Chương 142: Phim trường
Ads Sáng sớm hôm sau! Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt lập tức điều động người tìm Hạ Tuyết khắp nơi, nhưng không có một chút tin tức nào......
Hàn Văn Vũ tuyệt vọng nhìn bốn phía......
Hàn Văn Vũ lái xe đi khắp mọi nơi trong thành phố, trong lòng nôn nóng như lửa đốt, tay đập mạnh lên tay lái kêu to: "Hạ Tuyết, cô rốt cuộc ở nơi nào? Ném xe sang một bên, nhưng mà cô một chút tin tức cũng không có! Đừng đùa! Hôm nay không phải cô còn phải tham gia thử vai Minh Cơ sao? Tôi không tin cô dễ dàng buông tha cơ hội kia! Tối hôm qua, cô còn học thuộc làu kịch bản!! Hạ Tuyết!! Đừng đùa nữa!! Có phải cô thật đã xảy ra chuyện hay không? Ông trời khiến cô gặp chuyện không may sao? Cô đã sống quá mệt mỏi rồi......"
Điện thoại di động vào lúc này vang lên, hắn lập tức nghe..."Hạ Tuyết?"
"Là tôi!" Lynda bất đắc dĩ hỏi: "Tìm được Hạ Tuyết chưa?"
"Không có!" Hàn Văn Vũ tuyệt vọng nói.
"Vậy hôm nay thử vai, anh không thể tới?" Lynda nhẹ giọng nói.
"Còn làm gì nữa?????? Người biến mất rồi!!" Hàn Văn Vũ tức giận hét lên, cúp điện thoại!
****************
Đồn cảnh sát! Cảnh sát đứng một bên, giải thích với Hàn Văn Hạo: "Con đường này vừa khéo chúng tôi không có gắn camera theo dõi, cô ấy lại đi con đường này đi! Chúng tôi chỉ có thể điều động giám sát kiểm tra lại tuyến đường khác......"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, bình tỉnh ngồi trên ghế sa lon, tiếp tục chờ cảnh sát kiểm tra camera theo dõi, trong con ngươi sáng loáng y hệt con Báo nhỏ!
"Hàn tổng giám đốc không phải là ngủ quên chứ?"
Hàn Văn Hạo tỉnh táo ngồi ở trong trung tâm giám sát theo dõi của Đồn Cảnh sát, nhìn trong màn hình thấy Hạ Tuyết đi ra chính nhà mình thì đi tới con đường tuyết thật dài, bóng lưng cô đơn, nhỏ nhắn đáng yêu, lúc nàng cô đơn, cũng có thể rất vui vẻ...... Hắn cắn răng một cái, tiếp tục nhìn......
************
Studio!
Lần này phụ trách tuyển vai gồm: Nhà Sản xuất phim Lưu Minh Vĩ, Đạo diễn Tôn Minh, Giám chế Hồ Chí Cường, Hàn Văn Vũ cũng được bầu chọn một trong số đó, nhưng tạm thời có việc, Tả La thay thế vai nam chính thứ hai! Tất cả minh tinh đều nhộn nhịp tập trung tranh cử!
Vô số minh tinh vì vai diễn Minh Cơ trong “Vương triều hiện đại” mà rối rít tham gia thử vai, vì nhân vật Minh Cơ này đi sâu vào lòng người, nhiều nghệ sĩ rối rít tập trung ở bên ngoài studio, thỉnh thoảng trợ lý chăm sóc, người đại diện minh tinh làm quen, nói chuyện với nhau.
"Nghe nói lần này Hồ Điệp cũng muốn tranh cử Minh Cơ?" Trình Tinh Tinh tò mò thấp giọng hỏi.
"Lần này nếu như không phải là đạo diễn Tôn Minh chủ trì, tôi cũng không tới thử vai, cô ta nổi tiếng tranh cướp vai diễn lợi hại! Ngủ một đêm là được!"
"Đúng vậy! cô ta là gái điếm, lại muốn lập đền thờ trinh tiết! Nghe nói cô ta chạy đi tìm Phương Giám chế ngủ đấy!"
"Tại sao cô ấy có thể ngủ vậy?"
"Làm quen anh trai một chút, đến nhà người ta ngủ một buổi tối, nói bàn chuyện kịch bản! Lừa gạt ai vậy?"
"Có bản lãnh cũng đừng nhịn!" Hồ Điệp ngẩng đầu lên, cầm áo khoát lông, đi vào studio phim trường thử vai!
".……." Trình Tinh Tinh và Tô Tinh quay đầu lại, nhìn Hồ Điệp mặc váy màu đen, bên ngoài khoác áo lông màu đen, lạnh lùng đứng trước mặt họ, hừ một tiếng, cúi đầu khẽ kéo bao tay của mình, chậm rãi nói: "Không cần ở trước mặt của tôi giả bộ giữ gìn trinh tiết, các người muốn ngủ, cũng không ngủ được!"
Cô ta kêu lên một tiếng, bước tới phía trước một bước, nhẹ nhàng nhìn chân Trình Tinh Tinh đạp xuống một cái......
Trình Tinh Tinh không dám lên tiếng, chỉ là cắn răng nhịn......
Hồ Điệp đi ra sau hậu trường, mọi người mới dịu đi một chút, bởi vì hình tượng Hồ Điệp, thanh lịch, quyến rũ, xinh đẹp, lộ ra một loại vượt qua không linh Mỹ Lệ, vị minh tinh này là đệ nhất mỹ nữ ảnh hậu, khiến tất cả mọi người không nhịn được mỉm cười hài lòng, chỉ có Tôn Minh giữ nguyên ý kiến.....
"Lần này tôi nhìn trúng một đứa bé......" Tôn Minh đứng bên cạnh hút thuốc lá nói với Lưu Minh Vĩ: "Đứa bé kia rất có thiên phú diễn xuất......"
"Cái gì? Ông nhìn trúng diễn viên nào?" Lưu Minh Vĩ không tự chủ nghĩ đến phương diện kia..... "Ông......"
"Đừng nghĩ nhiều như vậy! Nếu để vợ tôi nghe được, cử người theo tôi mười ngày, nửa tháng....." Tôn Minh dập tắt thuốc cười nói.
"Tôi muốn nhìn xem ông nhìn trúng cô gái là người thế nào!" Lưu Minh Vĩ cười nói.
Tuyển vai bắt đầu! Tuyển vai tiếp tục tiến hành, Tôn Minh chủ trì muốn chọn vai chính thứ 2, đối với nhân vật Minh Cơ này có yêu cầu rất cao, nhưng ông ta vẫn cảm thấy các nữ minh tinh tới đây thử vai, không có mấy người có khí chất dũng cảm và thông minh của Minh Cơ, thậm chí ngay cả Tả La cũng khó nhập vai.....
"Bây giờ chẳng phải là vứt bỏ cô ta sao? Dạ Thiên Thiên so với cô ta tốt hơn nhiều, ít ra chân thật một chút!"
"Ông muốn nói Hồ Điệp....." Lưu Minh Vĩ nhỏ giọng hỏi.
"Tạm được, nhưng tôi cảm thấy ánh mắt của cô ta không sạch sẽ......" Tôn Minh nói xong, cầm tư liệu lên Hạ Tuyết, gọi nhỏ....."Hạ Tuyết?"
Hồ Điệp ngồi một bên, cười lạnh.
"Hạ Tuyết?" Tôn Minh cao giọng kêu tên Hạ Tuyết, nhìn về phía bên ngoài đại sảnh, các ngôi sao đang tới lui, trống không, không có bất kỳ ai, ông nhướng mày, thất vọng nói: "Chẳng lẽ không tới?"
"Ở đây......" Một âm thanh nhẹ nhàng, mệt mỏi vang lên.
Sắc mặt của Hồ Điệp lạnh lẽo, quay người, nhìn về phía cửa......
Mọi người cũng rối rít nhìn về phía cửa......
Sắc mặt Hạ Tuyết nhợt nhạt, mặc một bộ váy ngắn màu trắng, mang đôi giày màu trắng, đội mũ rộng vành, Quách Sương và Quách Dung đang dìu nàng, chậm rãi bước vào......
Mọi người nhìn thấy cô gái này có ánh mắt đau thương và lạnh lùng, hai mắt trong suốt giống như rưng rưng, đôi môi trắng bệch khiến người ta đau lòng, thái độ dũng cảm, đi vào phim trường, hướng về phía nhóm đạo diễn cúi thấp người chào hỏi, trong nháy mắt, nàng ngẩng đầu lên, Lưu Minh Vĩ, giám chế và Tả La cũng bị ánh mắt vô cùng đặc biệt của nàng hấp dẫn sâu sắc, giống như bị thu hút, tất cả mọi người đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra Tôn Minh cần chính là hiệu quả như vậy....
"Hôm nay cô làm sao vậy? Không thoải mái?" Tôn Minh mỉm cười hỏi.
Hàn Văn Vũ sáng nay đi ra ngoài tìm người đã quên nói cho Tôn Minh biết tình huống của Hạ Tuyết......
Hạ Tuyết nhìn Tôn Minh nói: "Đúng vậy, tôi không thoải mái …"
"Bây giờ có thể thử diễn không?" Tôn Minh lộ ra yêu mến hỏi.
Hạ Tuyết cố nén vết thương sau lưng, chậm rãi gật đầu, mặt sắc nhợt nhạt nói: "Tôi muốn diễn..."
Quách Dung và Quách Sương lo lắng nhìn Hạ Tuyết, lo lắng vết thương sau lưng nàng......
Hồ Điệp sắc mặt của trắng bệch nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt lạnh băng chợt lóe......