Chương 1156 : Mục tiêu, Chiến Vô Song
Đường Phong lấy thực lực bản thân khống chế hơn hai trăm thanh ám khí, nhìn qua tuy rằng số lượng xa xỉ, nhưng nhân số kẻ địch cũng không thiếu, chia đều xuống tới, mỗi người cũng chỉ cần ứng phó hai ba thanh ám khí mà thôi, cho nên ngoài trừ một số người thực lực thấp kém Linh Giai hạ phẩm miễn cưỡng chống đỡ, còn lại đều có vẻ thành thạo, thậm chí có thể dành thời gian phản kích.
Bất quá, trên đời này lại có bao nhiêu người có thể làm đến loại trình độ này? Lại có bao nhiêu người ở cảnh giới Linh Giai hạ phẩm có thể chống lại hơn trăm vị cao thủ?
Duy chỉ có Đường Phong một người.
Đánh đến gần cửa, Đường Phong nham hiểm đến cực điểm, lần thứ hai vận dụng uy lực của Ngự Thần, bắn nhanh một thanh ám khí bay lượn ra ngoài.
Lúc này hắn nhắm ngay vào chỗ cao thủ Chiến gia, lực sát thương đột nhiên vọng lại làm đoàn người căn bản không kịp phản ứng qua, đợi đến khi ám khí xuyên thủng thân thể của ba người, những người khác mới nhận thấy được nguy cơ phủ xuống, đoàn người này tính ra cũng đoàn kết, cũng không chỉ nghĩ đến bản thân mình tránh đi, mà là liên hợp lại cùng nhau. Hơn mười người tụ lại một chỗ, cuối cùng cũng có thể chặn lại Ngự Thần nhất kích.
- Một chiêu này...
Tròng mắt Chiến Vô Song nheo lại run rẩy, hắn chưa bao giờ nghĩ đến dĩ nhiên còn có chiêu thức cường đại như vậy, tuy rằng không hiểu được làm sao Đường Phong lại bộc phát ra được một chiêu như vậy. Nhưng trước khi chiêu này phát ra, nhưng tiếng tranh minh kia là chứng cứ tốt nhất.
- Khôn trưởng lão chính là thua ở dưới chiêu này.
Thanh âm Chiến Kiền thanh lãnh, nhưng trên mặt lại tràn đầy nét kinh hãi, hắn không tham dự đại chiến đồ ma, nhưng nghe được tin tức từ Chiến Khôn, khi Chiến Khôn nói đến câu này liền cảm thấy tim đập nhanh, tự nhiên Chiến Kiền cũng đã nghe thấy, vốn rằng hắn có chút không tin, nhưng hiện tại hắn không thể không tin rồi.
Một chiêu như vậy. Xác thực có tư cách làm Linh Giai thượng phẩm bị thương nặng.
- Kiền trưởng lão, có nắm chắc tiếp được một chiêu này sao?
Chiến Vô Song hỏi.
- Trong vòng mười trượng thì không nắm chắc.
Chiến Kiền chậm rãi lắc đầu.
Nghe thấy đáp án như thế, vẻ mặt Chiến Vô Song ngạc nhiên quay đầu nhìn Chiến Kiền, giống như rằng không nghĩ tới thực lực cường đại như hắn cũng sẽ đưa ra đáp án như vậy.
Thấy thế Chiến Kiền mỉm cười nói:
- Người trong thiên hạ, mỗi người đều có một duyên phận, ma đầu này sợ là loại người phúc duyên thâm hậu. Cho nên mới có thể lấy được truyền thừa một chiêu như vậy. Huống chi, đây sợ rằng không phải chiêu thức gì, dựa theo Khôn trưởng lão đoán... Khả năng người này có một kiện thần binh!
Trước mắt Chiến Vô Song sáng ngời:
- Ý của trưởng lão là, một chiêu kia kỳ thực là uy lực của thần binh?
- Không sai.
Chiến Kiền gật đầu.
Chiến Vô Song không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, sắc mặt cũng thả lỏng không ít.
Hắn thân là cao thủ đệ nhất trong một đời đệ tử trẻ tuổi ở Chiến gia, điều không muốn nhất là nhìn thấy người thanh niên khác mạnh hơn mình. Hiện tại biết được Đường Phong mượn uy lực của thần binh, cũng không phải năng lực bản thân hắn, tự nhiên thả lỏng không ít.
- Vô luận như thế nào. Vận dụng một chiêu đó tiêu hao cương khí vô cùng lớn.
Chiến Kiền cười lạnh lùng:
- Bằng không chỉ bằng một chiêu này của hắn, liền đủ để đưa mọi người ở đây vào chỗ chết, cớ gì còn phải muốn đau khổ chống đỡ?
Không thể không nói, gừng càng già càng cay! Tuy rằng Chiến Kiền chưa bao giờ giao thủ cùng Đường Phong, thế nhưng dự đoán đối với Ngự Thần cũng tương đương chuẩn xác. Vận dụng Ngự Thần xác thực phải trả giá không nhỏ. Không chỉ muốn tiêu hao lượng lớn cương khí, bản thân cũng phải thừa nhận áp lực lớn lao. Thần binh tuy mạnh, nhưng cũng cần phải tu luyện mới phát huy được uy lực của nó, Đường Phong hiện tại, còn không đủ để phát huy ra toàn bộ uy lực của Ngự Thần.
- Thế cục đã rơi vào trạng thái vô cùng nóng bỏng, chư vị cao thủ tuy rằng không thể làm gì được ma đầu, nhưng ma đầu muốn giết người, trừ phi vận dụng một chiêu kia, còn lại không thể nào thành công. Bất quá một khi hắn vận dụng một chiêu kia... Hừ hừ!
Chiến Kiền âm trầm cười lạnh.
Hắn một mặt chờ, chờ đến khi thực lực của Đường Phong giảm xuống rồi mới ra tay, như vậy liền có thể tạo được hiệu quả dứt khoát. Trước đó thì cho dù mình ra trận cũng không tạo được nhiều tác dụng.
Đôi mắt Chiến Vô Song trở nên nóng rực, hắn đột nhiên nghĩ đến nếu như kế hoạch lúc này thuận lợi, nữ tử bên người ma đầu chỉ có thể tính là một món quà khuyến mại, ngược lại là bí mật trên người ma đầu mới là thu hoạch lớn nhất, vô luận là công pháp hắn tu luyện, hay là thần binh trên người hắn, đều làm cho người ta thèm rõ rãi ba thước.
Bất quá, sự tình có thể thuận lợi như vậy sao? Ánh mắt Chiến Vô Song hướng về đám người của Cổ gia, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm.
Từ lúc chiến đấu bắt đầu đến giờ, mới bất quá thời gian ngắn ngủi một nén nhang mà thôi, nhưng vô luận là ai đều có thể rõ ràng cảm thụ được, công kích của ma đầu đã có xu hướng suy tàn rồi, tuy rằng hơn hai trăm thanh ám khí kia vẫn bay lượn không ngừng, nhưng đối phó chúng càng ngày càng đơn giản, hơn nữa sát khí chứa trong ám khí cũng giảm bớt không ít.
Mắt thấy tình huống như thế, cao thủ các nhà tự nhiên hưng phấn không thể ngăn lại, chiêu thức càng lúc càng phát ra hung mãnh, coi như là muốn rèn sắt khi còn nóng, một lần liền đánh tan ma đầu.
Nhưng sự tình đôi khi cũng dục tốc bất đạt, mọi người càng nghĩ nhanh chóng đánh bại Đường Phong càng khó có thể thực hiện, ma đầu giống như một tiểu cường bất tử, mặc dù công kích từ bốn phương tám hướng kéo tới, một mình vẫn đứng sừng sững lẻ loi tại chỗ, chung quy có thể ở thời khắc mấu chốt chuyển nguy thành an. Càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, ma đầu chưa từng biểu lộ quá vẻ mặt sợ hãi, hắn vẫn lộ ra dáng vẻ tươi cười hung tàn mà bạo lực, dáng tươi cười kia giống như một tên đồ tể nhìn một đám gia súc trong chuồng đang chờ giết.
Ung dung của hắn đến từ nơi nào? Phải biết rằng hiện tại đầy người hắn đều là thương tích, hơn trăm vị cao thủ vây công, ở đây lại không có chỗ để né tránh, Đường Phong sao có thể không tổn thương lông tóc? Vô luận là song chưởng hay hai chân, đều là máu tươi chảy đầm đìa, ít nhất có hơn trăm vết thương to nhỏ, chỗ duy nhất còn bình yên đó là thân thể, nơi có Bất Phôi Giáp phòng hộ, người bình thường căn bản không thể phá ra phòng ngự.
Bất quá tất cả mọi người đều biết Đường Phong mặc bảo giáp, kẻ ngu si cũng sẽ không tấn công vào chỗ đó. Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng không buông tha chống lại, trong ánh mắt kia tràn đầy ý chí chiến đấu, rất có tư thế không chết không ngớt!
Đường Phong bị thương, người lo lắng nhất là Chung Lộ, nàng vẫn trốn ở phía sau Đường Phong, ngoại trừ mấy lần phát ra trường tiên, không hề làm gì. Không phải là nàng không muốn hỗ trợ, mà là Đường Phong luôn căn dặn nàng không được xuất thủ, nếu không có mệnh lệnh của Đường Phong, nàng làm sao sẽ đành lòng mở mắt nhìn dáng dấp như hiện tại của tình lang?
Bất quá mỗi khi trên người Đường Phong có thêm một vết thương, sát khí trong lòng Chung Lộ liền nồng nặc hơn một phần, tới hiện tại, hai mắt Chung Lộ đều trở nên đỏ tươi, tiên linh khí từ lâu vốn tan thành mây khói, thay vào đó là máu tanh thô bạo, khí tức này thậm chí còn hơn so với khí tức trên người Đường Phong.
Thời gian lại thong thả trôi qua thêm một chén trà nhỏ, chính lúc các cao thủ đang vây công Đường Phong đột nhiên cảm thấy áp lực chợt nhẹ đi, đưa mắt nhìn lại, nguyên bản hơn hai trăm thanh ám khí đang bay lượn dĩ nhiên cong vẹo trong không trung, không ra bộ dáng gì, mắt thấy chuẩn bị muốn rơi trên mặt đất.
Đến cực hạn rồi? Ma đầu đến cực hạn rồi! Mọi người vừa nghĩ đến đây, trong lòng liền vui mừng khôn xiết.
Nói thật, Đường Phong một người ngăn trở liên thủ công kích của hơn một trăm người bọn họ, thực sự để cho trong lòng bọn họ có chút xấu hổ, từng người ở đây đều là tinh anh, trong gia tộc hay trên giang hồ đều có chút địa vị, nhưng liên hợp một chỗ cũng không làm gì được ma đầu, nói không chừng trong lòng mọi người sẽ sinh ra một cảm giác hoài nghi. Một khi cảm giác hoài nghi này ăn sâu trong lòng, ngày sau tuyệt đối sẽ trở thành một tai họa ngầm.
Thế nhưng hiện tại, vô luận là ai đều không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm. Ma đầu cũng không phải không thể chinh phục, chí ít hiện tại hắn dường như đến cực hạn rồi.
Bên này Đường Phong vừa mới lộ ra dáng vẻ yếu thế, bên kia ánh mắt Chiến Vô Song liền lộ ra tinh quang, giận giữ quát một tiếng:
- Ma đầu, nhận lấy cái chết!
Một tiếng này như sấm đánh bên tai, khí thế cường đại cùng với âm thanh rống giận phóng về phía Đường Phong, thanh thế oai hùng không chỉ để động tác Đường Phong dừng lại, ngay cả thần thái hơn trăm vị cao thủ cũng hơi bị kiềm hãm.
Là lúc này! Nếu như không ra tay nữa, công lao đánh chết ma đầu sẽ không có khả năng thuộc về Chiến Kiền hắn rồi.
Trong lúc rống giận, một thân thực lực Linh Giai thượng phẩm của Chiến Kiền toàn lực bạo phát, buộc tóc không gió tự bay, khí thế hung mãnh, giống như hùng sư mạnh mẽ phóng về phía Đường Phong.
Chỉ là trong chớp mắt, trường kiếm của Chiến Kiền liền cách Đường Phong cự ly một trượng, kiếm quang trên mũi kiếm phun ra nuốt vào, công lực tinh thuần toàn lực thi triển không chút giữ lại.
- Lộ nhi!
Nguyên bản con mắt uể oải giống như buồn ngủ của Đường Phong mạnh mẽ mở ra, trong mắt lóe ra một tia đắc ý và giảo hoạt, thấy ánh mắt của Đường Phong, trong lòng Chiến Kiền không khỏi khẽ động, ánh mắt kia giống như thợ săn bày ra bẫy rập, đang đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.
Mà nhìn theo vị trí của ma đầu, Chiến Kiền có thể rõ ràng phán đoán ra mục tiêu của hắn là Chiến Vô Song, vẫn đứng ở nơi đó quan sát chiến đấu.
Đó là một âm mưu! Đó là một quỷ kế! Thần thái của ma đầu lúc này căn bản không phải là nỏ mạnh hết đà, hắn còn có thực lực đánh tiếp một trận, thế nhưng hắn lại cố ý toát ra thần thái uể oải, chính là vị dẫn mình xuất thủ.
Mà chính mình một khi động thủ, bên kia Chiến Vô Song liền không có ai bảo vệ, mục tiêu của hắn, là Chiến Vô Song!
Không thể không phủ nhận, tính toán của ma đầu rất cẩn thận, một khi kế hoạch của hắn thành công, nói không chừng có thể làm cho hắn tránh được kiếp nạn này, dù sao Chiến Vô Song là một đời cao thủ đệ nhất trong số những người trẻ tuổi của Chiến gia, Chiến gia không thể tổn thất ngôi sao mới như vậy.
Thế nhưng, Chiến Vô Song không phải thư sinh tay trói gà không chặt, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng vẫn có thực lực Linh Giai trung phẩm! Ma đầu có thể nháy mắt giết chết hoặc là bắt giữ Chiến Vô Song sao?
Bất quá nghi hoặc này ngay sau một khắc liền có thể giải đáp, đó là có thể!
Khi Đường Phong hô lên tên của Chung Lộ, một đạo quang mang màu vàng như tia sét từ phía sau hắn bay ra ngoài, đánh thẳng lên mặt Chiến Vô Song.
Tốc độ của đạo kim quang này đã nhanh đến cực hạn, xẹt qua một tia sáng giữa không trung giống như tia sét đánh xuống, ngay cả trong không khí đều có thể tạo thành một luồng điện có thể thấy được bằng mắt thường.
Chiến Kiền đang đợi cơ hội, làm sao Đường Phong lại không phải đang đợi cơ hội? Chỉ bất quá một người là cáo già, một người là tiểu hồ ly, đều lấy đại chiến trước mắt làm ngụy trang, âm mưu đánh ra một kích cuối cùng.
Hiện tại thoạt nhìn, Đường Phong coi như thắng một bậc, Chiến Kiền căn bản không biết tình huống thực tế của thân thể Đường Phong làm sao, điều này làm cho Đường Phong có chỗ để lợi dụng.
Đạo kia quang kia không phải ai khác, chính là chỗ tốt nhận được từ trong tuyệt thất, hồn binh Vân Ảnh Kim Sai! Uy lực của Vân Ảnh Kim Sai mạnh vô cùng, Đường Phong dùng hơn mười bộ Dược Thi ngăn cản, mới có thể khó khăn nắm giữ nó, có thể tưởng tượng được độ sắc bén của bản thân nó, tuy rằng bị Chung Lộ thu phục sau đó chỉ có thể phát huy được uy lực có hạn, nhưng tốc độ nhanh chóng như thế này, căn bản không có thời gian cho Chiến Kiền suy nghĩ nhiều hơn.
Lúc đạo kim quang kia vọt qua bên người hướng về phía Chiến Vô Song, hầu như Chiến Kiền làm ra phản xạ có điều kiện, thu lại kiếm, đâm ngược trở lại, đánh về phía kim quang, ý đồ muốn đánh rơi Vân Ảnh Kim Sai.
Nhưng một khi đánh ra kiếm này, trong đầu Chiến Kiền liền vang lên một tiếng.
Ong...
Hắn phát hiện chính mình sai rồi, chính mình dự đoán hoàn toàn sai rồi!
Mục tiêu của ma đầu cũng không phải Chiến Vô Song, mục tiêu chân chính của hắn, kỳ thực là mình! Vừa rồi ma đầu hô lên tên nàng kia, ánh mắt cố ý nhìn về phía Chiến Vô Song, là vì làm cho mình phán đoán sai lầm, để mình cho rằng hắn muốn ra tay đối với Chiến Vô Song.
Mà ở thời gian ngắn ngủi này, mình căn bản không kịp suy nghĩ cẩn thận, chỉ có thể dựa vào bản năng đi cứu viện Chiến Vô Song, nhưng lại để lộ ra phía sau lưng mình.
Càng làm cho Chiến Kiền cảm thấy vạn phần kinh hãi đó là, một kiếm mình đâm ra, dĩ nhiên đánh vào không khí, tốc độ của kim quang kia so với mình đoán còn nhanh hơn rất nhiều, dẫn đến một kiếm này không hề có nơi tiết lực, chiêu thức chưa dùng hết, còn chưa kịp xoay người, phía sau liền đánh tới một cổ sát khí lạnh lẽo.