Chương 55

Hàn Văn Hạo ôm Hạ Tuyết, hai tay cô thụ thương phía sau lưng, thế nhưng nhẹ nhàng mà chơi đùa, hắn rất thích phía sau lưng cô khêu gợi... nhất là cô muốn nghênh đón lại có thái độ cự tuyệt thẹn thùng, để cho cơ thể hắn nổi lên dục vọng chinh phục, hắn vừa lòng cô nói những lời cự tuyệt, mà nói mặc kệ cô tới cùng có hay không yêu mình, cô lag người phụ nữ của mình, cô không có thể thích người khác.

Hắn nhẹ mút đầu lưỡi, cảm giác được sự mềm mại của cô, thái độ của hắn cũng chậm lại, thậm chí rất nhẹ kết thúc cái hôn này, cúi đầu, cụng trán cô, nhìn cô không có phản kháng, thở phì phò sát tường mà đứng, cánh môi bị mình hôn đến sưng mọng đỏ hồng...

Đôi mắt hắn xẹt qua một chút vừa lòng, vươn tay nhẹ nhàng mà điểm chỉ đôi môi mọng, trầm thấp bá đạo nói: “Như thế nào? Không phản kháng nữa hả? Uh`m?”

Hạ Tuyết thở phì phò, cũng không nên tiếng, tay hắn vẫn như cũ ở sau lưng mình nhẹ nhàng mà chơi đùa, ý tứ hàm xúc như có phần thương tiếc. Hạ Tuyết không biết đây là cảm giác gì, bởi vì cô cho tới bây giờ đều không có trải qua luyến ái, đối với loại tình cảm nam nữ, cô tuyệt không hiểu biết, đúng là cô nên chết cũng bởi vì vừa rồi hắn rất ôn nhu, cô liền quên chính mình vừa rồi bị vũ nhục... cô cắn răng, quay đầu...

Hàn Văn Hạo trực tiếp xiết chặt cằm nho nhỏ của cô, buộc cô quay sang nói: “Tôi không thích cô kháng cự tôi, tôi cũng không thích người phụ nữ của tôi quay sang đối mặt tôi...”

“Anh thật là mồm mép. Anh luôn mồm nói tôi là người phụ nữ của anh, anh là người đàn ông của tôi sao?” Cô lại tức giận nhắc lại đề tài này.

“Tôi đã nói rồi... có khả năng... chỉ cần cô không ngai cái danh hiệu này.” Hàn Văn Hạo nói xong, lại khơi cằm của cô, buộc cô ngẩng đầu lên đối mặt mình.

Hạ Tuyết trừng hai mắt mông lung, vốn là tiếp xúc đến đôi mắt sáng mị lực của Hàn Văn Hạo, lại đến cái mũi anh tuấn kiêu ngạo, còn có đôi môi mỏng gợi cảm... Trong bộ ngực nhấp nhô của hắn, trong áo sơ mi là làn da đen tuyến, chứng minh hắn nhất định là người thường xuyên vận động, đến ngay cả mồ hôi cũng có tính-cảm dụ-hoặc... “Anh có biết tôi không có lá gan này, cho nên anh cố ý nói tôi như vậy. Anh rất đáng giận.”

Khóe mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút cười lạnh...

Hạ Tuyết vừa định nói chuyện, tiếng gõ cửa ở phía sau vang lên...

Hai người nhìn đối phương một cái, trầm mặc rời đi, cùng chúng hướng sofa ngồi xuống... Anh trừng tôi... Tôi trừng anh...

Tả An Na cầm văn kiện đi tới, vốn là liếc mắt một cái qua quần áo của Hàn Văn Hạo, không dám để ý đến không khí ám muội trong văn phòng nữa, tôn kính nói: “Đây là cục trưởng cảnh sát đưa tư liệu qua... Sơ bộ phán quyết, đây là vụ án cháy... không tính án phóng hỏa...”

“Không tính án phóng hỏa?” Hạ Tuyết lập tức nhồi dậy, khẩn trương nhìn Tả An Na hỏi: “Có ý tứ gì? Cháy? Như thế nào là án cháy?”

Theo tình huống hiện trường xem ra, cục phòng cháy bên kia kết luận sơ bộ là khí than gây ra cháy. Bởi vì bên ngoài hành lang tiểu khu có máy thu hình, cục cảnh sát đã xem ghi hình buổi tối, đều không có người khả nghi ngoài tiểu khu, cái này loại bỏ nguyên nhân giật dây... lại theo dõi điều tra nguyên nhân cháy... cho ra kết luận dưới đây.” Tả An Na ôn nhu nói.

Hạ Tuyết trong lòng chợt lạnh, không khỏi nhìn về phía Hàn Văn Hạo...

Hàn Văn Hạo chính đang lạnh lùng nhìn chòng chọc mình...

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện