Chương 324: Trong diễn, ngoài diễn
Rạng sáng!
Mọi người khẩn trương chuẩn bị diễn cảnh trên giường, chuyên gia ánh sáng từ bên mặt trong giơ cao ngọn đèn thử nghiệm hiệu ứng ánh sáng, phút chốc đổi ánh sáng màu hồng, phút chốc đổi ánh sáng nhu hòa, tiếp đến, nhiếp ảnh gia tay nâng giá máy quay, quay thử trước, trợ lý đạo diễn kiểm tra lại chăn nệm cũ kỷ trên giường tại trạm nghỉ, bày biện thêm bộ trà trên bàn, sau khi xác định xong, hắn nói với phòng hậu cần, chờ một lát bộ trà bị đập vỡ, đạo diễn một kêu “CUT”, mọi người phải lập tức đi vào quét dọn mảnh vụn, tránh đâm vào người!
Sau khi xác định tình hình xong, Phó Thiên Minh đeo tai nghe, ngồi trước màn hình TV nhỏ, từ góc độ này nhìn về phía con đường nhỏ ruộng bậc thang trong Vườn trà, do dự thật lâu, gật đầu hài lòng, nói: "Bắt đầu đi! "
Kim Thắng Nguyên nghe nói chuẩn bị quay, lập tức vào vị trí, núp ở bên cạnh phòng nghỉ, nín thở chờ đợi, chuyên gia trang điểm thừa dịp này trang điểm lại cho hắn, làm cho đôi mắt hắn quầng thâm hơn, đôi môi tái nhợt hơn, rưới nước trên trán.
Hạ Tuyết ở trong Vườn trà, mặc áo vải hoa, xách đèn lồng tứ phương, đứng trước một ngôi nhà nhỏ, chuyên gia trang điểm chỉnh sửa cho cô lần cuối, cẩn thận sửa lại cúc áo phía trước cho cô, chỉ đạo mỹ thuật cố ý đi tới gần nhiếp ảnh gia nói muốn để cho Tiểu Hoa lúc đi qua cửa nhà, cố ý quay sau lưng của cô hai cái đèn lồng màu đỏ, nhiếp ảnh gia gật đầu, bên cạnh, trợ lý đạo diễn chụp ảnh chiếc giường trước, sau khi Phó Đạo diễn ngồi trước màn hình TV, nhìn tất cả bộ phận đã chuẩn bị sẵn sàng, nhìn Hạ Tuyết xuất hiện trước ống kính, thanh lệ, tao nhã, xinh đẹp, ánh mắt ông ta hơi tán thưởng, cầm bộ đàm nói: "Tốt!! Tất cả bộ phận chuẩn bị!! One- two- three! ac¬tion.
Đêm lạnh như nước.
Sương thu lạnh lẽo, mông lung phủ khắp Vườn trà....... đầu bên kia thôn chỉ có tiếng sói tru lên trong đêm, đây là một thời kỳ chiến tranh, mọi thứ xung quanh càng yên tĩnh, càng làm cho người ta lo sợ, bởi vì không biết lúc nào, nơi này sẽ nổi lên khói lửa bốn phía.
Một ngôi nhà nhỏ, nghe cánh cửa nhẹ nhàng, “két” một tiếng, có chút giống tiếng khẽ rên kiều tình của mẹ kế, bên trong cửa một thiếu nữ đi ra, đầu tết hai bím tóc, mặc áo hoa nhỏ màu trắng, xách đèn lồng tứ phương, đứng ở cửa bên, hơi xoay người dịu dàng nói với mẫu thân: "Mẹ, con đến trạm nghỉ kiểm tra một chút, sáng nay lúc lên núi, con phát hiện vòng tai bị rơi mất”.
"Cẩn thận một chút. Lúc hoàng hôn, còn nghe có tiếng súng bên kia". Có một giọng nói già nua, lạnh tanh truyền đến.
"Vâng! Biết rồi". Tiểu Trà mỉm cười tay cầm đèn lồng màu đỏ, hướng tới bật thang phía trước ngôi nhà bước đi, cô vừa đi vừa cẩn thận cúi đầu nhìn dọc theo đường có vòng tai của mình hay không, vòng tai này là cô sắp sửa xuất giá, trượng đưa tới cho cô, trượng phu là người giàu có, mặc dù có yếu bệnh, nhưng là người rất hiền hòa, nhà nghèo khổ như Tiểu Trà, có thể gả cho gia đình đó, xem như là rất phúc phận.
Tiểu Trà cầm đèn lồng đỏ, bước từng bậc thang đi tới trạm nghỉ Vườn trà, cô cẩn thận xách đèn lồng đỏ, vừa định đi vào, lại nghe nơi xa có tiếng ngựa kêu, cô kỳ quái xách đèn lồng đi ra phía trước nhìn, chỉ thấy trước mặt một màu đen, ánh mắt cô xốc xếch, đột nhiên trong lòng có cảm giác lạnh lẽo, sợ hãi, làm cho cô không thở nổi, cô lập tức xoay người muốn đi xuống cầu thang, nhưng vì chân không cẩn thận va phải tảng đá, cô “ôi chao”, cả người loạng choạng, ngã nhào trên đất, thở hổn hển, nắm đèn lồng, nhanh chóng bò dậy, lại nghe sau lưng có tiếng bước chân, cô bị sợ đến mặt hoa trắng bệch, xách đèn lồng lui về phía sau, giờ cao, hỏi: "Ai đó?”
Tròng mắt cô mở to nhìn phía trước mặt có một người đàn ông mặc quân trang rách nát, khắp người có vết máu, ánh mắt nóng rực, tàn nhẫn nhìn chằm chằm cô, trong tay hắn nắm chặt cây súng, bộ mặt vặn vẹo, một loại tàn nhẫn đáng sợ, Tiểu Trà căng thẳng ngã xuống đất, nín thở, không dám lên tiếng, chỉ trừng mắt nhìn người đàn ông kia, căng thẳng nuốt nước miếng, trong thân thể dâng lên trận lạnh lẽo thấu xương, ánh mắt cô nhìn cây súng trong tay người đàn ông này có thể đoạt mạng người, càng thêm sợ hãi đến hồn bay phách tán.
Tiếng ngựa hí từ đằng xa càng ngày càng đến gần, tình huống giống như càng ngày càng nguy cấp...... sắc mặt Tiểu Trà tái nhợt, ánh mắt đục ngầu, nín thở nhìn hắn.
Vẻ mặt người đàn ông nguội lạnh, hơi nghiêng mặt, cảm thấy kẻ địch đến gần, hắn tàn nhẫn quay đầu, nhìn thiếu nữ trên đất, ánh mắt hắn run lên, đôi môi căng thẳng mấp máy, nhanh chóng tiến lên, ôm chặt thiếu nữ trước mặt, xông vào phòng bếp phía sau ……..
"A........." Tiểu Trà bị sợ đến gan mật đều vỡ ra, kêu to một tiếng!!
Đàn ông lập tức một tay bịt chặt miệng Tiểu Trà, một tay vòng chặt hông của cô, đè cô trên mặt tường, đụng ngã bộ trà trên bàn, ly trà “xoảng” một tiếng vỡ vụn trên đất, hắn dùng cánh tay cứng như thép ôm chặt thân thể của cô, vẻ mặt lạnh lùng, cúi xuống, ở bên tai của cô nhanh chóng gầm nhẹ: "Đừng lên tiếng! Có người muốn tới bắt tôi!! Cô phải cứu tôi!! Nếu như không, tôi giết cô!!"
Con ngươi Tiểu Trà trừng lớn, bị sợ đến trái tim chìm xuống, dường như cô cảm thấy Quỷ Môn quan đang ở trước mắt, cô thở phì phò, trừng mắt nhìn người đàn ông mặt dính vào trên mặt tường, ánh mắt ngưng tụ, lắng nghe tiếng động bên ngoài phòng, quả nhiên nghe tiếng ngựa hí hướng phòng bếp càng ngày càng gần, hắn cắn răng, nhanh chóng kéo cô gái nhỏ gầy yếu ngã xuống, đè chặt trên người của cô, bịt chặt miệng của cô!
"Ưm" Tiểu Trà bị sợ đổ mồ hôi hột, lại bị người đàn ông trước mặt giống như sắt thép kiềm chế sít sao, miệng bị hắn bịt kín bít, muốn không thở nổi, cánh mũi hở ra một chút, để cho đại não cô có chút không khí! Cô không ngừng lắc đầu muốn gọi cứu mạng, hai chân không ngừng vẫy đạp, nước mắt lăn xuống, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng gần một người đàn ông như vậy.
Người đàn ông nghe tiếng ngựa đã đến gần, tình huống nguy ở trước mắt, hắn cúi đầu ở bên tai của cô gầm nhẹ: "Cô nhất định phải cứu tôi!! Tôi tuyệt đối không thể chết!! Tôi còn phải ra tiền tuyến! Tôi phải đánh giặc, tôi phải giết sạch bọn họ! Cô phải cứu tôi! " Hắn nói xong, ánh mắt lạnh lẽo, một tay che miệng Tiểu Trà, một tay tháo cúc áo quân phục của mình.
Con ngươi Tiểu Trà trừng lên đáng sợ, cả người lâm vào trong khủng hoảng đáng sợ hơn cái chết, nhìn người đàn ông trước mặt, dùng ánh mắt nóng rực nhìn mình, vừa cởi quân trang của mình, một tay đã giật áo sơ mi trắng trên người của hắn, lộ ra bắp thịt rắn chắc, cơ bắp trước ngọn đèn dầu nhỏ trong phòng bếp, lóe ra bóng loáng, mồ hôi từ trên bả vai của hắn chảy xuống.
Nước mắt Tiểu Trà càng không ngừng lăn xuống, nổi điên xoay thân thể, vươn tay càng không ngừng đập vào lồng ngực rắn như sắt, theo bản năng cầu xin buông tha, hai mắt điềm đạm đáng yêu nhìn đàn ông trước mặt.
Hắn nhìn chòng chọc vào ánh mắt động lòng người của Tiểu Trà, lại một đường cởi quần của mình ra, đem quần áo dính máu giấu đi, nhanh chóng đem súng, đặt bên trong nệm giường, sau đó cắn răng, một tay xé rách áo hoa trên người Tiểu Trà, lộ ra cái yếm nhỏ màu trắng.
"Ưm". Tiểu Trà tuyệt vọng, bi thương cầu cứu, nước mắt tuôn như suối, cầu xin hắn bỏ qua cho mình, hai chân của cô ở dưới đùi của hắn càng không ngừng vẫy đạp.
Hắn vừa xé rách áo hoa của cô, vừa nhìn chòng chọc ánh mắt cô cầu xin buông tha, vừa lắng nghe tiếng động dưới cầu thang có người đi tới, đang lúc cấp bách, hắn tàn nhẫn cúi đầu hôn lên cổ của cô, tay lại không cẩn thận đặt lên ngực của cô, khi lòng bàn tay thô cứng của hắn sờ lên bộ ngực đầy đặn của Tiểu Trà, thân thể của hắn không khỏi chấn động, vốn muốn buông tay ra, đột nhiên từ từ xoa nắn cô, không ngừng xoa, cảm nhận bộ ngực đàn hồi và mềm mại, thậm chí hắn thật hưởng thụ, thở dốc một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên vừa nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, vừa kích động nuốt cổ họng khô khốc, tay không ngừng xoa nắn cô.
Nước mắt Tiểu Trà tiếp tục lăn xuống, lại thấy ánh mắt người đàn ông cứng rắn trước mặt, bắn ra ánh sáng nóng bỏng, giống như điện giật đánh trúng mình!
"Tôi ….. tôi …… tôi". Người đàn ông vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Tiểu Trà, vừa thở phì phò, khẽ vuốt ve ngực cô, đột nhiên cảm giác chấm hồng trên ngực cô dựng lên, ánh mắt hắn cuồng nhiệt nói với cô nói: "Tôi muốn cô".
Tiểu Trà càng không ngừng lắc lắc đầu, ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm hắn, cầu xin buông tha.
"Tôi muốn cô". Hắn đột nhiên buông lỏng tay đè nơi miệng cô, lúc cô còn chưa kịp kêu to, hắn đã cúi người xuống, hôn chặt vào cái miệng nhỏ của cô, thậm chí đầu lưỡi xông vào cùng cô dây dưa, tay vẫn vuốt ve bộ ngực đầy đặn của cô, phát ra tiếng rên nhẹ, bàn tay rối loạn vươn ra, kéo quần dài của cô xuống, lộ ra cặp mông tròn lẳng, ngón tay thô cứng, hướng bên trong chân của cô tìm nơi ấm áp mềm mại đi vào, thân thể của hắn phát ra hưng phấn hưởng thụ, hắn không ngừng dùng đầu lưỡi của mình quấn lấy đầu lưỡi của cô, siết chặt vòng mông của cô, càng không ngừng xoa da thịt mềm mại của cô, tỏa ra một mùi thơm, hắn bị cô mê hoặc, trong chớp nhoáng, chỉ cần cô nguyện ý cho hắn, hắn lập tức có thể chết ngay!!
Sắc mặt của Tiểu Trà bắt đầu đỏ ửng, dâng lên từng trận kích tình đáng sợ, nước mắt tiếp tục lăn xuống.
"Tôi nghĩ muốn cô! Sau này tôi trở lại cưới cô! Cô thật đẹp, tôi thích cô, tôi muốn cô, tôi cưới cô, chỉ cần cho cô cho tôi!! "Hắn vừa nói xong, người đã đè lên người của cô, mạnh mẽ tiến vào, nước mắt Tiểu Trà lăn ra, dưới thân một hồi lạnh buốt, đau đớn, làm cho cô thật sự tuyệt vọng, ánh mắt của cô cứng ngắt bất đắc dĩ, oán hận, chỉ có thể bị động để mặc cho người đàn ông này ở dưới thân kịch liệt ra vào, máu tràn ra giữa đùi, giống như một màu sắc ghê sợ.
Người đàn ông không ngừng tiến vào, càng không ngừng thở hổn hển, hắn đang hưởng thụ thân thể cô đem lại cho mình một hưởng thụ tuyệt đối, càng lúc thân thể cứng rắn càng tiếp tục thẳng tiến, cho đến khi người bên ngoài đi tới cạnh cửa, ánh mắt Tiểu Trà nhìn thấy ngoài cửa một đôi mắt đáng sợ, lạnh lùng liếc qua rồi lập tức rời khỏi phòng bếp, đi ra ngoài.
Kẻ địch đã đi, kích tình đi qua, Tiểu Trà đau đớn nằm dưới thân thể của hắn như tê liệt, gào khóc, vội vã dùng bàn tay che chắn bộ vị trọng yếu thân thể mình, cố gắng đẩy thân thể hắn ra, lăn xuống giường, nằm trên mặt đất, cầm mảnh vụn bình trà, cắn răng rơi lệ hướng cổ tay của mình vạch tới, người đàn ông kia từ phía sau, nhào tới ôm chặt thân thể của cô, đè chặt trên người cô, hai tay run rẩy đưa ra, kéo quân trang, khoác lên trên người của cô, sau đó quỳ rạp xuống trước mặt cô, bật khóc, nhìn cô không ngừng dập đầu tạ tội!!
Tiểu Trà ôm lấy áo sơ mi trắng, tuyệt vọng, bi thương khóc, không ngừng nhào tới trên người của hắn, bạt tai hắn, đánh vào người hắn, cắn răng muốn đâm đầu vào tường, người đàn ông rơi lệ từ phía sau ôm chặt cô, ở trong mái tóc cô vừa hôn, cúi đầu ở bên tai của cô nói: "Tôi thực xin lỗi cô! Tôi nhất định sẽ lấy cô!! Tôi tên là Mông La! Tôi là một Tướng quân! Tôi còn sống sót, tôi sẽ cưới cô!! Sau này tôi sẽ tới cưới cô!! "
Tiểu Trà không nghe thấy gì, chỉ ngửa đầu lên, khóc rống.
Mông La lập tức ôm Tiểu Trà vào ngực, sau đó cầm súng của mình, hất lưỡi dao lê trên ngọn súng, đưa tay đặt xuống bàn trà, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Tôi cắt tay để thề!! "
Tiểu Trà sững sờ nhìn Mông La lạnh lùng vung lưỡi dao lên, chặt xuống ngón tay!! Đầu ngón tay sờ sờ rơi xuống, máu tươi bắn ra tung tóe, xẹt qua trên môi hắn! Hai mắt Tiểu Trà kinh hoàng, nhìn ngón tay út rớt xuống, cô điên cuồng giật tóc kêu to: "A…………..".
"CUT! " Phó Thiên Minh hài lòng kêu lên!! Sau đó tự mình dẫn đầu vỗ tay, mỉm cười nói: "Tốt!! Diễn rất tốt!! "
Tất cả nhân viên nghiệp vụ lập tức nhào vào phòng, đỡ dậy Kim Thắng Nguyên và Hạ Tuyết, hai người cũng lúng túng nở nụ cười, sau đó Kim Thắng Nguyên vừa khoác áo khoác, vừa nhìn Hạ Tuyết giơ tay nói: "Lúc nảy chỉ là diễn giả, tôi không có vô ý đụng phải bộ phận nào trong thân thể cô chứ? "
"Không có, không có". Sắc mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, sau đó ngồi dậy, xé quần áo màu da bên trong, cô thở dốc một hơi, vẫn căng thẳng nhìn Kim Thắng Nguyên có chút ngượng ngùng mỉm cười, Trong bộ phim “Dịu dàng”, cô cũng không đối diễn với diễn viên nam nào, đây là lần đầu tiên cùng một người đàn ông tiếp xúc tay chân, lúc nảy diễn động tác thân mật nhất cũng chỉ là hôn môi mà thôi, lúc hai người quấn chung một chỗ, cảm thấy thân thể của hắn có lẽ nóng lên, cô vội vàng vỗ tay, làm cho Kim Thắng Nguyên yên tâm, ra dấu tay nói: "OK! Anh vất vả rồi! Tôi rất tốt, không sao đâu! "
Kim Thắng Nguyên thở một hơi, vẫn lễ phép tiến lên, ôm nhẹ Hạ Tuyết, rồi vội vàng buông ra, sau đó cùng đi ra khỏi phòng bếp, tất cả nhân viên nghiệp vụ xôn xao vỗ tay, khen bọn họ diễn hay.
Hạ Tuyết và Kim Thắng Nguyên cùng mỉm cười, cúi người cám ơn tất cả nhân viên, sau đó đi tới bên cạnh đạo diễn, bắt tay cám ơn! Màn diễn xuất trên giường đã xong, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhộn nhịp kết thúc công việc, Hạ Tuyết nhìn bộ dáng kích động của nhân viên nghiệp vụ, nhìn đạo diễn vui vẻ vỗ tay, cô mệt mỏi cười một tiếng, rốt cuộc hiểu ra ý tứ lúc đạo diễn yêu cầu mình làm, cảnh diễn này dường như đã được sắp xếp từ lúc đầu, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
Con ngươi Hạ Tuyết có chút dí dỏm trừng to, khẽ mỉm cười, cảm thấy lúc nảy biểu hiện không tồi, Kim Thắng Nguyên đủ quân tử, cũng không nhân cơ hội làm loạn! Cô cười khẽ, nhìn Niệm Niệm nói: "Lần sau, thật không dám nhận cảnh diễn trên giường nữa, rất ngượng a! "
"Lúc nảy tôi thấy Kim Thắng Nguyên đỏ mặt đi ra, không phải các người chỉ ôm nhau sao? Hay là một nụ hôn? Trời ạ, lúc nảy tôi nhìn các người hôn thật sâu, thật tình cảm a, trái tim của tôi ở đây phanh phanh nhảy, hắn có một động tác, lúc hôn cô, nâng mặt của cô, ngón tay dài, thô ráp đặt lên gương mặt mềm mại của cô, không biết rất mê người thế nào nữa! Tôi nôn nóng chờ các người diễn xong! "
"Đi thôi". Thật ra Hạ Tuyết không có xuất diễn, lúc nảy cùng Kim Thắng Nguyên diễn cảnh kia, nhịp tim đập liên hồi, đầu sắp ổ tung, nhớ đến buổi tối sáu năm trước, trong lòng cô không khỏi chấn động, không nhịn được nghĩ đến đêm đó, cái đêm quần áo bị hắn xé toạt, hai tròng mắt của cô không khỏi đỏ lên.
Phó Thiên Minh và các nhân viên nghiệp vụ đang bắt tay, lúc nhìn Hạ Tuyết, lại thấy tâm tình cô đột nhiên bị kích động đứng bên cạnh cây trà, khẽ nức nở, ông ta và Kim Thắng Nguyên lập tức đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, lo lắng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Hạ Tuyết vội vàng lắc đầu, nước mắt lại lăn xuống.
"Không phải còn chưa thoát ra vai diễn chứ? " Phó Thiên Minh lo lắng hỏi.
Hạ Tuyết nghẹn ngào lắc lắc đầu, trong lòng chua xót nước mắt lăn xuống, Kim Thắng Nguyên lập tức tiến lên, ôm khẽ Hạ Tuyết nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, có thể do nhập vai quá sâu, xin lỗi, tôi không nên khi dễ cô như vậy".
Đột nhiên Hạ Tuyết bị lời của hắn làm cho tức cười, vừa cười vừa rơi lệ, nghĩ đến buổi tối sáu năm trước, sáng sớm, sau khi Hàn Văn Hạo ném chi phiếu lên người của mình, cứ như vậy vô tình rời đi, trong lòng của cô đau xót, nước mắt lại lăn xuống.
"Đi thôi, đi thôi, thả lỏng một chút, trở về điều chỉnh cảm xúc sẽ tốt thôi". Phó Thiên Minh tự mình đỡ Hạ Tuyết đi xuống, Hạ Tuyết không còn phân biệt trong phim hay ngoài đời thực, cứ khóc cho đến đi tới trước cửa khách sạn, đi qua bức tường thủy tinh bên trong, nhìn thấy Hàn Văn Hạo cùng một số lãnh đạo cấp cao vẫn còn đang bàn về cái gì, vừa nói chuyện, vừa nhẹ nhàng nâng ly cà phê uống.
Hạ Tuyết nhìn hắn, nước mắt không ngừng tuôn ra, có lẽ sau khi diễn xuất xong đã kích thích cô quá sâu.
"Đừng khóc". Kim Thắng Nguyên đau lòng đỡ vai Hạ Tuyết, đi vào đại sảnh, Hạ Tuyết vẫn không thể kiềm chế, cầm khăn tay lau nước mắt, thậm chí không khống chế được cảm xúc, bật khóc. Hàn Văn Hạo ngồi ở đầu bên kia, nghe tiếng khóc, tò mò quay đầu lại, ánh mắt ngưng tụ, nhìn Hạ Tuyết đầu tóc rối bời, trên người dính đầy vết máu, khoác áo khoác, nhếch nhác, tay cầm một cái khăn tay, vừa đi vừa lau nước mắt, rất đáng thương, hắn cau mày.
"Tổng Tài, cuộc họp kết thúc, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi". Tả An Na nhìn Hàn Văn Hạo nói.
Hàn Văn Hạo nghe xong, liếc nhìn bộ dáng Hạ Tuyết khóc đáng thương như vậy, trong lòng của hắn giãy giụa, đứng dậy nói: "Được rồi, hôm nay mọi người vất vã rồi, nghỉ ngơi một lúc sẽ tiếp tục họp".
"Vâng! "
Hàn Văn Hạo và Tả An Na chậm rãi đi đến trước thang máy, cùng bọn người Hạ Tuyết đứng chung một chỗ, chào hỏi Phó Thiên Minh xong, Hàn Văn Hạo đứng một bên, nhìn hình ảnh Hạ Tuyết phản chiếu trên cửa thang máy, vẫn không để ý đến ai, không ngừng khóc, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, lỗ mũi nhỏ đỏ bừng, hơi phập phồng, đôi môi bị người hôn sưng đỏ, ánh mắt của hắn chớp một cái, liếc mắt nhìn Kim Thắng Nguyên bên cạnh không ngừng an ủi Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ tiếp tục nói không có việc gì, lắc lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, lau thế nào cũng không xong.
Cửa thang máy mở ra, Hàn Văn Hạo đi vào trước, mọi người cùng nhau bước vào, Hạ Tuyết đi vào trong thang máy, vẫn chưa nín khóc, Hàn Văn Hạo vẫn nhàn nhạt nhìn bộ dáng kia của cô.
"Chút nữa trở về, nghỉ ngơi thật tốt, không có việc gì". Phó Thiên Minh khuyên bảo, lúc cửa thang máy mở ra, các nhân viên nghiệp vụ tại tầng 2 cũng nhộn nhịp đi ra thang máy, cuối cùng lầu năm chỉ còn sót lại Hạ Tuyết, Hàn Văn Hạo, Kim Thắng Nguyên, Phó Thiên Minh. Mọi người cũng lần lượt trở về phòng của mình, Hạ Tuyết vừa khóc, vừa đi về phòng của mình, Hàn Văn Hạo từng bước, từng bước đi theo phía sau của cô.
Kim Thắng Nguyên lại vượt lên trước một bước, đi tới bên cạnh Hạ Tuyết một lần nữa nói: "Thật xin lỗi, hôm nay tôi làm cô sợ rồi".
"Chuyện không liên quan đến anh, không có gì, tôi về nghỉ một chút sẽ tốt, cám ơn anh, hôm nay đã vất vã, hẹn gặp lại". Đối với hắn mà nói, cảm xúc của Hạ Tuyết thật không tốt.
"Này". Kim Thắng Nguyên thật sự không biết nên làm gì, trước khi đi chỉ đành, nói: "Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, thả lỏng một chút".
"Ừm". Hạ Tuyết khẽ gật đầu, sau đó một mình đi tới trước cửa phòng mình, vừa khóc, vừa nghĩ, từ trong túi móc ra thẻ mở cửa phòng, nhưng lật tới, lật lui thế nào cũng không được, cô lau nước mắt trên mặt, nức nở nói: "Thẻ phòng của tôi làm sao vậy?"
Một tấm thẻ mở cửa phòng màu vàng, đưa tới trước mặt của Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết kỳ quái ngẩng đầu lên, lại thấy Hàn Văn Hạo đứng trước mặt của mình, tay cầm thẻ mở cửa phòng, sắc mặt của cô lạnh lùng, vội vàng hít mũi một cái, đưa tay muốn bắt lấy thẻ mở cửa phòng. Hàn Văn Hạo lại giơ tay lên, sau đó trầm mặc đứng trước cửa phòng, đem thẻ mở cửa phòng cắm vào trong khóa cửa, chỉ nghe cách một tiếng, cửa chậm rãi mở ra, ánh đèn dìu dịu bên trong hắt ra, Hàn Văn Hạo nhàn nhạt đẩy cửa gỗ ra, sau đó đứng cạnh cửa, quay đầu nhìn cô.
Hạ Tuyết không muốn để ý tới hắn, chỉ lau nước mắt đi vào phòng, sau đó xoay người muốn đóng cửa, lại thấy tay Hàn Văn Hạo vẫn chống cửa, gắt gao nhìn mình, ánh mắt của cô nhìn hắn, trong lòng không khỏi đau xót, nghẹn ngào nhìn hỏi: "Anh muốn làm gì? Lại muốn nói với tôi cái gì? Muốn tôi chết, đúng không? Hãy bảo tôi không được rối rắm với hai em trai tốt của anh? Sáu năm trước, có lẽ anh quen biết tôi, không như người anh mong muốn, nhưng anh vẫn khi dễ tôi, sáu năm sau, anh càng không ngừng nói là lỗi của tôi, ngay cả khi nói một câu xin lỗi, cũng không có thành ý, cũng lớn tiếng dọa người! Anh thật là ác mà!! "
Hàn Văn Hạo vẫn không lên tiếng, nhìn cô, nhìn cái người chưa bao giờ thích tính nợ cũ, lại đột nhiên lật lên nợ cũ, vừa nói, vừa khóc đến đáng thương, thật ngoài ý muốn, mi mắt hắn xẹt qua một chút nghi ngờ nói: "Tại sao cô khóc thảm vậy? Không phải hai ngày trước cô bị tôi khi dễ đến bây giờ mới đòi nợ chứ?".
Hạ Tuyết nghe xong thì càng tức giận vung tay lên, muốn đẩy hắn đi ra khỏi phòng của mình, vừa khóc nói: "Anh cút cho tôi!! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!! Anh còn biết anh đã khi dễ tôi!! Anh cút đi!! "
Hàn Văn Hạo hơi lui về phía sau một bước, cau mày nhìn cô hỏi: "Cô làm sao vậy hả? "
"Cút!! " Hạ Tuyết đẩy lồng ngực của hắn, muốn hắn đi ra ngoài!!
Hàn Văn Hạo nắm chặt cổ tay của cô, nhìn cô nói: "Đừng làm rộn! "
"Anh đi đi!! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!! Anh đi đi!! Về sau chúng ta chấm dứt!! Nếu về sau tôi gặp anh, tôi ra cửa ưmh……" Miệng Hạ Tuyết bị Hàn Văn Hạo bịt chặt, cô tức giận ngẩng đầu nhìn hắn!!
Hàn Văn Hạo cắn răng, đưa ngón trỏ, nhẹ nhàng khép cánh môi của cô, lạnh lùng nói: "Sau này không cho phép cô ở trước mặt của tôi, nói chết sống, mạng của cô là của tôi, trừ phi tôi giết cô, nếu không, cô chỉ có thể sống tốt cho tôi".
Hạ Tuyết cười lạnh nhìn hắn, nước mắt lăn xuống, nói: "Tại sao mạng của tôi ở trong tay anh? Anh có tư cách gì? Về sau đừng có nói với tôi như vậy! Anh không xứng!! "
Ánh mắt Hàn Văn Hạo hơi loé lên, nhìn Hạ Tuyết nhìn mình, trên mặt đầy hận ý, tròng mắt oán hận, mắt lăn xuống, trên mặt dính màu máu, trên cổ cũng có chút dính máu, thậm chí còn có hai vết hôn, lồng ngực của hắn hơi phập phồng, nhìn người này vẫn mím chặt môi, hung hăng nhìn mình, hắn đột nhiên bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Anh còn cười!!? Anh đi đi!! " Hạ Tuyết muốn đẩy Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo lại nắm chặt cổ tay của cô, tiến lên một bước, đi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại, dựa lưng vào cửa, dưới ánh đèn mờ mờ, vươn tay nắm nhẹ cằm của cô, cúi xuống nói: "Hung dữ như vậy, giống như con cọp con! Còn nói tôi khi dễ cô, trên thế giới này cũng không có được mấy người đáng để tôi khi dễ! Không biết điều!".
"Anh......." Hạ Tuyết tức giận liều mạng đẩy Hàn Văn Hạo, nói: "Anh cút ra ngoài cho tôi!! Tại sao anh vào phòng của tôi? Cút! Đừng tưởng rằng lần nào tôi cũng để mặc cho anh khi dễ!! Cút! "
Hàn Văn Hạo cũng không nhúc nhích, đứng ở bên cửa, nhìn cô thật lâu, cho đến khi thấy nước mắt cô khô ráo, đã khôi phục lại bộ dáng tràn đầy khí thế, hắn lạnh nhạt xoay người, mở cửa phòng, quay mặt nói: "Tôi không thích cô chảy nước mắt, tôi nhìn đủ rồi. Tôi chán ghét cô khóc, tôi chán ghét cô vừa khóc vừa cười! Tôi chán ghét bộ dáng cô như vậy, tôi rất chán ghét! Rất chán ghét! "
Hắn nói xong, chậm rãi đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.