiểm sinh mệnh để xông vào chỗ long đàm hổ huyệt như thế này. Nhưng nói thế nào đi nữa thì mình cũng là đồ đệ của hắn, là đệ tử đầu tiên của Đường Môn, chung quy hắn cũng không thể buông tay mặc kệ đi?

Trong tiềm thức, Chu Tiểu Điệp hi vọng sư phụ có thể tới mang chính mình đi, nhưng rồi lại hy vọng hắn không qua đây, loại cảm xúc trái chiều này luôn luôn quay cuồng trong tâm trí nàng.

Dần dần một tháng qua đi, hai tháng qua đi… Chu Tiểu Điệp cũng chậm rãi tiếp nhận số phận của chính mình, mặc dù ngữ khí khi đối mặt với Liễu Như Yên vẫn cứng cỏi nhưng nàng cũng tự biết chính mình căn bản không có biện pháp thoát khỏi Trảm Hồn Tông.

Như vậy cũng tốt, nói thế nào đi chăng nữa Trảm Hồn Tông cũng là thế lực lớn thứ hai trong thiên hạ. Liễu Như Yên lại là nhân vật đã thành danh, người khác muốn bái nàng làm sư đều nghĩ đủ mọi phương pháp đều không được. Hơn nữa nàng cảm thấy mình ở trong đây cũng không có vấn đề gì, tuy rằng có một vị sư tỷ ghét mình, luôn luôn vô duyên vô cớ tìm tới mình gây phiền phức, một vị sư huynh giống như thuốc cao bôi trên da cho suốt ngày theo đuổi chính mình, không có chuyện gì vẫn cứ xun xoe bên cạnh.

Trong lúc Chu Tiểu Điệp thiếu chút nữa chấp nhận số phận của chính mình thì không ngờ rằng có thể gặp được Đường Phong ở dược viên.

Tuy rằng diện mạo như vậy không hề có ấn tượng trong quá khứ nhưng dáng vẻ tươi cười và ngữ khí kia lại chính là Đường Phong không thể nghi ngờ.

Vị sư phụ tuổi trẻ này lại cứ như thế mà xông vào Trảm Hồn Tông tới cứu chính mình sao? Hầu như Chu Tiểu Điệp không thể tin được.

Trong lòng mỗi một cô gái trẻ đều từng có một giấc mộng, ở trong thời gian mình gặp phải nguy hiểm thì có thể có một anh hùng không ngại nguy hiểm đi tới bên cạnh cứu vớt mình. Chu Tiểu Điệp cũng không ngoại lệ, cho dù vị anh hùng này trên danh nghĩa là sư phụ của mình.

Nhưng mà hắn tới! Hắn thực sự tới, một mình một ngựa xông thẳng vào thế lực lớn hai thiên hạ như Trảm Hồn Tông.

Hiện giờ có thể xác nhân được người quản sự dược viên kia chính là sư phụ của mình, Chu Tiểu Điệp hầu như không thể khống chế được tâm tình của chính mình.

Nếu như nói mấy vị sư mẫu kia vị rơi vào khốn cảnh như vậy hắn sẽ liều mình tới cứu Chu Tiểu Điệp còn có thể lý giải. Nhưng mà vì sao hắn lại có thể tới cứu mình?

Nghĩ đi nghĩ cũng không biết nghĩ tới điều gì, trên khuôn mặt của Chu Tiểu Điệp hiện lên một tia ửng hồng, nàng nhịn không được đánh mình một cái, miệng lẩm bẩm:

- Thực mất mặt.

Trong lúc nàng còn đang vô cùng xấu hổ thì đột nhiên có một tiếng bước chân truyền tới bên cạnh.

Chu Tiểu Điệp mừng rỡ vô cùng xoay người lại, cuối cùng lại gặp phải khuôn mặt nàng chán ghét vô cùng. Người tới cũng không phải Đường Phong mà là đệ tử thứ hai của Liễu Như Yên, là tên Diệp Lạc Hàn giống như thuốc cao bôi trên da chó theo đuổi không ngừng.

- Tiểu sư muội thật lịch sự tao nhã, ban đêm ra đây ngắm phong cảnh sao?

Diệp Lạc Hàn không biết từ nơi nào chui ra chắn trước mặt nàng, cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy vô cùng tiêu diêu, trên mặt quạt còn in bốn chữ triện Thượng Thiện Nhược Thủy.

Không đề cập tới điệu bộ lúc này, nếu một người xa lạ nhìn thấy Diệp Lạc Hàn cũng chỉ thấy một bộ dáng nho nhã tuấn tú xuất hiện trong đầu, nếu không phải như vậy Hạ Tử cũng sẽ không khăng khăng một mực với hắn. Nhưng mà khi hắn tận lực bày ra thái độ thế này lại khiến cho Chu Tiểu Điệp cảm thấy chán ghét.

- Ta có hứng thú hay không cũng không liên quan tới ngươi.

Chu Tiểu Điệp biết đối phó người như vậy tuyệt đối không thể lộ ra vẻ hòa nhã, một khi hòa nhã với hắn thì hắn càng đeo dính thêm chặt không rời.

- Tiểu sư muội vẫn ngay thẳng như vậy.

Da mặt Diệp Lạc Hàn so với tường thành còn dày hơn, mấy ngày này liên tục ở bên cạnh Chu Tiểu Điệp không rời nửa bược, tập mãi trở thành thói quen, vừa nói vừa cởi bỏ áo choáng trên người phủ lên người Chu Tiểu Điệp nói:

- Đêm đã khuya, tiểu sư muội chớ để mình bị lạnh.

Chu Tiểu Điệp lắc mình né tránh, nhíu mày nói:

- Ngươi có chuyện gì thì mau nói, ta cũng không hy vọng bóng đêm yên tĩnh như vậy lại bị ngươi quấy rầy.

Hiện giờ khẳng định sư phụ đang trên đường tới đây, nếu để cho hắn thấy chính mình và Diệp Lạc Hàn độc thân ở đây không biết sư phụ sẽ nghĩ thế nào. Hơn nữa tối nay mình muốn cùng sư phụ ly khai khỏi Trảm Hồn Tông, làm sao có thể để người này dây dưa không ngừng.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện