Chương 332: Tổng Tài gặp mặt
Nhân viên tiếp tân nghe xong, lập tức tôn kính, mỉm cười nói: "Vâng, xin hỏi cô có hẹn trước không? "
"Không có”. Cẩn Nhu ngẩng mặt mỉm cười, nói: "Nhưng chỉ cần cô nói cho hắn biết tên của tôi, hắn nhất định sẽ gặp tôi!"
Nhân viên tiếp tân liếc mắt nhìn Cẩn Nhu thật sâu, nghe cô ta nói như đã tính trước, cô mỉm cười gật đầu nói: "Xin cô chờ một chút".
"Cám ơn! Cẩn Nhu tao nhã gật đầu, đột nhiên phát hiện, phụ nữ có rất nhiều mặt, chỉ cần mình phát hiện tốt, nhất định sẽ tìm được nhiều chỗ mê người hơn.
Nhân viên tiếp tân cầm điện thoại lên, trực tiếp bấm số thư ký phòng Tổng Tài.
Sophie ở phòng thư ký, trực tiếp nhận, lưu loát đáp lời: "Phòng thư ký Tổng Tài đây”.
"Xin chào, quầy tiếp tân lầu một quấy rầy, có một vị tiểu thư tên Cẩn Nhu nói có chuyện muốn tìm Tổng Tài, xin hỏi mời xin vị tiểu thư này lên lầu sao? Nhân viên tiếp tân tôn kính hỏi, phòng thư ký Tổng Tài, mỗi cô gái ở đây đều làm cho người ta mơ ước.
Sophie nghe, liền do dự một lát, nói: "Xin cô xin chờ một chút, tôi sẽ báo lại, cô nên làm thế nào?
"Vâng! Nhân viên tiếp tân đặt điện thoại xuống, mỉm cười giơ tay nói với Cẩn Nhu: "Xin mời qua phòng bên kia ngồi tạm trong chốc lát, chúng tôi đã thông báo cho Tổng Tài”.
"Cám ơn! Cẩn Nhu đắc ý cười, sau đó cất bước đi vào trong một phòng trang nhã bên cạnh, quan sát đại sảnh xa hoa, khắp nơi đều giống như phong cách của Daniel, thật mê người, cô hài lòng cười, nhân viên tiếp tân bước đến, tôn kính hỏi Cẩn Nhu: "Tiểu thư, xin hỏi cô muốn uống gì?
"Cà phê”. Cẩn Nhu mở túi xách, lấy gương, lạnh nhạt nói.
"Vâng! Nhân viên tiếp tân lập tức đi ra ngoài.
Cẩn Nhu vừa mở gương, cầm bông phấn phủ thêm lên mặt, thật sự rất thích hoàn cảnh nơi này, nơi này mỗi một chỗ, lạ lẫm làm cho người ta cảm giác mới mẻ, không nhớ cô đã từng trải qua cái gì, có lẽ bọn họ chỉ cảm giác cô là một ngôi sao, là bạn của Tổng Tài, khắp nơi đối với cô tôn kính, cô đột nhiên cảm động cười, rất yêu thích chỗ này, rất yêu thích rồi, đây là thế giới của Daniel, cô thở hít sâu một hơi, đắc ý tiếp tục trang điểm lại.
Phòng làm việc Tổng Tài!
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
"Vào đi” Một giọng nói ôn hòa đáp lời.
Sophie nhẹ nhàng đi vào, đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn Daniel mặc âu phục vàng nhạt, ngồi trước bàn làm việc màu nâu sáng bóng, phê duyệt tài liệu, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh làm cho người ta có chút lo sợ, cô mỉm cười đi tới trước mặt của hắn, dịu dàng nói: "Có một vị tiểu thư tên Cẩn Nhu muốn gặp ngài? Nói có chuyện muốn gặp ngài, bây giờ đang chờ dưới đại sảnh, Tổng Tài, ngài muốn gặp không?".
Cuối cùng, Daniel từ bên trong thành đống tài liệu, ngẩng đầu lên, nhìn Sophie, ánh mắt hơi chớp, suy nghĩ một chút, buông bút máy, nhìn Sophie nói: "Mời cô ấy lên đây".
"Vâng! Sophie lập tức đi ra ngoài.
Daniel ngồi trên ghế da, suy nghĩ lý do Cẩn Nhu tới đây.
Qua một lúc.
Cẩn Nhu cùng với Sophie xuất hiện tại trước cửa phòng làm việc Tổng Tài, Sophie cẩn thận gõ cửa, sau đó bên trong cửa truyền ra tiếng “Mời vào”.
Vẻ mặt của Cẩn Nhu ngẩng mặt lên, nhìn Sophie mở cửa ra, một tia nắng mặt trời ôn hòa đập vào mi mắt, ngay sau đó cô mỉm cười chậm rãi đi vào phòng, nhìn Daniel mặc âu phục vàng nhạt, giống như bạch mã hoàng tử, quay lưng về phía mặt trời, hướng mình đi tới, thậm chí nở nụ cười mê người, trái tim của cô đập thình thịch, như trở lại thời thiếu nữ mười chín tuổi, cùng Minh Vĩ yêu nhau, lúc đó cô rất dịu dàng, nhiệt tình, thiện lương.
"Hi! Đã lâu không gặp, mời vào”. Daniel xem Cẩn Nhu là bạn thân của Hạ Tuyết, rất lịch sự mời cô đi vào văn phòng, sau đó giơ tay mời cô ngồi vào ghế sa lon trong sảnh, phân phó Sophie đi chuẩn bị trà và bánh ngọt.
"Không cần phiền toái như vậy, lần này tôi tới đây là có chuyện muốn nói với anh, tôi nói xong sẽ đi ngay”. Cẩn Nhu mỉm cười nói.
Daniel nghe, gật đầu đồng ý, hắn cũng tao nhã ngồi trên ghế sa lon, hai tay đan nhau, nhìn Cẩn Nhu.
Cẩn Nhu nhìn Daniel mặc âu phục cao quý, ngồi ở một chỗ tượng trưng cho quyền lực, càng thể hiện thân phận và khí thế khác thường của hắn, cô không hiểu tại sao loại người như Hạ Tuyết có được loại đàn ông này? Hai mắt cô sáng ngời, mỉm cười nhìn Daniel có chút bất đắc dĩ nói: "Sáng nay tôi nhìn thấy người bạn thân của tôi đang khóc, tôi cảm thấy đau lòng nên tới đây".
Daniel mỉm cười nhìn Cẩn Nhu, cũng không biểu lộ bất kỳ ý tứ gì, chỉ nhàn nhạt nhìn cô.
Cẩn Nhu mỉm cười, thở dài nói với Daniel: "Từ nhỏ đến giờ, chúng tôi vẫn luôn bảo vệ lẫn nhau, đã nhiều năm rồi, mặc dù giữa chúng tôi rất lâu không có gặp nhau, nhưng xảy ra chuyện như vậy, cô ấy không muốn trở về, nên tôi muốn giải thích dùm cô ấy một chút".
Daniel cười, khẽ cau mày, hơi đổi tư thế ngồi, nói: "Giải thích? Giải thích cái gì? "
Cẩn Nhu không khỏi ngẩng đầu nhìn Daniel nói: "Nghe Hạ Tuyết nói, anh không muốn nghe điện thoại của cô ấy? Tôi không biết anh có tức giận hay không, nhưng tôi có thể bảo đảm, Hạ Tuyết và Hàn Tổng Tài thật không có chuyện gì xảy ra! Hạ Tuyết lòng dạ đơn thuần, một lòng một dạ, một khi yêu một người, nhất định cô ấy sẽ yêu cả đời".
Daniel suy nghĩ, cười khẽ.
Cẩn Nhu có chút căng thẳng nhìn Daniel nói: "Tối hôm qua, khẳng định xảy ra chuyện gì, Hàn Tổng Tài mới vào phòng của Hạ Tuyết thật lâu, nhưng tôi tin Hạ Tuyết, cô ấy nhất định sẽ không làm loạn, tôi lấy tư cách bảo đảm, xin anh đừng giận cô ấy, sáng nay cô ấy đã khóc cả buổi".
Daniel lắng nghe, vẫn im lặng, trong hai tròng mắt vẫn tỏa ra ánh sáng mê người, nhưng lại làm cho người ta không đoán ra ý tứ của hắn.
Cẩn Nhu nhìn thái độ hắn như vậy, cô lo lắng, nói: "Anh tức giận sao? Thật sự tức giận sao?Nếu anh yêu Hạ Tuyết, chắc chắn sẽ không tức giận, tha thứ cho cô ấy đi, tôi xin bảo đảm với anh, cô ấy không làm chuyện có lỗi với anh đâu!! Cô ấy yêu một người, sẽ yêu cả đời, tuyệt đối sẽ không yêu người khác, tin tôi đi".