Chương 339: Thẳng thắn
Hoàng hôn!
Phủ màu đỏ rực trên đỉnh núi!
Mọi chuyện đã giải quyết xong, Hàn Văn Vũ và Kim Thắng Nguyên, Isha, Lynda cùng nhau đốt lửa để nướng khoai lang, nướng gà, lúc nảy Niệm Niệm bị Hi Thần làm hoảng sợ đến ngây ngốc, nước mắt lưng tròng ngồi xổm trước đống củi, không chịu đi nhặt củi, Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Để tôi đi nhặt cho, vừa lúc không có việc gì làm”.
Tất cả mọi người không dám lên tiếng, bởi vì Daniel không tới, cảm xúc của Hạ Tuyết rõ ràng không tốt, cảm thấy cô làm một chút việc cũng hay, cũng không ai quấy rầy cô ……….. Hạ Tuyết đội cái mũ rộng vành, đi tới đầu bên kia núi, trong tay cầm điện thoại di động, nhịn không được muốn gọi điện thoại cho Daniel, nhưng vẫn là tắt máy, trong lòng của cô hơi lo lắng, nặng nề thở dốc một hơi, cất điện thoại, sau đó đi dọc theo bên đường ngồi xổm xuống, nhặt củi ……
Hàn Văn Kiệt từng bước, từng bước đi lên núi, vừa vặn nhìn thấy Hạ Tuyết đang cúi người nhặt cành củi, trong miệng ngâm nga một ca khúc: "Dưới ánh trăng sáng ngời, chúng ta tay trong tay, đi đến cuối con đường, chỉ còn lại anh và em, nhớ ngày xưa ai nói với em, kiếp này nếu không có nhau, xin đừng đau buồn, nhớ lại chuyện xưa, chúng ta tay trong tay, cùng nhau ước ao hạnh phúc, ngọt ngào chỉ có anh và em, hứa trọn đời không đổi thay, có nhau cho đến lúc đầu bạc …..”
Hạ Tuyết vừa ngồi xổm trên mặt đất nhặt củi, vừa nghẹn ngào hát khúc dân ca, hốc mắt không khỏi đỏ lên, cắn răng, vẫn di chuyển thân thể, nhặt củi ……..
Hàn Văn Kiệt từng bước, từng bước đạp con đường nhỏ, đi tới bên cạnh Hạ Tuyết, ngồi xổm xuống cùng cô nhặt củi, nhàn nhạt hỏi: "Bài hát này rất dễ nghe, ca khúc gì vậy?
"Ánh trăng hôn lễ" Hạ Tuyết sâu kín nói xong, lập tức đưa lưng về phía Hàn Văn Kiệt đang ngồi cạnh nhặt củi cành, hít mũi một cái.
"Nhớ tới chuyện gì mà buồn như vậy? " Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt hỏi.
Hai mắt Hạ Tuyết lập tức tràn đầy sương mù, ôm đống củi để một bên, vẫn chuyển chỗ khác nhặt củi, nói: "Lúc tôi và Daniel còn ở Pháp, thỉnh thoảng lên núi đốt lửa, lúc đó, hắn luôn để một mình tôi ngồi ở trước đống lửa, hắn đi nhặt củi, khi tôi ngồi trước đống lửa, chỉ cần vừa ngẩng đầu, hắn luôn ở một góc gần đó, nhìn tôi mỉm cười, sẽ không đi xa ………."
Hàn Văn Kiệt im lặng nghe.
"6 năm qua, cho tới bây giờ cũng không rời khỏi tôi quá 8 tiếng, bởi vì hắn biết rõ tôi thiếu hụt cảm giác an toàn, mặc dù đến cuối cùng, tôi nói với hắn, tôi không sao, tôi không sao, hắn cũng luôn ở một chỗ nào đó, im lặng cùng với tôi, không quấy nhiễu, chỉ nhẹ nhàng bảo vệ ……..Mỗi tối, hắn dỗ cho tôi ngủ, hắn mới ngủ, mỗi sáng sớm, lúc tôi tỉnh giấc, hắn kéo màn cửa sổ ra, ôm tôi lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, cùng nhau đếm sóc con ngoài cửa sổ …….." Tay Hạ Tuyết đột nhiên đụng phải một gai của một cây thực vật, cô kêu “ôi chao”, nhìn máu trên ngón trỏ của mình, cô kêu to: "Đau quá! "
Hàn Văn Kiệt lập tức đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, cầm lấy nhánh cây làm cô bị thương, vừa nhìn màu máu, lập tức nói: "Cây này có độc! "
Hắn vừa nói xong, liền đem ngón trỏ Hạ Tuyết bỏ vào trong miệng, không ngừng hút độc, Hạ Tuyết vội vàng cự tuyệt, rút tay về nói: "Không được!! Đừng hút, có độc!"
Hàn Văn Kiệt không để ý đến Hạ Tuyết, vẫn chăm chú hút vết thương trên ngón tay trỏ của cô, vừa hút vừa phun máu ra ngoài.
Đôi mắt Hạ Tuyết đẫm lệ nhìn hắn chằm chằm, để mặc cho hắn vẫn hút vết thương trên ngón tay trỏ mình, trong lòng không khỏi đau xót, nghẹn ngào nói: "Tại sao phải đối xử tốt với tôi như vậy? Cho đến bây giờ anh cũng không nói lý do ………."
"Tôi đã nói rồi, tại cô quên ……… cô là bệnh nhân, tôi là bác sĩ …… " Hàn Văn Kiệt vẫn hút máu trên ngón tay trỏ của cô, nhìn thấy màu máu dần dần đỏ tươi, hắn mới yên lòng xoay người đi, biết rõ gần chỗ cây có độc, sẽ có cây cỏ giải, đây là một loại hiện tượng rất kỳ quái, quả nhiên hắn nhìn thấy cách đó không xa có cành cây giống như lá Bạc Hà, lập tức ngắt vài lá, bỏ vào trong miệng nhai, sắc mặt bình tĩnh, sau đó nhả xác lá xanh, thoa nhẹ lên vết thương trên ngón tay Hạ Tuyết, lấy ra băng keo cá nhân, dán lên cho cô, lúc này mới mỉm cười.
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt nói: "Anh mang theo băng keo cá nhân à? "
Hàn Văn Kiệt thật sâu nhìn cô cười nói: "Bác sĩ bất cứ lúc nào, cũng có thể gặp bệnh nhân, điều bác sĩ đau đớn nhất chính là mắt nhìn thấy bệnh nhân của mình, nhưng không cứu được mà chết. Cho nên lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, thật ra tôi muốn cám ơn cô, cám ơn cô không có gì ……. tôi cảm thấy nhẹ nhõm ……"
Hạ Tuyết kinh ngạc nhìn Hàn Văn Kiệt.
Hàn Văn Kiệt khẽ thở dài, vươn tay, nắm chặt vai Hạ Tuyết, nói: " Hạ Tuyết, tôi đã nói rồi, yêu mà lẫn trốn thì hạnh phúc cũng sẽ lẫn trốn, tình yêu có đôi khi rất kỳ quái, nó sẽ cùng cô chơi trốn tìm, giống như lúc nhỏ, chúng ta chơi trò trốn tìm, chỉ có đứa bé dũng cảm, khôn ngoan, sải bước đi về phía trước, cuối cùng mới có thể tìm được người đã trốn. Đối mặt với tình yêu, cô phải dũng cảm một chút biết không? "
Hạ Tuyết lắng nghe, giống như chưa từng đi qua sáu năm, giống như lại trở về sáu năm trước, cô nhìn hắn, không nhịn được, hỏi: "Đối mặt với tình yêu, anh nhất định dũng cảm chứ? "
Ánh mắt Hàn Văn Kiệt rủ xuống, xẹt qua một chút vui vẻ bất đắc dĩ, nói: "Tôi đã từng dũng cảm ………."
"Cho nên anh và Mộng Hàm tiểu thư thật sự rất hạnh phúc …… " Hạ Tuyết sâu kín nói.
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Hạ Tuyết, con đường đi đến hạnh phúc chỉ có một, tìm được con đường hạnh phúc của mình, thì phải đi về phía trước, sau này, sẽ không còn bất kỳ người nào ngăn cản cô nữa, cô yêu người nào, cô phải quý trọng tình yêu, đừng bận tâm đến cái khác …….. tôi và anh hai vĩnh viễn sẽ ủng hộ cô, cho tới bây giờ chúng tôi cũng không cảm thấy cô làm tổn thương gì với chúng tôi, hãy tha thứ anh cả của tôi, hắn luôn bảo vệ cho tôi và anh hai, nhưng anh cả tôi thật sự là một người anh trai tốt, có đôi khi, lời của hắn nói, luôn trong ngoài bất nhất, thật ra so với bất cứ ai, hắn luôn chu đáo …….. hãy tha thứ cho hắn ……. tôi thay hắn nhận lỗi với cô. Hạ Tuyết, vui vẻ một chút, tiếp tục đi về phía trước, con người, ai cũng hướng về phía trước, chúng ta phải bước qua từng nổi đau, bởi vì thời gian không thể dừng lại, đau đớn cũng cuối cùng sẽ đi qua ……."
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, trong lòng của cô đau nhói, cúi đầu giấu mặt nghẹn ngào nói: "Thật sự tôi không biết nên sao làm sao đây? Hắn không nhận điện thoại tôi, 6 năm qua, hắn cũng chưa từng không nhận điện thoại của tôi ….. tôi lo lắng cho hắn, tôi muốn giải thích với hắn, nhưng tôi cảm thấy chột dạ, bởi vì người đó chính là cha của đứa bé, tôi phát hiện, mình không giải thích được ……. "
Hàn Văn Kiệt nghe đau lòng, sau đó khẽ thở dài, ôm Hạ Tuyết vào trong lòng, vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, nói: "Đứa ngốc, nếu không biết phải làm gì, thì điều cô cần làm chính là thẳng thắn, bất kể là có yêu hay không yêu, đều phải thẳng thắn".