Chương 329: Con hát

Nhân viên phục vụ đang bưng cà phê cẩn thận đi tới, đặt trên bàn trà, nhỏ giọng nói câu mời dùng, liền đi ra ngoài.

Cửa nhẹ khép lại, Hàn Văn Hạo bình tĩnh khom người, nâng ly cà phê hớp một ngụm, giống như không có gì xảy ra.

Tần Thư Lôi lại căng thẳng nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo đặt ly cà phê xuống, ngẩng đầu nhìn Tần Thư Lôi, vẻ mặt không có biểu cảm, nói: "Tối hôm qua, anh và cô ấy không xảy ra chuyện gì”.

Tần Thư Lôi không tin nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo mặc kệ cô có tin hay không, nhìn cô.

"Nếu không có xảy ra chuyện gì, tại sao ở tại cửa ra vào lôi kéo, tại sao phải đi vào phòng của cô ấy! " Tần Thư Lôi lại hỏi.

Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi nói: "Vậy thì em phải hỏi cô ấy, sau khi đóng phim xong lại phát điên, trở về khóc đến dở chết dở sống, vì là người quen cũ, cho nên anh phải hỏi thăm tình huống của cô ấy ra sao”.

"Sau đó thì sao?" Ánh mắt Tần Thư Lôi chăm chú, trái tim dường như bị bóp chặt, nhìn hắn hỏi.

Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, nói: "Em còn muốn biết chuyện gì? đương nhiên sau đó cô ấy nói không có gì, nhưng anh cho rằng cô ấy có chuyện, để tránh người khác hiểu lầm, cho nên anh đi vào gian phòng của cô ấy”.

Tròng mắt Tần Thư Lôi nhấp nháy, vội vàng hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy sao?".

Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi, có chút tiếc nuối mỉm cười nói: "Thư Lôi, em là vợ chưa cưới của anh, em hoài nghi anh là vì em lo lắng...anh có thể hiểu được, loại chuyện như vậy, ai cũng sẽ hiểu lầm, nhưng anh không thể tha thứ với trí tuệ của em, tại sao lại chẳng phân biệt được thật giả của bài báo, cứ như vậy luống cuống chạy tới, em như vậy làm sao có thể làm Hàn phu nhân".

Tần Thư Lôi sững sờ, không thể lý giải lời của hắn, không hiểu hỏi: "Anh có ý gì, bài báo này còn có gì phải phân tích".

Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi, hơi khoan dung, mỉm cười nói: "Nếu anh thật đi vào, tối hôm qua xảy ra chuyện gì, lúc anh đi ra, đây là chứng cứ xác thực nhất! Mặc dù anh không hiểu rõ người trong giới giải trí nhưng Hàn gia đang tiến quân vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, cũng biết sơ lược, người này thật sự muốn vòi tiền, tại sao không chụp lúc anh đi ra khỏi cửa phòng, tại sao không mạnh tay viết, tại sao không viết tình huống tiếp theo khi anh đi ra cửa, anh nói cho em biết, lối đi này có camera, lúc anh đi ra cửa, không thể lừa người khác được".

Trong lòng của Tần Thư Lôi không khỏi lạnh lẽo, lồng ngực hơi phập phồng.

"Sau này em đừng làm tiếp loại này, làm cho anh mất hứng, nếu anh ở bên ngoài muốn tìm phụ nữ, anh không cần làm phải rõ ràng như vậy, anh cũng tuyệt đối không động đến người phụ nữ của Daniel! " Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe.

Sắc mặt của Tần Thư lúc đỏ lúc trắng, rồi lại nói: "Tại sao cô ấy lại vào phòng của anh".

Hàn Văn Hạo cười lạnh nói: "Phụ nữ đều là động vật yếu đuối! Gặp phải chuyện như vậy, khó tránh khỏi khiếp sợ! Dĩ nhiên là muốn tới tìm anh thương lượng! Chúng ta đều là người trưởng thành, mỗi ngày ở trong thế giới của chúng ta gặp không biết bao nhiêu người, căn bản không cần căng thẳng như vậy! "

Tần Thư Lôi lại nói: "Nhưng xảy ra chuyện như vậy, khó tránh khỏi ảnh hưởng với bản thân mình, anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào?".

Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn Tần Thư Lôi, mỉm cười nói: "Em đã đến rồi, chuyện không cần giải quyết".

"Ồ" Tần Thư Lôi không hiểu nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nâng ly cà phê, uống một hớp, hai mắt sâu không lường được!

*****

Hạ Tuyết ngồi, sốt ruột gọi điện thoại cho Daniel, lại phát hiện điện thoại di động cư nhiên tắt máy. Đã nhiều năm qua, điện thoại di động của hắn cho tới bây giờ cũng không tắt máy! Trái tim Hạ Tuyết bị bóp chặt, cô còn muốn nghĩ, lập tức gọi điện thoại đến phòng tổng thống, Thanh Nhã nhận điện thoại, nói Daniel về công ty rồi, Hạ Tuyết lại gọi điện thoại đến công ty, lại nói hắn đi ra ngoài gặp khách rồi!

Hạ Tuyết bị hoảng sợ đến bật khóc, cầm điện thoại di động, ngồi trên thảm, tựa người vào thành giường, nhìn mọi thứ xung quanh, đây là hành động của cô lúc không có cảm giác an toàn trong nhiều năm qua, đã rất lâu, rất lâu không có xuất hiện, cô trái lo phải nghĩ, đang suy nghĩ có nên trở về hay không, tiếng gõ cửa vang lên, cô căng thẳng chạy đi mở cửa, lại thấy Cẩn Nhu đứng ở cửa, nhìn mình mỉm cười nói: "Đi ăn điểm tâm".

Hạ Tuyết lẩn tránh ánh mắt của Cẩn Nhu!

Cẩn Nhu kỳ quái nhìn Hạ Tuyết cười hỏi: "Cô làm sao vậy, không thoải mái sao?".

Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu hỏi: "Hôm nay cô xem tin tức chưa?".

Cẩn Nhu cười một tiếng, nhìn cô, rất bình thản nói: "Xem rồi".

"Các người sẽ không hiểu lầm chứ?" Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu hỏi.

Cẩn Nhu mỉm cười nói: "Cũng chưa có ngôi sao nào chưa xì căng đan! Nếu như bọn họ hiểu lầm, thì để cho bọn họ hiểu lầm đi, chúng tôi hiểu cô là được! "

Hạ Tuyết lo lắng nói: "Nhưng chúng tôi cũng không có xảy ra chuyện gì!"

"Không xảy ra chuyện gì, chẳng phải tốt sao?" Cẩn Nhu nhìn cô mỉm cười nói.

"Tôi không muốn bị người ta hiểu lầm như vậy! Tôi và Daniel vừa mới đính hôn, lại xảy ra chuyện như vậy! Tâm tình của hắn nhất định sẽ không tốt! " Hạ Tuyết lo lắng tựa vào cạnh cửa, ngẩng mặt lên nói: "Thậm chí bây giờ hắn không nhận điện thoại của tôi! Biết làm sao đây?"

Cẩn Nhu nhướng mày, cũng lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ hắn ở đâu?".

"Ở công ty " Hạ Tuyết nặng nề thở dài.

Ánh mắt Cẩn Nhu hơi lóe lên, khẽ cười nói: "Yên tâm đi! Chắc điện thoại hết pin mà thôi, làm sao không nhận điện thoại của cô được, cũng chỉ là hiểu lầm thôi, cô mau xuống đây dùng điểm tâm, hai ngày nữa tôi không có cảnh diễn, chuyện hái trà cũng học xong rồi, tôi muốn trở quay quảng cáo. Đi thôi! Cùng nhau đi xuống". Cô ta vừa dắt tay Hạ Tuyết bước đi, vừa nhìn con đường trải thảm đỏ, chợt nhíu mày, nhàn nhạt sâu kín nói: "Ai kêu chúng ta là con hát làm chi, con hát sẽ phải chịu số phận như vậy".

Hạ Tuyết vừa nghe, trong đáy lòng không khỏi run lên nói: "Tôi không chấp nhận cô nói như vậy!"

Cẩn Nhu vừa đỡ Hạ Tuyết đi vào thang máy, vừa nói: "Nhưng chúng ta là con hát a, cho nên chúng ta phải cẩn thận sống tốt, xảy ra xì căng đan, trọn đời không thoát thân được rồi, nhất là loại xì căng đan làm người thứ ba này, thật sự là không tốt, người khác sẽ không ngừng mắng chửi cô, nói ngươi!! Con hát chính là như vậy! "

"Đừng nói nữa! " Hạ Tuyết quay đầu, có chút mất hứng.

Cẩn Nhu quay đầu nhìn cô một cái, vươn tay luồng vào trong khuỷu tay của cô nói: "Ai nha! Thiệt là! Cô thật quá yếu đuối đi, nói nặng một chút, cô liền không chịu được, tôi chỉ đùa thôi, hôm nay tôi xem tin tức của cô, mới phát hiện một chuyện rất thú vị".

Hạ Tuyết quay đầu nhìn cô.

Cẩn Nhu có chút cười nhạo nói: "Nghe nói, Hàn lão gia đời này hận nhất là con hát! Loại gia đình giàu có này, ánh mắt ngó cao như vậy, ngay cả một chút công bằng cũng không cho người ta! "

Hạ Tuyết không quan tâm người Hàn gia hận người nào, nhưng nghe lời này, trong lòng có chút không thoải mái, nhớ đến bộ dáng nhỏ kiêu ngạo của con gái.

Cẩn Nhu quay mặt nhìn Hạ Tuyết.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện